Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 78



Đến khi ngửi thấy mùi phấn son trên người Thẩm Đạc, cơn tức trong lòng Thẩm Đan Hà càng tăng lên. Ca ca suốt ngày lười nhác không có chí tiến thủ, lưu luyến nơi yên hoa liễu hạng, chuyện này mọi người đều biết, cũng sớm thành thói quen.

Nhưng hôm nay thì khác, những người ngồi đây vừa mới nói xong Thẩm Ngọc thiếu niên lên chiến trường, lập công lớn thế nào. Đem hai người ra so sánh, khối thân thể bị tửu sắc vét sạch của Thẩm Đạc tựa như bùn nhão dưới đất, khiến nàng cảm thấy mất mặt vô cùng.

Hơn nữa, ánh mắt khinh bỉ kia của Đan Niên, khiến Thẩm Đan Hà cảm thấy mình như đang bị cười nhạo châm chọc, bản thân giống như một kẻ ngốc nghếch xấu xí, nhảy nhót mua vui!

Thẩm Đan Hà càng nghĩ càng tức giận, trùng trùng đặt mạnh tách trà xuống bàn. Đan Niên bị hù hết hồn, thấy sắc mặt Đan Hà không tốt, những người khác lại chỉ lo nói chính sự trong triều, không ai rảnh nhìn sang bên này, nàng đành phải giả mù sa mưa hỏi: “Tỷ tỷ có phải là thân thể không thoải mái? Hay là để muội gọi nha hoàn đến đỡ tỷ về nghỉ?”

Đừng có ở đó làm chồn chúc tết gà! Thẩm Đan Hà rống giận trong lòng, nghiến răng nói: “Không sao, muội muội đa tâm.”

Đan Niên thở phào, “Vậy là tốt rồi, sắc mặt của tỷ thật trắng quá, giống như có phủ mấy chục lớp vôi quét tường, thực làm muội muội lo lắng gần chết.”

Một câu nói làm Thẩm Đan Hà vừa hít thở thông thuận liền bị nghẹn, lại nhìn Đan Niên, thấy nàng sớm xoay mặt đi chiến đấu hăng hái với thức ăn trên bàn, ăn đến bất diệc nhạc hồ, không giống như là cố ý dùng lời này để xỏ xiên bộ dáng của nàng.

Đúng là đồ ham ăn! Thẩm Đan Hà phẫn hận nghĩ.

Người hai nhà vừa ăn cơm vừa ôm tâm tư riêng. Ăn xong, Thẩm Đại phu nhân gọi nha hoàn bà tử lên dọn bàn, bày lên trái cây bánh ngọt. Thẩm lão gia và Thẩm lão thái thái đã sớm mệt mỏi, nha hoàn bà tử cuống quít đưa hai người trở về viện của mình.

Thẩm Đại phu nhân mỉm cười kéo Tuệ Nương và Đan Niên đến phòng bà ngồi một chút, lưu lại các nam nhân nói chuyện một mình. Tuệ Nương thấy bọn họ đúng là có chuyện muốn nói, nên liền sảng khoái đáp ứng.

Trong Thẩm phủ có một hồ sen, lúc này đang là đầu mùa hè, sớm có tốp năm tốp ba hoa sen chen lên khỏi mặt nước mà mọc, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều. Những chiếc lá sen rất to, mặt trên còn vương vài giọt nước. Giọt nước nào giọt nước nấy đều tròn vo, trong suốt, phản xạ ánh mặt trời lấp lánh. Bên cạnh hồ sen là lương đình, có gió lạnh phơ phất, thật là một nơi tiêu khiển ngày hè tuyệt hảo.

Thẩm Đại phu nhân có ý muốn khoe ra nên tỉ mỉ giải thích nguồn gốc nơi này. Bà nói, năm Đan Hà mười tuổi, cha nàng cho xây này cả vườn hoa sen này cho nàng, vì trong tên nàng có một chữ “Hà”, còn nói với nữ nhi, nhất định phải giống như hoa sen, cao thượng phong nhã.

