Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Quyển 2 - Chương 1-2: Tà mỵ



Tựa nghiêng bên cạnh giường lò trong khách điếm, ăn món canh mà Dịch Thập Lục hầm, ta say sưa đọc một cuốn thoại bản(1) diễm tình.

(1) Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Có người gõ cửa, nhanh như cắt ta giấu cuốn thoại bản đi, ho một tiếng, dùng giọng khàn khàn nói: “Vào đi!”

Đã ngần này tuổi đầu, nếu để thuộc hạ trông thấy ta còn hứng thú với thứ thoại bản thế này, nhất định sẽ rất khinh bỉ.

“Bà bà, con không muốn trông kẻ đó nữa đâu. Bà bà đổi người khác đi!” Lam Nhạn đẩy cửa bước vào nói, hai mắt sưng đỏ.

Vô cùng bất ngờ, đây là lần thứ hai trong ngày ta thấy Lam Nhạn lau nước mắt. Tuy đã quen nàng mười lăm năm nay, nhưng ta chưa từng thấy nàng khóc bao giờ. Vậy mà hôm nay, nàng khóc đến hai lần, quả thực khiến ta nổi lòng hiếu kì đối với kẻ đó.

Chậm rãi đi đến trước mặt Lam Nhạn, ta khẽ gõ long đầu quải trượng xuống đất, lạnh giọng nói: “Nhạn tử, đưa lão thân đi gặp hắn!”

“Bà bà...”

Lam Nhạn rất kinh ngạc, bởi từ trước đến nay ta chưa từng bận tâm tới những chuyện kiểu này. Có điều, thấy ta có ý định nhúng tay vào, Lam Nhạn thở phào nhẹ nhõm, “Con dẫn bà bà đi ngay. Có điều gã tặc nhân đó cực kì hung hiểm, bà bà phải cẩn thận mới được!”

“Lão thân sống đến ngần này tuổi đầu, có loại người nào mà chưa gặp, Nhạn tử không cần lo lắng.”

Ở “Tây Giang Nguyệt” được ba năm, không ít những kẻ vô lại trên giang hồ đều bị ta trừng trị đến nơi đến chốn. Lần này chẳng qua chỉ là áp giải một tên giang dương đại đạo, chuyện nhỏ như vậy trước đây ta chưa đích thân làm bao giờ. Vì đây là lần đầu tiên Lam Nhạn ra ngoài làm việc, ta không yên tâm lắm chứ cũng chẳng muốn ra ngoài góp vui làm gì.

Lam Nhạn dẫn ta đi về phía hậu viện của khách điếm, cỗ xe ngựa áp tải lần này đỗ giữa sân, để bảo đảm an toàn, kẻ đó không được ở trong khách điếm. Lam Nhạn lấy chìa khóa mở cửa khoang xe, nhìn ta khẽ gật đầu rồi đi vào trong như thể lao vào chỗ chết.

Trong lòng ta hiểu rõ, nếu không có ta ở đây, tuyệt đối nàng sẽ không bước vào.

Còn chưa kịp vào khoang xe, ta bỗng thấy thân hình Lam Nhạn loạng choạng, rồi không biết vì sao lại ngã lăn ra.

“Sao phải sốt ruột sà vào lòng ta thế?” Một luồng âm thanh gian tà vang lên trong khoang xe, mê hoặc như tiếng ma quỷ, mang theo đầy vẻ chế giễu và châm chọc.

Tất nhiên ta biết tuyệt đối Lam Nhạn sẽ không sà vào lòng hắn, hiển nhiên kẻ bên trong đã giở trò, lại còn đưa lời chòng ghẹo.

Ta khom người chui vào khoang xe, bên trong ánh đèn mờ nhạt, chỉ thấy Lam Nhạn ngã vào người hắn. Kẻ đó vừa cười lớn, vừa cúi xuống mơn trớn thùy tai nhỏ đầy đặn của nàng, hôn hít như thể vô cùng thương yêu.

Khi Lam Nhạn bước vào, hiển nhiên đã hoàn toàn phòng bị, không ngờ vẫn gặp phải ám toán, khuôn mặt đỏ bừng lên, huống hồ còn có ta theo sau. Lần này, cô bé không phát khóc nữa, mà xấu hổ tức giận. Cô bé rút trên đầu xuống một cây trâm ngọc, dùng lực đâm lên người hắn.

