Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 24



(có chỉnh sửa)

Trái đào, trái hạnh không phải là loại hoa quả có thể để lâu. Đan Niên chỉ có thể đem trái cây vừa hái xuống lập tức tiêu diệt sạch. Đến cuối mùa hè đầu mùa thu, khi sọt quả đào cuối cùng được đem về, Đan Niên đã ăn ngán, nhìn một sọt đầy những trái đào phấn hồng chín mọng, thế nào cũng ăn không trôi.

Thẩm Ngọc nhìn trái đào, tiếc hận nói: “Nếu có thể để dành đến mùa đông ăn thì tốt rồi, đáng tiếc.”

Đan Niên bị Thẩm Ngọc đề tỉnh, vỗ tay một cái, sao mình không nghĩ tới a? Cổ đại không có kỹ thuật giữ tươi, mọi người ở mùa đông không thể ăn được hoa quả.

Đan Niên vội vã đi tìm Thẩm Lập Ngôn, hắn từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, hẳn là rành rẽ những thứ hiếm có ở thời đại này như lòng bàn tay.

“Phụ thân!” Đan Niên nhào tới đùi Thẩm Lập Ngôn lúc này đang chẻ củi trong hậu viện, “Phụ thân, mùa đông muốn ăn hoa quả, phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Lập Ngôn vui vẻ, “Còn chưa ăn đào đủ a? Ta thấy hôm nay hái xuống con còn không muốn ăn.”

Đan Niên có chút ngượng ngùng, “Con là hỏi mùa đông, mùa đông muốn ăn thì làm sao bây giờ?”

“Mùa đông a, chỉ có những người có tiền trong những thành trấn lớn mới có thể mua được táo, lê bảo quản trong hầm ngầm.” Thẩm Lập Ngôn nghĩ nghĩ.

Đan Niên có chút thất vọng, “Vậy quả đào thì sao? Muốn ăn trái đào này, nho này, thì làm sao bây giờ?”

“Vậy thì ăn không được rồi, mùa đông ở đâu ra quả đào với nho.”

“Vậy có cách gì, biến đào thành đào khô, để dành tới mùa đông?” Đan Niên nghĩ nghĩ, tận lực giải thích viên mãn một ít.

“Đào khô?” Thẩm Lập Ngôn dừng chẻ củi, nghĩ ngợi hồi lâu, “Không có, trái đào phơi khô rồi còn có thể ăn sao?” Thẩm Lập Ngôn nghi ngờ hỏi.

Đan Niên lấy được đáp án vừa ý, xem ra trên thế giới này còn chưa xuất hiện mứt, nếu mình có thể làm được mứt, chỉ cần cách làm không lộ ra ngoài, nhất định có thể kiếm chút tiền nhỏ.

Sức hấp dẫn của những món ăn vặt chua chua ngọt ngọt đối với nữ nhân hay bọn con nít, vô luận là quá khứ tương lai, đều giống nhau.

Đan Niên nhớ lại kiếp trước từng được thầy dẫn đám học trò đi tham quan xí nghiệp làm mứt, công nghệ làm mứt cũng không phức tạp, thậm chí những xưởng nhỏ kiểu gia đình đều có thể làm ăn thuận lợi.

Nàng cẩn thận nhớ lại những gì vị sư phụ làm mứt từng nói. Đầu tiên rửa sạch hoa quả, cắt nhỏ, bỏ vào nồi, trộn với đường cát trắng, ngâm nửa ngày. Sau đó nấu sôi một giờ, rồi để nguội nửa ngày. Cuối cùng lấy mứt ra, để ráo dịch đường, hong khô tới một trình độ nhất định là có thể đóng gói bán.

Mấy bước này cũng không khó, cái khó là ở bước hong khô cuối cùng. Phải hong khô tới mức nào, nếu hoàn toàn hong khô nhất định sẽ trở thành đào khô trong miệng Thẩm Lập Ngôn, còn nếu nước nhiều sẽ dễ bị ẩm mốc.

Đan Niên suy nghĩ thật lâu, quyết định bắt đầu động thủ, dù sao đã có sẵn hai nam hài tử lao động không công. Làm nũng cọ tới cọ lui một hồi, Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch liền song song nhấc tay đầu hàng. Đan Niên là tổng chỉ huy, tiểu nhị là Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch.