Đan Niên nghe mà ngủ gà ngủ gật, bất quá là muốn triển lãm tình phụ tử sâu sắc, nếu nơi này thật sự chỉ dành cho một mình Thẩm Đan Hà, vậy vì sao khách nào đến Thẩm phủ cũng phải mời đến đây để chiêu đãi.

Thẩm Đại phu nhân đột nhiên vỗ tay một cái, cười nói với Tuệ Nương: “Nãy giờ đã khiến muội nghe ta dài dòng, muội còn chưa nghe qua Đan Hà đánh đàn đúng không? Nữ nhi này của ta, không có gì giỏi, nhưng cầm kỳ thư họa miễn cưỡng có thể lọt vào mắt.” Nói xong bảo nha hoàn đi đem cầm của Đan Hà đến để Đan Hà khảy một bản.

Lời nói tuy khiêm tốn, nhưng vẻ đắc ý và kiêu ngạo trong ngữ khí thì thế nào cũng che dấu không được.

Tuệ Nương dùng khóe mắt liếc nhìn Đan Niên, ý kia Đan Niên hiểu được, con từ nhỏ đều lười nhác, chỉ biết dùng mánh lới, đến giờ cũng không cái tay nghề nào coi được, bị người ta cười nhạo rồi, thấy chưa! Đan Niên ngượng ngùng sờ sờ mũi, cúi đầu không lên tiếng.

Đan Hà thấy Đan Niên cúi đầu không nói, tưởng rằng nàng xấu, trong lòng càng đắc ý phi thường. Chờ cầm được đưa lên, Đan Hà trước tiên đi xuống rửa tay, nha hoàn bên cạnh bưng lư hương lên. Tranh thủ lúc này, Thẩm Đại phu nhân tiếp tục cực kì hàm súc giải thích cây cầm này là tuyệt tác của một vị đại sư nào đó, là cỡ nào quý báu.

Chờ Đan Hà đi lên, đôi bàn tay trắng nõn vuốt lên dây đàn, màu đen bóng gỗ mun của thân cầm càng tôn lên đôi tay oánh sạch như ngọc của Đan Hà. Ở trong lư hương không biết là loại hương liệu gì, không giống loại hương khí trong chùa miếu, ngửi vào cảm thấy rất thanh nhã, nhẹ nhàng khoan khoái.

Đan Niên nhìn chằm chằm cái lư hương kia, giống như là đang ngó chừng một bao tiền lớn. Sau này cửa hàng hương liệu của Tiểu Thạch khai trương, không biết có thể kiếm được cho nàng bao nhiêu tiền, nếu nhà ai cũng giống như nhà Thẩm Đại phu nhân, chỉ có ngồi đàn chút xíu mà phải đốt tới mấy cái lư hương, nàng chẳng phải là sẽ phát tài?

Đang lúc Đan Niên còn đang nghĩ vớ nghĩ vẩn, Thẩm Đan Hà đã bắt đầu diễn tấu. Đan Niên vốn chẳng hiểu gì về âm nhạc, cùng là một bài, chỉ cần lúc diễn tấu không bị đứt quãng, nàng cho dù ngồi nghe chăm chú từ đầu cũng không thể hiểu người này biểu diễn khác người kia ở chỗ nào.

Đan Hà đánh đàn lần này là có tâm muốn khiến Đan Niên kinh diễm một phen, coi như là dằn mặt, cho nên khi đàn, vẻ mặt luôn mang nụ cười đắc ý, đánh đàn cũng dụng tâm hơn bình thường thập phần.

Đàn xong một khúc, Đan Niên không rõ mình có nên vỗ tay tỏ ý tán thưởng không, lại nghĩ, hình như ở cổ đại không có loại lễ tiết này, chỉ thấy Thẩm Đại phu nhân mỉm cười bảo nha hoàn dọn cầm xuống, “Đan Hà, mấy ngày không nghe con đánh đàn, lại có tiến bộ rất lớn a!”

