Chiếc đồng hồ trong phòng vang lên ba tiếng, đêm đã khuya lắm rồi.
Dẫu vậy, người thanh niên gầy gò ngồi trước màn hình máy tính lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào, dáng vẻ hào hứng vẫn y nguyên như lúc trước.
Anh ta không bật đèn tường, chỉ có ánh sáng hữu hạn của chiếc đèn bàn, nên cả gian phòng mờ mờ ảo ảo, bốn chiếc giường tầng khung sắt đột nhiên như dựng ngược lên trong bóng tối. Tính cả tầng trên, tầng dưới thành tám chiếc giường, chiếc nào cũng có một đống chăn lộn xộn, trông giống hệt như có người đang nằm ở bên trong.
Đó là một gian phòng trong ký túc xá, nhìn vào mức độ lộn xộn của nó cũng có thể suy đoán ngay ra là phòng ở của nam sinh. Hôm nay là thứ bảy, nên trong phòng chỉ còn lại duy nhất một mình anh ta.
Chiếc vòi nước bên trong toilet bị hỏng nên không thể nào vặn lại cho chặt được, tiếng nước rơi xuống tí tách, giống một bệnh nhân mắc chứng đái rắt vậy. Trong đêm khuya thanh vắng, âm thành đó nghe rõ lạ thường. Khu ký túc xá này là khu nhà có tuổi đời lâu nhất và cũng cũ nát nhất của trường.
“Soạt!”, Một bóng đen nhỏ bé lao vụt qua phía sau lưng người thanh niên đang ngồi cắm cúi, gây nên một tiếng động nhẹ, rồi biến mất trong bóng tối sau cánh cửa. Chuột. Đó là tác hại khi sống ở ngay tầng một.
Đôi tay vẫn không ngừng lướt trên bàn phím của người thanh niên bỗng dừng lại, tay trái vội vàng ôm lấy ngực. Dù biết đó chỉ là con chuột, nhưng anh ta vẫn sợ chết đi được. Anh đưa tay phải mở ngăn kéo bên dưới bàn máy tính, lấy từ bên trong ra một lọ thuốc màu trắng.
Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt vốn đã trắng của anh càng trắng tới mức rợn người, dường như hòa vào làm một với chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lanh anh ta đang mặc. Trong đôi mắt sáng rực chứa đầy nỗi thấp thỏm bất an.
Tuy nhiên người thanh niên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, buông bàn tay đặt trên ngực xuống. Anh bỏ lọ thuốc vào trong ngăn kéo rồi dùng tay đẩy mạnh, “Tách” một tiếng, khóe ngăn kéo đã bập vào. Chùm chìa khóa lắc mạnh theo quán tính, khiến cho chiếc chìa bé xíu nằm trong ổ khóa ngăn kéo nhích dần ra.
Cuối cùng, xoạch một tiếng, cả chùm chìa khóa rơi xuống đất.
Người thanh niên không chú ý đến, vẫn tiếp tục chat với bạn trên cửa sở QQ và BBS.
Mười ngón tay như lướt đi trên bàn phím, những tiếng lách tách tràn ngập cả gian phòng.
Trang web đang được mở ra có hai màu đen trắng, con chuột dùng biểu tượng hình sọ người, mỗi lần nhấp chuột, chiếc sọ người đó lại xuất hiện những biểu cảm hung dữ khác nhau.
Sương đêm mỗi lúc một dày hơn, song người thanh niên vẫn không hề có ý định dừng lại, trong QQ cũng vẫn vô cùng sôi động. Các thành viên của nhóm chat có tên “Nhóm hoạt hình kinh dị chim chín đầu” không đông lắm, cộng cả thanh niên đó mới có chín người.
Lúc đó không biết là ai trong nhóm gửi đến một tập tin, người thanh niên nhấp chuột mở ra xem, lập tức xuất hiện hình ảnh mộtđôi mắt ma nữ đầy máu đỏ lòm nhìn chằm chặp vào anh. Ma nữ từ từ lột bỏ da thịt trên người mình, kèm theo đó là những tiếng rú nghe thê thảm. Tiếng kêu đó vang lên trong đêm nghe sắc nhọn như chọc thẳng vào tai, khiến tim anh đập thình thịch.
