Bên trong ngự hoa viên rực rỡ gấm hoa, bướm bay ong múa, một cảnh xuân tươi đẹp.
Trên tay Hoàng đế cầm một bức tranh, nhìn đắm đuối, tấm tắc khen ngợi, "Hà họa sĩ không hổ là đương triều đệ nhất họa sĩ, bức《 Cẩm tú mỹ nhân 》này quả nhiên xuất sắc. Nhìn dung mạo này, đẹp bao nhiêu, thanh tú bao nhiêu... Xem dáng người này... Chậc chậc, đẹp quá!"
Hà Quang Diệu hờ hững, mi mắt cũng chả màng nâng lên, "Hoàng thượng thích thì tốt rồi."
Hoàng đế vuốt ve tiểu mỹ nhân trong tranh, sắp chảy cả nước miếng, "Được được, ban thưởng! Hà họa sĩ muốn gì? Trẫm thưởng cho ngươi!"
Hà Quang Diệu nghe vậy lập tức ngẩng đầu, "Hoàng thượng nói thật chứ?"
Hoàng đế lưu luyến cuộn tròn bức họa, "Quang Diệu à, quan hệ giữa chúng ta thế nào! Một lời của trẫm đáng giá ngàn vàng, ngươi muốn gì trẫm cho ngươi hết!"
"Thần thỉnh cầu hoàng thượng, đừng để thần vẽ cái gì mà —— tranh, mỹ, nhân nữa!" Sắc mặt Hà Quang Diệu cực kỳ khó coi.
Hoàng đế lúng túng sờ mũi cười, "Haha, được. Có bức họa này, về sau ngươi có thể vẽ tranh ngươi thích rồi, trẫm không quấy rầy ngươi nữa haha." Không trách hoàng đế chân chó được, để có bức mỹ nhân này, hắn đã giày vò Hà Quang Diệu một tháng trời, còn chẳng dám để Đế sư biết, nếu không Đế sư sẽ nói hắn trầm mê mỹ sắc gì đó.
Làm hoàng đế thật cay đắng mà, cầu bức họa cũng khó khăn!
"Hừ, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, sau này đừng để thần vẽ loại tranh này nữa!" Không trách Hà Quang Diệu tức giận được, thực sự bức mỹ nhân này... Được rồi, hắn thừa nhận, bức tranh này là một tác phẩm xuất sắc mà người khác khó có được.
Hoàng đế cười ha hả, bức họa đẹp quá! Thật đẹp! Hắn quyết định giấu nó trong bảo các, quyết không để bức tranh có chút tổn hại nào, ngắm mỹ nhân trong tranh, đẹp quá à!
Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, đế có một bức họa bảo bối, tên là《 Cẩm tú mỹ nhân 》, do đệ nhất họa sĩ đương triều Hà Quang Diệu hiến tặng, đế yêu quý như mạng, trong tranh ẩn chứa một bí mật khủng khiếp, là nguyên nhân khiến đế yêu thích.
Một tháng sau, đêm đến tối đen như mực, tầng đám mây trên bầu trời che kín ánh trăng, thực sự là đêm trăng mờ gió lớn thích hợp làm chuyện đen tối, làm một chuyến du lịch, vào cung trộm bảo, chuẩn bị cho một đêm dài thú vị!
Một bóng đen xuất hiện, nhanh nhẹn lẻn vào hoàng cung, tránh né thị vệ, đang tìm cửa Trân Bảo Các. Gian này... không phải! Gian kia... cũng không phải!
Một thị vệ đi qua, khụ một tiếng, bóng đen vội vàng tựa vào tường không dám động. Một lúc sau, thị vệ dường như đi xa, bóng đen lặng lẽ đi tới, chỉ thấy thị vệ đã đứng ở một nơi có bài tử thật to, Trân Bảo Các —— rẽ phải!
Bóng đen trong nháy mắt hóa đá!
Nghi ngờ hướng bên phải đó, nên đi mấy bước, quả nhiên trông thấy một bảng hiệu to đùng —— Trân Bảo Các! Chính là chỗ này! Tại sao xung quanh chẳng có thị vệ nhỉ? Hắn không dám tới gần, nín thở tập trung một lúc lâu, xác định không ai đi tới mới chậm rãi mò tới cửa chính Trân Bảo Các. Dáo dát nhìn xung quanh, lấy một con dao nhỏ nhẹ nhàng cạy chốt cửa ra. Vẫn chưa tiến vào, một thị vệ gần đó lại đến đây, hai người chạm mặt.