Đan Hà liếc nhìn Đan Niên một cái, làm nũng nói: “Nương, nương lại làm nữ nhi xấu hổ!” Lại ngẩng đầu nói với Đan Niên: “Đan Niên muội muội, tỷ đàn thế nào?”

Đan Niên đang ngồi rúc vào trong lòng Tuệ Nương, thấy Đan Hà có ý muốn khoe, liền cười nói với Đan Hà: “Tỷ tỷ đàn, đương nhiên rất hay.”

Đan Hà lại nhất quyết không tha, “Xem ra Đan Niên muội muội có ý kiến khác a, hay là Đan Niên muội muội là cao thủ? Không bằng…” Đan Hà có lòng muốn làm cho Đan Niên xấu mặt, nên muốn kéo Đan Niên lên đàn một khúc.

“Tỷ tỷ nghĩ nhiều, chính là tỷ tỷ đàn hay hơn so với một người mà muội từng được nghe qua.”

“Ồ? Là ai?”

Thấy Thẩm Đan Hà đuổi sát không tha, Đan Niên cũng không lại khách khí với nàng, “Chính là lão hán mù ở cổng chợ thành bắc, tiếng đàn cầm của tỷ dễ nghe hơn nhiều cây đàn cầm rách của lão!” Giọng nói của Đan Niên ẩn ẩn đầy ý cười, ngươi đàn hay hơn lão, chẳng qua là đàn của ngươi tốt hơn lão!

“Ngươi, ngươi cư nhiên…” Thẩm Đan Hà bình thường kết giao đều là các thiên kim tiểu thư, nào có ai dám không nể mặt nàng trắng trợn như vậy, hơn nữa lại là đứa nha đầu luôn luôn khiến nàng chướng mắt. Lập tức, mắt Đan Hà đỏ hoe.

Tuệ Nương vỗ vỗ đầu Đan Niên, “Nói bậy bạ gì đó, lão hán mù kia nào có đàn hay như Đan Hà!” Lại quay sang xin lỗi Thẩm Đại phu nhân, cười nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện.”

Thẩm Đại phu nhân chỉ phải cười làm lành: “Đệ muội chớ để trách móc đứa nhỏ nặng nề.”

Lúc này, có bà tử chạy tới truyền lời, nói đại thiếu phu nhân và Nhị phu nhân đến phòng khách, có việc muốn thương nghị. Thẩm Đại phu nhân muốn Đan Hà tiếp tục chiêu đãi Đan Niên, liền cùng Tuệ Nương đến tiền viện. Lúc gần đi, Tuệ Nương lo lắng nhìn Đan Niên, Đan Niên đáp lại bằng ánh mắt “An tâm”.

Chờ hai người ra sân, Thẩm Đan Hà vẫy tay cho nha hoàn hầu hạ lui xuống. Trong lương đình chỉ còn lại có Đan Hà và Đan Niên.

“Ngươi có ý gì?” Thẩm Đan Hà vứt bỏ phong thái, trực tiếp hỏi.

Thấy Đan Niên chỉ nghiêng đầu nhìn mình không trả lời, nàng lại hỏi tiếp: “Ngày ấy, vì sao Bạch công tử cho ngươi ngọc bội? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi tốt nhất đừng có ý tưởng gì không nên có, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời…”

Đan Niên híp mắt bật cười, “Thẩm Đan Hà, ngươi lấy lập trường gì tới hỏi ta? Ngươi là phu nhân của Bạch công tử kia sao? Ngươi đã gả vào nhà bọn họ sao? Hắn có rõ ràng chiêu cáo thiên hạ là hắn muốn cưới ngươi sao?”