“Soạt” một tiếng, cây trâm ngọc đã đâm vào máu thịt.

Tiếng cười tà mỵ chẳng những không dừng lại, mà ngày càng to hơn.

“Cô nương sốt ruột quá rồi, vừa bước vào đã sà vào lòng ta tự dâng nộp mình, rồi lại tặng tín vật định tình. Cô nói xem, ta làm sao mà cự tuyệt được, như thế sẽ khiến cô mất thể diện biết bao. Huống hồ, vưu vật như cô nương, ta cầu còn chẳng được. Nếu đã như vậy, tín vật ta xin nhận, nhất đinh sẽ giữ gìn cẩn thận.” Thanh âm tà mỵ nhẹ nhàng lan tỏa trong khoang xe.

Ta từng gặp không ít kẻ háo sắc, nhưng vô sỉ đến mức này thì đây là lần đầu tiên. Rõ ràng hạ lưu, lại còn nói người khác chủ động sà vào lòng. Trâm ngọc đâm vào để phản kháng, thế mà hắn lại nói là tín vật định tình.

Lam Nhạn bò dậy khỏi người hắn, xấu hổ đứng sang một bên, cây trâm ngọc đâm vào vai hắn, cô bé cũng quên không rút ra.

Ta lạnh lừng “hừ” một tiếng, điệu cười tà mỵ liền thu lại, dường như cuối cùng kẻ đó cũng chú ý đến ta, quay đầu nhìn về phía ta.

Trong khoang xe u ấn, lập tức ngầm nảy sinh luồng sát khí.

Ta nheo mắt nhìn, chỉ thấy râu tóc hắn xồm xoàm, nom không rõ diện mạo. Có điều, đôi mắt lộ ra giữa đám râu tóc rậm rì lại lấp lánh hào quang, sắc bén vô song.

Tay chân bị khóa bằng sợi dây chế từ thép tinh luyện, khiến hắn không thể động đậy. Đã đến mức này mà vẫn ngông cuồng như vậy, cũng không biết vừa rồi rốt cuộc làm thế nào mà hắn khiến Lam Nhạn ngã vào người mình.

“Ta còn tưởng cô lại đưa một vị cô nương đến đây, hóa ra là một lão bà bà. Ta khồng có hứng thú với bà già đâu.” Hắn liếc nhìn ta, lời nói càng thêm lẳng lơ.

“Ha ha ha...” Ta cười khinh bỉ, khàn giọng nói: “Ngươi không có hứng thú với bà già, nhưng lão thân lại hứng thú với ngươi lắm. Ngươi có biết năm nay lão thân ta bao nhiêu tuổi không?” Ta giơ một ngón tay đung đưa trước mặt hắn, “Một trăm rồi! Có thể sống lâu như thế, không phải chuyện dễ dàng đâu. Lão thân quen lấy dương bổ âm, tuy dung mạo ngươi hơi xấu, nhưng thân hình cũng được lắm, lão thân ta... thích ngươi rồi đó! Ngươi cứ chờ đấy, tắm rửa rồi hầu hạ lão thân đi!”

Đối phó với kẻ vô sỉ, thì càng phải dùng cách vô sỉ hơn nữa, xưa nay ta đều cho là vậy. Nói xong ta bèn nhìn hắn từ trên xuống dưới một cách thèm thuồng.

Thật ra, vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói thân hình hắn cũng được, bây giờ nhìn lại mới nhận ra, không chỉ là cũng được, mà phải nói là quá tuyệt.

Câu nói “vưu vật” ấy khiến mặt hắn trở nên u tối, hắn nheo mắt, nhìn ta xuyên qua làn tóc rối trước trán, ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén. Hồi lâu hắn lạnh lùng nói: “Thì ra lại còn có một lão yêu bà!”

Ta chống quải trượng đi đến bên cạnh hắn, cười dịu dàng, “Mỹ nhân, cứ đợi hầu hạ lão yêu bà ta cho tốt nhé!”

