Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 3



Thẩm bách hộ sau khi vào thành vẫn không giảm tốc độ, chạy thật lâu mới dừng lại trước một căn nhà ngói có sân lớn, đẩy cửa ra dắt ngựa vào sân, xoay người liền đóng cửa lại, xốc tấm áo choàng che Đan Hoa lên, cẩn thận bế Đan Hoa ra.

Từ bên trong nhà ngói, nghe được động tĩnh, một nữ nhân đi ra. Nàng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn không son phấn, mái tóc đen bóng dùng một cây trâm ngọc bích bới nhẹ sau đầu, trên người trừ lớp áo lót có vẻ quý giá, quần áo đều rất mộc mạc, trong tay còn nắm một tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác.

Tiểu nam hài người mặc áo bông màu xanh, chỗ cổ áo có một vòng lông thỏ trắng, cộng thêm khuôn mặt trắng noãn, càng nhìn càng đáng yêu. Tiểu nam hài vừa nhìn thấy Thẩm bách hộ, hô to một tiếng “Phụ thân” liền nhào tới.

Nam hài nhào lên chừng hai ba tuổi, tóc đen như mực được cột thành một cái búi nhỏ ngay ngắn sau đầu, giữa lông mày mơ hồ có bóng dáng của người thanh niên họ Thẩm. Thẩm bách hộ vội đưa tay tiếp được tiểu nam hài, chỉ chỉ Đan Hoa trong lòng, ý bảo hắn đừng lớn tiếng ồn ào, lại liếc mắt ra hiệu với nữ nhân đối diện, nắm tay nam hài cùng đi vào trong phòng.

Tiểu nam hài rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn đi theo Thẩm bách hộ vào phòng. Thẩm bách hộ mang bọn họ vào căn phòng phía đông, cẩn thận đặt Đan Hoa xuống giường, rồi ngồi xổm người xuống, ôm lấy tiểu nam hài, cho tiểu nam hài đến trước mặt Đan Hoa, ôn nhu nói: “A Ngọc, con không phải vẫn muốn có em sao, giờ phụ thân đã tìm về cho con một muội muội, về sau phải chiếu cố muội muội cho tốt a!”

Nữ nhân đối diện nghe vậy lắp bắp kinh hãi, không khỏi hỏi: “Lập Ngôn, đứa nhỏ này là…?” Thẩm Lập Ngôn hạ giọng nói: “Đợi lát nữa sẽ nói với ngươi.”

Tiểu nam hài nghe mình có muội muội, lập tức vỗ tay hoan hô, dè dặt cẩn trọng vươn ngón tay chạm vào gương mặt phấn nộn của Đan Hoa một cái, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, con đã có muội muội!”

Tiểu nam hài bò lên giường, ghé vào bên cạnh Đan Hoa, ngón tay mũm mĩm chạm đến mặt Đan Hoa, đôi mắt đen tràn đầy yêu thích, mồm miệng không rõ nói: “Muội muội, nhanh lớn lên a, ca ca dẫn ngươi đi chơi.”

Nữ tử bên cạnh cẩn thận lấy khăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn cho Đan Hoa, cùng tiểu nam hài chơi với Đan Hoa một hồi.

Đan Hoa đột nhiên cảm thấy sâu trong nội tâm mình có chút cảm động. Từ lúc xuyên không đến nay, vẫn luôn sống trong lo lắng hãi hùng, sợ một giây sau, tính mạng vất vả mới có được sẽ bay mất. Không khí thân mật đầm ấm trước mắt này, khiến trong lòng nàng có chút ấm áp. Trong lòng vừa buông lỏng, cảm xúc lại trào lên, nước mắt liền dừng không được chảy ra ngoài.

Hai nam nhân một lớn một nhỏ thấy Đan Hoa khóc chảy nước mắt liền hoảng tay hoảng chân, nữ tử vội vàng ôm Đan Hoa vào lòng, nhỏ giọng hát ru dỗ dành, bảo tiểu nam hài tránh sang một bên, Thẩm Lập Ngôn thì đốt bếp lò, nấu canh trứng gà, xong lại còn bảo Thẩm Lập Ngôn rửa nồi vo gạo, chuẩn bị hầm cháo cho Đan Hoa ăn.

Đan Hoa khóc mệt, từ lúc sinh ra đến giờ, đến một ngụm nước cũng chưa uống, vừa mệt vừa đói ngủ gục trong vòng tay nữ nhân.

