Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 68



Đan Niên xem như đã hiểu, tên Tô Doãn Hiên này, bộ dạng nhìn như người khiêm tốn, trên thực tế là kẻ vừa bá đạo vừa vô lý, quả nhiên là trời sinh làm người hoàng gia!

Đan Niên ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía xe ngựa, nàng sao lại phải tự làm khó dễ bản thân, có người nguyện ý làm xa phu miễn phí, nàng cớ sao lại không nhận.

Tô Doãn Hiên nhìn bộ dạng như con gà trống choai kiêu ngạo của Đan Niên, không chớp mắt bước lên xe ngựa, lên rồi cũng không nhìn hắn cái nào. Trên mặt hắn thoáng hiện ý cười sủng nịch ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy.

Chờ Tô Doãn Hiên lên xe ngựa, xe ngựa mới chậm rãi chạy đi, Đan Niên vén rèm lên nói với xa phu: “Đến hẻm Lê Hoa.”

Vị đại thúc trung niên đánh xe quay đầu nhìn về phía Đan Niên, nhếch miệng cười, “Được thôi!” Vung dây cương lên, xe ngựa gia tốc chạy về phía trước.

Ngay trong nháy mắt vị đại thúc kia quay đầu, Đan Niên thấy được khuôn mặt người này, ánh mắt khôn khéo giỏi giang, hình như đã gặp qua ở nơi nào. Đan Niên vén màn lên, tròn mắt nhìn cái ót của vị đại thúc đánh xe, vất vả suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên kêu lên: “Ta đã thấy ngươi!”

Tô Doãn Hiên nghe vậy, không khỏi cười cười, ánh mắt nguyên bản đang nhắm kín dưỡng thần cũng mở ra nhìn Đan Niên. Đan Niên chỉ vào xa phu, kêu lên: “Lúc ta còn nhỏ, ngươi đánh xe thiếu chút nữa đụng vào ta, ngựa của ngươi ngã bệnh là do cha ta trị hết!”

Xa phu quay đầu khà khà cười cũng không đáp lời, vẻ mặt hớn hở đầy bướng bỉnh rất không hợp tuổi.

Đan Niên lặng yên tỉnh ra, buông mành nhìn lại Tô Doãn Hiên ngồi ngay ngắn trong xe, “Ngươi chính là vị tiểu thiếu gia đó, nói như vậy, mẫu thân ngươi…”

Đan Niên càng nghĩ càng lo lắng, năm đó, Tô Doãn Hiên vì mẫu thân qua đời nên phải về quê hạ táng, như vậy chẳng phải là, mẫu thân của Tô Doãn Hiên – cũng là mẹ đẻ của Đan Niên, là Ngọc Nương, nữ nhân có khuôn mặt ôn nhu như nước, mang thai suốt mười tháng trời lại bị cướp mất đứa con ngay trong ngày mình sinh – đã sớm qua đời mấy năm trước.

Đan Niên ngơ ngác nhìn Tô Doãn Hiên, tối nghĩa mở miệng, “Nói như vậy, mẫu thân đã sớm không còn ở nhân thế?”

Tô Doãn Hiên nhẹ nhàng mở miệng, “Ta đối với mẫu thân không có nhiều ấn tượng, bà luôn suốt ngày niệm Phật ở trong Phật đường, ta là lớn lên bên cạnh bà nội.”

Đan Niên cười thảm một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi không phải không biết vì sao mẫu thân luôn tránh ở trong Phật đường. Sau này, nếu ngươi đạt thành Vương hậu bá nghiệp, sử sách đời sau chỉ biết ca ngợi các ngươi, một kẻ nằm gai nếm mật, làm thành nghiệp lớn, một kẻ nhẫn nhục phụ trọng, thành tựu thiên cổ thanh danh. Có ai nhớ đến một mẫu thân hoài thai mười tháng lại bị cướp đi đứa con ngay trong ngày đứa nhỏ được sinh ra, có ai nhớ đến đứa nhỏ bị hy sinh kia, có ai hỏi qua hai người kia có nguyện ý hy sinh bản thân mình hay không.”

