Rạng sáng, sắc trời chuyển dần từ tối đen sang sáng tỏ, màn trời giống như dần dần được kéo lên.
Cẩm Tú ngồi trước cửa sổ, nhìn trang giấy viết thư trắng phau trên bàn, cây bút trong tay lại rề rà không viết xuống được.
Trong lòng bàn tay bên kia là cái bật lửa bằng bạc chạm trổ tinh xảo, cầm
trong tay mà thấy nặng trịch, giống như là đè trong lòng của nàng.
Chuyện đã tới nước này thì không cần phải tránh né cái gì nữa. Cho tới
nay, giữa nàng và Tả Chấn lúc gần lúc xa, muốn nói lại thôi, chẳng qua
là vì giữa bọn họ còn có bóng dáng của Anh thiếu.
Cái đêm lần đầu
tiên ăn cơm với Tả Chấn, nàng từng nói chắc chắn với hắn rằng: “Anh
chẳng qua là gặp tôi ở trên đường, hôm nay mời tôi ăn cơm, ngày mai ngày mốt còn có thể mời người khác, đều chỉ là tình cờ mà thôi. Qua mấy ngày nữa anh sẽ không còn nhớ những lời hôm nay đã nói, hay là ăn cơm với
ai… Tôi cũng vậy. Nhưng khi tôi đến bên cạnh Anh thiếu, cho dù chỉ là
muốn báo đáp, cũng hy vọng anh ấy có thể để ý, có cảm giác, cũng hy vọng có thể lâu dài một chút. Điều này sao có thể giống nhau?”
Những lời lúc đó, mỗi câu mỗi chữ còn văng vẳng bên tai, nhưng Vinh Cẩm Tú nàng đã trở thành phụ nữ của Tả Nhị gia hắn.
Thật là rối như tơ vò.
Nàng tưởng rằng mình sẽ trung thành nhưng không thể. Những lời mà mình đã
nói trước đây, bây giờ nghĩ lại mỗi câu đều rất đáng cười.
Chuyện ở
bến tàu tối qua, nàng không hề hối hận, tuyệt đối không hối hận. Chỉ hơi cảm thấy mình thật có lỗi với Anh thiếu. Loại cảm giác rất có lỗi này
không phải mới bắt đầu từ hôm nay, mà là từ cái đêm chân trần mạo hiểm
dầm mưa chạy vội tới Thất Trọng Thiên kia, thì đã càng ngày càng đè nặng trong lòng.
Tuy rằng nàng chưa từng nói, thậm chí không chịu nghĩ
tới, nhưng không ai có thể rõ hơn nàng, cái đêm đó, người mà Vinh Cẩm Tú nàng muốn đi tìm, thật ra là Tả Chấn.
Tại thời điểm nguy cấp, trong
giờ phút không kịp suy nghĩ kia, người mà nàng vội vã bảo vệ, lại không
phải là Hướng Anh Đông mà ngày ngày nàng nói trong miệng!
Cẩm Tú lại
thở dài một hơi. Lúc trước là ai luôn mồm nói muốn báo đáp Anh thiếu? Là ai đã từng nói đồng ý làm tất cả vì Anh thiếu? Rõ ràng người nàng thích lúc trước là Anh thiếu, nàng vì Anh thiếu mới bước vào Bách Nhạc Môn,
vì hắn mà không ngại cực khổ học khiêu vũ, cũng vì hắn mới không tiếc
tất cả muốn trở thành người nổi nhất của Bách Nhạc Môn…. Rốt cuộc bây
giờ đã như ý. Kết quả là, lại phát hiện mình đã yêu một người đàn ông
khác.
Nàng yêu là người đàn ông đứng xa xa phía sau Anh thiếu ở trước cửa nhà Minh Châu; là người đàn ông luôn xuất hiện trước mặt nàng mỗi
khi nàng cần giúp đỡ; là người đàn ông ngăn cách bởi khách khứa đầy
phòng, chỉ xa xa liếc mắt một cái đã khiến tim nàng đập thình thịch.
Chuyện đã đến nước này, nàng cũng không thể về Bách Nhạc Môn nữa. Anh thiếu và Tả Chấn, nàng chỉ có thể chọn một người. Không, thật ra nàng đã hoàn
toàn không còn sự lựa chọn.
Nàng muốn viết một bức thư chào từ biệt,
cho dù phải đi, cũng phải có lời ăn nói với Anh thiếu. Nhưng trong lòng
lại hơi hơi hổ thẹn. Nợ hắn quá nhiều mà còn chưa trả hết. Do dự thật
lâu, bút vẫn gác lơ lửng trong không trung. Biết nói cái gì đây? Nói
nàng thật sự giống như Minh Châu. Năm đó Minh Châu yêu Hướng tiên sinh
cho nên đi với anh ta. Nay Vinh Cẩm Tú nàng lại yêu Tả nhị gia cho nên
ngay cả nàng cũng muốn rời khỏi Bách Nhạc Môn?
Thật là chưa từng viết một bức thư khó xử như vậy.
Ngay lúc Cẩm Tú ngẩn người nhìn giấy viết thư, cách một cánh cửa khép hờ, Tả Chấn đang dựa vào cửa mà nhìn nàng.
Ngọn đèn lặng lẽ chiếu lên bóng dáng đẹp như tranh của nàng. Từ bến tàu trở
về, ngay cả tóc nàng cũng không chải, mái tóc dài đen nhánh như tơ tằm
xõa trên quần áo trắng tinh của nàng. Nàng đang suy nghĩ cái gì mà tập
trung như vậy? Ngay cả tiếng hắn bước lên lầu cũng không nghe thấy?