Bóng đen thấy thị vệ, tay lặng lẽ tiến vào lòng, chỉ chờ thị vệ tới gần, là ra tay trước khống chế người!
Thị vệ rõ ràng thoáng sửng sốt, sau đó đột nhiên như nhớ tới điều gì, cúi đầu bắt đầu tìm đồ, "Túi tiền... Túi tiền của ta đâu? Bọn khỉ này, dám thừa dịp ta uống nhiều trộm túi tiền của ta sao? Xem ta tóm được các ngươi sẽ chặt chân các ngươi..." Giống như thực sự uống say, thị vệ lảo đảo nghiêng ngã rẽ vào khúc quanh.
Bóng đen lần nữa hóa đá!
Đây rốt cuộc có phải hoàng cung không?!
Mặc kệ, lấy bảo vật quan trọng hơn, bóng đen nhanh chóng tiến vào Trân Bảo các.
Ngày hôm sau, bức họa《 Cẩm tú mỹ nhân 》mà hoàng đế yêu thích nhất bị trộm, đế nổi giận!
Bên trong đại sảnh kim quang rạng ngờ, hoàng đế ngồi trên long ỷ, oai nghiêm. Một đám thị vệ quỳ dưới đất run lẩy bẩy, thị vệ đứng đầu bất ngờ chính là cái người uống quá nhiều rượu kia, bên cạnh còn có họa sĩ Hà Quang Diệu.
"Các ngươi là một lũ phế vật! Nhiều người trông coi như vậy cũng để kẻ khác lẻn vào đánh cắp bức họa! Phế vật phế vật phế vật!" Hoàng đế tức giận run cả người!
Bọn thị vệ đồng loạt dập đầu, "Hoàng thượng bớt giận!"
"Quang Diệu... ngươi xem đi... haha..." Hoàng đế tức giận xong, lại bày bản mặt chân chó cười với Hà Quang Diệu.
Mặt mày Hà Quang Diệu bất động, "Hoàng thượng đừng quên đã đáp ứng chuyện gì với vi thần."
Hoàng đế lúng túng cười lấy lòng, "Ta là nói, để Cẩm ca nhi tra chuyện này đi. Bức họa... không thể truyền ra ngoài!"
Nói đến《 Cẩm tú mỹ nhân 》, Hà Quang Diệu lại nổi giận, lửa giận không ngừng bốc lên mắt bắn thẳng về phía hoàng đế, ý tứ rất rõ ràng, đều, tại, ngươi!
Thẩm Gia Cẩm năm nay hai mươi mốt tuổi, là tân khoa thám hoa. Mặt mày tuấn tú, dung mạo như ngọc, một thân bạch y rất có khí chất tiên nhân. Thực sự là nam nhân phong độ, nhanh nhẹn anh tuấn, phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú nhã nhặn!
Khi hắn vừa vào điện, trước giật mình vì trông thấy một đám người, sau lại thấy vẻ mặt tức giận của cữu cữu Hà Quang Diệu, còn hoàng đế thì chân chó, cũng biết cữu cữu tức giận vì bức họa mỹ nhân.
"Vi thần Thẩm Gia Cẩm tham kiến hoàng thượng."
Hoàng đế đích thân tới gần nâng Thẩm Gia Cẩm dậy, vẻ mặt tươi cười, đặc biệt ôn nhu hỏi, "Cẩm ca nhi là thám hoa lần này nha, thực sự rất giỏi! Nghe nói ngươi một lòng muốn nhậm chức ở Hình bộ, như vậy đi, bảo đồ bị trộm bèn giao cho ngươi điều tra, xem như rèn luyện trước khi vào Hình bộ, được không?"
Thẩm Gia Cẩm liếc nhìn cữu cữu đứng ở một bên, khó hiểu nói, "Không phải bức mỹ nhân đó chứ, để cữu cữu vẽ lại một bức là được rồi? Nghe nói hình mẫu mỹ nhân trong bức họa là Thục phi nương nương, chắc hẳn vẽ lại một bức cũng không khó gì?"
Hắn vừa dứt lời, Hà Quang Diệu bèn hừ lạnh một tiếng. Hoàng đế vội vã nhỏ giọng, "Cái này... Một lời khó nói hết, chốc nữa trẫm sẽ kể tình hình chi tiết cho ngươi nghe." Sau đó hoàng đế trở lại ngồi trên long ỷ, "Thẩm Gia Cẩm nghe lệnh, chỉ thị ngươi làm khâm sai đại thần, thay mặt trẫm tìm bảo đồ trở về! Trẫm lại ban cho ngươi một miếng ngọc bội, mọi người thấy ngọc bội như thấy trẫm, Thẩm khanh nhất định đừng để trẫm thất vọng!"
