Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Quyển 2 - Chương 26: Đẩu sách



Mẫu hậu lườm phụ hoàng một cái rồi nói: “Mùa đông ở Bắc Triều quả là rất lạnh, điều đó không sai. Nhưng đốt mấy lò lửa là có thể chống lạnh rồi. Còn nếu muốn ra ngoài, có thể mặc áo lông hồ ly. Áo lông hồ ly đỏ hoặc trắng vừa đẹp vừa ấm, thứ quần áo như thế Nam Triều chúng ta không cần mặc đến. Bắc Triều vào mùa hạ sắc cỏ bạt ngàn, đến mùa đông tuyết trắng phủ dày, những cảnh đẹp đó đều khiến lòng người rung động. Sơ nhi, con nhất định phải đi mở rộng tầm mắt, đến khi đó còn có thể cưỡi ngựa đi săn, so với cảm giác đi săn trong vườn của chúng ta hoàn toàn khác biệt.”

Mâu hậu nghiễm nhiên như một người Bắc Triều, thao thao bất tuyệt nói mãi không thôi.

Ta thấy sắc mặt phụ hoàng ngày một sa sầm.

Hồ Ly dường như cũng bị những lời nói của mẫu hậu làm cho rung động, hứng chí nói: “Bắc Triều thú vị như thế, sau này nhất định con phải đi xem thử.”

Ta cũng phụ họa theo: “Con cũng muốn đi.”

Kì thực lần này đến Túc Châu, ta đã cảm nhận được cảm giác mênh mông bát ngát đó rồi.

“Thực ra, nói về cảnh đẹp các nước, mỗi nơi đều có nét đặc sắc riêng. Nam Triều chúng ta và Đông Yên cũng có những nét đẹp riêng của mình. Phong cảnh Bắc Triều đúng là mênh mông bát ngát, nhưng con người hoang sơ hào sảng, chỉ e Sơ nhi không quen. Sơ nhi, con có muốn ăn cá nướng của phụ hoàng không?”

“Con tán thành lời của phụ hoàng.” Ta lập tức vứt miếng xương cá mẫu hậu nấu xuống, cười tít mắt đỡ tay phụ hoàng ân cần nói.

Phụ hoàng xoa đầu ta, “Được rồi, để phụ hoàng làm cho con.”

Hồ Ly cũng lập tức hùa theo: “Phụ hoàng, con từng đến Đông Yên, phong cảnh ở đó quả là phồn hoa gấm vóc. Phụ hoàng, con muốn ăn canh cá.”

Phụ hoàng nói: “Được rồi, ta làm ngay đây.”

Thấy ta và Hồ Ly trở mặt trong phút chốc, mẫu hậu cũng không giận, hoặc giả vì đã quen như thế từ lâu. Mẫu hậu cũng cười chạy đến, nói: “Thiếp muốn ăn cá sốt chua ngọt.”

Phụ hoàng hơi nhếch khóe môi, cố tình làm vẻ suy tư, nói: “Cá sốt chua ngọt à, không biết Bắc Triều có món này không?”

Tối hôm đó ta ăn uống cực kì vui vẻ. Mấy hôm sau, ngày trọng đại của ta đã đến. Đó chính là ngày chọn chồng.

Tuy đã lâu ta không ở trong kinh thành, nhưng danh tiếng hiền đức của ta thì vẫn lan truyền rộng rãi ra bên ngoài. Ta nghĩ có lẽ là do mẫu hậu ngầm sai người truyền tin, nếu không ta vốn dĩ không ở trong cung, lấy đâu ra nhiều mỹ danh như thế. Ví dụ như: hoa nhường nguyệt thẹn, am tường sách vở, dịu dàng hiền thục, tài hoa xuất chúng...

Có lẽ do mẫu hậu lan truyền danh tiếng của ta quá mức, cho nên ngày chọn chồng hôm nay, người đến ứng tuyển đông như kiến. Ta có phần ngạc nhiên, làm Cơ bà bà nhiều năm, bị người ta chê già chê xấu bao năm, giờ bỗng nhiên được yêu thích thế này, trái tim nhỏ bé của ta quả thực có phần không chịu đựng nổi.

Sau cùng phụ hoàng và mẫu hậu ra mặt, lựa chọn một vòng, chỉ còn lại chừng mười người cho ta chọn.

Trong số mười người này có con trai của trọng thần trong triều, cũng có hoàng tử của các nước khác. Trong đó có Tiêu Lục, điều đó đương nhiên khỏi phải nói. Nghe nói, một người nữa là Đẩu Sách, hoàng thái tử Đông Yên.

Thực ra ta có quen biết Đẩu Sách. Hồi ta khoảng năm sáu tuổi gì đó, hắn từng theo phụ hoàng đến Vũ Đô, từng bị ta bắt nạt.

Thực ra ta chỉ đem thuốc độc mới điều chế ra thí nghiệm hắn có một lần, bởi lẽ thí nghiệm lên ca ca quen rồi, nên ta cứ tưởng người khác cũng không để bụng giống như Hồ Ly ca ca.

Kết quả, lần đó ta khiến hắn rất thê thảm, ốm mãi mới khỏi. Ta cảm thấy cực kì áy náy, cũng không dám đi gặp hắn, chỉ e hắn gặp ta rồi báo thù, cho nên ngày nào cũng sai tiểu cung nữ của ta ngấm ngầm tặng hoa cho hắn.

Bao năm nay, ta đã quên bộ dạng của hắn từ lâu, ấn tượng duy nhất còn lưu lại trong trí óc là khi hắn bị độc phát, khuôn mặt vừa đen vừa sưng.

Hắn cũng đến cầu thân ư? Ta chống má suy nghĩ, chẳng lẽ không sợ ta hạ độc chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.