Đan Niên kỳ thực đối với Ngọc Nương không có tình cảm mẹ con gì, nhiều hơn là đồng tình với Ngọc Nương, còn lại đồng tình với chính mình. Kiếp trước bị gia đình bỏ rơi đến nỗi phải rời đi, nỗi đau trong lòng nàng sớm đã không thể chữa trị, vừa mới đến kiếp này liền bị cha ruột tự tay đẩy bản thân vào trong hố nước, hai chuyện này, ở trong lòng Đan Niên vĩnh viễn là một vết sẹo không thể lành, bất luận là ai đụng đến đều sẽ thấy thống khổ.

Đan Niên ngửa đầu tựa vào vách xe ngựa, nước mắt theo gò má chảy xuống, may mà sắc trời đã tối, trong xe sớm đã mờ nhạt một mảnh.

Thật lâu sau, thanh âm trầm thấp của Tô Doãn Hiên vang lên, “Nếu ta có thể lựa chọn, ta cũng không nguyện ý vừa sinh ra liền lưng đeo vô số nhân mạng, ta cũng không nguyện ý để mẫu thân mấy năm liền trốn Phật đường, đau khổ mà chết.”

Đan Niên bình phục cảm xúc, ngữ điệu khôi phục lại trạng thái thoải mái ngày thường, “Vạn hạnh, ta vẫn còn sống, sống luôn cả phần của mẫu thân. Tô Tấn Điền không phải muốn mạng của ta sao, ta càng phải sống tốt lắm!”

“Đan Niên, phụ thân cũng là phụ thân của ngươi, ông ấy có bất đắc dĩ của mình.” Trong giọng nói của Tô Doãn Hiên hàm chứa bất đắc dĩ và trách cứ. Bên trong toa xe, ngọn đèn tối mờ mờ, Đan Niên không thấy rõ mặt Tô Doãn Hiên, nhưng Đan Niên gần như có thể tưởng tượng ra bộ mặt bất mãn, cau mày của hắn.

Đan Niên ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lại dựa vào thành xe, “Ta họ Thẩm, phụ thân ta chỉ có Thẩm Lập Ngôn, ta chỉ là nữ nhi của Thẩm Lập Ngôn, Tô Tấn Điền bất đắc dĩ thế nào đều không có văn tiền quan hệ với ta!”

Trả lời Đan Niên, chỉ có tiếng hít thở của Tô Doãn Hiên, hai người ngồi gần, hơi thở của Tô Doãn Hiên gần như có thể phun lên mặt Đan Niên.

Lâm quản sự bên ngoài xe ngựa thở dài một tiếng, ghì ngựa, thấp giọng nói vào trong xe ngựa: “Thiếu gia, tiểu thư Đan Niên, đã đến đầu hẻm Lê Hoa.”

Đan Niên lặng lẽ lấy ống tay áo lau nước mắt, vén rèm xe liền nhảy xuống, lúng ta lúng túng đứng ngoài xe một xe, nói vọng một câu vào trong buồng xe: “Cảm ơn!”

Bên trong xe không có tiếng gì vọng ra, Lâm quản sự đánh xe cười tủm tỉm nhìn Đan Niên một cái, vung roi đánh xe chậm rãi rời đi. Đan Niên nhìn theo xe ngựa, lầm bầm một câu: “Đúng là quái nhân!” Xoay người gõ cổng nhà mình.

Vừa hô xong một câu: “Nương!” Cửa viện liền bị kéo mở ra, mở cửa chính là Tiểu Thạch, lập tức trong viện vang ra tiếng bước chân vội vàng, chẳng bao lâu người trong nhà đều đi ra cả.

Đan Niên bị trận thế này làm cho hoảng sợ, vừa rồi còn đang định nói cái gì, giờ bỗng chốc quên mất, chỉ thấy Tuệ Nương từ trong đám người lao tới, gắt gao nắm chặt tay Đan Niên, khóc: “Đứa nhỏ này, sao tới giờ này mới trở về!”

Lúc này trời đã chập choạng, Đan Niên thấy Tuệ Nương như thế, đảo mắt nhìn chung quanh thấy mọi người đều lo lắng, cảm thấy áy náy không thôi, vội lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Tuệ Nương.

Mai di cùng Ngô thẩm thẩm vội vàng kéo Đan Niên vào nhà rồi nói tiếp.

