Cẩm Tú Đích Nữ: Độc Y Tam Tiểu Thư

Chương 7: Miệng lưỡi sắc bén (3)



An Hỉ có chút mê mang, nàng ta cầm những thứ trong tay, che che dấu dấu, muốn tránh khỏi tầm mắt của Lâm thị, trong miệng lẩm bẩm, kín đáo nhìn thoáng qua An Yến sắc mặt không được tốt.

"Nương, Hỉ nhi chỉ tới tìm Yến tỷ tỷ vui đùa, một lát sau sẽ lập tức trở về, sao có thể đen đủi. Hơn nữa, không phải là...."

An Hỉ dường như nghĩ tới điều gì, muốn mở miệng giải thích, nhưng đã bị giọng nói nhẹ nhàng mang theo sắc lạnh của An Yến ngắt lời.

"Hỉ muội muội vẫn nên đi theo Tam di nương trở về đi, nơi nho nhỏ này, không chứa được hai Tôn đại thần các ngươi. Khí độc này, đen đủi này, một mình An Yến ta nuốt vào là được."

An Yến vẫn như thường lệ, mở hết gai góc trong người, tự bảo vệ bản thân.

Rõ ràng là người không nên vênh váo tự đắc nhất, nhưng lại ngẩng cao đầu, thẳng lưng, lời nói ra đều mang đầy gai góc.

Thật ra nàng cũng biết, gai góc nhiều sẽ dễ mang tới nhiều địch nhân. Tuy nhiên, ai dám chọc tới nàng? Nàng, chính là Độc Nữ.

"Ranh con mấy ngày không gặp, miệng lưỡi thật ra càng ngày càng nhanh nhẹn."

Lâm thị nắm tay An Hỉ, dung nhan diễm lệ, khoác áo gấm vóc tốt nhất, kim thoa trâm ngọc trên đầu, nhìn tầm vóc An Yến gần như ngang mình, hừ một tiếng, môi đỏ hé mở, trào phúng nói.

An Hỉ lắc lắc tay Lâm thị, sau đó nhìn nhìn An Yến, trong lòng hơi sốt ruột.

Lâm thị đè tay An Hỉ lại, trên mặt vẫn giống như vừa rồi.

"An Yến dù lợi hại như thế nào, cũng không bì được một nửa với Tam di nương, người có thể nắm bắt được trái tim Thừa tướng, khiến Dung di nương của ta đều bị dẫm đạp dưới chân."

Có một nguyên nhân khiến An Yến chán ghét Lâm thị, chính là Lâm thị có được sự yêu thích của Thừa tướng. Trong khi đó, Dung di nương mà mình thân cận nhất chỉ có thể buồn bã một mình. Lâm thị này, từ trong ra ngoài, thật đúng là một con yêu tinh.

"Hừ, ngươi chỉ là một đứa ranh con, cũng muốn quản sự tình của ta và Dung thị. Hãy ngoan ngoãn ngốc ở chỗ này đi!"

Lâm thị dường như có chút thẹn quá hoá giận, hung hăng nói một câu, sau đó lập tức lôi kéo An Hỉ, hai ma ma cũng nhanh chóng đuổi theo, đi ra khỏi sân.

An Hỉ bị nắm tay và bị kéo đi. Khi tới cửa viện, nàng ta không nhịn được nên quay đầu lại nhìn thoáng qua An Yến đang đứng ở giữa sân, đưa lưng về phía các nàng. Trong lòng nàng ta bỗng nhiên có chút khổ sở, nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ Lâm thị kéo đi, rời khỏi nơi này.

An Yến ôm ấp hai hộp gỗ trang sức nhỏ trong tay, tự nàng đã mất mười ngày mới làm ra được, vật liệu bằng gỗ thực sự rất bình thường, nhưng điêu khắc lại rất tinh xảo. Nàng nhìn vết máu phía trên, lại nhìn nhìn mấy miệng vết thương trên ngón trỏ tay phải, rốt cục không nhịn được, mũi có chút ê ẩm.

Nàng cố gắng hít sâu một hơi.

Có lẽ các tỷ tỷ không thích điêu khắc này. Lần sau, nàng sẽ cố gắng hơn một chút là được.

Thật ra An Yến có chút khinh thường bản thân mình quá khiêm nhường. Nàng là đích Tam tiểu thư, không nên khiêm nhường như vậy mới đúng. Nhị di nương từng nói, An Yến tốt nhất, Yến nhi ngoan nhất, thân phận Yến nhi tôn quý nhất.

Tuy nhiên, nàng là một viên ngọc chưa được đánh bóng.

Trên mặt nàng có hơi lạnh một chút. An Yến duỗi tay lau lau, ngẩng đầu. Mấy ngày nay vốn không có tuyết rơi, hiện tại, những bông tuyết đã bay lả tả, tuyết trắng dày đặc dưới chân.

Nàng đi vòng qua hậu viện, từ cánh cửa nhỏ chui vào trong phòng, cẩn thận cất hai cái hộp gỗ giống như bảo bối, sau đó chà xát tay, chuẩn bị đốt than mà Nhị di nương đã phái người đưa tới mấy ngày hôm trước tới cho nàng, sưởi ấm thân mình.

Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, nàng lập tức tập trung tinh thần.

"Ai?"

"Tam tiểu thư, là nô tỳ, Nhị phu nhân nói nô tỳ tới đây đón Tam tiểu thư tới viện của Nhị phu nhân một chuyến."

An Yến vừa nghe xong, tính cảnh giác chậm rãi buông xuống. Đó là Tử tỷ tỷ, là đại a đầu bên người Nhị di nương. An Yến vừa nghe thấy những lời của Tử nha đầu, lập tức vui vẻ.

"Được rồi, ta sẽ tới ngay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.