Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, đây tuyệt đối là ảo giác, bởi vì hoa thực sự rơi đầy trời, là hoa gì nhỉ? Đương nhiên chính là —— cỏ đuôi chó!
Cỏ đuôi chó bay đầy trời, từng nhánh từng nhánh rớt xuống, không cẩn thận quét qua mũi một người nào, chợt thấy người nọ vừa nhảy mũi vừa mắng, "Ai thất đức thế! Quản lý trấn đâu? Bảo vệ môi trường đâu? Có người làm ô nhiễm môi trường kìa!"
Thị vệ cầm đầu cắn cỏ đuôi chó, thân thể chợt lảo đảo, nhưng vẫn duy trì tư thế đại gia nên có. Nghe có người hô, cười khinh bỉ, ngươi đó, không tiền có thể mời được quản lý trấn à? Mời được bảo vệ môi trường hả? Đám tiểu tử kia, giữ lại chút đỉnh tiền đấy uống trà đi.
Giữa rừng cỏ đuôi chó rơi lả chả, một công tử xinh đẹp mặc bạch y lưu loát xuất hiện, tuấn nhã thanh tú, mắt phượng hẹp dài vô cùng trêu người, làn môi mỏng hồng nhuận khiến người ta muốn hôn hắn một cái.
Chỉ thấy làn môi mỏng trơn bóng hé ra hợp lại, "Dừng tay!" Thanh âm trong trẻo như tiếng trời.
Thị vệ cầm đầu cực kỳ bất mãn việc Thẩm Gia Cẩm dùng cỏ đuôi chó để lên sân khấu, đây là đạo cụ của hắn mà. Nhưng vì nhiệm vụ, hắn phải tiếp tục lời thoại.
"Tiểu tử kia, ngươi từ đâu chui ra? Dám phá đám chuyện tốt của gia!"
Thẩm Gia Cẩm mở chiết phiến trong tay, lấy tư thái phong lưu tiêu sái nhất, nói, "Ta chính là —— Cẩm Tú công tử ngọc thụ lâm phong anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc tao nhã tuyệt thế người gặp người thích hoa gặp hoa nở hoa lê áp đảo hoa hải đường chỉ hận muôn dân thiên hạ có mắt như mù đến cuối cùng phải tự mình ân hận —— Thẩm, Cẩm cũng chính là ta!"
Thần kinh*?
*Thần kinh và Thẩm Cẩm đồng âm.
Nghe xong khúc dạo đầu dài lê thê, Hạ Tiểu Muội chỉ cảm thấy choáng váng, không chỉ nàng choáng, mà mọi người vây xem xung quanh cũng hôn mê.
Thị vệ cầm đầu cứng nhắc bày ra bộ dáng tôn kính, ôm quyền nói, "Ra là Cẩm Tú công tử, tại hạ có mắt không tròng, không biết công tử cũng ở đây! Vậy tại hạ đi ngay, haha, đi ngay."
Thị vệ cầm đầu vung tay, mang đám Giáp Ất Bính Đinh nhanh chóng bỏ chạy.
Việc này xong rồi? Không náo loạn? Mới câu đầu tiên đã tống cổ được rồi?
Thẩm Gia Cẩm xoay người cười với Hạ Tiểu Muội, ôm nhu hỏi, "Cô nương không bị kinh hãi chứ?"
"Cút!"
Không hề có lời cảm tạ đưa tình, không hề có sự sợ hãi giàn giụa nước mắt, chỉ ném trả cho Thẩm Gia Cẩm một chữ xem thường cực to có uy lực đanh thép nhất và phổ biến nhất trên đời —— cút!
Thẩm Gia Cẩm cũng không tức giận, mỉm cười, ung dung bỏ đi. Trước khi đi còn quên cười áy náy với mọi người, "Tại hạ không biết những thứ cỏ đuôi chó ảnh hưởng đến bộ mặt thị trấn này từ đâu ra, chốc nữa làm phiền mọi người quét sạch một chút."
Hạ Tiểu Muội buồn cười nhìn hết thảy diễn ra trước mắt, thực sự xem nàng là đồ ngốc sao? Rõ ràng là một tuồng kịch! Cái gì mà Cẩm Tú công tử chứ, toàn bộ đều bệnh thần kinh! Cái tên thần kinh này hợp quá mà!