Đan Niên đỡ Tuệ Nương vào phòng, mới cười xin lỗi mọi người: “Ta chỉ mải chơi thôi, khiến mọi người lo lắng, về sau nhất định sẽ chú ý thời gian.” Mọi người cười cười, Tiểu Thạch nhìn nhìn Đan Niên muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn nàng một hồi mới đi theo Ngô thẩm thẩm và Phùng lão bản ra hậu viện.

Tuệ Nương rót Đan Niên chén nước, Đan Niên từ từ uống thấm giọng. Tuệ Nương ngồi xuống cạnh Đan Niên, hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao về trễ như vậy, con mà còn chưa về nữa, nương đã bảo Tiểu Thạch đi đến nhà đại bá con hỏi thăm rồi!”

Đan Niên vẽ vòng chân lên mặt đất hồi lâu, quyết định vẫn là nên kể chuyện hôm nay cho Tuệ Nương nghe. Chuyện hôm nay ít nhiều cũng đã trở mặt với Đại bá mẫu, gạt mẫu thân không có ích gì, chỉ là nên tỉnh lược chuyện Bạch Đại thiếu chủ động đưa ngọc bội cho nàng và chuyện Đổng tiểu thư bị dính vào.

Đan Niên suy nghĩ một lát, ngửa mặt lên nghiêm túc nói với Tuệ Nương: “Nương, lần trước Đại bá mẫu tới có phải đã nói với nương chuyện hôn sự của con?”

Tuệ Nương ngẩn ra, lập tức khẩn trương hỏi, “Thế nào? Đại bá mẫu của con nói gì với con? Loại chuyện này sao có thể nói với đứa nhỏ, Vu thị này rõ là…” Tuệ Nương tưởng rằng Thẩm Đại phu nhân đã nói gì đó với Đan Niên, khuyến khích Đan Niên nghe an bày của bà mà lập gia đình, trong lúc nhất thời tức giận không thôi.

Đan Niên nghe Thẩm Đại phu nhân quả thật đã tỏ ý muốn an bày hôn sự của nàng cho Tuệ Nương, trong lòng cũng rất tức giận.

Đan Niên vội vàng kéo tay Tuệ Nương, trấn an nói: “Nương, Đại bá mẫu không nói gì. Lần trước đến nhà Đại bá mẫu, tẩu tử nói với con rằng Đại bá mẫu muốn… muốn con làm của hồi môn của Thẩm Đan Hà, làm thiếp cho trưởng tử của Ung Quốc Công.”

Đan Niên chi chi ô ô nói ra, ở trước mặt mẫu thân mình nói ra những lời này, Đan Niên vốn tưởng rằng mình sẽ rất tức giận, nói ra mới phát giác mình hóa ra ngượng ngùng và ủy khuất nhiều hơn.

Tuệ Nương quá sợ hãi, kéo tay Đan Niên, cuống quít hỏi: “Tại sao lại có chuyện này? Phụ thân con còn ở biên cương, nương còn chưa chết, bà ta dựa vào cái gì quyết định? Đây quả thực là, quả thực là vô lương tâm!”

Tuệ Nương tức đến độ nói cũng không lưu loát, bỗng nhiên quay đầu mắng Đan Niên: “Đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao lại gạt nương?! Con lại không phải chưa thấy qua những chuyện bẩn thỉu trong đại gia tộc, ngộ nhỡ…”

Đan Niên vừa thấy mẫu thân tức giận, trong lòng hối hận không thôi, vội giải thích: “Nương, tẩu tử cũng nói, Đại bá mẫu chỉ là mới có suy nghĩ này, ngộ nhỡ nàng gạt con thì sao? Vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ làm nương ngột ngạt đó sao? Chính là hôm nay xảy ra một vài việc, con cảm thấy, tẩu tử không gạt con.”

“Xảy ra chuyện gì?” Tuệ Nương sợ Đan Niên chịu thiệt, cảnh giác hỏi.

Đan Niên hàm súc kể chuyện đã trải qua, Tuệ Nương vỗ “bốp” một tiếng xuống bàn, phát ra một tiếng vang khổng lồ, ấm trà lung lay, nước trà bắn ra tung tóe, Tuệ Nương giận đến độ cả người phát run.

