Cẩm Tú Mỹ Nhân

Chương 19: Uyên ương côn trùng nơi hoang dã



Đêm khuya vắng người, xung quanh tĩnh lặng im ắng, hậu viện Hạ gia truyền đến một trận sột soạt, Hạ Tiểu Muội tức giận nói, "Ngươi lại đạp y phục ta!"

Thẩm Gia Cẩm vội vàng dời chân, liên tục xin lỗi, "Nương tử, ta không cố ý, quá tối thực sự không nhìn thấy." "Ngươi cũng biết không nhìn thấy hả, chúng ta đang ở nhà, tại sao không đi bằng cửa sau, cứ chơi trò trèo tường!"

Hạ Tiểu Muội căm hận nhìn Thẩm Gia Cẩm đang treo mình trên thang dây.

Thẩm Gia Cẩm vuốt vuốt cằm, "Đúng nha, tại sao chúng ta phải trèo tường chứ, hắc hắc hắc, vẫn là nương tử thông minh." Nói xong hắn lại đạp đạp đạp bước xuống, lúc này hai người họ rón rén mở cửa sau, xem xét bốn phía một chút quả thực phía sau không có ai mới ôm tay nải thành thật rời đi.

"Hù ——" Hạ Tiểu Muội thở một hơi thật dài, xoa xoa cái chân đau nhức, "Cuối cùng cũng ra rồi, mệt chết đi được."

Thẩm Gia Cẩm đưa khăn qua, Hạ Tiểu Muội tiếp nhận lau mồ hôi trên trán, sau đó hỏi Thẩm Gia Cẩm, "Kế tiếp chúng ta đi đâu?"

Thẩm Gia Cẩm nhìn trời, "Ta cũng không biết..."

"Đi trước đã rồi hẳn nói!"

Hai người hết nghỉ ngơi, lại đi một đoạn đường, vào một cánh rừng, Hạ Tiểu Muội hô khát nước, Thẩm Gia Cẩm tìm kiếm xung quanh, thấy một đầm nước, nên vội vàng gọi Hạ Tiểu Muội qua đó.

Uống xong làn nước lạnh lẽo trong veo, hai người họ cảm thấy thoải mái hơn, ngay sau khi nghỉ chân chuẩn bị đi tiếp, Hạ Tiểu Muội nghe được một âm thanh không tầm thường.

"Ưm... a..."

Hai người họ nằm sấp người xuống, đi vòng qua đầm nước, ở cách đó không xa, vậy mà trông thấy một nam một nữ đang điên loan Phượng đảo mây mưa.

Mặt Hạ Tiểu Muội thoáng đỏ ửng, Thẩm Gia Cẩm làm một động tác ngậm miệng, Hạ Tiểu Muội buộc lòng không mở mang tầm mắt, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe được âm thanh của đôi uyên ương đang chơi trò dã chiến.

Thẩm Gia Cẩm không dễ ngượng ngùng như vậy, hắn nhìn một màn thân mật, hai người này đang nằm trên mặt đất hừng hực khí thế hôn nhau, chỉ là... có vẻ như địa điểm không thích hợp lắm.

Vị trí của Thẩm Gia Cẩm vừa vặn có thể quan sát rõ ràng, hai người kia gắn bó quấn quýt thân mật, y phục sớm không biết đã cút đến chỗ nào, thân thể nam nhân cường tráng phủ lên thân thể mảnh mai của nữ nhân, khiến da thịt trắng nõn bên dưới càng thêm tinh tế, nữ nhân càng rên rỉ động tình.

"A... Chu lang... đừng..."

Tiếng cười thô kệt của nam nhân vang lên, "Nhìn bộ dáng này của nàng, còn nói đừng, nước đã thành như vậy..."

Đang cười, sắc mặt nữ nhân trong nháy mắt thay đổi, "Có sâu!"