Người thanh niên chau mày, lập tức chỉnh âm lượng về không. Dường như anh cũng đã nhận ra tim mình bắt đầu đập không theo quy luật, nó nện thình thịch như muốn phá toang lồng ngực mà vọt ra ngoài, hòa cùng với tiếng nước tí tách chảy trong nhà vệ sinh.
Một dòng chữ nhảy vụt ra trên màn hình. Cậu quay đầu lại nhìn xem, quay đầu lại nhìn phía sau lưng mình xem có thứ gì…
Anh mỉm cười, còn chưa có phản ứng gì thì một dòng tin khác đã bật ra trên cửa sổ QQ, tám người cùng gửi tin đi một lúc, đều là dòng chữ giống hệt bên trên.
Tập tin mới vẫn chưa đóng lại, một giọt máu chảy từ từ trên màn hình, dần dần trở nên đậm đặc hơn, lan rộng mãi ra, cuối cùng gần như phủ kín màn hình.
Người thanh niên không kìm được, quay đầu lại. Phía sau chỉ có một khoảng trống lờ mờ, không có bất cứ thứ gì. Khi anh chuẩn bị quay đầu lại thì “soạt” một tiếng, một bóng đen nhỏ bé lao vụt ra khỏi bóng đêm.
“Vù!”, cơn gió bên ngoài cửa sổ hất tung góc rèm lên, một bóng người mờ mờ đứng ngay trong khoảng tối ở góc giường bên trái.
Rõ ràng chỉ có mình anh ở đây kia mà, sao lại có thêm một người nữa từ khi nào vậy? Người thanh niên sợ tới mức gần như muốn đứng bật dậy, song chưa kịp đứng thẳng thì ngực đã như bị vò xoắn lại, khí quản đột nhiên tắc nghẽn không sao thở nổi. Anh hoảng hốt đưa tay lên định nới bớt cổ áo ra, nhưng càng nới thì cổ áo càng như thít chặt lại.
Người thanh niên vội vàng ngồi xuống, đưa tay mở ngăn kéo theo thói quen, cơn tức ngực mỗi lúc một khó chịu hơn, song ngăn kéo đã khóa chặt không sao mở nổi. Khuôn mặt anh dần chuyển từ trắng nhợt sang tái xanh, từ xanh chuyển sang tím, sau đó từ tím lại chuyển thành xám ngoét. Cuối cùng anh cũng tìm được chùm chìa khóa, khó khăn lắm mới mở được ngăn kéo ra. Lọ thuốc màu trắng vẫn nằm im trong đó, nắp được vặn chặt cứng.
Những ngón tay thon gầy của người thanh niên dường như mềm nhũn không còn chút sức lực nào, phải cố gắng một lúc lâu mới mở được nắp lọ ra.
Tim đột nhiên đau nhói giống hệt như bị người ta giật phăng đi vậy. Đau tới nỗi anh không cầm nổi lọ thuốc nữa.
“Tách tách tách tách!...”, những viên thuốc màu trắng theo nhau rơi xuống sàn nhà, bật tung lên như những đứa trẻ nghịch ngợm đang nhảy nhót. Người thanh niên không còn hơi sức đâu để quan tâm đến chuyện đó nữa, anh ngã từ trên ghế xuống sàn, bàn tay đặt lên trên những viên thuốc. Những viên thuốc không nảy lên nữa, còn người thanh niên cũng không động đậy.
Màu máu đỏ tươi đã hoàn toàn phủ kín trên màn hình máy tính, ánh hồng theo luồng sáng của chiếc đèn bàn phủ cả lên chiếc áo trắng trên người nam sinh, khiến cơ thể anh không còn nhợt nhạt như lúc trước mà mang một sức sống lặng lẽ, tĩnh mịch tới mức ngay cả con chuột vẫn chạy ra chạy vào phòng cũng phải dừng chân lại.