Không thèm nhìn gương mặt xanh trắng lẫn lộn của Thẩm Đan Hà, Đan Niên tiếp tục đả kích: “Thẩm Đan Hà, ngươi cả ngày tự khoe là tài nữ đệ nhất kinh thành, nhưng ngươi xem bộ dạng của ngươi bây giờ đi, thật giống như một đố phụ, sợ còn chưa lấy được nam nhân đã bị kẻ khác đoạt đi rồi.”

Thẩm Đan Hà cả giận nói: “Ngươi biết cái gì? Ngươi bất quá là…”

“Ta biết ngươi xem ta không vừa mắt, ta cũng không muốn xuất hiện trước mặt các ngươi. Ngươi nhớ cho rõ ràng, là cha mẹ ngươi mời ta tới, ta còn không muốn đến đâu. Còn nữa, ta tới nơi này, chỉ muốn nói với ngươi một việc.” Đan Niên hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Đan Hà, Đan Hà phản xạ có điều kiện vung cánh tay ra, Đan Niên tức khắc bắt được. Dù sao Đan Niên có quãng thời gian dài chạy nhảy ở nông thông, khí lực không phải là loại tiểu thư khuê các yếu đuối có thể so sánh.

Thẩm Đan Hà ăn đau, lại không muốn phát ra tiếng vang để cho người khác biết, đành cắn răng chịu đựng, mặt mày giận dữ nhìn Đan Niên.

“Ta muốn nói là, ngươi và người nhà của ngươi, hãy thu hồi luận điệu xem ta là hồi môn làm thiếp của ngươi. Ta thà cạo đầu làm ni cô, cũng sẽ không làm thiếp! Ta không ở nhờ nhà của ngươi, không ăn bằng tiền của ngươi, cũng không dựa vào ngươi mới sống được, chớ ra vẻ đại tiểu thư trước mặt ta. Nếu lại để ta nghe được cái gì, đừng trách nhà của ta không niệm tình thân thích!” Đan Niên một hơi nói xong, liền đẩy Thẩm Đan Hà ra. Thẩm Đan Hà xoa xoa cánh tay bị xiết đau, đôi mắt đẹp trợn lên, nói không ra lời.

Đan Niên nhìn bộ dáng của nàng, hừ một tiếng, trong lòng vẫn rất không thoải mái, “Khắp kinh thành này, mọi người đều biết Thẩm Đan Hà là hôn thê của Bạch công tử, ngươi có cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần, tìm cách chiêu cáo thiên hạ, rằng ngươi, Thẩm Đan Hà, sắp đính thân cũng sắp hạ đường sao?” Dứt lời, Đan Niên liền xoay người chuẩn bị đến tiền thính tìm cha mẹ và ca ca để về nhà.

Lúc này, có một tiểu nha hoàn đi vào lương đình, nói là lão thái thái vừa tỉnh giấc ngủ trưa, muốn hai vị tôn tiểu thư đến trò chuyện với bà.

Đan Niên thật không hiểu nổi lão thái thái đi đường đều phải thở gấp kia có ý đồ gì. Tiểu nha hoàn dường như phát hiện không khí âm trầm trong lương đình, vội cúi đầu không dám thốt tiếng nào. Thẩm Đan Hà tức giận mắng: “Đã biết, còn không mau trở về bẩm báo tổ mẫu, thất thần làm chi?” Tiểu nha hoàn bị kinh hách, chạy như bay rời đi.

Thẩm Đan Hà hất cằm lên, hỏi: “Ngươi không theo ta đến chỗ tổ mẫu sao? Hay là ngươi sợ?”

Đan Niên lười cùng nàng vô nghĩa, chậm rãi đi thong thả đến trước mặt nàng, “Dẫn đường!”

Thẩm Đan Hà có chút tự đắc, bất kể nào, nàng vẫn là đích nữ của con trai trưởng Thẩm gia, hoàn toàn không cùng một tầng lớp với Đan Niên. Đi phía trước Đan Niên được vài bước, Thẩm Đan Hà chợt cảm thấy không ổn, nàng dẫn đường cho Thẩm Đan Niên, như vậy nàng chẳng phải đã biến thành nha hoàn tầm thường!

