Cẩm Tú Kỳ Bào 2 Thế Thân

Chương 3: “Giao dịch” với lão phu nhân



Lâm Hàn ở lại bệnh viện hai ngày, các vết thương trên cơ thể cũng gần như khỏi cả. Nhân lúc mẹ nuôi không có ở đó, cô lẳng lặng đi tìm bác sỹ hỏi tình trạng của mình và nhận được xác nhận: Các vết thương của cô chính xác là do bị mảnh thủy tinh đâm phải. Câu trả lời này khiến cho Lâm Hàn cực kỳ không thoải mái, song nhất thời cô cũng không thể tìm ra bất cứ lý do nào để mà phản bác, vì rõ ràng cô không thể nói cho bác sỹ hay những chuyện kỳ quái xảy ra trong gian phòng gác mái đó. Người ta không tưởng là cô bị tâm thần mới lạ. Thế nên cô đành bỏ mặc chuyện những con dơi.

Sau khi từ bệnh việc về nhà họ Hà, Lâm Hàn thấy mẹ nuôi đã dọn hết đồ đạc của cô xuống căn phòng sát với phòng bà ở tầng hai, nói là làm vậy để tiện chăm sóc cho cô. Lâm Hàn hiểu ngay mẹ nuôi làm như vậy là để có thể giám sát cô được tốt hơn. Vì việc đó mà Lâm Hàn cảm thấy hơi không thoải mái, thậm chí còn nảy ra ý định chuyển ra ngoài ở. Song nghĩ đến việc hàng ngày lão phu nhân và mẹ nuôi đối xử với mình không tệ, hơn nữa lại không biết lấy lý do gì nên đi cũng không đành, ở cũng không xong, cuối cùng dứt khoát dọn hành lý chuẩn bị về nhà mẹ đẻ “lánh nạn” mấy ngày.

Khi bà Tố Lan biết Lâm Hàn muốn về nhà mẹ để, cánh tay đang cầm chiếc kéo tỉa cành bỗng nhiên run lên một chặp, cắt đứt luôn một nụ địa lan trong chậu cảnh. Bà Tố Lan rất thích hoa lan nên trong nhà kính trồng hoa có đủ mọi giống lan du nhập từ khắp mọi nơi trên thế giới về. Bất kể loài hoa quý hay dân dã, chỉ cần là hoa lan thì đều được bà trồng trong nhà kính, mỗi bông hoa đều là một báu vật mà bà nâng niu, thậm chí còn gần tới mức si mê những bông hoa đó. Bình thường chỉ một chiếc lá rơi cũng khến bà buồn rầu thương cảm, vậy mà lúc đó còn lỡ tay cắt mất hẳn một nụ hoa, đương nhiên là hết sức đau lòng. Bà nhặt nụ hoa lên, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lặng lẽ rơi nước mắt.

“Mẹ nuôi”, Lâm Hàn đến ở nhà họ Hà cũng đã được gần nửa năm, lão phu nhân và mẹ nuôi đều đối xử với cô như người ruột thịt, gần gũi tới mức khiến người ta có cảm giác như không chân thực. Nửa năm về trước, bố mẹ Lâm Hàn chưa từng nhắc tới việc có quan hệ họ hàng với nhà họ Hà. Còn cô trong lần đầu tiên đến đây không hiểu vì sao lại có một cảm giác hết sức thân thiết, dù rằng ở đây chỉ có ít người, nhưng tình cảm còn ấm nồng hơn ngôi nhà thực sự của cô. So sánh sự quan tâm của lão phu nhân và mẹ nuôi với sự lạnh nhạt của bố mẹ Lâm Hàn, đúng là một trời một vực. Thế nên lúc ấy thấy bà Tố Lan buồn bã, Lâm Hàn cũng cảm thấy không đành lòng, muốn an ủi mấy câu, song lại không biết phai nói gì.

“Mẹ không sao, con đi đi, chóng quay về là được. Trước lúc đi thì nhớ nói với bà một tiếng, không bà lại trách”. Bà Tố Lan cụp mắt xuống, không nhìn Lâm Hàn, nghe giọng nói thì có vẻ như bình thản, song trong âm điệu thì khó giấu nổi sự thất vọng.

