Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ

Chương 21



Chương 21 Gặp lại ở rừng trúc (Full)


Sau khi ăn trưa xong, cất bước tiễn Diệp Đại Sơn, một nhà bốn người Diệp Cẩm lại vội vàng bận rộn với công việc hồi sáng còn chưa xong.


Diệp gia cắm hàng rào rất đơn giản cũng không nói được có dễ nhìn hay không, cũng không có hoa văn, chính là đem từng đoạn trúc lần lượt cắm thành dãy vào trong đất. Sau đó dùng tiếp ba bè trúc dài phân chia thượng, trung, hạ cố định chặn ngang lại, bốn người tốn chút công phu trong chốc lát liề xong rồi.

Nhìn đất trồng rau trong sân lớn gần tới gấp hai nghĩ tới sau này có thể trồng đủ các chủng loại rau cải, một mảng lớn xanh mơn mởn, trong lòng Lý thị và ba tỷ muội Diệp Cẩm không ngừng cao hứng.

"Thật lớn, về sau rau cải trong nhà có thể ăn đến không hết được luôn rồi." Diệp Qúy trẻ con nói chỉ thấy hai mắt cười híp đến cong lại.

Diệp Như buồn cười liếc hắn một cái:" Ngươi ăn còn không hết sao? Theo ta đoán chỗ này lớn thêm gấp đôi còn không đủ cho ngươi ăn!" Qua hết năm Diệp Qúy liền đủ mười tuổi, cơ thể đang ở thời điểm phát triển, khoảng thời gian này người trong nhà đều cảm nhận rõ lượng cơm của hắn ăn rất lớn không hề ít chút nào, vì thế Diệp Như mới nhịn không được trêu ghẹo hắn.


Diệp Qúy có chút ngượng ngùng gãi đầu, cười hì hì, lượng cơm của hắn trong thời gian này xác thực có biến hóa lớn, thường xuyên cảm thây ăn không đủ mà lương thực trong nhà lại không nhiều lắm, mỗi lần ăn cơm đại tỷ đều phải chia bớt cơm trong chén cho hắn chỉ sợ hắn sau khi lên núi sẽ đói bụng.

"Vậy về sau ta ăn ít lại một chút." Diệp Qúy đỏ mặt nói.

Diệp Cẩm biết Diệp Qúy da mặt mỏng, sợ hắn thành thật, về sau thật sự không dám ăn nhiều nữa ngay sau đó liền nói:" Cái gì mà ăn ít một chút, ngươi ăn được bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, nhị tỷ ngươi chỉ nói đùa giỡn ngươi thì ngươi liền xem đó là thật." Cơ thể đang ở thời điểm phát triển, nếu ăn không no lấy năng lượng đâu ra để phát triển chứ," Các ngươi cứ yên tâm đi, đừng có tiết kiệm quá, đại tỷ sẽ nghĩ biện pháp nỗ lực kiếm bạc, đảm bảo về sau cho các ngươi được ăn no."


Bốn người trở về nhà nghỉ ngơi uống nước, thấy sắc trời vẫn còn thật sự rất sớm, Diệp Cẩm nghĩ tới mấy con cua Diệp Như và Diệp Qúy bắt về hồi sáng.

Không biết bắt đem lên chợ ở trấn trên bán thì có người nào cần không, người trong thôn sẽ không ăn cua, trấn trên luôn có nhà giàu và quán cơm tửu lâu sẽ tùy tiện làm, cũng không biết bọn họ có coi trọng những thứ tự bắt "dưa méo táo nứt". Còn có, lần trước đi lên trấn trên nhìn thấy hai bên ngã tư đường có rất nhiều người bán rau cải, dưa và trái cây, đồ ăn vặt và một số người bán hàng rong bán đồ chơi, cũng không biết mấy người đó chiếm vị trí ở đó có cần giao bạc, có người bảo hộ thu phí bảo kê gì đó nữa không.

"A Như, tiểu Qúy đi cầm giỏ trúc các ngươi đi bắt cua hồi sáng lên đây, đi thôi, chúng ta lại đi vào trong suối bắt cua, ngày mai cầm lên trấn trên bán." Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, ngày mai liền cầm lên trấn trên đi xem thử có đem cái này bán đi được hay không nếu như bán không được cùng lắ thì đem về lại tự mình làm chia cho hàng xóm mỗi phần một chút, còn có được danh tiếng tốt.
Diệp Như và Diệp Qúy nghe xong đều kích động, sáng này lúc họ đi bắt cua nhìn thấy tình hình trong suối hận không thể bắt hết toàn bộ cua đem về đáng tiếc giỏ trúc không đủ lớn để đựng.