Hắn vốn muốn đi thẳng vào, nhưng vừa đến cửa chợt nghe thấy tiếng thở dài
khe khẽ của nàng, cho nên hắn không vào mà dừng lại ở cửa.
Trên tay
Cẩm Tú có một cái bật lửa màu bạc. Hắn nhận ra, đó là của Anh Đông. Thật ra đó là do giám đốc Trần của hiệu buôn Đại Hưng tặng cho hắn. Có một
lần đi ăn cơm với Anh Đông, Anh Đông thấy đẹp liền tiện tay mang đi…
Không ngờ hôm nay lại thấy nó ở trong tay Cẩm Tú.
Rốt cuộc Cẩm Tú
cũng ném bút, đẩy tờ giấy ra mà đứng lên. Thôi đi, chuyện này sau này
nói nữa thì hơn. Dù sao ngay bây giờ cũng không gặp được Anh thiếu, có
lẽ qua mấy ngày nữa, nàng sẽ rõ ràng hơn.
Vừa quay đầu lại, không ngờ thấy Tả Chấn đứng ở cửa. Hắn… đó là thái độ gì? Dường như không kịp che giấu, chợt lóe qua ngay tại giây phút nàng quay đầu lại.
Tả Chấn tiến vào, đưa cho nàng một cái túi giấy. “Cho em.”
……………………………………..
Cẩm Tú nghi hoặc mà mở ra. Cái gì vậy? Có hương vị ngọt ngào quen thuộc như vậy… “Bánh bà bà?” Gói giấy cuối cùng được mở ra, hai cái bánh nếp rắc
đường hoa quế, chiên vàng ươm xuất hiện ở trước mắt nàng.
“Anh lấy
đâu ra vậy?” Nàng không thể tin vào hai mắt của mình. Bánh bà bà này
cũng chỉ có tiệm bánh ngọt ở thị trấn nhỏ quê nàng mới có. Ngay cả nàng
cũng rất lâu rồi chưa nếm qua. Thật ra đây là đồ ngọt mà Minh Châu thích nhất trước đây. Nhưng lúc đó, đại nương rất hung dữ, ngay cả thỉnh
thoảng ăn một cái bánh bà bà như vậy cũng là xa xỉ khó có được.
Sao
Tả Chấn lại biết thứ này? Bỗng nhiên nhớ tới lúc mới đến Thượng Hải, gặp hắn tại cửa giáo đường trong đêm mưa ấy, hắn từng mang nàng đi ăn món
ăn Hồ Nam. Lúc hỏi nàng muốn ăn cái gì, nàng lại gọi bánh bà bà này. Lúc ấy còn khiến cho hắn cùng bồi bàn bật cười ngay tại chỗ. Thì ra… Đến
bây giờ hắn đều nhớ rõ.
Trong nhất thời, những kí ức ấm áp này bỗng
nhiên dâng lên trong lòng, rốt cuộc nhịn không được mà mỉm cười. Cho dù
hắn nhớ rõ, Thượng Hải cách Trấn Giang xa như vậy, hắn tìm đâu ra được
thứ này cho nàng đỡ thèm chứ? Vẫn còn nóng nữa.
Dường như Tả Chấn
biết nàng đang nghĩ cái gì. “Em nghĩ đi đâu vậy chứ, không phải từ Trấn
Giang mua về, Thượng Hải cũng có cửa hàng bánh ngọt.”
Nụ cười của Cẩm Tú càng rõ ràng, cũng không nói gì nữa, cầm lấy một cái bánh cắn một
miếng thật to… Cho dù Thượng Hải có cửa hàng bánh ngọt, nhưng loại bánh
này, nhất định cũng phải đặt làm riêng.
Tả Chấn nhìn nàng. Một cái
bánh nhỏ thôi mà thỏa mãn như vậy, nụ cười trên mặt không thể giấu được, ánh mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ. Thật sự ngon như vậy sao? Hắn
nhịn không được mà khẽ thở dài. Vì chiếm được nụ cười của nàng, đừng nói là vài cái bánh nếp nho nhỏ này, cho dù là nàng muốn mặt trăng trên
trời thì hắn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng. (Woa woa woa, Chấn
ca, em yêu anh, i love u, 我爱你)
“Khụ!” Cẩm Tú nôn ăn, thiếu chút nữa
là nghẹn. Tả Chấn đưa tay lấy ly nước trên bàn, lại liếc mắt một cái
liền thấy được tờ giấy viết thư trắng bóc trên bàn, mực đen giấy trắng
có hai chữ rất bắt mắt: Anh thiếu.
Cẩm Tú cũng biết hắn đã thấy, muốn che tờ giấy lại đã không kịp, nhất thời không biết giải thích thế nào.
Hơn nữa vừa bị bánh nếp làm nghẹn, nhất thời cả khuôn mặt đều đỏ cả lên.
Từ đêm qua đến giờ, nàng ở bên cạnh hắn nhưng lại nhớ đến một người đàn ông khác.
Cho dù hắn biết rõ ràng, cho dù đây chỉ là chuyện trong dự kiến, nhưng giờ
khắc này, giấy trắng như tuyết, chữ bằng mực đen, rõ ràng bắt mắt như
vậy, giống như có thể chọc mù mắt hắn… Hắn vẫn nhịn không được mà chấn
động trong lòng.
Rốt cuộc hắn nên làm sao với Cẩm Tú bây giờ? Anh Đông là anh em tốt của hắn, Cẩm Tú là người trong lòng của hắn.