Đan Niên thấy Thẩm Đan Hà đứng tại ven đường không đi, mắt lạnh nói: “Ngươi lại bị làm sao nữa?”

Thẩm Đan Hà nhất thời không biết trả lời thế nào, Đan Niên có chút không nhịn được, trực tiếp lướt qua Đan Hà, đi về phía trước. Không phải gặp một lão thái bà sao, cũng không phải là lão yêu tinh ngàn năm, lề mề cái gì, chẳng lẽ bà ta có thể ăn thịt người sao!

Dọc theo đường đi, Đan Niên bước đi như bay, từ nhỏ ở nông thôn, chạy tới chạy lui trên đường đất nên luyện ra được thể lực tốt lắm. Ở phía sau, Thẩm Đan Hà nhấc chân ra sức đuổi theo, chạy cực lực đến độ đầu đầy mồ hôi, không ngừng thở, không ngừng lấy khăn lau mồ hôi, có tiểu nha hoàn đến đỡ nàng, bị nàng hung hăng trừng một cái làm cho sợ không dám động.

Tới gần viện của lão phu nhân, Đan Niên vui vẻ lè lưỡi trêu Thẩm Đan Hà. Nàng ta theo không kịp, bị tuột lại phía sau gần cả tram mét. Thật sự không hiểu nổi, đầu óc vị đại tiểu thư này là bị cửa kẹp hay là thế nào, sao cái gì cũng phải so kè với mình, cuối cùng người chịu khổ còn không phải là chính nàng ta.

Vào trong viện, sớm đã có bà tử đi vào thông báo, Đan Niên vén rèm đi vào phòng. Lão thái thái khẽ dựa vào ghế mỹ nhân, có hai tiểu nha hoàn chừng mười hai, mười ba tuổi đang quỳ trên mặt đất đấm chân cho bà. Một lát sau, bà mở mắt lên, lại thấy chỉ có mỗi mình Đan Niên, có chút kinh ngạc hỏi: “Đan Hà đâu?”

Đan Niên cười tủm tỉm đáp: “Đan Hà tỷ tỷ nói hoa sen trong hồ hôm nay nở đặc biệt tốt, muốn ở đó nhìn thêm một hồi, nên con đến đây trước.”

Lão thái thái hồ nghi nhìn nàng, Đan Niên thản nhiên đối mặt. Đối với vị lão thái thái này, một chút gánh nặng tâm lý nàng cũng không có, người này không phải là mẹ ruột của Thẩm Lập Ngôn, chẳng qua là một bà nội trên hình thức mà thôi.

Một lúc sau, Thẩm Đan Hà mới hổn hển đi đến. Lão thái thái tuy đã một bó tuổi, đầu đầy tóc bạc, nhưng tóc tai dược chải chuốt rất thẳng thớm, không một sợi loạn, tạo thành màu trắng sáng bóng, quần áo mặt mũi cũng đều được tỉ mỉ sửa soạn, hoàn toàn đối lập với bộ dạng mồ hôi đầm đìa, son phấn bị lem nhem, loạn thất bát tao của Thẩm Đan Hà.

Lão thái thái nghiêm khắc nhìn Thẩm Đan Hà, Thẩm Đan Hà lập tức cúi đầu ngập ngừng nói: “Tổ mẫu.”

Lão thái thái giương tay gọi một bà tử đến, dẫn Thẩm Đan Hà vào căn phòng nhỏ cách vách rửa mặt chải đầu, thừa lại Đan Niên và lão thái thái mặt cùng đối diện.

Lão thái thái khoát tay, nha hoàn bà tử hầu hạ đều lui xuống. Bà vẫn tựa lung vào ghế, mở miệng nói với Đan Niên: “Đan Niên a, con bây giờ cũng là tiểu thư quan gia trong kinh thành, hoàn cảnh không giống với khi con ở Thẩm gia trang, nếu còn chọc tới nhiễu loạn giống như ở Thẩm gia trang, cha mẹ con không hẳn có thể thừa nhận hậu quả được đâu.”

