Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Quyển 2 - Chương 11: Trâu già



Khoảnh khắc ngã ra đất, ta liền ý thức được sự tình bất lợi. Vốn định tung mình nhảy lên giữ vững thân hình, ai ngờ hai chân bỗng không thể dùng sức. Ta chỉ đành ôm đầu, an phận lăn xuống.

Tuy trời tối, nhưng vì phen náo nhiệt vừa rồi, đại sảnh dưới nhà vẫn còn rất nhiều người, ta lăn xuống như thế, loáng thoáng nghe thấy có người kêu toáng lên, kế đó một phen yên lặng.

Sau cùng, ta ngừng lăn, nằm bò trên mặt đất bất động.

Vừa rồi bị va đập khắp nơi, trên người có phần đau đớn. Nhưng những điều đó không có gì nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là mất mặt.

Ta cảm nhận được rất rõ xung quanh có người xúm lại, vừa rồi những kẻ muốn xem màn kịch “ác phụ đánh ghen” không thành, phen này đều dồn hết hứng thú lên ta rồi.

Bộ dạng ta lúc này, chắc hẳn thảm hại vô cùng.

Không ít người trong lầu, chắc hẳn đều biết ta là Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt, phen này coi như ta đã làm mất hết thể diện của Tây Giang Nguyệt rồi. May mà đêm nay Thập Lục và Lam Nhạn đều không ở đây, nếu không sau này ta làm sao ngẩng đầu lên được trước mặt hai người họ?

“Ôi chao, ai thế này, sao lại ngã từ cầu thang xuống thế?”

“Già cả thế rồi, có phải định chòng ghẹo vị công tử kia, bị cự tuyệt rồi ngã cầu thang không? Hay là cố tình ngã xuống để thử xem vị công tử kia có thương xót mụ hay không?”

Mất mặt quá đi mất!

Ta chưa từng hay biết, nhân sĩ giang hồ chẳng những võ công cao cường, mà trí tưởng tượng cũng vô cùng phong phú.

Ta nằm bò dưới đất nghĩ thầm, đám người này sao lại lắm chuyện thế không biết? Một lão bà như ta ngã từ trên cầu thang xuống, tốt xấu gì thì cũng phải thương hại một chút chứ, vậy mà bọn họ lại còn đặt điều bài xích.

Ta đang do dự xem nên giả vờ ngất hay là nhảy lên hô lớn một tiếng, đuổi hết đám người lắm chuyện kia đi.

“Bà bà, bà không sao chứ?” Nam tử áo đen nhanh chân đuổi theo đến bên cạnh ta, cúi xuống hỏi, mái tóc đen đẹp như gấm đoạn rủ xuống, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Ta không giữ được bà bà, là ta sơ ý rồi!”

“Nhìn xem, nhìn xem, vị công tử kia quả nhiên thương hại mụ rồi!” Tiếng xì xào vang lên.

Nắm chặt tay, ta căm hận nghiến răng.

Ta nhảy bật dậy từ dưới đất, thế nhưng, chân trái bỗng cảm thấy đau, đứng không vững, vừa khéo ngã vào lòng nam tử áo đen, tư thế như thể sà vào lòng chàng.

Nam tử áo đen đỡ lấy ta, khẽ nói: “Cẩn thận.”

Thật là trời đánh, ta bị trẹo chân rồi. Ôi chao, quả nhiên là thế... Những tiếng kêu kinh ngạc nối nhau vang lên. Khuôn mặt già nua của ta đỏ lên rồi.

Ta nghiêng đầu, nghiến răng hằn học quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trâu già gặm cỏ non bao giờ à?”

Vừa rồi ta lăn từ trên cầu thang xuống một phen, quần áo có phần xộc xệch, mái tóc trắng trên đầu cũng rối bời, kêu gào như thế có vẻ hung thần ác sát.

Đám người nhanh chóng tản ra. Nhất là những nam tử trẻ tuổi, bọn họ luồn lách lại càng nhanh, chắc chắn là đã bị câu “trâu già gặm cỏ non” của ta làm cho chết khiếp. Nhìn đám người kia hốt hoảng bỏ trốn, trong lòng ta mới vui vẻ hơn một chút.

Nhận ra mình vẫn nằm trong lòng nam tử áo đen kia, ta luống cuống đẩy chàng ra, cười gượng nói: “Không sao, chẳng may vấp một cái, công tử đừng để ý những lời ta vừa nói, ta chỉ muốn dọa bọn họ mà thôi.” Ta thấy nhất định phải giải thích câu “trâu già gặm cỏ non”.

“Ta biết.” Chàng nhếch môi cười, trong vẻ nho nhã ẩn chứa chút tà mỵ.

“Ta nhớ là mình vẫn còn có việc, phải về phòng đây.” Ta bị nụ cười của chàng làm cho hoảng hốt.

Ta bước cà nhắc định leo lên cầu thang, bộ dạng thế này, chắc chắn là không đuổi kịp Hồ Ly, không xem được trò hay nữa rồi. Vạt áo bỗng bị nắm lấy, ta quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của nam tử áo đen.

Chàng giữ nụ cười trên môi, khẽ nói: “Bà bà tuổi tác cao như vậy rồi, sao vẫn còn để ý đến những lời nói lung tung? Bà bà bị trẹo chân rồi, để ta nắn giúp cho.”

“Chuyện này, thôi không cần đâu!” Ta vội nói.

“Vừa rồi ta không dìu bà bà cẩn thận, mới khiến bà bà bị ngã, nếu bà bà không để ta nắn chân, có nghĩa là không tha lỗi cho ta rồi.” Nam tử áo đen khẽ nói, ánh mắt đầy vẻ hối lỗi.

Ta thở dài một tiếng, “Ta không trách cậu.”

Nam tử áo đen cười rất dịu dàng, “Vậy là bà bà đồng ý rồi phải không? Chàng vừa nói vừa dìu ta đến chỗ chiếc ghế trong đại sảnh, giơ ngón tay thuôn dài giúp ta xoa bóp chân.

Chàng hết sức chăm chú, nắn rất cẩn thận, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, hàng mi vừa dài vừa dày khẽ rung như cánh quạt, khóe môi hơi cong lên như thể đang mỉm cười.

“Không biết phải xưng hô với công tử thế nào?” Ta khẽ hỏi.

“Bà bà cứ gọi ta là Lục đi!” Chàng hơi nhếch khóe môi, nhưng trong đôi mắt đen láy tựa như không còn vẻ vui cười nữa

“Ồ...” Ta cười đáp.

Bỗng nhiên cổ chân đau nhói, chỉ thoáng nghe thấy “rắc” một tiếng. Chân ta bị trật khớp rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.