Từ đầu đến cuối, nàng luôn mồm đều là Anh thiếu thế này, Anh thiếu thế
kia. Bây giờ đã trở thành người của hắn mà vẫn nhớ đến Hướng Anh Đông
của nàng! Trong lòng hắn đã ngổn ngang cảm xúc, nhưng vẫn phải làm bộ
như chưa nhìn thấy gì.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân rầm ầm,
không biết là ai mà chạy gấp như vậy. Cẩm Tú và Tả Chấn cùng ngẩng đầu
nhìn về phía cửa. Người đến là Sáu mặt rỗ. Hắn đi rất gấp, vẻ mặt đỏ
bừng, thở hổn hển: “Nhị, Nhị gia… Tra được tin tức của Huy ca rồi!”
“Nói đến thì có hơi phức tạp. Chuyện này có liên quan tới Vi Tam Thiệu – thủ lĩnh của bang Hoa Nam…”
Sáu mặt rỗ còn chưa nói xong, Tả Chấn đã khoát tay ngăn hắn nói tiếp. “Cậu xuống dưới chờ trước đi, tôi đến ngay lập tức.”
“Dạ.” Sáu mặt rỗ ngừng nói, xoay người đi xuống lầu.
Tả Chấn quay đầu nhìn Cẩm Tú, còn chưa mở miệng, Cẩm Tú đã mỉm cười. “Anh lại phải đi?”
Tả Chấn gật đầu.
Đã qua nhiều ngày như vậy, lo lắng nhất là sự sống chết của Thiệu Huy,
điều kiêng kỵ nhất là cậu ta đã rơi vào tay đối phương. Vì vậy, hắn vẫn
án binh bất động, chờ hành động của đối phương. Một khi tìm được Thiệu
Huy rồi, bắt đầu từ giờ phút này, Thanh Bang vốn vẫn bị vây trong thế
phòng thủ cũng sẽ không kiêng dè gì nữa, thời điểm ra tay phản kích đã
đến rồi.
Cẩm Tú nhìn hắn ra cửa, xuống lầu, biến mất ở chân cầu
thang, nụ cười trên mặt kia cũng dần dần tắt đi. Nàng biết vì sao hắn
ngắt lời của Lục ca. Hắn không muốn để cho nàng biết quá nhiều, không
muốn để cho nàng lo lắng giống như lần trước.
Cho nên dù biết tình hình rối ren, biết bên ngoài rất nguy hiểm, nàng cũng chỉ có thể làm bộ như mình không biết gì cả.
Hai ngày nữa chính là đông chí.
Thời tiết càng ngày càng trở lạnh, vú Vương đặt thêm lò sưởi ở trong phòng,
Thạch Hạo thì dẫn theo một đám anh em canh giữ ở phòng khách, nói là ý
của Nhị gia. Gần đây bên ngoài rất lộn xộn. mấy bữa trước, bến tàu, sòng bạc, Bách Nhạc Môn đều liên tiếp xảy ra chuyện, cho nên sự an toàn của
Ninh Viên cũng phải hết sức cẩn thận.
Cẩm Tú thức dậy từ sớm, cùng
với vú Vương bận rộn quét dọn phòng ốc. Bàn ghế, cửa sổ đều lau sạch đến mức không còn một hạt bụi. Rồi lại bám lấy Thạch Hạo, năn nỉ anh ta ra
ngoài mua một bó hoa sơn chi về cắm ở trong phòng khách.
Nàng bận bịu loanh quanh từ lầu trên cuống lầu dưới làm vú Vương bên này cũng hoa cả mắt. “Cô Cẩm Tú, cô đang làm gì vậy? Sao bỗng nhiên lại sắp xếp nhà cửa rực rỡ thế này?”
Không biết Cẩm Tú im lìm ở trong bếp làm thứ gì mà
đã một lúc lâu không đi ra, nghe thấy vú Vương hỏi, mới từ nhà bếp thò
đầu ra, dùng cây trâm quấn đại lại mái tóc đã lòa xòa xuống không biết
từ bao giờ. Cũng không để ý những thứ khác. Trên trán đã thấm một lớp mồ hôi mỏng, mặt thì đỏ bừng .
“Hôm nay là đông chí, tôi đang chuẩn bị
đồ đạc đón lễ.” Giọng của nàng mang theo tiếng cười. “Trước kia ở quê,
nhà tôi coi trọng nhất là đông chí, nói đông chí là lễ mừng năm mới lớn
nhất.”
“Ăn tết?!” Vú Vương ngẩn ngơ. “Tôi ở đây đã năm sáu năm rồi,
cho tới giờ cũng không có đón lễ lộc gì cả. Cho dù là ngày tết, Nhị gia
cũng ở bên ngoài uống rượu đánh bài, hiếm khi trở về cũng chỉ để tắm
rửa, ngủ một giấc rồi lại đi.”
“Đó là bởi vì không có ai ăn tết với
anh ấy mà thôi.” Cẩm Tú lại lui vào bếp. “Dù sao hôm nay có nhiều người, mấy người Lục ca cũng có mặt, còn có tôi và bà, mọi người cùng một chỗ
thì thật náo nhiệt, thật vui vẻ.”
“Chuyện này có phiền phức gì đâu.
Chỉ là treo thêm vài cái lồng đèn, nặn vài cái bánh trôi đông chí, lại
nấu một nồi cháo đoàn viên là được.”
“Cháo đoàn viên, đó là thứ gì?”