Không biết ngủ bao lâu, Đan Hoa mơ màng ngửi thấy mùi canh trứng gà và cháo, mở mắt ra, liền nhìn nhà ngói đầy xà ngang, bản thân mình vẫn là đứa nhỏ bị bó cứng ngắc, hiện đang nằm trên giường, bụng bị đói, thầm thì kêu.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở, Đan Hoa ra sức nghiêng đầu nhìn sang, tiểu nam hài tên là A Ngọc đang nằm ngủ kế sát mình, trên người đắp một tấm chăn bông, khuôn mặt trắng noãn mỉm cười thỏa mãn, cái mũi nho nhỏ có chút phập phồng theo nhịp hô hấp.

Từ một góc giường khác truyền đến tiếng Thẩm Lập Ngôn và thê tử hạ giọng nói chuyện. Đan Hoa ra sức xoay đầu nhìn bọn họ, hai người đang ngồi quanh một cái bếp lò nhỏ, trên bếp lò có một cái nồi thiết nhỏ, nồi đang nấu cháo, sôi ùng ục ùng ục, mùi thơm chính là từ nơi này truyền tới. Bên cạnh bếp lò là một cái bàn gỗ tròn, thâm thấp nho nhỏ, trên bàn đã dọn sẵn chén đũa, có chén gỗ cũng có chén sứ.

Thẩm phu nhân sợ lửa lớn sẽ làm khét cháo, cầm một cái muôi gỗ chốc chốc lại khuấy một cái, nhỏ giọng hỏi Thẩm Lập Ngôn: “Tướng công nói vậy, thái tử đã bị hại, còn thái tử phi thì sao?”

Thẩm Lập Ngôn thở dài, nói: “Ta nghe người ở phòng vệ doanh nói, thái tử phi bị Khánh Phi giam lỏng, y theo tính tình của Bạch gia, sợ là không sống được thêm mấy ngày.”

Thẩm phu nhân cúi đầu khuấy cháo, hỏi: “Ngươi đánh ngất xỉu Trương phó thống lĩnh rồi ném ở nơi đó, không sợ sau này người ta điều tra ra là ngươi làm sao?”

Thẩm Lập Ngôn cười nói: “Thái tử thiên kim là từ trên tay hắn vứt bỏ, hắn hẳn ước không ai biết được việc này a, thế nào còn rảnh đi thăm dò. Chỗ kia vốn là cung thất đã hoang phế nhiều năm qua, đến cái quỷ ảnh cũng không có, hắn trở về nói với Khánh Phi là hắn ném vào giếng, chẳng lẽ Khánh Phi còn phái người đào giếng lên xem? Tuệ Nương, đừng quá lo lắng, không ai biết đâu, sẽ không có việc gì.”

Tuệ Nương nghe vậy cũng thở dài, không thèm để ý nói: “Mặc kệ đứa nhỏ có phải là con của thái tử hay không, nếu đã là tướng công mang về, vậy sẽ là con của chúng ta. Huống hồ lúc trước, nếu không có một câu nói của thái tử, ngươi cũng không vào được kinh đô phòng vệ doanh, chúng ta cũng nên cứu đứa nhỏ này. Ta chỉ lo lắng, tuy rằng chúng ta ở nơi hẻo lánh, nhưng trong nhà đột nhiên có thêm một đứa bé, chỗ đại ca tất nhiên sẽ nghi ngờ.”

Thẩm Lập Ngôn cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Tuệ Nương, nửa năm này, ngươi đừng đi ra ngoài, ta sẽ nói với người ngoài là ngươi có thai, thân thể không tốt lắm, phải nằm tĩnh dưỡng trong nhà. Chờ qua nửa năm sau, đứa nhỏ sinh ra, đến lúc đó hai mẹ con ngươi đều có thể chính đại quang minh đi ra ngoài. Cũng phải dặn dò A Ngọc kỹ một chút, ra bên ngoài cũng không thể nơi nơi nói lung tung hắn có muội muội.”

Tuệ Nương nhẹ nhàng đặt muôi gỗ lên mép nồi, cười nói: “Tướng công, một năm sau, đứa nhỏ sẽ lớn, nhìn thế nào cũng không giống như đứa nhỏ mới sinh a. Huống hồ, hàng xóm thì dễ nói, sẽ không nghĩ nhiều, nhưng chỗ đại ca thì…” Tuệ Nương mắt nhìn ra hướng kinh thành, nói khẽ, “Chỗ đại ca, chỉ sợ không giấu được.”

Thẩm Lập Ngôn hít sâu một hơi, ngữ khí không khỏi tăng lên: “Hắn là đại quý nhân, không đến chèn ép ta là tốt rồi, sao còn rảnh mà để ý con gái của đệ đệ thứ xuất như ta?”

Tuệ Nương thấy nhắc tới chuyện khiến Thẩm Lập Ngôn bực tức, vội vàng dời đi đề tài: “Tướng công, nên đặt tên gì cho bé thì tốt đây? Nếu có ai hỏi tới, cũng không thể nói là còn chưa đặt tên đi.”