Bộp! Cố sức đóng cửa lại, Hứa Y Nhiên hoàn toàn chẳng có tâm trạng bán tiếp đậu hũ. Hôm nay đám người kia quá quái dị, cũng không biết từ đâu tới, còn có kẻ thần kinh kia, Thẩm Cẩm? Nào có nhân vật như thế!
Thẩm Gia Cẩm trở lại quán với vẻ mặt tức giận.
"Các ngươi ai nói cho ta biết, cỏ đuôi chó bay đầy trời là thế nào!!"
Bọn họ chỉ muốn tạo một chút không khí thôi, sao lại tung nhiều cỏ đuôi chó vậy?
Một thị vệ sợ hãi giơ tay lên, "Thẩm đại nhân, tiểu nhân thực sự không cố ý, ngài nói muốn tạo chút không khí. Tiểu nhân xem trong thoại bản, những công tử của màn anh hùng cứu mỹ nhân kia khi lên sân khấu đều có hoa tươi bay đầy trời. Tiểu nhân thực sự đã tìm hết xung quanh, chỉ tìm được... cỏ, đuôi, chó... thôi."
Trên trán nhẵn nhụi của Thẩm Gia Cẩm đã nổi gân xanh.
"Muốn có không khí! Không nên là hoa tươi! Càng không phải là cỏ đuôi chó! Ngày mai tiếp tục, nhớ kỹ cố gắng một chút! Biết chưa?"
Đám thị vệ nghiêm trang, "Vâng!"
Ra khỏi cửa phòng Thẩm Gia Cẩm, thị vệ kia đau khổ hỏi thị vệ cầm đầu, "Lão đại à, Thẩm đại nhân muốn có không khí, làm thế nào tạo không khí cho hắn đây."
Thị vệ cầm đầu hết sức đau xót giáo dục, "Hài tử, bầu không khí kiểu này, chỉ có thể là cảm giác, ngươi nghĩ đi khi còn bé cái cảm giác ngươi nghe chuyện ma, đấy gọi là tạo không khí đó!"
Cho nên thị vệ nọ đăm chiêu gật đầu.
Ngày thứ hai, thời gian giống nhau, địa điểm giống nhau, nhân vật giống nhau, tiết mục giống nhau.
Hạ Tiểu Muội gõ bàn, không kiên nhẫn nói, "Bọn ngươi còn tới hả, có thấy phiền không? Đừng quấy rầy chuyện buôn bán của lão nương, cút!"
Thị vệ cầm đầu vẫn mặc trang phục hôm qua, bọn Giáp Ất Bính Đinh vẫn mặc thường phục, vẫn ngậm cỏ đuôi chó, vẫn vểnh mông.
"Tiểu cô nương, gia chính là muốn mời ngươi uống trà, ngươi ngoan ngoãn theo gia đi."
Người vây xem xung quanh vẫn cách xa hiện trường trước tiên.
Hạ Tiểu Muội ném khối đậu hũ tới, thị vệ cầm đầu chợt lóe lên, xiêm y này thuê nha, dính đậu hũ còn phải tắm đó, "Tiểu cô nương, gia thấy ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Đến đây, phá tiệm!"
Trong lúc đó bỗng nhiên, cuồng phong gào thét, bụi bay bốn phía, thổi tung vô số hạt bụi chồng chất trên mặt đất. Mọi người nhanh chóng tìm chỗ tránh gió, tránh né bụi bay từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Thẩm Gia Cẩm một thân bạch y đón gió chật vật di chuyển tới trước cửa tiệm Hạ Tiểu Muội, tay giữ chặt ván cửa của cửa tiệm, "Các ngươi... lại... tới... khụ khụ..."
Cuồng phong trong nháy máy liền ngừng, rất quỷ dị.
Thị vệ cầm đầu siết chặt quả đấm, nghiến răng lộp cộp lộp cộp, run rẩy lấy cọng rau thối trên đầu mình xuống, căm hận nói, "Lại là cẩm tú công tử! Hôm nay thời cơ bất lợi cho ta, các huynh đệ, chúng ta đi!"