Khi nghe Lâm Hàn nói định về nhà mẹ đẻ, lão phu nhân tỏ ra bình thản hơn nhiều so với con gái, chỉ dặn đi dặn lại mấy chuyện nhỏ nhặt như phải tự chăm sóc bản thân mình. Tình cảnh đó giống hệt như Lâm Hàn chỉ đến nhà bạn bà chơi chứ không phải về nhà mình vậy.

Bố mẹ Lâm Hàn rất bình thản trước việc con gái về nhà, suốt nửa năm trời không gặp mà cũn gkho6ng hỏi han săn đón gì nhiều. Lâm Hàn thầm nghĩ chắc trên đời này không thể có bậc cha mẹ nào lại thờ ơ lạnh lùng với con gái mình hơn họ nữa. May mà cô đã quen với điều đó từ nhỏ nên cũng chẳng buồn để ý nữa làm gì.

Ba người trong gia đình chạm mặt nhau luôn giữ một phong thái kiệm lời, ở nhà ba ngày Lâm Hàn không chịu nổi nữa, bèn hẹn cô bạn thân Quý Giác đi Hàng Châu chơi.

Quãng thời gian Lâm Hàn quen Quý Giác cũng chưa hẳn là dài, song tính cách rất hợp nhau, nên thường xuyên đi du lịch cùng. Quý Giác có một tiệm hoa tươi nho nhỏ, thế nên về mặt thời gian cũng tự do thoải mái như Lâm Hàn, chỉ duy nhất một điều là tính tình cô ấy hơi cổ quái, toàn thích sưu tầm những tiêu bản côn trùng đủ loại.

Lâm Hàn đã từng đến căn hội của Quý Giác, trong đó đúng là đủ thứ quái dị. Bốn mặt tường đều treo rất nhiều xác côn trùng khô, khiến căn phòng giống hệt như một phòng giải phẫu. Đáng sợ hơn là trên bức tường ở ngay đầu giường là một bộ xương người, dù biết chắc chắn đó là đồ giả, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hàn vẫn giật bắn người. Sau lần đó, mỗi khi bước vào gian phòng ấy, cô đều cảm thấy nổi da gà, thế nên trừ phi có chuyện gì bất đắc dĩ, còn không thì Lâm Hàn nhất quyết không bước chân vào phòng ngủ Quý Giác. Cũng vì thế mà cô thường xuyên bị Quý Giác lấy ra làm trò cười, bảo một người nhát gan như vậy mà cũng là nhà văn viết truyện kinh dị.

Quý Giác nói, mỗi con người đều có hai mặt, một mặt lương thiện và ôn hòa, còn một mặt kia thì tà ác và nổi loạn, riêng đối với những người ở cung Song Tử thì biểu hiện rõ nhất. Cô ấy còn nói, bản thân mình không thể nào tà ác, vậy thì đành nổi loạn một chút. Đã không có khả năng tưởng tượng để sáng tác được như Lâm Hàn thì chú trọng hơn đến những thứ thực chất, thế nên mỗi lần từ tiệm hoa về nhà là Quý Giác lại cầm chiếc kính lúp nghiên cứu các tiêu bản côn trùng hệt như một chuyên gia trong ngành khảo cổ. Phòng ngủ của cô ấy quanh năm nồng nồng mùi xác chết của côn trùng, hễ ngồi lâu trong đó cũng có cảm giác như bị cái mùi đó ám đầy cơ thế. Thế nên mỗi lần khi ra khỏi nhà Quý Giác, thế nào Lâm Hàn cũng phải xịt lên mình mấy phát Issey Miyake. Thứ nước hoa này đúng là có tác dụng tẩy uế diệu kỳ, có thể biến ngay một cô gái xấu xí mới rồi còn hôi hám trở thành mỹ nhân thời thượng thơm nức đầy quyến rũ.

Ngoài Lâm Hàn ra, Quý Giác chưa từng cho ai khác bước chân vào phòng ngủ của mình, hoặc ít ra thì Lâm Hàn cũng chưa từng thấy ai khác được vào trong đó. Quý Giác thường nói vui vớ Lâm Hàn rằng đó là địa bàn bí mật của cô ấy, ai được bước chân vào cũng coi như là có phúc, còn Lâm Hàn thì lại không biết trân trọng phúc phận đó chút nào. Trong con mắt của Lâm Hàn, Quý Giác là một cô gái vừa xinh đẹp lại vô cùng thông mnh, có không ít người theo đuổi, phải nỗi tính tình lại hơi quái dị, thường ngày vẫn không thích tiếp xúc với người lạ.