Đan Niên thấy bộ dạng Tuệ Nương như vậy, cảm thấy rất đau lòng, vừa định mở miệng an ủi, chợt nghe ngoài cửa vọng vào tiếng hỏi thăm lo lắng của Mai di và Bích Dao.

Xem chừng hai người là vì nghe tiếng vang nên tới, Đan Niên vội nói: “Không có việc gì, không cẩn thận đụng phải cái bàn, hai người trở về đi!” Nói rồi vội kéo tay Tuệ Nương ra xem, quả nhiên đỏ bừng một mảng lớn.

Đan Niên đau lòng thổi thổi tay Tuệ Nương, khuyên can: “Nương, nương việc gì phải tức giận với hạng người tiểu nhân ấu trĩ kia, con cũng không giận mà.”

Tuệ Nương giận quá đau cả đầu, dùng tay kia chống chống trán, thở phì phò mắng: “Nương sao có thể không giận, phụ thân và ca ca con còn ở biên quan giết địch, bọn họ thì sao, cả đám đều tính kế mẹ con chúng ta, hôm nay chẳng những oan uổng con trộm tiền, còn bỏ lại một mình con ở nhà người khác, này này…”

Đan Niên thấy Tuệ Nương giận quá nói không ra lời, định đổi đề tài dỗ Tuệ Nương vui vẻ, nhớ lại chuyện hôm nay Thanh Thanh nói, vội vàng kể cho Tuệ Nương: “Nương, con hôm nay nghe Liêm tiểu thư nói, biên cảnh đại thắng, cha và ca ca rất nhanh có thể về nhà!”

Tuệ Nương nghe vậy cũng vui mừng ngẩng đầu: “Thật sự?”

Đan Niên trịnh trọng gật đầu, “Chắc chắn không sai, phụ thân và ông nội của Thanh Thanh đều nhận chức vụ quan trọng ở Binh bộ, tin tức từ trước tới nay đều thật linh thông.”

Tuệ Nương thế này mới tươi cười, vuốt đầu Đan Niên, cảm thán nói: “Cha con trở về thì tốt rồi, có ông ấy che chở con, nương cũng không lo lắng, về sau con cứ ở ngay trong nhà, trước khi cha con trở về thì đừng lại liên hệ gì với đại phòng bên kia.”

Đan Niên vội vàng gật đầu vâng dạ.

“Vị Liêm tiểu thư kia, cha nàng tên là Liêm Mậu?” Tuệ Nương nhớ ra cái gì đó, vội hỏi.

Đan Niên cũng không dám giấu diếm, “Nương, khi con ở Mộc Kỳ đã nghe phụ thân nói, Liêm Thanh Thanh và ca ca có hôn ước, nhưng phụ thân nói, Liêm gia không dẫn ra việc này, hiển nhiên là có lòng không muốn nhận, năm đó cũng chỉ là miệng ước định, vốn không chắc chắn, chúng ta cứ coi như không có chuyện này là được.”

Tuệ Nương gật đầu, “Như vậy cũng đúng, bọn họ hiện tại cao môn đại hộ, chúng ta đâu đủ sức trèo lên, cho dù bọn họ miễn cưỡng gả con gái tới, ca ca con cũng sẽ phải chịu không ít tì khí của cha vợ. Chờ ca ca con trở về, liền tìm một mối hôn sự cho hắn, cái tuổi này của ca ca con, kéo dài như vậy cũng là lâu lắm rồi. Ai… lúc còn ở dưới quê, nương đã tìm cho hắn biết bao nhiêu là cô nương, hắn lại chẳng chịu ưa một cô nào. Hỏi hắn muốn dạng gì, hắn lại không nói, tiểu tử này, cũng không biết cô nương nhà nào mới có thể vào mắt của hắn, chúng ta ở kinh thành lại không quen biết với ai, cũng không biết có nhà ai nguyện ý gả con gái qua đây…”

Đan Niên nhìn Tuệ Nương thở dài lắc đầu, bộ dạng ngọt ngào sầu bi, rất giống một lão thái bà đang buồn nàng dâu nẫu ruột. Đan Niên phì cười, làm nũng nói: “Nương, nương lo lắng cái gì a, bộ dáng ca ca đẹp mắt như vậy, tuổi còn trẻ nhưng đã là cử nhân, thiếu gì các cô nương xinh đẹp khóc lóc xin làm tẩu tử của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.