Lại xong chuyện? Không náo loạn? Chỉ một câu lại đuổi được rồi?
Cả người Thẩm Gia Cẩm cứng nhắc, một thân bạch y vô cùng thê thảm, hắn cứng nhắc nặn ra nụ cười ôn nhu, hỏi Hạ Tiểu Muội, "Cô nương, nàng không bị dọa chứ?"
Hạ Tiểu Muội đen mặt nhìn đậu hũ trên bàn sớm đã bẩn thỉu, cáu kỉnh rít gào, "Cút!"
Đậu hũ tươi non đó! Xay cả buổi chiều mới ra đó! Lại bị hủy như vậy chứ! Hạ Tiểu Muội xin thề, tên thần kinh trước mắt và đám bị bệnh thần kinh kia nếu còn tiếp tục xuất hiện trước mặt nàng, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ!
Trở lại quán trọ bình dân, tắm sạch sẽ bằng nước nóng, cuối cùng từ hán tử đầy bụi biến thành quý công tử phiêu dật tuấn tú. Thẩm Gia Cẩm vô lực đỡ trán.
"Hôm nay cơn gió đó là chuyện gì nữa?"
Thị vệ kia khiếp đảm giơ tay lên, "Thẩm đại nhân, tiểu nhân thực sự không phải cố ý. Hôm qua đại nhân nói không khí này chính là cảm giác, tựa như... tựa như cảm giác tiểu nhân nghe kể chuyện ma vậy. Tiểu nhân bèn nghĩ, hồi còn bé khi nghe kể chuyện ma, học trò trong câu chuyện lúc gặp phải nữ quỷ cũng sẽ có cuồng phong gào thét, tiểu nhân liền sử dụng tuyệt học gia truyền —— cuồng phong rít gào công! Đại nhân, bầu không khí này ngài có hài lòng không?"
Thẩm Gia Cẩm hoàn toàn bó tay, hắn hết chỗ nói rồi, chốc lát sau mới mở miệng, "Không cần bầu không khí đó, mai là ngày cuối cùng, các ngươi cũng đừng làm gì nữa, qua ngày mai liền hồi kinh đi."
Hắn rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là đại nội cao thủ rồi!
Ra khỏi phòng Thẩm Gia Cẩm, thị vệ kia dè dặt nhìn thị vệ cầm đầu cũng đen mặt giống vậy, "Lão đại, tiểu nhân đã cố gắng hết sức."
Thị vệ cầm đầu lại đen mặt, "Được rồi, ngươi tên là Điền cái gì Lai?"
Thị vệ dè dặt trả lời, "Lão đại, ngài đã quên tên tiểu nhân sao? Tiểu nhân tên là Điền Nhiên Đại." Sao lão đại đột nhiên hỏi tên hắn chứ, lẽ nào hắn sắp được thăng chức ư?
Ngốc tự nhiên**...
**Ngốc tự nhiên và Điền Nhiên Đại đồng âm.
Thị vệ cầm đầu hoàn toàn 囧, quả nhiên người cũng như tên. Hắn vỗ vai Ngốc tự nhiên, "Tiểu Ngốc à, lần sau thần công cuồng phong rít gào này, dứt khoát đừng sử dụng nữa, quá nguy hiểm! Sẽ chết người đấy!"
Ngốc tự nhiên mê man gật đầu, trong lòng cảm thán không thôi, chả trách gia gia nói cuồng phong rít gào vừa xuất chiêu sẽ quỷ khóc thần sầu, hóa ra thực sự là vậy!
Ngày thứ ba, thời gian giống nhau, địa điểm giống nhau, nhân vật giống nhau, tiết mục giống nhau.
Thị vệ cầm đầu vẫn mặc hoa phục, đám Giáp Ất Bính Đinh vẫn là thường phục, vẫn vểnh mông ngậm cỏ đuôi chó. Chẳng qua lần này hắn không mở miệng, chỉ lắc lư thân thể, dùng ánh mắt đại gia nhìn Hạ Tiểu Muội.