“Thật ra chính là hạt thông, hạt dẻ, hạt bo bo, có thêm gạo nếp, hoa bách hợp trộn vào nấu thành cháo, ý tứ là ‘nhà nhà hòa thuận, người người yên
vui’. Chẳng lẽ Thượng Hải không có tục này sao?”
Nàng vừa nói vừa từ trong bếp bưng cháo đã nấu xong ra, đặt lên bàn.
Thạch Hạo nhịn không được cũng xúm lại, nhân lúc nàng xoay người, lén mở nắp
nồi ra. Nhất thời, một cỗ mùi hương ngọt ngào sực nức xông vào mũi.
“Có đồ ăn ngon, đúng lúc đói bụng.” Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, múc một muỗng cháo định đưa vào miệng.
“Xẹt” một tiếng, một hạt dẻ cứng ngắc bay thẳng đến, đánh ngay vào thái dương của anh ta. Thạch Hạo kêu lên một tiếng, vừa ngẩng đầu đã thấy Cẩm Tú
cười khanh khách, đứng ở trước mặt. “Sớm biết anh sẽ ăn vụng, nếu không
ngăn lại, đợi đến khi Nhị gia trở về, cả nồi cũng cạn sạch.”
Thạch Hạo bất mãn mà thả muỗng xuống. “Thì ra cháo này là dành riêng cho Nhị gia.”
Cẩm Tú bị hắn nói nên xấu hổ, xoay người chạy vào trong bếp. Không lâu sau
lại đi ra, trên tay bưng một cái chén nhỏ màu trắng đưa cho Thạch Hạo.
“Nè, cho anh cái này, ăn trước một chút cũng không sao.”
“Ít vậy?!” Thạch Hạo há to miệng. “Vinh tiểu thư, cô tìm đâu ra cái chén nhỏ như vậy chứ? Cho mèo ăn sao?”
Một đám anh em vây quanh ở bên cạnh cũng nhịn không được mà cười rộ lên,
mặt Cẩm Tú đỏ lên. “Là bảo anh để bụng lại, lát nữa nấu bánh trôi đông
chí xong thì cho anh chén lớn nhất, chặn cái miệng của anh lại.”
Lúc
Tả Chấn trở về, từ xa đã nghe thấy trong phòng rộn rã tiếng cười. Khi
vào cửa, lại thấy ngoài cửa treo hai cái lồng đèn đỏ thẫm vừa to vừa
tròn, dưới ánh đèn lồng màu đỏ rất có không khí vui mừng, Thạch Hạo đang vây quanh một nồi cháo, cùng Cẩm Tú tranh một cái chén nhỏ. Một đám anh em cùng vú Vương bên cạnh đều cười toe toét.
Còn Vinh tiểu thư –
Vinh Cẩm Tú mà hắn yêu nhất kia, hai tay chống nạnh ra vẻ không nhân
nhượng. Trên người là chiếc áo màu lam nhạt không thể giản dị hơn được
nữa. Còn quấn lấy cái tạp dề cũ kĩ của vú Vương. Trên gương mặt trắng
nõn không chút son phấn. Đâu còn giống vũ nữ hạng nhất Vinh Cẩm Tú với
vẻ đẹp rạng rỡ trên sân khấu của Bách Nhạc Môn? Lại giống như lần đầu
gặp nàng ở bên ngoài nhà Minh Châu hơn.
Nơi này, đúng là chưa từng náo nhiệt như vậy.
Mọi người đang vui đùa ầm ĩ, không ai để ý Tả Chấn đã đừng ở cửa. Cẩm Tú
còn đang hăm dọa Thạch Hạo: “Bình thường, mấy người các anh thấy anh ấy
đều giống như chuột thấy mèo, sao lúc này ngay cả một chén cháo cũng dám giành với anh ấy?”
“Cô không phát hiện sao, hai ngày nay tâm trạng
của Nhị gia rất tốt.” Thạch Hạo giành lấy nồi cháo, múc một chén ra.
“Tuy chén hơi nhỏ, nhưng nể tình lát nữa còn có bánh trôi nên tạm chấp
nhận.”
Vú Vương bĩu môi rất vui vẻ. “Tâm trạng của Nhị gia tốt đều là vì Vinh tiểu thư, cậu đừng chọc giận cô ấy.”
Cẩm Tú đang muốn biện bạch, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Tả Chấn đang đứng ở cửa, mang theo nụ cười mà nhìn nàng.
“Nhị gia đã trở lại!” Nàng chỉ chỉ Thạch Hạo.
Thạch Hạo đang bận há mồm húp cháo. “Hương vị đúng là… Khụ, khụ!” Anh ta bị
sặc. Theo ánh mắt của Cẩm Tú mà nhìn về phía cửa, lập tức buông cái chén trong tay xuống. “Nhị gia.”
Tả Chấn tiến vào hỏi: “Giành thứ gì ngon mà thành thế này?”
Sau này không thể để cho Cẩm Tú quá thân với bọn Thạch Hạo, Đường Hải, Sáu
mặt rỗ nữa. Mới vài ngày thôi mà bọn họ đã như người một nhà.
Cẩm Tú
bước qua nghênh đón, cười cười, vươn tay kéo hắn đến bên cạnh bàn. “Hôm
nay là đông chí, đây là cháo đoàn viên. Mọi người đều đang chờ anh đó.
Trong bếp còn có bánh trôi, anh lại đây ngồi, em đi lấy.”
Tay nàng mềm mại và mịn màng, vừa làm điểm tâm xong, còn mang hương vị ngọt ngào của gạo nếp và đường hoa quế.