Dòng điện chạy rì rì khe khẽ, dường như rất cẩn trọng để không làm người thanh niên đang chìm trong giấc ngủ dưới đất giật mình tỉnh dậy.
Chỉ một lát sau, màn hình máy tính cuối cùng cũng đen ngòm.
Chỉ còn chiếc đèn bàn vẫn sáng, từ xa nhìn lại trông nhỏ xíu như hạt đậu.
Lớp giấy bọc bên ngoài vừa được mở ra, mùi mực đã xộc ngày vào mũi. Lâm Hàn lim dim mắt như thưởng thức, hít thật sâu một hơi, vò tờ báo bọc bên ngoài những cuốn sách lại rồi ném vào trong sọt giấy, sau đó ôm lấy cả chồng sách nằm xuống chiếc ghế mây bập bênh hệt như một đứa trẻ con. Mỗi lần nhận được sách mẫu cô đều như vậy, đó là thói quen đã hình thành từ lần nhận được cuốn sách mẫu đầu tiên, giống hệt một người mẹ đón đứa con đi xa trở về bằng một sự yêu thương tha thiết vậy.
Ăn tối xong, Lâm Hàn lại quay về phòng, ký tên mình vào tất cả hai mươi cuốn sách mới, sau đó nhét từng cuốn sách vào túi chuyển phát nhanh. Cô soát lại danh sách trong cuốn sổ ghi nhớ của mình, sau khi đã xác nhận lại không còn sai sót gì, mới xếp mười chín cuốn lên trên kệ và cầm cuốn cuối cùng đi xuống nhà.
Dù đã tới sống ở đây gần nửa năm, nhưng cô vẫn không thể nào xác định nổi phương hướng của tòa biệt thự không khác gì một mê cung khổng lồ này, thường xuyên bị lạc đường. Có lẽ cũng liên quan tới việc thường xuyên viết truyện kinh dị nên Lâm Hàn luôn cảm thấy trong tòa biệt thự sâu hút này có một không khí gì đó hơi âm u, lạnh lẽo. Nhìn hình vẽ ảm đạm trên bìa cuốn sách mới, ký ức một năm về trước bỗng ùa về…
Khi đó là giữa mùa thu. Vì ở riết trong phòng quá lâu, nên hôm đó Lâm Hàn muốn đi ra ngoài đổi gió, nhưng khi ra đến cầu thang không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lạ men theo những bậc thang lên căn phòng gác mái – nơi duy nhất trong căn nhà mà mẹ nuôi Hà Tố Lan cấm không cho ai bén mảng vào. Khi nhắc đến điều cấm kỵ đó, trông vẻ mặt của bà hết sức căng thẳng. Nếu như bà không tỏ ra nghiêm trọng đến thế thì biết đâu nó sẽ không tới mức hấp dẫn cô như lúc này. Chính vì việc bà luôn nói đến nó với cái vẻ nghiêm túc nên ý muốn được khám phá của cô mới trỗi dậy. Cũng giống như Đường Triêu, nếu như anh không tỏ ra kỳ quặc mỗi khi nhắc đến Tiểu Ảnh thì cô cũng sẽ không hỏi hết lần này tới lần khác như vậy. Nghĩ tới đây, tính hiếu kỳ của Lâm Hàn càng thúc giục hơn. Cô bước thêm vài bước nữa, vừa đi vừa thầm an ủi chính mình: “Mình chỉ xem thôi mà, chỉ ngó qua thôi, tính tò mò của một nhà văn trẻ dù rằng đáng trách, nhưng vẫn có thể tha thứ đươc.”