Tiểu Thạch phụ trách rửa đào, Thẩm Ngọc phụ trách cắt thành miếng nhỏ, Đan Niên ngồi ở một bên nhìn, không thể cắt quá lớn cũng không thể cắt quá nhỏ.

Cổ đại có rất ít đường cát trắng, Đan Niên tìm nửa ngày cũng chỉ tìm được nửa bình đường đỏ, tạm chấp nhận xài. Thẩm Ngọc vào nhà tìm một cái nồi thiết nấu cháo, rửa sạch sẽ liền cho đào cắt nhỏ vào, rải đường đỏ lên, cầm đũa trộn đều. Đợi cho đến buổi chiều là nấu sôi.

Hai người Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương mang tâm tình mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa lòng, thấy Tiểu Thạch bị Đan Niên chỉ huy vòng vòng cũng không ngăn lại, cho là tiểu hài tử bày trò chơi, nên chỉ nhắc nhở ba đứa nhỏ cẩn thận, coi chừng cắt trúng tay.

Đến chiều, ba đứa nhỏ ở nhà bếp đòi nhóm lửa nấu nước, Tuệ Nương không đồng ý, để đứa nhỏ nghịch lửa vẫn rất nguy hiểm. Đan Niên đeo bám dai dẳng thật lâu, kiên định nói đồ ăn làm ra nhất định rất ngon.

Tuệ Nương không lay chuyển được Đan Niên, đành tự mình nhóm bếp, cho Đan Niên, Thẩm Ngọc, Tiểu Thạch đứng bên cạnh nhìn, đốt cũng không phải củi, mà là rơm vừa đem về.

Đợi cho đến nước đường bắt đầu ùng ục ùng ục sôi lên, Đan Niên canh chừng thời gian, cảm thấy đã tới lúc, nhờ Tuệ Nương đừng bỏ thêm rơm vào bếp nữa, lửa cũng dần dần dập tắt.

Đến tối, Đan Niên cao hứng phấn chấn đi chắt nước đường, lại phát hiện mình để nguội quá mức, trái đào và nước đường đã dính lại thành một đoàn, xem ra phải vớt đào ra trước khi nước đường khô.

Đan Niên hối hận không thôi, chỉ phải úp lồng bàn phòng ruồi muỗi lên nồi, sợ có con gì bay vào, đợi ngày mai lại đốt nóng lấy ra.

Ngày hôm sau, Đan Niên lại kéo Tuệ Nương, Tuệ Nương nhìn Đan Niên phồng má thành hai cái bánh bao, bụng cười thầm, nhóm lửa lên nấu tan đường. Lần này Đan Niên không đợi đường chảy, vừa lạnh được một hồi, liền bảo Thẩm Ngọc lấy một cái vợt vớt từng miếng đào lên, chừa nước đường lại.

Công đoạn làm khô mứt đào thì giao cho Tuệ Nương. Tuệ Nương đốt nóng nồi lên, bỏ từng miếng mứt vào trong nồi, dùng lửa nhỏ để đun, hơi nước chậm rãi bốc lên, Đan Niên sợ mứt đào thành đào khô, chốc chốc lại lấy đũa kẹp một khối lên nếm thử.

Đợi đến khi Đan Niên cảm thấy đã vừa ý, Tuệ Nương thôi không bỏ rơm vào lò nữa. Chờ nồi nguội xuống, Đan Niên cẩn thận gắp từng miếng mứt vào trong bát, phỏng chừng bởi vì dùng đường đỏ, nên màu mứt rất đậm đà.

Ngày hôm qua cắt mười mấy trái đào, trước mắt thành phẩm chỉ có gần nửa chén sứ, Đan Niên nghĩ nghĩ xem bán sẽ được bao nhiêu tiền.

Thẩm Ngọc đứng bên cạnh đã sớm chờ không kịp, vừa lấy được cái chén trong tay Đan Niên liền cùng Tiểu Thạch bốc bỏ vào miệng, nhai vài cái, hô to ăn ngon, vừa giòn vừa ngọt.

Đan Niên thấy Thẩm Ngọc lang thôn hổ yết, vội cướp lấy bát, chạy ra hậu viện, như hiến vật quý bưng cho Thẩm Lập Ngôn nếm thử, tha thiết mong chờ đánh giá của hắn.

Thẩm Lập Ngôn ăn xong, cũng khen ngợi hết lời, khen Đan Niên còn nhỏ mà thông minh, nghĩ ra được kiểu ăn ngon mới.