Tuy nhiên khi ở tiệm hoa, Quý Giác luôn bộc lộ một phong cách hết sức nhiệt tình, nếu như những người con trai theo đuổi cô ấy muốn thấy cái bộ mặt vui vẻ của Quý Giác thì chỉ có thể tìm gặp ở tiệm mà thôi. Thế nên quá nửa khách hàng quen của tiệm hoa là những người đang theo đuổi Quý Giác. Đàn ông là như vậy, hoàn toàn nghe lời cũng không thích, quá lạnh lùng cũng không thích, song với một người con gái xinh đẹp thoắt nóng thoắt lạnh như Quý Giác thì lại say mê như điếu đổ, để có được một nụ cười của cô ấy mà sẵn sàng bỏ tiền ra mua hoa mỗi ngày. Bởi thế trong lúc thị trường hoa tươi không mấy sáng sủa như hiện nay mà việc kinh doanh của Quý Giác vẫn có thể duy trì tốt so với nhiều người khác.

Trong phòng khách sạn, Quý Giác ngậm điếu thuốc rồi nằm trên giường nghịch tiêu bản côn trùng mang theo từ nhà đi. Nghe Lâm Hàn kể chuyện mình đã gặp ở nhà họ Hà, trên khuôn mặt của Quý Giác cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên: “Vậy là có sẵn một đề tài rồi, cậu cần gì phải tốn công nghĩ ngợi nữa. Đúng là có khi bỏ bao nhiêu công sức ra cũng chưa chắc đã đạt được, lớ ngớ lại vớ bở ấy chứ”.

“Cậu không cảm thấy kỳ quặc à? Rõ ràng là mình bị dơi cắn, thậm chí còn chắc chắn là bị cắn chảy máu hẳn hoi. Vậy mà bác sĩ lại nói là mình bị mảnh thủy tinh đâm phải. Hơn nữa lại chỉ có cánh tay và cẳng chân bị thương, cả đàn dơi nhiều con như vậy tấn công cùng một lúc, dù rằng mình đã cố gắng hết sức để ôm lấy đầu, nhưng cũng vẫn bị cắn mấy vết vào mặt, tại sao sau đó trên mặt không hề có vết tích gì?”.

Quý Giác khẽ chau mày: “Thế mà kỳ quặc à? Nếu như mẹ nuôi của cậu đã cố tình giấu giếm cậu một điều gì đó, thì chẳng lẽ bà ấy không thể thông đồng với bác sỹ để nói dối cậu hay sao? Ngốc chết đi được”.

Nghe cách biện giải đó của Quý Giác cũng có vẻ hợp lý, song Lâm Hàn vẫn thấy hơi nghi hoặc: “Nói dối mình thì có thể, nhưng mà các vết thương thì làm sao giấu giếm được cơ chứ? Khi mình tỉnh lại, chỉ thấy có các vết thương ở tay và chân thôi”.

“Cậu chịu khó suy nghĩ logic một chút đi có được không? Cứ coi như là cậu bị mảnh thủy tinh văng trúng người đi, nhưng ở trong phòng gác mái đó, ngoài cửa sổ ra thì chỗ nào có kính nữa? Có một chút kính như vậy làm sao có thể gây ra nhiều vết thương cùng lúc được? Hơn nữa, nếu như cậu nhớ không lầm, thì các ô cửa kính đó đã bị sét làm vỡ toang, rõ ràng là có khả năng bắn vào làm cậu bị thương. Tuy nhiên trong phòng đó chỉ có mỗi kính cửa sổ chứ không phải xung quanh đều là kính, thế nên còn phải xem xét đến tư thế, chỗ đứng của cậu khi đó. Nế như cậu đứng quay lưng lại, thì vết thương đương nhiên nằm ở đằng sau, nếu cậu đứng đối diện thì vết thương ở mặt trước, tức là bất kể cậu đứng ở chỗ nào thì vết thương cũng chỉ có ở một phía thôi, rõ ràng bác sỹ và mẹ nuôi đang nói dối cậu. Còn về việc vì sao lại nói dối cậu thì mình không thể nào đoán ra nổi. Cậu nói xem, nếu như bọn họ muốn lừa dối cậu thật, thì tại sao lại không để các vết thương đó gần như khỏi hẳn rồi mới cho cậu tỉnh dậy nhỉ? Phải rồi, chắc chắn bọn họ đã giấu giếm cậu về khoảng thời gian cậu bị hôn mê”.