Cẩm Tú không để ý đến thần sắc của hắn, chỉ vội vàng tiến vào bếp, trong
giây lát quả nhiên bưng bánh trôi ra. Ngoại trừ bánh trôi, trong bát còn có một con sư tử nhỏ trông sống động như thật được khắc từ quả hạch
đào.
“Đây, đây là bánh sư tử.” Cẩm Tú đem khay đặt ở trước mặt hắn. “Làm cho anh đó.”
Vú Vương cười nói: “Thì ra ngay cả cái này mà cô Cẩm Tú cũng làm, đúng là
tốn không ít công… Nhìn xem, làm rất là khéo. Đầu sư tử khắc bằng quả
hạch đào, thân mình làm bằng đậu phộng, hạt thông làm móng vuốt. Cô học
ai vậy?”
“Lúc mẹ tôi còn sống, mỗi khi đến đông chí đều làm cái này,
tôi thấy nên học theo.” Cẩm Tú nói. “Có điều đây là lần đầu tiên tôi
làm. Lúc nhìn mẹ làm thì giống như rất dễ, thật ra khi chính mình làm
thì tay chân còn kém xa.”
Thạch Hạo cũng xúm lại, tò mò quan sát vài
lần. “Cô Cẩm Tú, vừa rồi cô nói cháo đoàn viên kia là có ý là nhà nhà
hòa thuận, người người yên vui. Vậy còn bánh sư tử này thì có ý nghĩa
gì?”
Vú Vương lại liếc nàng một cái sâu xa. “Đều đã là người một nhà, còn có gì phải ngượng ngùng? Không biết tôi có nge lầm hay không, trước kia cũng có nghe người bà con ở nơi khác nói qua cái này. Nói là năm
đầu tiên khi con dâu mới vào nhà, đến đông chí nhất định phải làm quả sư tử, hơn nữa lúc dọn lên nhất định phải dùng chén mới, nói là ‘thêm chén thêm con trai’… Không biết có cái này hay không?”
Mặt Cẩm Tú lại bắt đầu đỏ lên. “Cái gì, cái gì mà thêm chén… Tôi không biết gì hết!”
Thạch Hạo tỉnh ngộ, cười ha hả. “Thì ra Vinh tiểu thư muốn Nhị gia sang năm ‘thêm chén thêm con trai’ a?”
Thạch Hạo này! Một chén bánh trôi to như vậy sao còn chưa chặn họng được anh
ta chứ…. Ngay cả lỗ tai của Cẩm Tú cũng đều đỏ bừng lên. Cho dù là có
chuyện như vậy đi nữa thì anh ta cũng đâu cần phải nói trực tiếp và lớn
tiếng như vậy chứ? Ngay cả kẻ điếc đều nghe được!
Tả Chấn cũng không thể không ra tay giúp Cẩm Tú. “Cẩm Tú, theo anh lại đây.”
“Để làm gì?” Cẩm Tú còn chưa phản ứng lại được. “Có chuyện gì, không bằng
chờ ăn bánh trôi xong rồi nói sau, để lát nữa nguội mất… Đúng rồi, quên
lấy đồ nhắm mà vú Vương làm ra.” Nàng vừa nói, vừa muốn đi vào bếp.
Không ngờ vừa mới xoay người thì tay phải đã bị Tả Chấn kéo lại, cả
người thiếu chút nữa là ngã nhào vào trong lòng hắn.
“Những chuyện đó cũng không gấp.” Tả Chấn cười, xoay người bồng lấy nàng. “Lên lầu trước đã, anh có lời muốn nói với em.”
Hắn đang làm cái gì?! Cẩm Tú kinh hãi. Nơi này còn có mấy người Thạch Hạo,
vú Vương. Một đám người đang giương mắt nhìn. Hắn đúng là điên rồi.
Tả Chấn không để ý tới nàng giãy giụa tay chân, ôm thẳng nàng lên lầu. “Rầm” một tiếng, hắn dùng chân đá cửa phòng ngủ lại.
Xong rồi, thế này thì không cần giấu giấu diếm diếm gì nữa rồi. Mọi người đều biết nàng đã trở thành người của hắn.
“Anh không sợ bên ngoài lại đồn cái gì khó nghe sao?!” Tả Chấn khẽ buông tay thả Cẩm Tú xuống, nàng hoảng hốt mà trách móc. Lần trước, chẳng qua hắn chỉ ra tay giúp nàng đối phó với một tên vô lại ở Bách Nhạc Môn thôi mà bên ngoài cũng đã đồn ầm ĩ lên, nói Tả nhị gia tranh giành tình nhân ở
phòng khiêu vũ. Vì giành một vũ nữ mà không tiếc ra tay với người khác.
Tuy lúc này ở đây đều là người một nhà, nhưng những chuyện thế này mà
truyền ra ngoài, cuối cùng không biết sẽ biến thành lời đồn đãi gì nữa.
Tả Chấn khẽ mỉm cười. “Anh sợ cái gì chứ?”
Cẩm Tú giật mình, hắn thật sự không thèm để ý sao?
“Lại đây, có cái này cho em.” Tả Chấn móc một cái hộp gấm nhỏ từ trong lòng ra, kéo tay nàng, đặt vào trong đó.
Cẩm Tú nghi hoặc mà nhìn một chút. Cái hộp tinh xảo như vậy, bên trong có
cái gì vậy? Nhẹ nhàng mở hộp ra, nhất thời không khỏi ngẩn người.
