Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Quyển 2 - Chương 23: Nghị thân



Vừa giao thủ với sói ác Lục nên ta biết rõ điểm lợi hại của hắn. Ta vốn hoàn toàn không dám nhìn Thập Lục và sói ác Lục giao đấu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng reo hò mới dám ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn đã vô cùng kinh ngạc.

Đây là Thập Lục sao? Thập Lục như thế này, ta chưa từng thấy bao giờ.

Tà áo màu và đai gấm đỏ sẫm trên mái tóc cùng tung bay trong gió, khiến Thập Lục trông cực kì phiêu dật. Cậu ta cầm một thanh kiếm, tư thế vô cùng nho nhã. Thế nhưng, cậu ta xuất chiêu không hề chậm trễ chút nào, mỗi chiêu mỗi thức đều rất hiểm độc. Còn ánh mắt cậu ta, tựa như làn sóng dịu dàng mùa thu chợt đông lại thành hàn băng, lấp lánh những tia nhìn sắc bén.

Một Thập Lục lạnh lùng tiêu sái nhường này, khiến ta phải ngẩn ngơ.

Ta ngồi dưới đài ôm ngực, nhìn cậu ta và sói ác Lục giao đấu, trái tim phấp phỏng lo âu.

“Nha đầu, nói cho muội biết một chuyện.” Giọng nói của Hồ Ly bỗng vang lên bên tai ta.

Ta kinh ngạc quay đầu lại, cực kì ngạc nhiên khi thấy Hồ Ly có thể lặng lẽ đến bên cạnh mình như thế, bởi lẽ bên cạnh huynh ấy xưa nay đều có mỹ nữ vây quanh, đi đến đâu cũng không dứt tiếng chí chóe.

Ta quay đầu nhìn, phát hiện ra trong phạm vi một trăm mét xung quanh Hồ Ly, ngoại trừ ta và A Cẩm, không còn một “động vật giống cái” nào khác.

Ta kinh ngạc trợn tròn mắt. Tình cảnh này, còn khiến ta ngạc nhiên hơn cả chuyện Thập Lục bỗng nhiên trở nên lợi hại.

A Cẩm ngồi bên cạnh, đưa mắt lạnh nhạt liếc nhìn những cô gái đang rục rịch ngắm nhìn Hồ Ly ở bên ngoài cự ly một trăm mét, ánh mắt như đang mỉm cười, thu hồn nhiếp phách.

“Ca ca à, thế này là thế nào?”

Hồ Ly nheo mắt cười nói: “Ồ, muội có biết A Cẩm là ai không?”

“Là ai?” Ta nghi hoặc mở to mắt, không phải là nữ nhân giang hồ sao?

“Là nữ bổ đầu Hiên Viên Cẩm của bộ Hình ở Đông Yên quốc.” Hồ Ly dương dương tự đắc nói.

Hóa ra là như vậy! Đại danh của vị cô nương này ta cũng từng nghe qua, chẳng trách, kĩ thuật trừng trị người khác siêu đẳng, xem ra, đám nữ nhân quấn lấy Hồ Ly kia cũng bị trừng trị hết rồi.

“Vừa rồi huynh định nói cho muội biết chuyện gì?” Ta hỏi.

Hồ Ly chỉ vào sói ác Lục đang đấu hăng say với Thập Lục trên đài, mỉm cười nói: “Ta đã sai người điều tra thân phận của hắn, hắn... chính là đệ đệ Tiêu Lục của Bắc Triều hoàng đế Tiêu Dận, tên ở Nam Triều là Ban Nhược Khanh. Hắn còn có một thân phận khác, có khả năng là... phu quân tương lai của muội.”

“Cái gì?” Ta đứng bật dậy kêu thét lên.

Tiếng hét của ta rất cao, những người nghe thấy đều bịt tai lại, vội vã bỏ chạy, chẳng mấy chốc dưới khán đài ầm ĩ, ở cự ly một trăm mét xung quanh Hồ Ly và ta, chẳng những không còn “động vật giống cái”, mà đến cả “giống đực” cũng không có nốt. Hiên Viên Cẩm cũng phải chạy ra chỗ bên ngoài một trăm mét.

Ta kéo vạt áo Hồ Ly, khẽ hỏi: “Thế là thế nào, huynh mau nói đi, nếu không muội sẽ hạ độc đấy.”

Điều khiến ta kinh ngạc ngoại trừ việc sói ác Lục chính là Ban Nhược Khanh ra, chấn động nhất chính là câu nói cuối cùng, hắn là phu quân tương lai của ta.

Ta và hắn chẳng liên quan gì đến nhau, nếu bảo có, thì đó cũng là thù sâu như biển, hắn sao có thể nâng cấp trở thành phu quân tương lai của ta được, đây chẳng phải là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ hay sao?

Hồ Ly nheo mắt cười, vừa vỗ vào bàn tay ta đang nắm chặt lấy huynh ấy, vừa khẽ nói: “Đừng tóm lấy ta, chú ý đến ảnh hưởng đây, có phải muội muốn chứng thực tội danh Kê bà bà thích nam tử trẻ tuổi không? Hôm qua lời đồn đại trong Hồng Tụ lầu vừa được rửa sạch, đừng làm Tây Giang Nguyệt mất mặt nữa.”

Ta khóc không ra nước mắt, đã đến lúc nào rồi, danh dự Tây Giang Nguyệt có là cái quái gì, hạnh phúc cả đời của bà cô đây mới là chuyện lớn.

Ta lắc tay, khẽ nói: “Muội phóng độc thật đấy!”

Hồ Ly làm mặt khổ sở, hắng giọng tỏ vẻ thần bí, “Thực ra chính Bắc Đế đã phái người đến chỗ phụ hoàng mẫu hậu cầu thân cho em trai ông ta, nói là muốn gả muội đến Bắc Triều, về sau ông ta định truyền vị cho Tiêu Lục, sau này muội sẽ là hoàng hậu. Có điều, muội đừng sốt ruột, ta cảm thấy muội vẫn còn hi vọng, nghe nói Tiêu Lục cũng không đồng ý, cho nên hắn mới bỏ trốn. Vì thế hiện giờ Bắc Đế đang đi khắp nơi để bắt đệ đệ của ông ta, nếu không bắt được, ta nghĩ muội vẫn còn hi vọng.”

Ta lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Nói như vậy thì, người bí mật muốn ta áp giải Ban Nhược Khanh chính là do Tiêu Dận phái đến, sau đó ông ta lại bảo ta phát hiện được hành tung của Ban Nhược Khanh thì lập tức báo cáo. May mà ta còn chưa báo tin này, đúng là vạn hạnh, hi vọng lão Bắc Đế kia mãi mãi không bao giờ tìm được Tiêu Lục.

“Bắc Đế đến rồi!” Ta đang ngấm ngầm cầu xin thần linh phù hộ, Hồ Ly bỗng điềm tĩnh nói, giọng điệu không kìm nén được ý vị muốn xem kịch hay.

Thực ra, Hồ Ly xem kịch hay là có nguyên nhân, bởi lẽ trước đây cũng có công chúa các nước đến cầu thân với huynh ấy, lần nào ta cũng xem kịch hay, không ngờ phong thủy luân lưu thay đổi, lần này lại đến lượt ta.

Ta kinh hãi từ từ quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Hồ Ly, chỉ thấy một người mặc áo tím tóc trắng đứng cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.