“Ồ! Chỉ sợ ngươi không chịu nổi thôi!” Hắn cười lạnh lùng, trong lời nói hàn ý sắc lạnh, hiển nhiên vô cùng giận dữ.

Ta mỉm cười nói: “Sao, ngươi sợ rồi hả?”

Rút cây trâm ngọc mà Lam Nhạn đâm vào vai hắn ra, cầm trong tay, ta quay người đưa cho Lam Nhạn, thở dài một tiếng, nói với vẻ nuối tiếc: “Ngươi không xứng với Nhạn tử nhà ta đâu!”

Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, bỗng nhiên thở dài. Khoảnh khắc ấy, một mùi thơm nhẹ toát ra từ miệng hắn, phả vào mặt ta, ta không kịp nhịn thở, hít vào một ít. Mùi hương này ta không phân biệt được, nhưng khoảnh khắc hít vào, lập tức cảm thấy đầu óc có phần mơ hồ. Nếu không phải giỏi trong việc dùng độc, lúc này chưa biết chừng ta đã hôn mê mà ngất đi rồi.

Ta cầm long đầu quải trượng, đập thật mạnh lên người hắn, lại giơ tay tát vào mặt hắn một cái, đồng thời điểm huyệt đạo của hắn.

Đã bị khống chế toàn thân như vậy rồi mà vẫn còn đánh lén người khác, ngày thường không hiểu hắn còn làm mưa làm gió đến đâu!

Ta nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong khoang xe bài trí rất tinh tế. Trên sập trải gấm đoạn sang trọng, bên kỷ án ở trong góc bày chén và vò rượu. Xem ra trước đây đối xử lễ độ với hắn quá khiến hắn quên mất thân phận tù àà của mình rồi.

“Nhạn tử, sai người khiêng hòm sắt qua đây!” Ta quay người bảo Lam Nhạn.

Lam Nhạn nghe thấy thế, vội ra ngoài chuyển lời, chẳng mấy chốc liền đưa người mang đến một chiếc hòm sắt.

Ta nhìn chiếc hòm đó, nụ cười càng rạng rỡ hơn, vỗ bàn tay vào vai hắn, dịu giọng như nói với người thân: “Chiếc sập này vừa lạnh vừa cứng, mấy ngày nay để ngươi phải chịu thiệt rồi, lão thân ta đã thích ngươi, thì quyết không thể để ngươi tiếp tục chịu ấm ức.” Nói đoạn, ta đánh mắt, sai người khiêng hắn bỏ vào hòm, lại khóa dây xích trên người hắn vào móc sắt trong hòm.

“Trong này chắc sẽ dễ chịu hơn trên sập nhiều, ngươi cứ hưởng thụ đi nhé!” Ta mỉm cười nói.

Hàn ý vụt lóe lên trong mắt hắn, lát sau, hắn nhắm mắt cười lạnh lùng: “Bà bà thật chu đáo, chiếc hòm này tốt lắm, đa tạ.”

Ta cười dịu dàng, “rầm” một tiếng đậy nắp hòm lại.

“Bà bà, làm như vậy có được không?” Lam Nhạn cười tít mắt, hiển nhiên cảm thấy cuối cùng cũng trút được cơn giận, có điều, cô bé vẫn lo lắng hỏi, “Chủ thuê đã dặn đi dặn lại, ngoại trừ việc áp giải hắn đến Túc Châu, tuyệt đối không được để hắn chịu ấm ức.”

Ta lườm cô bé, cười nói: “Nhạn tử à, ai bảo lão thân để hắn chịu ấm ức? Con không thấy chiếc hòm này còn thoải mái hơn trên sập sao?”

Lam Nhạn gật đầu lia lịa nói: “Kể cũng đúng! Chiếc hòm này thoải mái, quan trọng nhất là an toàn, đao thương kiếm kích gì cũng không đánh được!”

“Đúng thế! Cực kì an toàn!” Ta mỉm cười chui ra khỏi xe, nói với hộ vệ canh giữ bên cạnh, “Đổi cờ xe của chúng ta thành phướn trắng đưa tang đi.”

Người đã nằm trong quan tài sắt rồi, phướn trắng đương nhiên cũng phải treo ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.