"Được đó, đại tỷ!" Hai người kích động chạy ra sân viện lấy giỏ trúc đeo lên lưng, không hề mảy may chú ý tới lời nói của Diệp Cẩm chính là đem đi bán chứ không phải để lại trong nhà ăn, trong lòng vui mừng tưởng rằng lần này có thể một lần ăn hết cho đã vui mừng không chịu được.

Trái ngược lại Lý thị lại chú ý hỏi:" Thứ đồ này liệu có người cần hay không? Lỡ tới đó không bán được, bận rộn một hồi coi như tốn công vô ích.' Từ trước tới giờ chưa từng có ai bán qua thứ này.

"Nương, ngươi yên tâm, nếu không ai muốn thì ta đem tự làm cho mình ăn, chung quy cũng không phải là chuyện xấu gì." Diệp Như và Diệp Qúy vui vẻ chạy đi xa rồi Diệp Cẩm cũng đi theo ra cửa:" Nương, ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi, buổi tối bọn ta trở về trễ một xíu, cơm tối ngươi xem mà làm ta sẽ không làm, bọn ta đi đây nha."
Rốt cuộc cùng chỉ là hài tử, vừa nói tới chuyện ăn làm việc đều phá lệ có sức lực, Diệp Như và Diệp Qúy vui vẻ đeo giỏ trúc chạy tới bên kia sông, đem Diệp Cẩm bỏ rơi ở phía sau.

Chỉ chốc lắt Diệp Cẩm đã đi tới cánh rừng ngày hôm qua đã chặt trúc, nàng vô ý thức nhìn thoáng qua bên kia.

Không nghĩ tới tiểu Cẩn Du vậy mà cũng có mặt ở chỗ này, nghiêm chỉnh ngồi tập trung bình tấn như ngày hôm qua chẳng qua là nếu nhìn về phía bên này sẽ không thấy được Diệp Cẩm.

Trái lại bên cạnh còn có người ngồi cùng, Tiêu Duyên ngồi ở tảng đá bên cạnh nhìn xem, không biết trong tay đang cầm thứ gì đang cúi đầu hí hoáy đùa nghịch.

Liệu có nên lên tiếng gọi hay không?

Diệp Cẩm cảm thấy khó khăn, nàng và Tiêu Duyên quả thật có nhận biết qua, hắn còn tự cầm đồ giúp gặp mặt không chào hỏi qua thì không được hay cho lắm.
Nhưng hai người không hề quen thân thiết còn không bằng với Tiêu Cẩn Du, vậy mà đã nói chuyện qua hai lần, hơn nữa bây giờ hắn còn đang cúi đầu bận rộn gì đó, mình chào hỏi cũng không tốt làm phiền hắn nữa.

Vậy thì trực tiếp quên đi?

Trong lòng Diệp Cẩm rối rắm một hồi, cuối cùng lựa chọn vế sau, hạ quyết tâm trực tiếp đi về phía trước khỏi chào hỏi, bước chân phía dưới theo bản năng tăng tốc độ nhanh lên.

Chờ đi qua một đoạn đường nhìn xa xa không thấy bọn họ nữa, lúc này Diệp Cẩm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Như thế nào mà tự làm chính mình thành như kẻ trộm? Trong lòng Diệp Cẩm có chút ù ù cạc cạc. Không phải chỉ là lên tiếng chào hỏi thôi có gì mà phải lúng túng, thật lf buồn cười không bình thường mà.

Diệp Cẩm lắc đầu, bước đi chậm rãi về phía dưới, tiếp tục ngâm nga vài câu hát đi về phía dòng suối.
Mà bên này Tiêu Duyên đã ngừng động tác trong tay nhìn bóng lưng Diệp Cẩm dần dần đi xa, khóe môi cong lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ý cười.

Thật ra lúc nàng vừa mới đi tới bên này hắn đã phát hiện ra, nhĩ lực hắn rất tốt, nghe thoáng qua đã nghe được động tĩnh bên kia.

Chảng qua ngày hôm qua sau khi nàng trở hắn mới hậu tri bất giác phát hiện ra nàng tựa hồ vì chuyện của Cẩn Du mà buồn bực hắn vì vậy cũng không biết có nên cùng nàng chào hỏi hay không thế là dứt khoát cúi đầu.

Sau khi nghe thấy rõ ràng là nàng đi nhanh hơn ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn của nàng cẩn thận từng li từng tí dè dặt sợ bị hắn nhìn thấy thật giống con mèo nhỏ trộm cá.

Mà móng vuốt của con mèo nhỏ này đang ở trong lòng cào cào quấy nhiễu . . . . . . . . .

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian19 ngày trướcCập nhật17 ngày trướcLượt đọc20Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.