Nam nhân bị giật mình, thân thể run lên, thế là văn chương trôi chảy. Hắn nổi giận đùng đùng đẩy nữ nhân ra, thở phì phò nằm ngửa ở một bên, "Thật nhàm chán, ngươi đường đường là Phiêu Phiêu tiên tử vậy mà sợ sâu, nói ra không sợ người ta cười rụng răng!"

Hùng phong còn chưa phấn khởi đã bị phá như vậy, nam nhân cảm thấy không còn mặt mũi, lập tức khẩu khí cũng kém đi.

Phiêu Phiêu tiên tử? Hạ Tiểu Muội theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một chút, vừa vặn trông thấy nam nhân lõa thể và vật thể trắng đục đang chảy xuôi, mặt thoáng đỏ bừng, Thẩm Gia Cẩm sợ nàng đả thảo kinh xà, vội vàng bụm miệng nàng, cũng may nữ nhân kia lúc này vừa tức vừa oán hận, áp đảo động tĩnh của hai người họ.

"Sâu đã bò lên người ta, ngươi không nhìn thấy sao? Học người ta chơi trò dã chiến, cũng không chịu chọn địa phương tốt! Tới đây phá hoại cánh rừng, mặt đất đều là sâu!" Phiêu Phiêu tiên tử chưa nếm đủ mùi vị, lại giận nam nhân hung ác với nàng, nhịn không được nổi lên tâm tình trêu tức.

Nam nhân cười lạnh, "Lúc ta gọi ngươi tới không phải ngươi đồng ý nhanh lắm à? Vừa nãy còn bảo rất kích thích? Ta chọn nơi này không tốt ư? Chẳng phải ngươi muốn sạch sẽ sao, cánh rừng này đúng lúc có đầm nước, chẳng phải vừa vặn cho ngươi sạch sẽ sao."

Lời vừa nói ra, nét mặt Thẩm Gia Cẩm lập tức trở nên quái dị, con bà nó, hóa ra vừa uống nước người ta tắm!

Phiêu Phiêu tiên tử hừ một tiếng, lõa thân đi tắm, nam nhân giật mình, theo xuống đầm nước, sắc mặt Thẩm Gia Cẩm trở nên khó coi, nước... hắn muốn nôn.

Hai người kia vào đầm nước lại một trận thiên lôi địa hỏa, Hạ Tiểu Muội nháy mắt với Thẩm Gia Cẩm, ra hiệu thừa dịp này tranh thủ chạy, nhưng Thẩm Gia Cẩm lắc đầu, giờ không phải là lúc, hiện tại hai người họ chỉ cần khẽ động, cũng bị hai người kia phát hiện.

Nghe người khác thở hổn hển, mặt Hạ Tiểu Muội đỏ tận mang tai, Thẩm Gia Cẩm chỉ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều quá gian nan.

Thật vất vả mới đợi được hai người kia làm xong, lúc mặc quần áo, đột nhiên một trận cười bén nhọn vang lên, "Một đôi cẩu nam nữ, mùi vị điên đảo phượng loan ở vùng đất hoang này thế nào?"

Giọng nói hình như đến từ bốn phương tám hướng, cả người Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội cứng đờ, hai người càng nín thở thu nhỏ cơ thể, cố gắng để bản thân không tồn tại.

Cặp uyên ương nơi đất hoang kinh ngạc, mặc quần áo xong, nắm chặt vũ khí trong tay.

"Ngươi là người phương nào? Đừng có lén lút trong bóng tối, lăn ra đây!" Nam nhân hét to một tiếng, âm thanh như sấm rền.

Giọng nói lần nữa vang lên, "Phiêu Phiêu tiên tử, ngươi ở sau lưng phu quân ngươi theo con sói hoang Chu Húc ở chỗ này phóng đãng, không sợ phu quân ngươi biết sao?"

Phiêu Phiêu tiên tử biến sắc, phẫn nộ quát, "Có gan thì lăn ra đây, đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ!"