Là
nhẫn. Một chiếc nhẫn xinh đẹp và thanh nhã, đang phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Ở Bách Nhạc Môn lâu như vậy, ít nhiều gì nàng cũng biết
nhìn hàng. Viên kim cương tinh khiết như vậy, thiết kế tinh tế như vậy, e rằng giá trị nhất định rất xa xỉ.
“Cái này rất đắt.” Nàng cự tuyệt
theo bản năng. Hắn có ý gì chứ? Ở Bách Nhạc Môn, nàng chưa từng nhận lấy những thứ mà khách tặng cho. Bởi vì nàng hiểu được, ở nơi đó, bất luận
là có được cái gì thì đều phải trả cái giá tương ứng.
Hắn tặng nàng
thứ quý giá như vậy, có phải vì một đêm ở bến tàu hôm đó hay không? Nàng theo hắn một đêm, hắn tặng nàng nhẫn kim cương.
Nhưng hôm đó là do
nàng cam tâm tình nguyện. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng muốn đổi lấy cái
gì, cũng đã quên mình là vũ nữ. Nàng ở cùng với hắn chẳng qua chỉ vì hắn là Tả Chấn.
Nhìn chiếc nhẫn rực rỡ chói chang trong lòng bàn, nàng
bỗng nhiên nhớ tới những lời lệ Lệ từng nói với nàng vào ngày đầu tiên
nàng ra nghề tại Bách Nhạc Môn. Đừng tưởng rằng nhảy một bản với Tả nhị
gia là có thể bay lên làm phượng hoàng. Cho dù là với nhan sắc của Ân
Minh Châu, muốn làm chị dâu của Anh thiếu, đó chẳng qua là một chuyện
cười.
“Cẩm Tú, em ngẩn ra đó làm gì vậy?” Tả Chấn nhíu mày nhìn nàng, chẳng lẽ nàng không thích?
“Em không cần thứ này.” Cẩm Tú đóng cái hộp gấm lại. “Cho dù là ở Bách Nhạc Môn, em cũng không nhận thứ gì của người ta, huống chi là Tả nhị gia
anh! Em có ngày hôm nay đều là nhờ sự giúp đỡ của anh. Quần áo, giày
dép, trang sức của em đều là do anh tặng. Cho dù có đêm hôm đó… thì cũng là điều nên làm…”
Cẩm Tú vẫn chưa dừng lại được. “Em cũng không phải… Cái gì?” Nàng bỗng
nhiên sựng lại, do dự, dường như sợ mình nghe lầm. Hắn nói cái gì. Bảo
nàng… gả cho hắn?!
“Anh nói là chờ chuyện gần đây qua đi, tình hình hơi yên ổn một chút thì em gả cho anh.” Tả Chấn chậm rãi lập lại một lần nữa.
Cẩm Tú ngây dại ra.
Thì ra không phải hắn có ý kia. Hắn tặng nhẫn cho nàng, không phải là một
cuộc mua bán, mà là một lời hứa hẹn. Tả Chấn – Tả nhị gia của Thanh Bang muốn cưới một vũ nữ của Bách Nhạc Môn làm vợ. Rốt cuộc đây là một
chuyện cười hay là một huyền thoại? Lúc trước, trong buổi tiệc gồm những nhân vật nổi tiếng tại Bách Nhạc Môn, bởi vì Minh Châu đeo một sợi dây
chuyền sang trọng mà bị một đám phu nhân được cho là thục nữ nhạo báng
sau lưng. Nói chị ấy chẳng qua chỉ là tình nhân của Hướng tiên sinh. Mỗi người đều cảm thấy một phụ nữ xuất thân từ Bách Nhạc Môn tuyệt đối
không có tư cách ở chung với người như Hướng Hàn Xuyên.
Nhưng Tả Chấn thì không. Hắn không có khinh thường nàng, cũng không bạc đãi nàng. Từ
ngày đầu tiên nàng mới tới Thượng Hải cực kỳ nghèo túng cho đến khi rốt
cuộc nàng bước trên sân khấu của Bách Nhạc Môn, người duy nhất dạy nàng
cách đối nhân xử thế, người duy nhất dạy nàng cố gắng sinh tồn, người
duy nhất giúp đỡ nàng, che chở nàng cũng chỉ có mình hắn.
Cẩm Tú
ngước mắt lên nhìn Tả Chấn trước mặt mình. Hắn đang im lặng mà chăm chú, giống như đang chờ câu trả lời của nàng. Sống mũi bỗng nhiên cay cay.
Trong giây lát, hình như đã không thấy rõ hình dáng của hắn… Cẩm Tú bỗng nhiên cúi đầu.
“Rõ ràng anh biết nhất định em sẽ đáp ứng.” Nàng nở
nụ cười, vẫn cúi đầu, bởi vì trong mắt thật sự ngấn lệ. “Ở Thượng Hải, e rằng không tìm được người con gái nào có can đảm cự tuyệt lời cầu hôn
của Tả nhị gia.”
“Thì ra cũng có lúc em thông minh như vậy.” Tả Chấn
cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. “Thế thì tốt rồi, trong tương lai con
của chúng ta cũng sẽ không quá ngốc.”
“Anh lại nữa rồi…” Cẩm Tú thật
sự không nén được mà nở nụ cười, tiện tay cho hắn một đấm. Lúc này mới
nói đến hôn sự, ngay cả ngày sinh tháng đẻ còn chưa biết, hắn đã nói đi
đâu vậy chứ!