Lời cũng đã nói đến đây rồi, Thẩm Gia Cẩm đành phải quỳ xuống tiếp chỉ.
"Thần lĩnh chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Vi thần chưa thấy qua bảo đồ, chẳng hay bảo đồ trông như thế nào?"
Hoàng đế một mặt nghiêm chỉnh, "Bức họa mỹ nhân có một đặc trưng rõ rệt."
Thẩm Gia Cẩm khẽ nâng gương mặt như ngọc, "Mời hoàng thượng chỉ bảo."
"Khụ khụ, đó chính là... trên bức họa mỹ nhân có năm chữ lớn —— cẩm, tú, mỹ, nhân, đồ!"
Mọi người cười ngất.
Chờ sau khi những người không có nhiệm vụ lui ra, hoàng đế và Hà Quang Diệu cẩn thận kể lại tình hình《 Cẩm tú mỹ nhân 》cho Thẩm Gia Cẩm, sau khi nghe xong, Thẩm Gia Cẩm "Vâng ——" một tiếng, ánh mắt quái dị quét qua hoàng đế và cữu cữu.
Hà Quang Diệu không mặt dày như hoàng đế, vỗ vai Thẩm Gia Cẩm, "Bức họa ấy là tâm huyết một đời của cữu cữu, vẽ cực kỳ tâm đắc! Con nhất định phải giúp cữu cữu tìm lại!" Nói xong bỏ đi trối chết.
Hoàng đế ai oán, "Thục phi nương nương của trẫm dung mạo như tiên, sao có thể lưu lại ở dân gian, ái khanh, toàn bộ hy vọng của trẫm đều gửi gắm trên người khanh... Mạng của trẫm sao mà khổ thế này, thật vất vả mới có bức họa mỹ nhân còn bị trộm! Không có thiên lý không có thiên lý mà! Ô ô..."
Trêm mặt Thẩm Gia Cẩm sớm đã nổi gân xanh, lúc này cắt ngang hoàng đế đang lảm nhảm, "Vi thần phải đi tìm bảo đồ ngay!"
Bỏ lại hoàng đế đang ai oán, Thẩm Gia Cẩm nhanh chóng ra ngoài, hoàng đế thực sự càng già càng lải nhải!
Muốn tìm hướng đi của bức họa, Thẩm Gia Cẩm trước đi tìm thị vệ có liên quan, hắn rất tò mò, "Các ngươi nhiều người tới vậy vì sao đều không thấy một bức họa hả? Hoàng cung canh phòng khi nào lại lỏng lẻo thế?"
Vẻ mặt thị vệ cầm đầu oan ức, "Hôm qua hoàng thượng nói muốn trải nghiệm cảm giác làm đạo tặc, thân thủ hắc y nhân kia nhanh nhạy có thừa, nhưng công phu lại không cao cường lắm, bọn ta cho rằng..."
"Cho rằng là hoàng thượng?"
Bọn thị vệ gật đầu tập thể, bọn họ sớm đã phát hiện tiểu tặc đó, có điều...
Thẩm Gia Cẩm đỡ trán, hèn gì hoàng đế lại chân chó vậy, hóa ra hết thảy tai họa đều tại hắn! Có lẽ tối qua lại qua đêm với một nương nương nào đó trong cung, nên quên sạch sẽ chuyện bản thân muốn làm phi tặc rồi! Thảo nào tiểu tăc kia dễ dàng lẻn vào hoàng cung như vậy, dĩ nhiên là được buông thả rồi, thật tiện nghi cho tên tiểu tặc đó!
Aizz, hoàng đế thực sự càng lúc càng hổ nháo, tuổi đã cao, cũng không sợ bản thân đi đứng không tiện, còn làm phi tặc gì đó nữa! Ngẫm lại, ai bảo mình là thần còn hắn là quân chứ!
"Được rồi, dẫn ta đi xem nào."
Thị vệ cầm đầu dẫn Thẩm Gia Cẩm xem xét tuyến đường tên hắc y nhân đi qua, khi Thẩm Gia Cẩm thấy Trân Bảo các —— bảng hiệu rẽ phải, thực sự hận đến mức không thể tát chết hoàng đế mà!