Một hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, toàn thân hắn che chắn kín đáo, thấy không rõ dung mạo, tay cầm nhuyễn kiếm, giọng nói quỷ dị nói không nên lời, trào phúng, "Cũng đúng thôi, chả trách ngươi vượt tường, nghe nói phu quân Mã Chấn Hồng của ngươi không gần nữ sắc, chỉ thích nam sắc, hahahaha..." Hắc y nhân cười điên cuồng.

"Một kẻ thì long dương chi phích*, một kẻ thì hồng hạnh vượt tường, quả nhiên là phu thê!"

*Long Dương chi phích ám chỉ mối tình đồng giới, xuất phát từ điển tích: Thời chiến quốc, Long Dương Quân là tên một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng. Có một ngày, Long Dương Quân ngồi câu cá cùng Ngụy vương trên thuyền, Long Dương Quân câu được một lúc mười mấy con cá mà cá đến cắn câu ngày càng nhiều. Nhìn thấy những con cá nhảy tung tăng, Long Dương Quân đột nhiên khóc nức nở. Nguỵ Vương cho là có điều phiền muộn, mới hỏi nguyên nhân.

Long Dương Quân đáp rằng: "Thần cảm thấy mình chẳng qua cũng chỉ là vua của loài cá mà thôi". Ngụy vương không hiểu, mới hỏi lý do. Long Dương Quân giải thích cho Ngụy vương rằng: "Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?".

Ngụy vương nghe thấy, bất giác cười lớn: "Sao có những lời nói đồn đại như thế mà ái khanh không nói cho quả nhân nghe sớm!". Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận về việc của Long Dương Quân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. Long Dương Quân được nhìn thấy sắc lệnh đó, đương nhiên cười tươi rạng rỡ. Ngụy vương nhìn thấy sủng thần của mình mặt mày tươi tỉnh, lại càng mê đắm hơn. Câu thành ngữ "mê Long Dương" cũng bắt nguồn từ mối tình đồng giới này.

Chu Húc và Phiêu Phiêu tiên tử liếc nhìn nhau, lại chẳng nói hơn một câu, trực tiếp nâng kiếm đâm tới, ba người dây dưa đấu với nhau, hắc y nhân lấy một địch hai, vậy mà không rơi vào thế hạ phong.

Ba người này đấu một hồi lâu, cuối cùng tách nhau ra, hẳn đều bị thương, nhưng rõ ràng có thể thấy tình huống của hắc y nhân tốt hơn hai kẻ kia một chút, Chu Húc hơi nghiêng đầu nói với Phiêu Phiêu tiên tử, "Nàng công trái, ta công phải, hôm nay nhất định phải đưa hắn vào chỗ chết! Bằng không..."

Chu Húc thoáng nhìn Phiêu Phiêu tiên tử nhắc nhở, nét mặt Phiêu Phiêu tiên tử trở nên lạnh lẽo, khẽ nhích lại gần hắn, chậm rãi hỏi, "Bằng không thì sao?"

Chu Húc bất mãn trừng nàng ta, "Nàng nói đi?"

Phiêu Phiêu tiên tử hơi rũ đầu xuống, trên mặt hiện lên tâm tình nói không nên lời, "Ta nói... không thì sao!"

Kiếm quang lóe lên, Chu Húc chẳng dám tin nhìn thanh kiếm xuyên thấu lồng ngực mình, từng giọt máu tươi rơi xuống, từng đóa hoa đỏ nở rộ, một đầu khác của thanh kiếm, đang trong tay Phiêu Phiêu tiên tử.

"Ngươi..."

Phiêu Phiêu tiên tử cười lạnh, "Ngươi cho rằng những suy tính trong lòng ngươi ta không biết à? Ngươi cũng quá coi thường Lãnh Phiêu Phiêu ta rồi!"

Chu Húc trợn mắt, diện mạo dữ tợn, nổi giận nói, "Ngươi là đồ tiện nhân!"