Nghe lời Quý Giác phân tích, Lâm Hàn đột nhiên nhớ lại lúc còn ở bệnh viện, ngoài vị bác sĩ điều trị đó ra cô không hề thấy có bất cứ người nào khác qua lại phòng bệnh, lẽ nào đúng là mẹ nuôi đã thông đồng với ông ta để giấu giếm mình điều gì? Nhưng vì sao lại phải giấu giếm mình kia chứ? Mẹ nuôi lo mình sẽ sợ hãi hay là trong gian phòng gác mái đó còn có bí mật gì không thể để cho người khác biết?

Còn nữa, bản tính Lâm Hàn từ xưa đến nay vẫn luôn cẩu thả, giờ cũng không còn nhớ nổi hôm bị thương là ngày bao nhiêu nữa, thế nên làm sao mà xác định được là mẹ nuôi có nói dối mình hay không? Nghĩ tới đó, Lâm Hàn bỗng dưng cảm thấy hơi thất vọng.

Khi mở máy tính xách tay ra, Lâm Hàn đột nhiên nhớ lại, trước hôm đi lên gian phòng áp mái cô đã truy cập vào trang Bóng ma Linh Dạ, sau đó thì không lên mạng lần nào nữa. Cô lập tức vào Bóng ma Linh Dạ để xem, thấy thời gian truy cập hiển thị trên đó là mười ngày trước. Như vậy có nghĩa là cô đã ở lại bệnh viện tổng cộng năm ngày mới đúng, tuy nhiên trên thời gian nhập viện ghi trên thẻ bệnh nhân lại muộn hơn những ba ngày. Rõ ràng là bà Tố Lan thừa biết Lâm Hàn vốn ít khi ra ngoài nên không quan tâm đến ngày tháng, lại ít giao du với bạn bè, thế nên dù có giấu giếm hai ba ngày thì cô cũng sẽ không phát hiện ra. Nếu như không phải thời gian truy cập Bóng ma Linh Dạ vẫn còn lưu trên máy thì cô cũng sẽ không bao giờ biết được bí mật này.

Sau khi biết được chân tướng đó, Lâm Hàn không thể ngồi yên được nữa, cô không còn tâm trí đâu mà thưởng thức danh lam thắng cảnh, nên thu xếp đồ đạc về nhà luôn, khiến Quý Giác ra sức oán thán.

Về tới nhà họ Hà, Lâm Hàn cũng không hề tránh né lão phu nhân và mẹ nuôi nữa, vừa bỏ hành lý xuống đã lao rầm rập lên tầng ba.

Cánh cửa phòng gác mái hơi khép hờ, bên trong vẫn phủ một lớp bụi dày, ngoài một vết máu sẫm đen trên sàn ra thì hoàn toàn không có bất cứ thứ gì khác thường. Trần nhà dù vẫn đen ngòm, nhưng không có bóng dáng con dơi nào cả.

Những con dơi đó đi đâu hết cả rồi? Lâm Hàn còn đang ngẩn người ra nghĩ ngợi thì một cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào qua những ô cửa sổ bị vỡ. Cuốn sách để trên bàn bay loạt soạt, chiếc ghế mây cũ nát cũng bắt đầu khe khẽ lắc lư, phát ra những tiếng rên rỉ rợn người.

“Kít, kít…”, sao âm thanh này nghe quen tai vậy nhỉ? Lâm Hàn nhìn chiếc ghế, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh buốt tốc lên ở phía sau lưng… Chắc chắn là cô đã nghe thấy âm thanh đó ở đâu. Phải rồi, cánh cửa gỗ, cánh cửa thông sang phòng khiêu vũ…

Lâm Hàn đi tới đó, đưa tay định kéo cánh cửa đóng chặt ra.

“Tiểu Hàn, cháu đang làm gì vậy?” Lâm Hàn quay đầu lại, thấy lão phu nhân đang đứng ở cửa với nộ khí đằng đằng, còn mẹ nuôi cô đứng đỡ bà với khuôn mặt đầy lo lắng. Không biết vì sao khi nhìn thấy hai mẹ con bọn họ, một nỗi tức giận chợt bừng lên torng lòng cô. Cô nói liền một mạch tất cả những suy nghĩ của mình:

“Mẹ nuôi nói cháu bị mảnh thủy tinh đâm trúng, nhưng nếu như điều đó là thật, thì cơ bản các vết thương sẽ không phải như thế này. Hơn nữa rõ ràng cháu ở trong phòng bệnh viện năm ngày, vì sao trong bệnh án chỉ ghi có hai ngày? Mẹ, vì sao mẹ lại muốn giấu con? Hiện giờ con chỉ muốn biết một điều là vì sao mẹ lại nhất định không cho con biết sự thật thôi?”.