Như được tiếp thêm động lực, Lâm Hàn đẩy cánh cửa gỗ sơn đen phủ một lớp bụi dày ra. Nắm đấm cửa bằng sắt vì nhiều năm không được lau chùi nên đã xuất hiện đầy vết han gỉ do sự ăn mòn của o6xy. Một mùi ẩm mốc lâu niên xộc thẳng vào mũi khiến Lâm Hàn vội vàng đưa tay lên che kín mũi, miệng, cố ngăn một tiếng hắc xì hơi đang chực bung ra…
“Vú Hà, hình như mới rồi ta có nghe thấy tiếng động gì đó trên lầu, chị lên ngó thử xem!”. Là giọng của lão phu nhân. Vì phòng gác mái nằm ngay ở đầu cầu thang, mà cầu thang của ngôi nhà lại được thiết kế theo hình xoắn ốc, nên bất kể đi đến đầu cầu thang của tầng nào thì một tiếng động dù là rất nhỏ cũng sẽ trở nên cực kỳ rõ nét. Lâm Hàn thót tim, không chú ý đến mùi ẩm mốc kinh khủng trong phòng nữa mà nhón chân chui tọt vào trong.
“Miao…” Khi cô vừa đưa chân bước vào phòng thì một bóng đen lao vụt ra khiến cô sợ đến mức tim đập rộn lên, đến khi nhìn rõ đó chỉ là một con mèo mới thở phào một tiếng. Mừng ngoài dự lệ, cô nghịch ngợm đưa tay lên, hướng về phía con mèo làm cử chỉ chiến thắng. Đúng vào lúc ấy, con mèo vốn đã đi đến đầu cầu thang bỗng nhiên dừng chân rồi quay đầu lại, đôi mắt xanh âm u lóe lên một ánh nhìn ranh mãnh. Thứ mà Lâm Hàn nhìn thấy lại là cái miệng nó đang giãn ra từng chút một, nhếch lên trên. Nó, con mèo đó, thực sự đang cười.
Lâm Hàn không tin nổi vào mắt mình, cứ đứng như vậy nhìn trân trân vào con mèo đang mỉm cười, rung mình một cái. Cô ra sức chớp chớp mắt, đến khi định thần nhìn lại thì con mèo đã xuống đến tầng hai.
“A, chẳng phải đây là Cầu Cầu của nhà chúng ta hay sao? Tìm mấy ngày rồi mà không thấy, không biết đã chạy biến lên lầu từ khi nào nữa. Chắc chắn là con mèo nghịch ngợm này đã gây ra tiếng động trên nhà rồi”, giọng nói vui vẻ của vú Hà từ tầng dưới vọng lên.
Hóa ra chỉ là một con mèo nuôi, mới rồi nhất định chỉ là ảo giác. Trong bản thảo cô mới hoàn thành cũng có đoạn tỏa về một con mèo, chắc có lẽ là do ngồi trong phòng viết quá lâu nên bị di chứng hậu mèo đen rồi. Vì sợ lão phu nhân và mẹ nuôi phát hiện, Lâm Hàn khẽ khàng khép cánh cửa phòng lại, thậm chí còn đóng cả khóa vào cho cẩn thận.
Chỗ này có lẽ từng là một thư việc, ba chiếc giá sách được xếp đặt cực kỳ ngay ngắn, chỉ có điều đã bị phủ một lớp bụi dày. Xem ra đã rất nhiều năm không có ai lui tới chỗ này, nên gian phòng vẫn được lưu giữ nguyên dáng vẻ ngày xưa. Ngoài những dấu tích cũ kỹ ra thì nơi này gần như chẳng có gì đặc biệt, Lâm Hàn thất vọng nhún nhún vai, lầm rầm nói một mình: “Xem ra không thu được thứ gì có giá trị rồi.”
Cô vừa dứt lời, một giọng nói khe khẽ ngân dài đã vang lên ở phía sau:
“Xem – ra – không – thu – được – thứ - gì – có – giá – trị - rồi”
Giọng nói đó dù nhỏ nhưng lại xuyên thẳng vào tai, giống như người nói đang trốn ngay bên trong cơ thể mình vậy. Lâm Hàn cứng người vì câu nói đó, thận trọng quay đầu lếc mắt nhìn sang hai bên, sau đó hỏi: “Ai đấy?”. (Type bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Vì quá căng thẳng nên câu nói đó chỉ đến cổ lại bị nuốt vào, ngay chính bản thân cô cũng không rõ mình đã nói ra hay chưa. Song giọng nói khàn khàn kia đã lại vang lên “Ai đấy?”, nghe rõ hơn tiếng Lâm Hàn hỏi.