Lãnh Phiêu Phiêu trở cổ tay, kiếm được rút ra, thân thể Chu Húc lảo đảo hai cái, ngã phịch xuống đất, bộ dáng ôm hận.

Hắc y nhân cười to, "Ngươi đúng là ngoan độc, một kiếm liền giết tiểu tình nhân của ngươi."

Lãnh Phiêu Phiêu thong dong cầm y phục Chu Húc lau sạch vết máu trên thân kiếm, hờ hững nói, "Trơ mắt nhìn lão bà mình cùng nam nhân khác biểu diễn, Mã Chấn Hồng, ngươi cũng không phải thứ tốt gì."

Mã Chấn Hồng kéo khăn che mặt xuống, khôi phục giọng nói vốn có, vậy mà lại cực kỳ trầm thấp, không quỷ dị khó nghe như lúc trước, "Lãnh Phiêu Phiêu, ban đầu chúng ta đã nói không can thiệp vào chuyện của nhau. Đợi sự kiện kia kết thúc, ngươi muốn yêu muốn tìm mấy nam nhân là chuyện của ngươi! Chuyện Chu Húc lần này, ngươi nợ ta một ân huệ, ngươi nhớ kỹ lấy."

"Nếu không phải ngươi uy hiếp ta, thì ta không đến mức hạ sát hắn, lại nói ta thật không nỡ, về mặt đó ngươi còn mạnh tay hơn ta." Lãnh Phiêu Phiêu thong thả mặc y phục tử tế.

Mã Chấn Hồng lần nữa đeo mặt nạ, "Phần trình diễn của bọn ta đủ lâu rồi, bằng hữu xem diễn, nên hiện thân chưa?"

Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội biến sắc, nhưng hai người họ vẫn không dám bước ra, chứng kiến sự tình kiểu này, bước ra cũng sẽ bị diệt khẩu, Thẩm Gia Cẩm siết chặt tay Hạ Tiểu Muội, hắn chỉ cảm thấy trống ngực muốn vỡ tung, thình thịch thình thịch thình thịch. Mã Chấn Hồng chậm rãi đi về phía bọn họ, trên trán Thẩm Gia Cẩm toát mồ hôi lạnh, Hạ Tiểu Muội trốn trong lòng Thẩm Gia Cẩm, vẫn không nhúc nhích.

"Hahahaha! Một màn hí kịch đặc sắc, quả nhiên trên đầu chữ sắc có một con dao, chậc chậc, không sai không sai." Một giọng nói không rõ nam hay nữ cười khanh khách, đúng lúc ngăn trở bước chân của Mã Chấn Hồng.

Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu liếc nhìn nhau, hai người họ nhảy lên, đuổi theo một phương hướng.

Đợi bọn họ đi xa rồi, Thẩm Gia Cẩm vội vàng đỡ Hạ Tiểu Muội, "Chúng ta đi mau, chỗ này không thích hợp ở lâu."

Hạ Tiểu Muội hoảng hốt gật đầu, hai người đỡ nhau chạy nhanh ra khỏi cánh rừng.

Bên kia, Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu đuổi theo cả một đoạn đường vậy mà không phát hiện người nào, hai người họ dừng bước, Mã Chấn Hồng cẩn thận suy nghĩ, "Vừa nãy rõ ràng nghe được hô hấp của hai người, một hô hấp nặng hơn, hẳn là nam nhân, đồng thời không biết võ công, còn người kia..."

Lãnh Phiêu Phiêu vội hỏi, "Người kia thế nào?"

Thần sắc Mã Chấn Hồng biến ảo khó lường, "Người kia hô hấp xa gần không rõ, nghe có chút mơ hồ."

"Hử?" Lãnh Phiêu Phiêu nhíu mày.

Mã Chấn Hồng thoáng tức giận, "Xem ra chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, mà thôi, giờ trở về xử lý thi thể của Chu Húc đã, phải làm thế nào, ngươi biết rồi chứ."

Lãnh Phiêu Phiêu khẽ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.