Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Quyển 2 - Chương 24: Về kinh



Ta đã từng gặp người này.

Đêm hôm đó đi chơi ở Túc Châu, ta ăn thịt dê nướng không có tiền trả, còn nhờ ông ta trả giúp. Ta còn mong khi nào gặp lại sẽ trả tiền cho ông ta, vậy mà hóa ra, ông ta lại... lại chính là Bắc Đế.

Vậy thì, người bí mật sai ta tìm kiếm Ban Nhược Khanh - bây giờ nên gọi là Tiêu Lục cũng là ông ta rồi, chẳng trách khi đó ta cảm thấy khí thế của người ẩn phía sau lại lớn đến vậy.

Ánh mắt của Bắc Đế Tiêu Dận chăm chú nhìn lên đài cao, nơi Thập Lục và Tiêu Lục đang giao đấu kịch liệt.

Hai bóng người tung bay trên dưới, tựa như hai con giao long, binh khí lấp lánh hàn quang, những chỗ chạm vào nhau tóe lửa. Động tác của hai người đều rất nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể trông thấy tà áo họ tung bay, kiếm quang lấp loáng.

Ta nghĩ đây có lẽ là trận đấu duy nhất trong mấy năm nay ta được chứng kiến mà có thể gọi là cuộc quyết đấu giữa các cao thủ.

Những người ngồi dưới đều xem đến hoa cả mắt, tuy trận đấu cũng cực kì hấp dẫn và ta rất muốn xem tiếp, nhưng ta lại không dám xem nữa, bởi lẽ ta phải đánh bài chuồn.

Bắc Đế phí tâm phí sức tìm kiếm Tiêu Lục như thế, xem ra đã hạ quyết tâm muốn đưa hắn đến Vũ Đô tìm phụ hoàng mẫu hậu của ta cầu thân rồi. Ta còn không chuồn cho nhanh thì đúng là đồ ngốc. Có điều ta vừa nhấc chân lên, Hồ Ly đã như đi guốc trong bụng, hiểu rõ cách nghĩ của ta, liền tiến đến ngăn ta lại, phe phẩy quạt khẽ nói: “Bỏ đi không phải kế sách hay đâu, muội phải quay về, thuyết phục phụ hoàng mẫu hậu từ hôn, bỏ đi thì có gì ghê gớm đâu. Huống hồ, phụ hoàng và mẫu hậu cũng chưa chắc đã đồng ý.”

Ta chau mày nghĩ ngợi, nói cũng đúng, ta biết phụ hoàng mẫu hậu rất thương ta, chưa chắc đã nỡ đưa ta đến Bắc Triều, nỗi lo trong lòng liền xuôi xuống. Huống hồ, nếu dùng đến thần công dỗ dành người khác từ nhỏ đến lớn của ta, bọn họ sẽ không nỡ đâu. Lại thêm, sói ác Lục cũng từ chối đi cầu thân, ta phải ăn miếng trả miếng, từ chối hắn trước mặt mọi người mới phải, nếu không thì còn đâu thể diện của một công chúa như ta nữa?

Nghĩ như thế, ta liền nói với Hồ Ly: “Cuộc tỷ thí kết thúc chúng ta sẽ về kinh.”

Hồ Ly gật đầu cười, khẽ nói: “Muội tử, ca sẽ dùng lời nói ủng hộ muội.”

Cuộc đấu nhanh chóng kết thúc.

Tuy Thập Lục rất lợi hại, nhưng sói ác Lục cũng không phải vừa, hai người đánh mấy trăm chiêu vẫn không phân thắng bại, đến sau cùng Thập Lục thắng trong gang tấc. Sau trận quyết đấu hôm nay, Dịch Thập Lục đã không còn là Dịch Thập Lục không ai biết đến nữa.

Ta thấy Thập Lục xuống khỏi đài, liền chống quải trượng chạy đến, ôm lấy cậu ta, nước mắt giàn giụa nói: “Thập Lục, giỏi lắm, giành được thể diện cho Tây Giang Nguyệt chúng ta rồi!”

Thập Lục không tỏ vẻ gì, nói: “Đã bảo ta sẽ trút giận thay nàng mà.”

Tiêu Lục dường như không phục cho lắm, đi đến trước mặt Thập Lục, lạnh lùng nói: “Họ Dịch kia, ngươi ăn gian.”

Thập Lục nhướng mày nói: “Cái gì?”

Tiêu Lục lạnh lùng nhướng mày, nhếch môi cười gian ác nói: “Dịch Thập Lục, ta nhớ mặt ngươi rồi!” Nói đoạn, hắn quay người hiên ngang bỏ đi.

Ta khẽ hỏi Thập Lục: “Thế là thế nào?”

Thập Lục liếc nhìn ta, nheo mắt cười nói: “Không có gì, ta dùng một ít thuốc của nàng.”

Ta im lặng.

Thuốc của ta lúc nào cũng giấu trong người, Thâp Lục ăn trộm lúc nào, sao ta lại không biết? Chẳng lẽ là tối qua? Vừa nghĩ đến tối qua, khuôn mặt già nua của ta lại đỏ bừng lên.

Ta hắng giọng nói: “Chúng ta không cần quay về Tây Giang Nguyệt nữa, lập tức về kinh.”

Vì ta bị thương nên Thập Lục nhất định bắt ta phải ngồi trong xe ngựa, do đó chuyến đi này không được nhanh lắm.

Hồ Ly và Hiên Viên Cẩm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xem kịch hay thế này, liền dẫn mấy thị nữ xinh đẹp của họ ngồi xe ngựa sang trọng đi sát phía sau xe ngựa của chúng ta.

Còn về Bắc Đế và sói ác Lục, bọn họ đều cưỡi ngựa đi nhanh, vượt lên trước chúng ta từ lâu. Ta sốt ruột vô cùng, chỉ e khi về thì đã muộn. Qua mấy ngày, thương thế trên người đỡ một chút, ta liền định cưỡi ngựa.

Thập Lục nghi hoặc hỏi: “Bà bà vội về kinh như thế để làm gì?”

Ta buột miệng đáp: “Xem mặt.”

Mặt Thập Lục lập tức sa sầm.

Lam Nhạn há hốc mồm, hồi lâu không ngậm lại được, nói: “Bà bà mà cũng đi xem mặt ư? Với ai?” Nếu Lam Nhạn biết thân phận thực sự của ta, chắc hẳn miệng sẽ còn há to hơn nữa.

Ta ho một tiếng nói: “Chắc là một nam nhân rất tuấn mỹ, rất có tài, rất lợi hại.” Nói đoạn, liếc nhìn Thập Lục, trông thấy khuôn mặt cậu ta càng trở nên sầm sì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.