“Đùng…” Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ,
Cẩm Tú chợt quay đầu, lại thấy trên bầu trời đêm bên ngoài cửa kính đột
nhiên nở rộ một chùm pháo hoa rực rỡ, giống như một trận mưa màu vàng,
tung ra khắp nơi. Còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, ngay sau đó lại
là một chùm pháo hình hoa hồng nhung bay lên bầu trời đêm. Trong khoảnh
khắc đó, cả bầu trời đều nhuộm thành rực rỡ chói lọi, sáng cả cái bóng
hai người bọn họ ôm nhau hắt lên kính cửa sổ. Vô cùng thắm thiết, làm
cho người ta động lòng khôn tả.
“Là Thạch Hạo bắn pháo hoa ở trong vườn.”
Cẩm Tú nhẹ nhàng tựa vào vai Tả Chấn. Giờ khắc này, trong lòng vô cùng vững vàng. Giống như những chua xót khi phải tha hương, lang thang khắp nơi
trong một năm nay đều tan thành mây khói không giây phút này. Nhưng lại
cảm thấy giống như mình đang nằm mơ. Hạnh phúc đến quá nhanh, quá bất
ngờ nên không biết sao lại cảm thấy sợ hãi. Sợ vừa mở mắt ra liền phát
hiện tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp.
Nhưng pháo hoa trước mắt đẹp
như vậy, cái ôm phía sau ấm áp như vậy, cho dù chỉ có giờ khắc này, một
giây này, thì trong đời cũng không có gì phải tiếc nuối…
……………………………………
Bến tàu Trường Tam.
Trong tay Đường Hải cầm một xấp biên lai của hiệu cầm đồ và sòng bạc, vội
vàng chạy đến phòng làm việc của Tả Chấn, đẩy cửa đi vào thì thấy Tả
Chấn đứng ở trước cửa sổ, Thạch Hạo đứng ở phía sau hắn.
“Nhị gia, đã tra ra được tin tức của chiếc nhẫn kia.” Đường Hải không kịp thở đã báo cáo kết quả.
Tả Chấn cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn cảnh tượng bận rộn trên bến tàu
ngoài cửa sổ. Thuyền chở hàng nối đuôi nhau cập bến, dọc theo bến tàu
kéo dài đến tận giữa sông. Người đi đường cùng công nhân bốc vác chen
nhau qua lại như con thoi.
Đường Hải tiếp tục báo cáo: “Chiếc nhẫn
này, vốn là của cậu chủ Cẩm Giang Xuân thế chấp cho hiệu cầm đồ Vinh
Quý. Sau ba tháng, biên lai cầm đồ hết hạn nên đã bị bán qua tay Lưu mập ở sòng bạc tại Tiểu Đông Môn. Có một lần, Lưu mập thua nóng cả mặt, lấy chiếc nhẫn này thế trên chiếu bạc, kết quả thua bởi Hàn Kim Lượng –
đường chủ Phổ Đông đường của bang Hoa Nam.”
“Bây giờ tìm không ra
hắn.” Đường Hải cẩn thận đáp. “Các anh em gần như là đã đào ba tấc đất
của Thượng Hải lên mà tìm, nhưng vẫn không tìm được. Chúng tôi cũng
không dám tra nữa, chỉ sợ quá phô trương, truyền ra ngoài lại bứt giây
động rừng, phá hỏng sự tính toán của Nhị gia.”
Tả Chấn nói: “Chuyện
này không thể giấu được bọn họ. Bây giờ Hàn Kim Lượng đã không ở Thượng
Hải, sống hay chết đều không tốt, bọn họ cũng sẽ không để cho cậu tìm
được hắn.”
“Tôi bảo cậu tra chiếc nhẫn kia, chỉ là để xác nhận chuyện này có quan hệ với ai.” Tả Chấn nói. “Hàn Kim Lượng chẳng qua chỉ là
tay chân, có hắn hay không cũng không quan trọng. Đường Hải, cậu trực
tiếp đi tìm tứ đương gia Quách Tử của bang Hoa Nam, hắn là tên miệng hùm gan sứa, ngoại trừ chuyện đấm đá không tồi thì không có bản lĩnh gì
được việc. Thanh Bang chúng ta xảy ra chuyện, dính dáng đến người của
bang Hoa Nam bọn họ, cũng chỉ có thể tìm hắn đòi người. Quy tắc trong
giới này, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Xem xem hắn ăn nói
sao với cậu?”
Nói tới đây, Tả Chấn quay đầu lại. “Thạch Hạo, cậu lại đây.”
“Dạ, Nhị gia?” Thạch Hạo nhanh chóng tiến lên vài bước.
“Lập tức đi tra hỏi Liên Xuyên.” Giọng Tả Chấn rét run. “Không cần đánh,
phải dọa. Rỉ cho nó chút thông tin, nói Hàn Kim Lượng đã lọt vào tay
chúng ta, hơn nữa đều đã khai hết.”
Thạch Hạo không hiểu lắm. “Cái này… có ý gì?”
“Mấy ngày nay Liên Xuyên đau khổ chống chọi đến bây giờ, thêm một chút áp
lực, nó sẽ sụp đổ thôi. Cái đêm bến tàu xảy ra chuyện, Liên Xuyên là tay trong, đương nhiên nó biết trong số những người đến tập kích, có một
Hàn Kim Lượng. Bây giờ một khi chúng ta bắt được Hàn Kim Lượng, đương
nhiên hắn sẽ không vì che giấu cho người đứng đằng sau Liên Xuyên mà
chết cũng không chịu nói. Chỉ cần khiến Liên Xuyên tin rằng Hàn Kim
Lượng đã ói ra hết thì một mình nó chống chọi còn có ích gì?” Tả Chấn
thản nhiên cười. “Cái đuôi cáo sau lưng bọn chúng, e là không giấu được
nữa rồi.”