Thẩm Lập Ngôn cũng rơi vào trầm tư, nói: “Những đứa nhỏ đồng lứa với A Ngọc trong Thẩm gia, nếu là nữ hài thì ở trong tên đều có một chữ ‘Đan’. Giống như đại nữ nhi của đại ca tên là Đan Hà, nhị nữ nhi tên là Đan Vân.”

Tuệ Nương gật đầu: “Không tệ, đứa nhỏ này nếu làm nữ nhi của chúng ta, vậy cũng lấy một chữ ‘Đan’ trong tên đi.”

Thẩm Lập Ngôn nói: “Tên của nữ hài đều là hoa hoa thảo thảo gì đó, hay là đặt tên là Đan Hoa, cùng âm với từ hoa.”

Đan Hoa nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, lại là cái tên “Đản hoa” ở kiếp trước luôn bị bạn học châm biếm thật nhiều năm? Đời này tuyệt đối không thể lại bị kêu thành “Đản hoa”! Đan Hoa kháng nghị huy động cánh tay cẳng chân nhỏ bé trong túi.

Tuệ Nương thấy Đan Hoa động đậy, biết Đan Hoa đã tỉnh, đứng dậy ôm Đan Hoa lên, quẹt quẹt cái mũi nhỏ của Đan Hoa, Đan Hoa bị gãi ngứa không chịu được, nề hà tay chân đều kẹt trong túi, không thể động đậy, thế là mắt mũi liền vo thành một nắm, thành công giải trí cho vợ chồng Thẩm Lập Ngôn.

Tuệ Nương cười nói: “Đứa nhỏ nhà hoàng đế đúng là không tầm thường. Ngẫm lại lúc A Ngọc còn nhỏ, động một chút là khóc kinh thiên động địa, tỉnh ngủ cũng khóc, đói bụng cũng khóc, cái gì cũng khóc. Đứa nhỏ này, không khóc, không làm khó, có thể thấy là đứa cực có hiểu biết. Đáng thương nàng từ nhỏ cha mẹ đã không ở nhân thế, thật tội nghiệp.”

Thẩm Lập Ngôn cũng cười a a bu lại, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa đầu Đan Hoa, cười nói: “Về sau gọi con là Đan Hoa, được không?”

Đan Hoa nghe vậy, lập tức cố nén ra vài giọt lệ thương tâm, mặt nhăn thành một đoàn vải bố, ra sức giãy dụa thân mình, tỏ vẻ kiên quyết kháng nghị. Tuệ Nương vội vàng ôm Đan Hoa, nhẹ nhàng dỗ dành, mắng trượng phu: “Ngươi đặt cái tên gì vậy a? Đứa nhỏ một chút cũng không thích!”

Thẩm Lập Ngôn nghẹn lời, “Nếu không, ngươi tự đặt ra một cái đi, tên nữ nhân các ngươi không phải đều là hoa hoa thảo thảo à?!”

Tuệ Nương liếc trắng mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhỏ li ti bay xuống, “Hôm nay là mùng hai mươi ba, sắp hết năm cũ! Đặt tên đứa nhỏ này là Đan Niên đi, thật vất vả nhặt được cái mạng trở về, hi vọng về sau hàng năm đều có thể náo nhiệt rực rỡ, sống lâu trăm tuổi.”

Đan Hoa nghe vậy, không tệ không tệ, cái tên này dễ nghe, rất hợp ý nàng, cũng hoàn toàn có thể nói lời tạm biệt với kiếp trước, lập tức toét ra cái miệng nhỏ nhắn không răng, nheo nheo nở nụ cười.

Thẩm Lập Ngôn cũng vỗ tay cười nói: “Tên này hay! Vừa dễ nghe vừa có hàm nghĩa.” Nói xong, còn không quên nịnh nọt nương tử nhà mình, chạy đến phía sau Tuệ Nương, bóp bóp vai Tuệ Nương, khen: “Vẫn là nương tử ngươi lợi hại!”

Tuệ Nương cười phủi tay Thẩm Lập Ngôn một cái, bảo hắn nhanh múc một bát canh trứng gà ra để nguội, rồi nàng cho Đan Niên ăn.

Cho Đan Hoa ăn xong vài miếng canh trứng gà, Tuệ Nương sợ đứa nhỏ mới sinh chỉ ăn canh trứng gà sẽ không tốt cho thân thể, lại bảo Thẩm Lập Ngôn múc ra một chén cơm.

Chờ muỗng cơm nóng vào trong miệng, Đan Niên mới nhận ra Thẩm Lập Ngôn đã nghiền cơm thành cơm nhão, hạt cơm mềm mềm, vào yết hầu liền tuột xuống. Tuệ Nương cầm muỗng gỗ cẩn thận đút từng muỗng cơm nhão vào miêng Đan Niên, Đan Niên tận lực phối hợp há mồm nuốt xuống, Thẩm Lập Ngôn cầm khăn cẩn thận lau cơm nhão tràn ra từ khóe miệng Đan Niên.

