Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 71: C71: Ngài ngài vậy mà lại đánh ta



Một bạt tai, chỉ sợ ngay cả mẹ ruột Trương Oánh Oánh cũng không thể nhận ra.

Trịnh lão gia tức đến hộc máu, nếu không động thủ, cứ để cho tiểu tiện nhân không biết giữ mồm giữ miệng này nói nữa, nhất định sẽ gây đại họa.

Trương Oánh Oánh bị đánh đến choáng váng, nửa ngày mới tỉnh táo lại, năm dấu tay in hằn trên mặt nhìn rất chật vật.

Vẻ mặt Trương Oánh Oánh không thể tin nhìn lão gia nhà mình, run rẩy chất vấn: "Ngài...... Ngài vậy mà lại đánh ta!"

"Còn không cút cho ta." Trịnh lão gia thiếu chút nữa rống lên thành tiếng.

"Hừ......"

Trương Oánh Oánh tay trái ôm mặt bị đánh, hung hăng giậm chân, nói không nên lời.

Sau đó mang theo một bùng oan ức, khóc sướt mướt rời đi.

Lúc này Trịnh lão gia chỉ cảm thấy rất hối hận vì đã nuông chiều Trương Oánh Oánh quá mức, nếu không phải nàng ta có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha mềm mại, hơn nữa kỹ thuật phòng the cũng cao siêu, ông ta há có thể yêu thương Trương Oánh Oánh như vậy?

Chỉ là......


Bây giờ Trịnh lão gia cũng không có thời gian bận tâm cảm thụ của Trương Oánh Oánh, xoay người nịnh nọt huyện lệnh: "Huyện lão gia, để ngài chê cười rồi, tiện nội xuất thân thôn quê, không hiểu lý lẽ, mong đại nhân thông cảm nhiều hơn."

Lông mày huyện lệnh cũng dần dần giãn ra, vuốt vuốt chòm râu: "Việc này Trịnh lão gia quả thật làm hơi đường đột, chẳng qua hiểu lầm này giải trừ được tự nhiên là chuyện tốt, nhưng ta hy vọng lần sau không phát sinh chuyện như vậy nữa, hơn nữa sau này cũng phải quản lý thê thiếp trong nhà cho tốt, đỡ phải mất mặt."

Trịnh lão gia gật đầu lia lịa: "Vâng...... vâng, huyện lão gia nói rất đúng, Trịnh mỗ trở về nhất định nghiêm khắc quản giáo."

Huyện lệnh cũng không đáp lại nữa, bước tới chỗ Cố Thiên Nhai, khẽ cúi đầu: "Cố công tử, chuyện hôm nay bổn quan xử lý không chu đáo, kính xin công tử lượng thứ."

Khóe miệng Cố Thiên Nhai hơi nhếch lên, giống như chuyện hôm nay không liên quan gì tới ông ta: "Huyện lệnh khách khí, bản công tử hôm nay chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi."

Huyện lệnh lập tức nghĩ đến gì đó, vội tươi cười nịnh nọt: "Công tử khoan hồng độ lượng, hạ quan bội phục."

Cố Thiên Nhai chỉ cười mà không nói gì, cất bước rời đi.

Chẳng qua như nghĩ đến cái gì, hắn ta dừng bước, tuy rằng không nhìn thấy chính chủ, nhưng vẫn nở nụ cười tà mị, mà nụ cười khuynh quốc khuynh thành này! Ngay cả nữ tử cũng không thể sánh bằng.

Chỉ thấy hắn ta nhìn hướng về phòng bên cạnh lên tiếng: "Phượng Chỉ U, ta đi đây, có cơ hội lại đến thăm ngươi."

"Không tiễn."

Nghe Phượng Chỉ U trả lời như vậy, tất cả mọi người đều toát ra một trận mồ hôi lạnh, nha đầu này lá gan cũng lớn quá đi, người nọ ngay cả huyện lão gia cũng tôn kính, mà nàng lại lạnh nhạt với người ta như thế, đi rồi cũng không ra tiễn một chút?

Chuyện này tất cả mọi người đều không biết tiêu hóa như thế nào, làm mọi người càng giật mình hơn chính là, Cố Thiên Nhai cười càng thêm rực rỡ, tâm tình nhìn có vẻ rất là thoải mái, trên mặt không có một chút khó chịu nào, hướng về phía đại ca Phượng Chỉ U Phượng Chỉ Minh và tẩu tử Đặng Kỳ Kỳ khoát tay áo một cái, rồi bước nhanh ra ngoài cửa.

Trong phòng Trịnh lão gia lúc này hơi xem không hiểu, đây là cái gì cùng cái gì a, chính là nông thôn tới mấy cái nhà quê, làm sao có thể có lớn như vậy mặt mũi, ngẫm lại chính mình cũng không có như vậy mặt mũi a!

Sau khi người nọ đi, Phượng Chỉ Minh trong phòng mới thở ra một hơi thật dài, nói thầm: "Nam tử này... sao lại tốt với muội muội như vậy, Túc Tử Thần kia..."

Đặng Kỳ Kỳ đứng một bên dùng sức véo Phượng Chỉ Minh một cái, tức giận nói: "Ít nói lại cho ta."

Trịnh lão gia ở một bên kinh hãi trợn tròn mắt, ý của hắn ta......? Chẳng lẽ tiểu nha đầu này lại cùng hai nam nhân......?