“…” Lâm Hàn sợ tới nỗi thần kinh co thắt lại, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn một lượt khắp gian phòng, nhưng ngoài ba dãy giá sách cao vút, chiếc bàn làm việc với chiếc ghế bập bênh ra thì hoàn toàn không có một thứ gì khác. Lẽ nào chỉ là ảo giác của mình? Lâm Hàn đi đến giá sách nằm chính giữa, lối đi chăng đầy mạng nhện khiến cô không đi vào được. Vì sợ sẽ có người phát hiện ra việc mình lén vào đây nên Lâm Hàn đành từ bỏ ý định gạt đám mạng nhện đó đi. Vừa định đi qua, đột nhiên cô vướng chân vào một vật…
“Kẹt!”. Cánh cửa sổ ngay bên cạnh giá sách bỗng nhiên mở bật ra, gió bên ngoài ùa vào thổi tung những trang sách để trên bàn, tạo nên âm thanh sột soạt. Lâm Hàn đứng vững lại, cúi đầu xuống định xem thứ vướng vào chân mình là gì, nhưng rõ ràng chỗ cô vừa đi qua trống trơn, không có bất cứ thứ gì. Vậy là sao? Còn chưa kịp nghĩ thì gió đã ùa vào thổi tung từng lớp bụi trong phòng, bụi ập vào mặt khiến cô đành nhắm mắt lại, quờ quạng tìm cách đóng cửa sổ vào.
Vừa quay người định đi, Lâm Hàn chợt trông thấy một tờ giấy viết thư được gấp vuông thành sắc cạnh nằm ngay ngắn trên chiếc ghế bập bênh. Trong gian phòng chỗ nào bụi cũng phủ dày, duy chỉ có tờ giấy ấy vẫn sạch nguyên không vương một hạt bụi nào, chắc là vì cơn gió mới rồi đã thổi nó bay ra từ trong cuốn sách. Lâm Hàn cầm lên, đang định nhét nó trở lại cuốn sách thì phát hiện ra ở góc lá thư viếc một chữ “Hà”.
“Đây là thư do người nhà họ Hà viết ư?” Bị thôi thúc bởi trí tò mò, Lâm Hàn mở bức thư ra. Bên trong đó không phải một bức thư hoàn chỉnh như cô tưởng tượng, mà chỉ có mấy từ được viết lặp đi lặp lại một cách lộn xộng. Âm mưu, tài sản, vứt bỏ, công cụ, tuyệt vọng, kết thúc. Qua nét chữ rối bời có thể nhận ra khi viết những chữ này, chủ nhân của bức thư đang trong tâm trạng vô cùng bi thương tuyệt vọng, thậm chí còn cả bất lực nữa. Nhìn vào trang giấy đó, không hiểu vì sao Lâm Hàn bỗng thấy thương cảm, một ý nghĩ lạ lùng xuất hiện trong đầu: Dường như sự sống của người viết những chữ này đã đi đến tận cùng. Ở góc dưới bên trái bức thư còn có một dòng chữ, tuy nhiên hình như đã bị thấm nước nên mờ nhòe hết cả. Lâm Hàn đưa bức thư ghé ra gần cửa sổ, cố gắng nhìn xem nó là gì. “Có lẽ ngay từ lúc mới bắt đầu đã là một sự sai lầm, trên thế gian này cơ bản không có con đường tắt nào để đi, trong một “gia đình” như vậy, hầu hết chỉ toàn là sự mất lòng tin. Thực sự buồn, thực sự buồn… Bình Uyển bắc thôn”.
Bình Uyển bắc thôn, có phải là một địa danh không nhỉ?
Đúng lúc ấy ngoài hành lang chợt vang lên tiếng bước chân, ngay sao đó có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói của mẹ nuôi: “Lâm Hàn? Lâm Hàn?”