“Tôi không có bảo cậu trực tiếp nói cho nó biết.” Tả Chấn
thản nhiên nói. “Cậu có thể dùng chút mánh lới, khiến cho nó vô tình
nghe được.”
“À!” Thạch Hạo hiểu ra. “Em hiểu rồi.”
“Còn không mau
đi làm.” Lời của Tả Chấn còn chưa dứt, Thạch Hạo đã xoay người đi. Hắn
lại dặn thêm một câu: “Hễ có kết quả thì lập tức báo lên cho tôi.”
“Nhị gia yên tâm!” Thạch Hạo đi nhanh như chớp.
Đường Hải nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở ngoài cửa, không khỏi hỏi: “Sao
bỗng nhiên lại gấp như vậy? Ý của Nhị là sẽ ra tay ngay lập tức sao?”
“Trong chúng ta có tay trong của bọn chúng, có lẽ nhất cử nhất động của chúng
ta sẽ rơi vào trong mắt hắn bất cứ lúc nào. Cho nên chúng ta không thể
cho hắn cơ hội thăm dò và liên lạc. Hễ có kết quả, thì lập tức ra tay.”
Tả Chấn nói tới đây, lại hỏi một câu: “Đúng rồi, gần vẫn bảo cậu sai
người theo dõi Trầm Kim Vinh, bên phía ông ta không có động tĩnh gì
sao?”
Đường Hải nói: “Không khí bên đó lại im ắng lạ thường. Cũng chỉ có gần đây, lão nhị nhà họ Trầm cầu hôn với nhà họ Vi của bang Hoa Nam, nhưng hình như tiểu thư nhà họ Vi không thích, ầm ĩ đòi từ hôn, còn
đánh nhau một trận ở bên ngoài. Chẳng lẽ Nhị gia nghi ngờ Trầm Kim Vinh
có quan hệ với bang Hoa Nam sao? Nếu bọn họ thật sự hợp tác, sao có thể
làm ầm lên như vậy.”
Tả Chấn cười. “Trầm Kim Vinh là loại người nào,
vẫn luôn mắt cao hơn đầu, e rằng thế lực của bang Hoa Nam ông ta còn
không để vào mắt. Bây giờ lại không tiếc muốn cưới tiểu thư nhà họ Vi
vào cửa. Nếu không phải có việc cần người ta giúp đỡ, làm sao ông ta lại ra giá lớn như vậy! Sau đó lại ầm ĩ thành như vậy cũng chưa hẳn là
trong tính toán của ông ta. Hoặc là bọn họ diễn trò cho người ta xem,
cũng không phải không có khả năng.”
“Ý của Nhị gia là…” Đường Hải thử hỏi. “Chẳng lẽ Trầm Kim Vinh vì muốn tranh trường đua với Anh thiếu
tranh cho nên không tiếc gì mà hợp tác với bang Hoa Nam, muốn ám sát Anh thiếu?”
“Như vậy cũng coi như một lời giải thích, nhưng bây giờ chỉ
là suy luận.” Tả Chấn nhìn anh ta một cái. “Chuyện mà bây giờ cậu phải
làm chính là khống chế Quách Tử. Hắn và Liên Xuyên, ít nhất phải có một
đứa phun ra lời thật. Chúng ta không có nhiều thời gian dây dưa với
chúng. Chỉ cần Quách Tử không đỡ nổi nữa, suy luận của của cậu là đúng
hay sai, lập tức sẽ có kết quả thôi.”
“Nhưng nghe nói bản lĩnh của
tên Quách Tử kia cũng rất khó giải quyết, em có hơi lo lắng, lỡ như
không cẩn thận để hắn chuồn mất….” Đường Hải có chút lo lắng. “Nhị gia,
nghe Lục ca nói anh đã biết tung tích của Huy ca, tuy rằng bọn em không
nắm chắc lắm, nhưng nếu Huy ca ra tay thì nhất định không có vấn đề.”
“Thiệu Huy còn có việc của Thiệu Huy.” Tả Chấn chỉ nói. “Thạch Hạo tra hỏi
Liên Xuyên, Sáu mặt rỗ còn phải bảo vệ Ninh Viên. Lúc này chúng ta không thể ra có sai sót gì nữa… Thôi đi, cậu đi an bài trước, mang theo người chặn đường lui của hắn, sau đó tôi ra tay.”
“Nhị gia muốn đích thân
ra tay?” Đường Hải cả kinh. “Vừa rồi em chỉ muốn bảo đảm không có sơ sót gì mà thôi. Thật ra cho dù Nhị gia không ra mặt, ít nhất chúng ta cũng
nắm chắc tám chín phần là có thể mang Quách Tử về.”
“Không chỉ phải
mang về, hơn nữa phải còn sống mà mang về, không thể cho hắn thời gian
phản ứng.” Tả Chấn nói. “Tại thời điểm mấu chốt này, chậm một bước thì
người chết là chúng ta. Cho nên nắm chắc tám chín phần còn chưa đủ. Được rồi, đừng ở chỗ này rề rà nữa, làm việc quan trọng hơn. Cậu đi chuẩn bị người trước, báo cho tất cả các nơi đều phải cẩn thận đề phòng, tôi đi
theo sau.”
“Dạ, Nhị gia!” Đường Hải không dám chậm trễ, đáp ứng một tiếng liền ra ngoài.