Đan Niên nỗ lực ăn cơm nhão, ưu sầu thân thể mình bây giờ thật sự quá nhỏ, cái gì cũng không làm được, đến ăn cơm cũng phải có người. Vẫn là mau mau lớn lên đi, chứ bảo nàng trong nháy mắt phải trở lại gia đoạn trẻ con hoàn toàn không thể tự làm gì, thật quá khó để thích ứng.

Thẩm Lập Ngôn nhìn Tuệ Nương, cảm khái nói: “Chăm sóc đứa nhỏ thật vất vả a. Lúc A Ngọc còn nhỏ, ta mới vừa vào kinh đô đại doanh, thường xuyên không về nhà, đều là một mình ngươi chăm sóc, thật vất vả cho ngươi!”

Tuệ Nương mặt đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Đều chuyện mấy năm về trước, nam nhân là nên lo làm đại sự, kể lại chuyện này làm gì?”

Thẩm Lập Ngôn nghe vậy, buông khăn, đem Tuệ Nương cùng Đan Niên ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Tuệ Nương, nói: “Sau này sẽ là một nhà bốn người chúng ta sống với nhau.”

Đan Niên bị kẹp giữa hai người, bất mãn trợn trừng mắt, Thẩm ba ba, nữ nhi ta còn chưa ăn no đâu?!

Đúng lúc này, Thẩm Ngọc nằm trên giường tỉnh dậy, híp mắt thấy cha mẹ đang ôm nhau, ngọt ngào ngây thơ kêu lên: “Phụ thân, con cũng muốn ôm ôm!”

Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương nghe tiếng con nói đều giật mình, vội vàng tránh ra. Tuệ Nương vừa cho Đan Niên ăn cơm nhão, vừa nói: “A Ngọc, mau dậy ăn cơm nhão, đến thi với muội muội, xem ai ăn nhiều.”

Tiểu chính thái Thẩm Ngọc vừa nghe đến ăn, lập tức quên hết “Ôm ôm”, dụi dụi mắt, chân ngắn vội bò từ trên giường xuống.

Thẩm Lập Ngôn vì che dấu bản thân mình không được tự nhiên, tiến lên ôm lấy Thẩm Ngọc, giơ thật cao lên, đặt Thẩm Ngọc ngồi trên vai mình. Thẩm Ngọc mới đầu còn sợ hãi kêu hai tiếng, liền lập tức cảm thấy rất thú vị, ngồi trên vai Thẩm Lập Ngôn, đùa giỡn thật vui vẻ.

Thẩm Lập Ngôn mang Thẩm Ngọc đến bên cạnh bếp lò, đặt Thẩm Ngọc ngồi lên chân mình, xoay người cầm qua một cái chén gỗ trên bàn, múc nửa chén cháo rồi đặt lên trên chiếc bàn tròn nhỏ. Thẩm Ngọc ghé vào bàn tròn, tay cầm muỗng gỗ, há miệng bắt đầu ăn cháo.

Đan Niên chỉ ăn vài ngụm liền no, nằm trong lòng Tuệ Nương nhìn Thẩm Ngọc ăn cháo. Đứa nhỏ mới ba bốn tuổi, cái bàn nhỏ cao đến ngực Thẩm Ngọc, hắn ngồi thẳng tắp, tướng ăn cũng thật nhã nhặn, há từng miệng nhỏ ăn, gần như không có thanh âm gì.

Đan Niên nhớ tới đệ đệ kiếp trước, lúc ba bốn tuổi, phải có ba ba, mẹ kế, ông nội, bà nội cùng thay nhau ra trận, lấy đồ chơi dỗ dành mới bằng lòng ăn một miếng cơm. Chỉ mỗi một bữa cơm, tất cả mọi người đều mệt như vừa đánh trận, nơi nơi vung vãi đồ ăn thừa. May mà nàng đã đến sống trong trường rất nhiều năm, không cần hầu hạ tiểu Ma Vương kia.

Xem ra, Thẩm ba ba và Tuệ Nương mẹ dạy ca ca này thật tốt lắm. Mình có thể đến sống ở một gia đình như vậy, coi như là may mắn. Nỗi ủy khuất bị cha ruột Tô Tấn Điền từ bỏ, cũng dần dần tiêu tán.

Trước khi Đan Niên mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, nhớ đến vẻ mặt cực kỳ bi thương của người mẹ ruột của khối thân thể này, chờ mình trưởng thành phải vụng trộm đi gặp nàng, cho nàng biết, con gái nàng vẫn còn sống trên đời. Đan Niên thầm nghĩ như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.