Đan Niên nhân cơ hội hỏi: “Phụ thân trước kia ở kinh thành, có từng thấy qua người nào làm trái cây thành như vậy không a?”

Thẩm Lập Ngôn tưởng rằng tiểu hài tử đang tính khoe khoang mình sáng tạo, hồi tưởng một lát, “Không có, cha chưa thấy qua. Đan Niên còn lợi hại hơn người ở kinh thành nha!”

“Vậy, phụ thân, chúng ta làm cái này bán được không? Còn có thể dùng quả táo, quả lê để làm.” Đan Niên thử thăm dò hỏi Thẩm Lập Ngôn.

Thẩm Lập Ngôn nghĩ nghĩ, ý tưởng này thật tốt, nhưng người trong nhà không có nhiều, Tuệ Nương phải lo chăm sóc hai đứa nhỏ, Thẩm Ngọc và Đan Niên đều còn nhỏ, bản thân mình còn phải lo việc ngoài đồng. Hôm qua hắn nhìn hết một ngày, làm chuyện này là cần phải có sức người.

“Phụ thân và nương không rảnh a, chẳng lẽ Đan Niên định tự mình làm tự mình bán?” Thẩm Lập Ngôn trêu ghẹo nói.

Đan Niên nghĩ cũng phải, làm chuyện này không thể chỉ có một mình, phải có thêm người. Linh cơ nhất động, “Không phải còn có Ngô thẩm thẩm sao?”

Đan Niên nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, nằm sấp vào lòng Thẩm Lập Ngôn, nhỏ giọng nói: “Lần trước nghe Ngô thẩm thẩm nói muốn cho Tiểu Thạch lên trấn trên đi học. Nói Ngô thẩm thẩm đến nhà chúng ta làm, chúng ta phân cho thẩm thầm một ít tiền có được hay không?”

Thẩm Lập Ngôn không ngờ Đan Niên suy xét chu toàn như thế, cảm thấy một mảnh cảm động, vuốt đầu Đan Niên, cảm khái nói: “Thật là một cô nương tốt, biết chuyện tâm địa lại tốt, còn biết vụng trộm giúp người.”

Đan Niên nghiêng đầu đi, giựt giựt khóe miệng, phụ thân, ta có thể nói cho ngài, ta là coi trọng Tiểu Thạch, chuẩn bị bồi dưỡng hắn làm nam nhân kinh tế tài đức vẹn toàn, nên mới muốn mở con đường kiếm tiền cho Ngô thị a?

Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương cùng thương lượng một hồi, Tuệ Nương lập tức đáp ứng, nàng đang lo tìm không thấy cách gì giúp Ngô thị. Đến giữa trưa Tiểu Thạch về nhà, Tuệ Nương dặn hắn truyền lời cho Ngô thị, ăn xong cơm trưa đến một chuyến.

Ngô thị đến đây, Tuệ Nương cùng nàng nói cách làm một lần, Ngô thị cũng thật thông minh, ăn thử xong, lập tức liền đưa ra phương án thay đổi.

Tuệ Nương cùng Ngô thị thương lượng, hiện tại là lúc nông nhàn, buổi chiều Ngô thị làm mứt, Tuệ Nương có rảnh sẽ qua giúp, làm xong liền đem lên trấn trên bán, tiền bán được chia làm năm năm.

Ngô thị kiên quyết không chịu, liên tục nói trái cây, củi lửa và đường đều là từ nhà Tuệ Nương, nàng chỉ ra cái lực, giá trị không đến một nửa số tiền.

Tuệ Nương nói không lại nàng, đành thoái thác chờ bán được tiền lại nói.

Hai ngày liền, Ngô thị đều ở nhà Đan Niên bận việc, nói với bà nội Tiểu Thạch là đến nhà Đan Niên phụ dọn dẹp. Bà nội Tiểu Thạch biết nàng và Tuệ Nương có quan hệ tốt, cũng không nói thêm cái gì, chính là chua chát đâm nàng vài câu. Ngô thị chỉ xem như không nghe thấy, sự tình liên quan đến tương lai con mình có thể có tiền đi học hay không, nàng chẳng thèm đi so đo với bà nội Tiểu Thạch.