Chậc, đáy lòng Trịnh lão gia không khỏi xuất hiện vài ý nghĩ hèn mọn, tiểu cô nương này...... Nếu như......

Nghĩ tới đây, ông ta mang khuôn mặt ngạc nhiên đi tới trước quầy, rất là cẩn thận mở miệng: "Ta nói vị công tử này, khách quý này đến, ngươi không vui sao?"


Phượng Chỉ Minh làm người chất phác, đôn hậu, không có tâm cơ gì, nhưng cũng không ngốc, hắn ta cũng có thể phân biệt được tốt xấu, trầm giọng nói: "Ngài cũng đừng gọi ta như vậy, ta không phải công tử gì, chỉ là nông dân bình thường thôi, khách quý hay không khách quý ta không biết, cửa hàng này là muội muội ta mở, ta là tới giúp đỡ, chỉ cần bán hàng thu tiền là được rồi, những chuyện khác ta không xen vào."

Ý cười nơi khóe môi Trịnh lão gia hơi cứng lại, muốn bộc phát, lại lại e ngại mấy người kia, chỉ có thể ẩn nhẫn.

"Ha ha, ta thấy ngươi nói chuyện thật thú vị, ta là Trịnh lão gia, ta thấy tiểu tử ngươi rất thực dụng, ngày sau có khó khăn gì, cứ việc đến phủ tìm ta."

Phượng Chỉ Minh sao có thể không biết đây là cáo chúc tết gà, không có lòng tốt.

Hắn ta cười lạnh nói: "Trịnh lão gia ngài đề cao ta quá rồi, ta chỉ là một người thô lỗ, không có gì để lợi dụng đâu, nếu có khó khăn ta sẽ tìm muội muội ta."

Trịnh lão gia nhất thời kinh ngạc, tức giận đến mức sắp không nhịn được nữa rồi, ông ta đi thẳng ra ngoài.

Ngoài ý muốn nhìn thấy Cố Thiên Nhai cũng chưa đi xa, mà hắn ta vừa đi lướt qua một nam tử.

Trịnh lão gia nhíu mày, người này cũng không phải người bình thường, nên tiếp cận như thế nào đây? Nhìn qua phản ứng của huyện lệnh, người này còn có địa vị hơn Lý lão gia nhiều.

Nhưng mà, còn không đợi ông ta nghĩ ngợi thêm gì khác - -

Cố Thiên Nhai bỗng như nhận ra cái gì, mặt mày hơi biến đổi, không chút nghĩ ngợi lên tiếng: "Đứng lại!"

Hai nam nhân quay lưng về phía nhau, loại cảm giác này quá mức quen thuộc.

Cố Thiên Nhai xoay người lại, cũng không nghĩ tới nam nhân kia căn bản không có ý dừng lại, mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, Cố Thiên Nhai nhíu mày, nhưng mà hắn ta chưa kịp nói gì.


Hai mắt Trịnh lão gia sáng ngời, cơ hội tới rồi!

Sau đó ông ta không chút nghĩ ngợi mà tiến lên, đứng cản đường đi của người nọ, lớn giọng quát: "Kêu ngươi đứng lại đó, điếc à!"

Túc Tử Thần nhíu mày, đôi mắt lạnh như băng lộ ra tia không kiên nhẫn: "Tránh ra."

Khí tức lạnh lẽo mạnh mẽ phóng ra nhất thời làm cho Trịnh lão gia biến sắc, thậm chí thân thể cũng nhịn không được mà run rẩy, cái ánh mắt lạnh lẽo kia, giống như băng đao sắc bén, hung hăng đâm lên từng tấc da tấc thịt trên người ông ta, làm cho ông ta sinh ra sự sợ hãi từ tận đáy lòng, sửng sốt không biết nên nói cái gì.

Chỉ là...

Vừa nghĩ tới nam tử trước mắt này căn bản chẳng là cái gì cả, ông ta ảo não cắn chặt răng, chẳng qua cũng chỉ là một nông dân bình thường mà thôi, việc gì ông ta phải sợ!

Trịnh lão gia liếc mắt nhìn Cố Thiên Nhai, thấy hắn ta không có phản ứng, trong lòng ông ta vui vẻ, chẳng lẽ mình thật sự mèo mù đụng phải chuột chết? Cái mông ngựa này, vỗ không sai rồi.

*Vỗ mông ngựa: nịnh nọt, xu nịnh

Nghĩ tới đây, ông ta càng thêm xác định, hôm nay dù ai nói gì cũng không thể để cho tên nam nhân này đi! Cho dù có phải trói cũng phải trói đến trước mặt người nọ, vậy là ông ta đã làm được một việc lớn rồi!

Sau đó, Trịnh lão gia ra vẻ mặt lạnh lùng lớn tiếng nói: "Này! Ngươi trừng ai đó, ngươi giỏi lắm, kêu ngươi đứng lại, ngươi không nghe thấy là thế nào, ngươi là thứ gì? Ngươi nhìn xem công tử người ta, đến huyện lão gia cũng phải kính cẩn ba phần, ngươi chẳng qua chỉ là một thôn dân bình thường, ăn mặc cũng không ra làm sao, còn ở nơi này giả bộ thanh cao, ta phi! Cái đức hạnh này của ngươi, đại nhân người ta gọi ngươi, là đã cho ngươi mặt mũi rồi, mà ngươi thì sao hả, ta nói cho ngươi biết, người đừng..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.