Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Quyển 2 - Chương 18: Diệu nhân



Trong lòng ta kinh ngạc, xem ra sói ác Lục đã xuất chiêu, những người trong này quả nhiên phần lớn là do hắn tìm đến để xem trò cười của ta.

A Cẩm dường như biết giữa Tây Giang Nguyệt và Hồ Ly có mối liên quan, nghe câu nói ấy, liền không nghĩ đến việc làm loạn nữa.

Hồ Ly chau mày khẽ hỏi ta: “Kẻ nào lại sinh sự thị phi thế?”

Đúng là oan uổng, ta hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với sói ác Lục chỗ nào mà hắn lại đối xử với ta như vậy, còn muốn ta mất mặt đến thế.

Hồ Ly liếc nhìn sói ác Lục, dường như đã đoán ra hắn giở trò. Huynh ấy ôm eo A Cẩm, mỉm cười nói: “A Cẩm, chúng ta đi xem kịch nhé?”

Dường như A Cẩm càng tức giận hơn, hất tay Hồ Ly ra nói: “Chàng vẫn còn cười được à, đó là...” A Cẩm nói đến đây, không thèm quan tâm đến Hồ Ly nữa, quay người đi lên lầu trước.

Nhưng ta thì sững người, ái chà, xem ra, giữa A Cẩm và Hồ Ly gian tình không phải ít, dường như còn biết cả quan hệ giữa Kê bà bà và Hồ Ly, chỉ là không biết ta chính là Kê bà bà mà thôi.

Hồ Ly thấy thế, cũng chẳng kịp lo cho ta, co giò đuổi theo.

Ta nhìn Hồ Ly khinh bỉ, quay đầu lướt quanh đại sảnh.

Đại sảnh vốn huyên náo đông người, lúc này chỉ còn lại vài người, trong đó có sói ác Lục và Thập Lục.

Ta hiểu Thập Lục, cậu ta vốn chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì. Nhưng chuyện liên quan đến Kê bà bà mà cậu ta cũng không hề lo lắng, thực khiến ta cảm thấy bất bình.

Càng đáng giận hơn là, gã đầu sỏ sói ác Lục kia cũng cứ điềm nhiên ngồi đó uống rượu. Được thôi, lát nữa xem hắn còn có thể nho nhã đứng lên không, xem thời gian, chỉ một lát nữa bột Ngưng Cơ sẽ có tác dụng. Có điều, để hắn cứng đờ ra giữa đại sảnh, bao con mắt đổ dồn vào, ta cũng không tiện hạ thủ.

Nghĩ đến đây, ta liền chậm rãi đi đến bên cạnh hắn nói: “Công tử, sao chàng không đi xem trò vui?”

Sói ác Lục nho nhã bưng ly rượu, ngước mắt nhìn ta, nhếch môi cười nói: “Sao Phù Cừ cô nương cũng không đi xem trò vui?”

Ta chau mày nói: “Ở chỗ chúng tôi đây, những chuyện thế này đã thấy nhiều rồi, có gì đáng xem đâu. Hơn nữa, nô gia cũng không muốn đi xem những chuyện như thế. Công tử thật kì lạ, nghe nói Kê bà bà là nhân vật cực kì nổi tiếng trên giang hồ, vì sao chàng không đi xem thử?”

“Một mụ già đi chơi kỹ nam, có gì hay ho đâu.” Hắn lạnh lùng “xì” một tiếng.

Ta nhướng mày, nói: “Nếu công tử không có hứng, chi bằng tìm một nơi yên tĩnh, để Phù Cừ hát cho chàng nghe.”

Sói ác Lục từ từ đặt ly rượu trong tay xuống, nói: “Cũng được.” Kế đó, hắn gọi thị nữ trong Hồng Tụ lầu ra đặt một gian nhã thất, rồi đưa ta đi.

Chúng ta vừa vào phòng ngồi xuống, liền thấy có người gõ cửa, sói ác Lục lạnh nhạt đáp một tiếng, một tay chơi bước vào, chắc là thuộc hạ của sói ác Lục. Hắn đi đến bên cạnh sói ác Lục rỉ tai nói vài câu, sắc mặt sói ác Lục tức thì thay đổi, lạnh lùng “hừ” một tiếng nói: “Mụ ta quả là giảo hoạt, sao có thể chạy thoát được? Thôi, ngươi lui ra đi!” Tên thuộc hạ kia nhanh chóng lui ra ngoài.

Trong lòng ta cười thầm, chẳng cần phải đoán, ta cũng biết nhất định hắn vừa nói trong phòng kia hoàn toàn không có Kê bà ba...

“Công tử, xảy ra chuyện gì vậy?” Ta cố tỏ vẻ hiếu kì hỏi.

Sói ác Lục xua tay nói: “Không việc gì.”

“Xem ra công tử dường như không có hứng nghe nhạc nữa rồi, vậy nô gia xin cáo lui.” Ta mỉm cười nói. Kể ra, thuốc cũng sắp phát tác rồi.

Quả nhiên, sói ác Lục dường như cũng cảm thấy khác lạ, khẽ nhấc cánh tay lên, nhưng chỉ e ta nhận ra điểm khác thường, khàn giọng nói: “Cũng được, cô nương lui xuống đi.”

Ta nhanh chóng ra khỏi phòng. Trên hành lang, vừa hay trông thấy Hồ Ly dẫn A Cẩm đi tới.

A Cẩm trông thấy ta, lần này không còn vẻ thù địch nữa, mỉm cười tiến lên kéo tay ta, nói: “Muội muội, vừa rồi đã để muội chê cười rồi.”

Xem ra, Hồ Ly không giấu được nữa mà đã phải tiết lộ thân phận của ta.

A Cẩm nhìn ta rồi lại nhìn Hồ Ly, cười nói: “Bây giờ nhìn lại mới thấy, hai người thực ra rất giống nhau.”

Ta bĩu môi nói: “Muội đẹp hơn huynh ấy nhiều.”

Hồ Ly nheo mắt nhìn bộ váy hở hang trên người ta, lạnh lùng nói: “Nhìn bộ dạng của muội xem, mau rời khỏi đây đi.”

“Không được, muội vẫn còn chuyện phải làm, phải trừng trị một tên rồi mới đi được, có điều chưa nghĩ ra phải trừng trị hắn thế nào.” Ta chau mày nói.

“Ồ?” A Cẩm nhướng mày nói, “Rốt cuộc là có chuyện gì, để ta góp ý cho muội, trừng trị người khác là nghề của ta.”

Ta chớp mắt, kéo A Cẩm vào phòng bên cạnh. Lúc này, các cô nương trong Hồng Tụ lầu đều đang xem trò hay bên dưới, chẳng ai ở trong phòng. Ta kể lại đầu đuôi sự việc một lượt, A Cẩm cười nói: “Chuyện này đơn giản lắm. Nếu hắn đã kiêu căng như vậy, thì chúng ta hãy...”

Ta càng nghe càng thấy thú vị.

Không biết Hồ Ly kiếm đâu ra một người tuyệt vời thế này, thực là có duyên với ta quá đi mất, vui chết đi được! Lúc này nhìn lại tỷ ấy, quả là đẹp như thiên tiên, càng ngắm càng ưa.

Ta lại liếc nhìn Hồ Ly, trong lòng thầm nói: Ca à, muội tử xin ngầm chia buồn với những ngày tháng sau này bị trừng trị của huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.