Sáng sớm ngày thứ ba, Ngô thị và Tuệ Nương dẫn theo Đan Niên đi nhờ xe lừa của Thất Thúc công lên trấn trên. Ngô thị nói với bà nội Tiểu Thạch là lên trấn trên đi chợ. Bà nội Tiểu Thạch mắng vài câu không lo làm việc, ăn không ngồi rồi, nhưng thật ra cũng không ngăn trở mấy.

Vốn hai người không định mang theo Đan Niên, cũng không chắc có thể bán được hay không, mứt làm được bỏ vào bình sứ kín, hai người thương lượng với nhau, nếu bán không được thì mang về làm quà ăn vặt cho bọn nhỏ ăn.

Đan Niên từ khi vào ở Thẩm gia trang đến nay chưa từng đi ra ngoài, đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tham quan chợ cổ đại, đeo bám dai dẳng, ôm tay Tuệ Nương không chịu buông, vòi vĩnh, “Đan Niên cũng phải đi chợ!”

Tuệ Nương nghĩ Đan Niên lớn như vậy cũng chưa được đi chợ, hai người lớn thế này chẳng lẽ không canh được một đứa nhỏ? Thế là ôm Đan Niên lên xe lừa.

Xe lừa tròng trành lắc lư chạy gần nửa canh giờ mới đến chợ, trên người con lừa có mùi rất khó ngửi, nàng sợ lần sau nếu có cơ hội đi chơi, Tuệ Nương sẽ không mang theo nàng, đành cố nén không hé răng.

Ngô thị nhìn Đan Niên ghé vào lòng Tuệ Nương, bộ dạng nhu thuận ngoan ngoãn, lòng không ngừng hâm mộ, “Tẩu tử thật có phúc khí, A Ngọc là đứa nhỏ thông minh, lớn lên khẳng định có tiền đồ, Đan Niên lại là đứa nhu thuận có hiểu biết.”

Tuệ Nương nghe vậy, trong lòng cao hứng, “Các ngươi đều nói A Ngọc thông minh, ta thấy a, Đan Niên còn thông minh hơn ca ca của nàng.”

Thấy mặt mày Ngô thị không tin, Tuệ Nương ghé sát vào Ngô thị, nói: “Ta và cha đứa nhỏ mua cửu liên hoàn cho bọn nhỏ, bộ khóa có cửu cung gì đó. Đứa nhỏ Đan Niên này còn biết chơi hơn cả A Ngọc, hai ba lần liền chơi thành thạo, A Ngọc cũng không nhanh được như vậy.”

Đan Niên ghé vào vai Tuệ Nương giả bộ ngủ, nén cười đến nội thương, nàng hai kiếp trước sau cộng lại sống được hai mươi mấy năm, nếu chơi mấy trò phát triển trí tuệ này mà không thắng nổi đứa nhóc bảy tuổi như Thẩm Ngọc, vậy không phải mất mặt sao!

Ngô thị không ngừng hâm mộ, “Khuê nữ là tri kỷ tiểu áo bông của mẹ, tẩu tử là người có phúc, từ nhỏ đến lớn cũng chưa thấy Đan Niên quậy phá, trưởng thành khẳng định cũng là đứa hiếu thuận.”

Tuệ Nương nhớ lại lời Thẩm Lập Ngôn nói muốn đem Tiểu Thạch về ở rể, liền phì cười, Ngô thị có chút ù ù cạc cạc, Tuệ Nương vội nói: “Đứa nhỏ đều là cha mẹ mắc nợ, sau khi Đan Nhiên lớn lên có thể bình an sống cả đời là được, nàng từ nhỏ đã tinh quái, ta cũng không trông cậy vào nàng đến hiếu thuận ta.”

Đan Niên vừa nghe Tuệ Nương nói như vậy, lập tức không vui. Nàng là thiệt tình xem Tuệ Nương như người chí thân, không khỏi dẩu môi hừ một tiếng.

Tuệ Nương và Ngô thị thấy Đan Niên phồng lên thành mặt bánh bao, bộ dạng ủy khuất, Tuệ Nương vội vàng dỗ dành nói: “Ta là sợ Ngô thẩm thẩm của con tương lai cũng trông cậy vào con, mới nói không trông cậy vào của con, nương vẫn là trông cậy vào con a.”

Nói tới nói lui, Tuệ Nương cũng sắp bị mấy câu trông cậy với không trông cậy làm cho hôn mê. Đan Niên nghe mà đầu hắc tuyến, mình đúng là quá mơ hồ, biến thành đứa nhỏ, suy nghĩ cũng trở nên ngây thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.