Tiếng gõ cửa và cả tiếng gọi của mẹ nuôi chuyển dần từ chậm rãi sang gấp gáp, có vẻ như sắp sửa đẩy cửa xông vào đến nơi. Lâm Hàn vội vàng nhét lá thư vào trong cuốn sách, nhón chân trốn vào một góc khuất. Lúc chui ra đằng sau giá sách thứ ba, cô mới phát hiện ra trên tường có một cánh cửa nhỏ chỉ cao chừng nửa người, có lẽ là được cải tạo lại từ cửa sổ nên vẫn còn nguyên khung cửa, chỉ thay thế các mặt kính bằng một tấm gỗ vuông vức mà thôi. Nghĩ bụng trốn vào trong đó chắc là an toàn nhất, Lâm Hàn bèn nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ ra rồi chui tọt vào trong. Cứ tưởng mặt sàn bên trong đó cũng ngang với căn phòng gác mái, nào ngờ chân cô hẫng một cái, ngã phịch xuống dưới…
Cũng may là khoảng cách cũng không cao lắm, nhưng vì hoàn toàn kh6ng dự liệu được trước nên Lâm Hàn vẫn bị ngã đau điếng người. Cô tức mình đạp chân hai cái cho hả giận, không ngờ hai tiếng “cộp cộp” cũng vọng âm lại hệt như trong thư phòng.
Lâm Hàn sững người, nhận ra gian phòng này được bố trí khác hẳn phòng gác mái, mặt sàn được làm bằng gỗ, hơn nữa lại còn rộng hơn cả phòng ngoài. Bức tường đối diện được ốp gương, cả gian phòng rộng như vậy nhưng chỉ có duy nhất một chiếc ghế dựa bằng mây, khiến không gian trở nên cực kỳ trống trải và lạnh lẽo. Có vẻ như đây là một phòng khiêu vũ.
“Mẹ nuôi biết nhảy sao?”
“Mẹ - nuôi – biết – nhảy – sao?”, gọng nói đó lại vang lên, khi đó Lâm Hàn mới phát hiện ra tất cả những tiếng hồi âm vừa rồi đều là xuất phát từ nơi này.
“Lâm Hàn, Lâm Hàn…”, giọng mẹ nuôi vọng đến, mỗi lúc một gần hơn, hình như nó xuất phát từ ngay bên phòng gác mái. Lâm Hàn lo lắng chạy đến gần cánh cửa phòng khiêu vũ, đang định kéo cánh cửa đi ra thì một âm thanh kỳ quái chợt vang lên ở phía sau.
“Xịch”. Lâm Hàn quay đầu về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy tấm gỗ ở lối vào đang từ từ khép lạ. Vì vội vàng nên cô cũng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, đành phải lao vụt ra khỏi phòng khiêu vũ.
Bên ngoài phòng khiêu vũ là một lối đi nhỏ hẹp, tối tăm và ẩm ướt. Lâm Hàn mò mẫm bước đi trong khoảng trống chỉ rộng chừng một cánh tay, được chừng năm mét mà phải rẽ đến mấy lần, cuối cùng cũng kết thúc. Không ngờ lối ra lại là hành lang, tuy nhiên khe hẹp đó đã bị lấp kín bởi một chậu trúc phú quý rậm rì, thảo nào ngày thường cô không phát hiện ra. Sau khi khẳng định chắc chắn bên ngoài hành lang không có động tĩnh gì, Lâm Hàn mới chui ra, nhanh chóng về phòng mình tắm rửa, thay một bộ quần áo mới rồi chuẩn bị xuống nhà.
Vừa đi đến đầu cầu thang, cô nghe thấy tiếng mẹ nuôi nói với lão phu nhân: “Con đã lên đó xem rồi, gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Trong gian gác mái yên tĩnh lắm, cửa vẫn được khóa chặt như mọi ngày, chắc con bé không vào đó đâu. Hơn nữa Lâm Hàn cũng là một đứa trẻ biết nghe lời, con đã từng nhắc nó không được vào đó, chắc chắn nó sẽ không vào đâu.”
“Nhưng con bé đó ngày thường vẫn tỉnh ngủ như vậy, sao hôm nay gọi cửa mãi mà vẫn không thấy động tĩnh gì? Không phải là ta không tin tưởng con bé đó, mà chỉ là lo nó sẽ chạy lung tung, mấy lần trước còn lạc đường vào nhầm phòng nữa đấy. Gian phòng đó không có người dùng bao nhiêu năm nay rồi, vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn…”
“Mẹ, mẹ đừng lo, Lâm Hàn là một đứa trẻ biết chừng mực”.