Hạ Tiểu Muội bộp một tiếng ném cái xẻng trên tay, thở phì phò nói, "Còn tới nữa! Các ngươi không mệt à?"
Mệt! Bọn thị vệ gật đầu.
"Có phải các ngươi bị bệnh không!"
Vâng! Bọn thị vệ tiếp tục gật đầu.
"Cái ngươi câm hả?"
Không câm điếc, chỉ là Thẩm đại nhân phân phó, hôm nay cái gì cũng không được làm, mà chuyện không được làm đương nhiên cũng bao gồm không thể nói chuyện.
"Rốt cuộc các ngươi muốn gì?"
...
Vấn đề này rất khó trả lời, muốn gì phải hỏi Thẩm Gia Cẩm nha, bọn họ chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ hôm nay thôi sau đó thuận lợi hồi kinh.
Hạ Tiểu Muội bắt đầu nóng nảy, trên đời này tại sao có thể có người như vậy chứ! Hai tay nàng vòng quanh ngực, chờ kẻ kia xuất hiện. Người xung quanh cũng lặng lẽ đứng sang một bên, có bài học của hai ngày trước, đã có người chuẩn bị ô, vải chống bụi che mũi miệng trông mong đợi chờ xem cuộc vui.
Bạch y thành thực ló mặt, Thẩm Gia Cẩm mở chiết phiến, đứng trước cửa phường đậu hũ Hạ gia, lời lẽ đầy chính nghĩa, "Các ngươi còn không mau thối lui!"
Tới thật đúng lúc! Người đã đến đông đủ, nàng cũng nên động thủ rồi! Hạ Tiểu Muội siết chặt cái xẻng trong tay, một xẻng chụp lên đầu Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm ai ui một tiếng, té trên mặt đất, hôn mê.
Mẹ kiếp! Không chịu nổi một chiêu mà còn dám xưng cái gì mà Cẩm Tú công tử nữa!
Hạ Tiểu Muội khinh bỉ thoáng nhìn Thẩm Gia Cẩm trên mặt đất, hai ba bước đã qua tới, cầm xẻng gỗ cho thị vệ cầm đầu vài phát, "Cho các ngươi quấy rối nè! Cho các ngươi giả trang đại gia nè! Cho các ngươi khi dễ người nè! Cho các ngươi làm bẩn đậu hũ của ta nè! Cho các ngươi tung cỏ đuôi chó khắp nơi nè! Cho các ngươi..."
Nàng mắng một câu đánh một câu, dáng người cực nhanh, động tác nhẹ nhàng lại có lực. Đám thị vệ này sớm được phân phó, không dám sử dụng công phu đả thương nàng, buộc lòng phải trái tránh phải tránh, lần lượt từng người lại đứng quá gần, thân hình Hạ Tiểu Muội lại thanh thoát, đánh không được cái này thì đánh cái kia, chốc lát sau, đều trúng vài phát.
Thị vệ cầm đầu nháy mắt ra hiệu, các huynh đệ, sức chiến đấu của đối phương quá mạnh mẽ! Rút!
Trước khi đi còn không quên ném ánh mắt tự cầu phúc cho Thẩm Gia Cẩm đang hôn mê trên mặt đất, Thẩm đại nhân, bọn tiểu nhân xin cáo lui trước! Ngài hãy bảo trọng!
Đánh đuổi bọn người kia đi rồi, Hạ Tiểu Muội thở hổn hển về phường đậu hũ nhà mình, hoàn toàn không nhìn Thẩm Gia Cẩm đang nằm trên mặt đất, tự mình bán đậu hũ xong, sau đó đóng cửa tiệm lại.
Từ ban ngày cho đến tối. Tân khoa thám hoa đáng thương, cứ như vậy nằm lẻ loi trên mặt đất, không ai để ý.
"Ai ui..." Thẩm Gia Cẩm từ từ mở mắt, vuốt đầu mình, đau thật! Nữ nhân này ra tay độc quá.
Nhìn sắc trời, thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Gia Cẩm nhìn bảng hiệu phường đậu hũ Hạ gia, nhẹ nhàng nở nụ cười. Sau đó lập tức biến đổi thành vẻ mặt đưa đám, đập cửa.