Thị vệ cầm đầu xấu hổ dẫn hắn vào Trân Bảo các, Thẩm Gia Cẩm dạo một vòng bên trong, sờ đông, ngửi tây, lại quan sát nửa ngày mới lui ra ngoài.
Thị vệ cầm đầu chân chó hỏi, "Thẩm đại nhân nhìn ra cái gì sao?"
Thẩm Gia Cẩm phủi phủi bụi trên tay, gật đầu, "Nhìn ra, Trân Bảo Các lâu lắm rồi không ai quét dọn, nhiều bụi thế này. Nhanh chóng phái người tới quét đi, bẩn chết đi được."
Thị vệ cầm đầu ngượng ngùng.
Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, tìm kiếm bảo đồ《 Cẩm tú mỹ nhân 》, dẫn tới dân gian phỏng đoán đủ kiểu, có người nói mỹ nhân trong bức họa thực ra là nam nhân, vì hoàng đế ham mê nam sắc, nên bảo đồ bị truyền ra ngoài hoàng đế mới gấp gáp tới vậy. Cũng có người nói bức họa mỹ nhân thực ra chỉ là cơ quan, mặt trên bức họa kỳ thực là phòng thủ quốc gia. Còn có người nói bức họa mỹ nhân kỳ thực là tàng bảo đồ tiền triều, được bức họa này có thể có được bảo tàng phú quý sánh ngang với một nước.
Lời đồn rất nhiều, nhất là tàng bản đồ vừa đồn đãi dường như chiếm được phần lớn lòng tin của người dân, trong thời gian ngắn, cả nước đều náo động, mọi người ngoài sáng trong tối đều truy tìm bức họa mỹ nhân.
Khi lời đồn lan truyền, Thẩm Gia Cẩm đang thảnh thơi ở một thôn trấn nào đó của Giang Nam, uống trà trong một trà lâu nào đó.
Mấy thị vệ bên cạnh mặc thường phục, nhìn Thẩm Gia Cẩm đã ngồi vài canh giờ rồi, thị vệ cầm đầu nhịn không được mở miệng, "Thẩm đại nhân, chúng ta không ngừng truy xét chỗ này, ở cái trấn nhỏ thế có thể có manh mối gì?"
Thẩm Gia Cẩm chỉ trà bánh trên bàn, "Điểm tâm Giang Nam là món ngon nổi tiếng, các ngươi cũng ăn chút đi."
Đám thị vệ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn, cúi đầu bắt đầu yên lặng ăn điểm tâm uống trà, nhiệm vụ của bọn họ hết thảy đều phải nghe lệnh Thẩm Gia Cẩm. Thẩm đại nhân nói trà bánh ngon, vậy cứ ăn đi, dù sao cũng chi trả bằng công quỹ mà.
Ngày đầu tiên, trà lâu nào đó, vị trí gần cửa sổ nào đó, ăn điểm tâm uống trà, đám thị vệ còn có chút không được tự nhiên.
Ngày thứ hai, trà lâu nào đó, vị trí gần cửa sổ nào đó, ăn điểm tâm uống trà, đám thị vệ chậm rãi an nhàn rồi.
Ngày thứ ba, trà lâu nào đó, vị trí gần cửa sổ nào đó, ăn điểm tâm uống trà, đám thị vệ đã thành thói quen.
Ngày thứ tư, trà lâu nào đó, vị trí gần cửa sổ nào đó, ăn điểm tâm uống trà, đám thị vệ cho rằng cuộc sống như thế cực kỳ thỏa mãn.
Ngày thứ năm, trà lâu nào đó, vị trí gần cửa sổ nào đó, ăn điểm tâm uống trà, Thẩm Gia Cẩm lên tiếng.
"Từ ngày mai trở đi các ngươi bắt đầu..." Sau khi dặn dò một hồi, Thẩm Gia Cẩm tự mình rời khỏi.
Đám thị vệ ai oán thứ hạnh phúc mỗi ngày đều ăn điểm tâm uống trà đã một đi không trở lại, phải bắt đầu làm việc rồi! Thị vệ cầm đầu vỗ vai một huynh đệ đang ai oán, "Chúng ta ăn lương từ thuế của dân, chính là hết lòng với vua, đi thôi, làm xong chuyện tệ hại rồi phải nghiêm chỉnh thôi, chưởng quỹ! Đem toàn bộ điểm tâm gói thành mười phần mang về!"
Nhìn một bọc điểm tâm lớn đầy tay, thị vệ cầm đầu cảm thán, "Tiêu tiền công quỹ sướng thật! Không ăn hết còn có thể mang đi!"