“Ừm, mong là như vậy. Con đi gọi nó lần nữa xem, cháo vú Hà nấu cũng sắp được rồi, con bé gầy rộc cả ra, đúng là khiến cho người khác thấy xót xa. Ăn uống cũng không có quy tắc gì, làm sao mà béo lên được. Bảo nó sau này thức khuya ít thôi, muốn viết cái gì thì để ban ngày viết cũng được”.
“Dạ, con đi ngay đây”.
Nghe thấy câu chuyện giữa bà và mẹ nuôi, Lâm Hàn chợt thấy lòng mình ấm áp, hơi cảm động.
Lúc cô còn nhỏ, tuy gia cảnh cũng khá, song không hiểu vì sao mà bố mẹ cô luôn có vẻ gì khách sáo với mình nên cô cũng không cảm nhận được tình cảm thân thương ấm áp là bao. Bất kể cô phạm phải lỗi lầm như thế nào, đừng nói đến việc trách mắng, thậm chí ngay cả một chút trách móc cũng không, giống như từ trước đến nay bọn họ chưa từng nổi giận bao giờ vậy.
Khi còn nhỏ thậm chỉ Lâm Hàn còn cảm thấy ghen tỵ với những đứa bạn được mẹ đánh đòn. Để kích cho bố mẹ mình nổi giận, cô thường xuyên nghịch ngợm tới mức làm hỏng hết đồ đạc trong nhà. Song mỗi lần như vậy, bố mẹ chỉ tỏ vẻ bất lực, sau đó, mẹ lại đi ra cửa hàng tạp hóa đối diện, gọi điện cho ai đó với biểu hiện run run rẩy rẩy, giống như đang báo cáo chuyện gì. Khi Lâm Hàn lớn hơn một chút, cô yêu đương nhăn nhít bạn học cùng trường, cùng bạn trai đi chơi phố, vào quán rượu, bọn họ cũng vẫn vậy, không ngăn cản, không trách mắng. Thậm chí Lâm Hàn còn nghĩ, không hiểu nếu như cô chết đi thì bọn họ sẽ phản ứng thế nào?
Cô luôn tò mò không biết người mà mẹ thường gọi điện thoại là ai, nhưng vì trong nhà không có sổ danh bạ nên điều đó luôn là một điều bí ẩn. Sống với hai người luôn thản nhiên như vậy, dần dần ở cô cũng hình thành nên một thói quen im lặng, cũng không thích hỏi nhiều. Cô cảm thấy dường như đối với mình, hai người đó chỉ đang hoàn thành một nhiệm vụ nào đó mà thôi. Một gia đình ba người như vậy, nhìn bên ngoài thì tưởng là bình yên hạnh phúc, nhưng về mặt tình cảm thì chẳng khác gì một cây gỗ chết khô.
Người thương yêu cô nhất trong nhà là bà ngoại, nhưng mỗi khi cô hỏi bà vì sao bố mẹ lại lạnh nhạt với mình như vậy, thì bà chỉ khẽ khàng xoa đầu cô rồi thở dài: “Không phải bố mẹ không yêu cháu đâu, chỉ là vì không thể nào thoát ra được khỏi nỗi đau khổ sau cái chết của anh cháu mà thôi. Cháu ngoan, đừng hỏi nữa, nghe chưa? Toàn là những kẻ đau khổ vì tình cả”. Khóe môi nhăn nheo của bà hiện lên một vẻ xót thương. Lâm Hàn luôn cảm thấy trong nỗi xót thương ấy ẩn chứa quá nhiều bí mật, chỉ có điều vì bà đã nói như vậy nên dù có bao nhiêu câu hỏi thì Lâm Hàn đành phải giữ lại trong lòng không dám nói ra.
Về sau này, cô không bao giờ hỏi nữa.