Nghe Lâm Hàn nói vậy, bà Tố Lan không hề cau mày, trái lại còn đáp một cách hết sức thản nhiên: “Đúng vậy, đúng là con bị dơi cắn, khi đó vết thương cũng rất nghiêm trọng, nhưng nhà chúng ta có một lọ thuốc chuyên trị vết thương do dơi cắn rất tốt, bôi vào mấy vết thương nhỏ trên mặt con nhanh khỏi mà lại không để lại dấu vết gì. Tuy nhiên để lành hẳn thì cũng phải mất vài ba ngày, chưa kể những vết thương lớn hơn thì thời gian chữa lãnh cũng chậm hơn. Dù sao đó cũng chỉ là thuốc chữa ngoài da, còn loài động vật kia thì bẩn thỉu, mẹ sợ con có thể bị truyền nhiễm bệnh gì khác nên mới phải đưa đến bệnh viện để họ tiêm vaccine. Mẹ và bác sỹ đã thỏa thuận với nhau không để con biết, là vì ngại cái tính tò mò của con. Ai ngờ con…”

“Nhưng mà sao trong nhà mình lại có dơi được chứ?”, thực ra Lâm Hàn còn muốn hỏi vì sao mẹ nuôi không cho người niêm phong căn phòng đó lại luôn, lẽ nào cũng vì sợ đám dơi?

“Lâm Hàn, cháu sống ở nhà chúng ta lâu như vậy rồi, nếu như ta đoán không sai thì chắc chắn cháu cũng đã luôn to mò khi nghe được những lời đồn đại bên ngoài về những chuyện kỳ lạ trong nhà họ Hà đúng không?” Vẻ giận dữ trên khuôn mặt đã tan biến, lão phu nhân mỉm cười nhìn Lâm Hàn.

Câu hỏi thẳng thừng của lão phu nhân khiến cho Lâm Hàn lúng túng, song vì không thể không thừa nhận nên cô đành phải gật đầu.

“Vậy thì được, Lâm Hàn, chúng ta làm một cuộc trao đổi có được không?”.

“Mẹ…”, bà Tố Lan lộ rõ vẻ lo lắng.

“Tố Lan, con đừng ngăn cản, đây là chủ định của ta”. Lão phu nhân xoa dịu con gái, sau đó quay đầu sang nhìn Lâm Hàn với ánh mắt dò hỏi, mỉm cười chờ câu trả lời của cô.

“Trao đổi thế nào ạ?” Lời nói của lão phu nhân khiến Lâm Hàn thấy trong lòng hơi thấp thỏm, bất chợt cảm giác như có thứ gì đó sắp rời bỏ mình đi.

“Dù sao thì cứ không có hại cho cháu là được. Thứ mà ta muốn đưa ra là bí mật của ngôi nhà này, ngay cả cháu gái Thanh Lâm của ta cũng không hề biết. Còn thứ mà cháu phải đưa ra trao đổi thì hiện giờ ta sẽ chưa nói ra, nếu như cháu muốn biết thì hãy nhận lời đi, nhưng từ giờ trở về sau hễ mà ta bảo làm gì cháu đều phải làm điều đó. Nếu như cháu cảm thấy cái giá đó quá lớn, không thể chấp nhận được, thì từ nay về sau sẽ không được bước chân vào thư phòng này nữa. Thế nào?”.

Nhìn khuôn mặt hiền từ của lão phu nhân, Lâm Hàn biết chắc chắn bà sẽ không làm hại mình, hơn nữa dù sao cô cũng là người nhà, sao có thể đưa ra những điều kiện quá hà khắc được. Nghĩ vậy, Lâm Hàn thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Dù cô vẫn thấy hơi băn khoăn về cái điều kiện chưa biết là gì kia, nhưng bí mật của nhà họ Hà quả thực quá mức hấp dẫn, tới mức Lâm Hàn không kiềm chế được gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.