Đan Niên nở nụ cười, xem ra là ngại Thẩm Đại phu nhân ra oai phủ đầu vô dụng, lão thái thái mới tự mình ra trận. “Tổ mẫu yên tâm, Đan Niên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”

“Con từ lúc sinh ra đã không ở trước mặt ta, không ai dạy con một ít quy củ, đạo lí đối nhân xử thế, con đương nhiên không hiểu, nhưng không thể đi ra ngoài làm mất mặt Thẩm gia.” Lão thái thái thở dài.

Ngươi mới không hiểu quy củ, cả nhà ngươi đều không hiểu quy củ! Đan Niên mắng thầm trong lòng.

“Vị Bạch công tử kia là loại người nào, há có thể cho ngươi mơ tưởng? Nếu tỷ tỷ của con gả vào Bạch gia, có thể không dẫn theo con sao? Không lẽ còn có thể để tiện nghi cho người ngoài?” Lão thái thái nghiêm mặt nói, bộ dạng như thể đang tận tình khuyên nhủ.

Đan Niên đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn. Cả cái nhà này, từ nhỏ đến lớn, ngay cả lão bà bà này cũng đều vì hôn sự của Thẩm Đan Hà mà phát sầu, suốt ngày sống trong lo lắng đề phòng, sợ ngày nào đó người của Bạch gia kia không cần nàng. Liền ngay cả người kia tùy tay đem một món đồ cho một nữ hài khác, đám người cũng phải dùng cường thế để nhục nhã người ta một phen, căn bản không để ý đến thể diện nhà mình.

Đan Niên khẽ thở dài một cái, nữ nhân cổ đại hoàn toàn phải đem nhà mình gửi gắm ở trên thân nam nhân. Điểm ấy, nàng không có biện pháp thay đổi. Giống như Thẩm Đan Hà, mặc dù sau này nàng ta được gả đi đâu, thì có thể tốt hơn Thẩm Đại phu nhân bao nhiêu? Vị Bạch công tử kia, số lượng quý thiếp, di nương cưới về chỉ sợ sẽ không ít hơn hoàng đế bao nhiêu. Người người đều chỉ thấy bề ngoài quang vinh chói lọi của những kẻ ngồi trên địa vị cao, lại không thấy nỗi niềm chua xót trong cái bóng.

“Tổ mẫu, nếu tổ mẫu không còn chuyện gì, con xin phép đi trước, cha mẹ con còn đang chờ ta về nhà.” Đan Niên liều mạng làm tâm lý kiến thiết cho bản thân, phải kính già yêu trẻ, phải kính già yêu trẻ, cuối cùng thật sự nhịn không được ngắt lời lão thái thái, đứng dậy hành lễ liền chuẩn bị đi.

Lão thái thái thấy Đan Niên cư nhiên không có một tí ti hối lỗi, nhất thời nhịn không được tức giận, sù sụ ho lên, “Khụ, khụ, đứa nhỏ này, sao lại không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, khụ, ta giáo huấn ngươi, ngươi còn không xem ra gì! Khụ!”

Đan Niên cuống quít gọi nha hoàn bà tử chờ ngoài cửa tới, lão thái thái mà xảy ra chuyện, người đầu tiên gặp phiền phức chính là nàng.

Đan Hà vừa tắm sơ xong vào nhà liền thấy sắc mặt lão thái thái không tốt, chung quanh là một đống bà tử nha hoàn đang giúp lão thái thái thuận khí, còn Đan Niên thì chỉ đứng nhìn ở một bên.

Thẩm Đan Hà nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Đan Niên, ngữ khí không tốt hỏi: “Đây là có chuyện gì? Vừa rồi tổ mẫu vẫn còn tốt lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.