Còn giờ đây đến ở nhà họ Hà, không phải người thân, nhưng ai ngờ lại được hưởng sự ấm áp như vậy.
Thấy lão phu nhân và mẹ nuôi quan tâm săn sóc đến mình, Lâm Hàn hối hận biết bao nhiêu khi nghĩ lại sự tọc mạch mới rồi. Nhớ lại từng chi tiết xảy ra ban nãy, rõ ràng, lúc cô đi ra khỏi phòng khiêu vũ còn tận mắt nhìn thấy cánh cửa gỗ đó đóng lạ, lẽ nào mẹ nuôi đã phát hện ra cô ở bên trong nên đóng lại giúp cô, sau đó cố tình giấu không để lão phu nhân biết?
“Lâm Hàn, con dậy rồi à? Sao cứ đứng đó mà không xuống?”, Hà phu nhân ngẩng đầu lên, thấy Lâm Hàn đang đứng ngay ở đầu cầu thang.
“À”, Lâm Hàn vò vò đầu để giấu đi cảm giác tội lỗi, cười một cách thiếu tự nhiên: “Ra đến đây con đột nhiên nhận ra là mình quên mang theo một thứ gì đó nhưng lại không sao nhớ ra nổi”.
“Thôi được rồi, đừng nghĩ nữa, xuống đây ăn đã”.
Tới lúc Lâm Hàn gần như sắp quên được việc xảy ra trên phòng gác mái thì bỗng một hôm khi đang lướt web, cô đọc được ở một trang viết thế này: Vì gian phòng quá nhỏ nên không thể có hiệu ứng vọng âm… Gian phòng quá nhỏ? Chẳng phải gian phòng gác mái cũng nhỏ hay sao? Hơn nữa, cứ cho là phòng khiêu vũ có đủ điều kiện để vọng âm đi chăng nữa, nhưng rõ ràng là khi cô phát hiện ra thì cánh cửa gỗ đó đang đóng kín, thế nên cô không thể nào lại nghe được vọng âm khi đang đứng ở thư phòng. Cố gắng nhớ lại chi tiết xảy ra khi đó, thì giọng nói ấy không hẳng đã giống tiếng vọng của giọng mình. Lẽ nào vì hay viết tiểu thuyết nên bản thân mình cũng sinh ra ảo giác? Lâm Hàn cảm thấy hơi sợ hãi song lại cũng hứng thứ, hứng thú bởi vì có được thêm một cảm giác chân thực, như vậy sẽ rất tốt cho việc sáng tạo trong tiểu thuyết.
Trước mắt cô đột nhiên lóe lên hình ảnh cánh cửa gỗ từ từ khép lại, nếu như là do mẹ nuôi đóng vào thì đáng lẽ cô phải nghe thấy tiếng bước chân mới phải. Thế nhưng rõ ràng cánh cửa đó đã được đóng lại rất bất ngờ. Nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định đi tìm mẹ nuôi Hà Tố Lan để thăm dò.
“Mẹ ơi, con nghe vú Hà nói mấy hôm trước mẹ vào phòng gác mái tìm con à?”
“Đâu có, bên trong đó bẩn thỉu như vậy, mẹ chỉ đứng ở cửa gọi con mấy tiếng chứ không vào bên trong. Chuyện đó từ mấy hôm trước rồi, giờ con mới hỏi làm gì?”, bà Tố Lan nhìn Lâm Hàn với vẻ hơi ngạc nhiên.
“Không có gì ạ, con chỉ tiện thì hỏi một chút thôi”. Nhận được lời xác nhận từ mẹ nuôi, nỗi lo lắng trong lòng Lâm Hàn lại tăng thêm chút ít, thêm vào đó là một sự hưng phấn ngấm ngầm. Nếu như không phải là mẹ nuôi đóng vào, thì cánh cửa đó tự động đóng vào ư? Trong phòng tuyệt đối không có gió, cửa sổ khi đó cũng đã được đóng lại rồi, lẽ nào mình đã gặp ma? Nghĩ tới đó, Lâm Hàn quyết định sẽ dành thời gian vào phòng gác mái một lần nữa, dù rằng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm.