Cẩm Tú Mỹ Nhân

Chương 9: Có con gián gọi là Tiểu Cường



Từ lúc bắt đầu cuộc sống ở chung, Hạ Tiểu Muội cảm thấy không thể tiếp tục mặc kệ Thẩm Gia Cẩm như thế được. Việc nhà làm sao cũng phải phân ra làm, người ta trong tuồng Hoàng Mai* không phải đều hát vậy à, "Chàng làm ruộng ta dệt vải, chàng gánh nước ta tưới cây!" Cũng không thể đến lượt nàng, lại biến thành, "Ta nấu cơm ta rửa chén, ta lau sàn ta giặt cả quần áo."

*Tuồng Hoàng Mai vốn gọi là "Điệu Hoàng Mai" hoặc "Tuồng Hái Chè", là loại tuồng dân gian nhỏ được hình thành tại ba tỉnh An Huy, Hồ Bắc. Trong đó có một loại chuyển dần sang khu vực An Khánh lấy huyện Hoài An tỉnh An Huy làm trung tâm, kết hợp với nghệ thuật dân gian địa phương, hình thành bản sắc của mình, ca và thoại đều bằng tiếng địa phương, được gọi là "giọng Hoài" hoặc "điệu Hoài". Những vở tuồng Hoa Mai xuất sắc gồm "Thiên Tiên phối", "Ngưu Lang Chức Nữ", "Hoài âm ký", "Nữ phò mã", "Vợ chồng ngắm đèn", "Cắt cỏ lợn", "Giếng Cây liễu", "Hội cầu Lam", "Gặp giữa đường" v v...

Mà nàng cũng không yêu cầu một vị ‘thần’ tới để cung phụng.

Bán xong đậu hũ, Hạ Tiểu Muội quyết định việc nhà sẽ phân công ra, cố gắng mềm mỏng thương lượng với Thẩm Gia Cẩm.

"Thần Kinh, đến đây, ngươi ngồi đi." Hạ Tiểu Muội mỉm cười dịu dàng.

Thẩm Gia Cẩm vô thức rùng mình một cái, hắn tiến tới trước mặt Hạ Tiểu Muội, tay sờ trán Hạ Tiểu Muội, vẻ mặt lo lắng hỏi, "Nương tử, nàng bị bệnh à?"

Mặt hắn nhất thời suy sụp, cầm tay áo che nửa khuôn mặt, "A a a a... nương tử ơi, nàng đừng dọa người ta... Nghìn vạn lần nàng đừng có chuyện gì! Nếu nàng có chuyện, người ta phải sống sao đây! Đời này sự trong sạch của người ta đều hủy trong tay nàng rồi..."

Hạ Tiểu Muội đen mặt, một bạt tay đẩy cái đầu đang nhích lại gần của hắn, "Ngươi mới bệnh đó! Rốt cuộc là ai hủy trong sạch của ai hả! Ngươi ngồi xuống nói chuyện đường hoàng cho ta!"

Thẩm Gia Cẩm vâng một tiếng, rạo rực ngồi ngay ngắn, còn không quên khuyến mãi thêm nụ cười vui vẻ cho Hạ Tiểu Muội, "Nương tử mời nàng nói."

Hạ Tiểu Muội đỡ trán thở dài, sau đó nghiệm mặt, "Nếu ngươi muốn ở chỗ ta, cũng không thể để ta hầu hạ ngươi mỗi ngày? Ngày ngày trôi qua đều không làm gì, có phải ngươi quá rảnh rỗi không? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hổ thẹn à?"

Thẩm Gia Cẩm vô tội chớp chớp mắt, "Ta không rảnh rỗi đâu, mỗi ngày đều phải ứng phó với đám nữ nhân trong trấn, ta rất bận rộn đó. Hơn nữa ta chả thấy hổ thẹn gì, nương tử nàng không cảm thấy từ nhỏ ta chẳng làm việc nặng ư?"

Hạ Tiểu Muội hết cách, đấm ngực khóc rống, "Trên đời này tại sao có loại người vô liêm sỉ không biết xấu hổ không biết giới hạn như ngươi chứ..."

Thẩm Gia Cẩm bày ra vẻ mặt đau lòng nhìn nàng không ngừng đấm ngực, nhịn không được nhắc nhở, "Nương tử à, ta không ngại để nàng tự ngược đâu, nhưng có thể đừng đấm ngực không? Rất dễ biến thành ngực phẳng đó, cho dù không biến thành ngực phẳng, cũng rất dễ rũ xuống nha..."

Hạ Tiểu Muội trợn trắng hai mắt, tay chân buông xuôi, ngã về sau, để nàng chết đi!

...

Dù sao, đã nói rõ ràng.

Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Muội dán một tờ giấy trong phòng, trên đó viết mấy chữ lớn: Quy tắc ở chung.

Thẩm Gia Cẩm hăng hái như học sinh tiểu học nghiên cứu từng điều từng điều một, Hạ Tiểu Muội ở bên cạnh cười vui vẻ, "Thấy chưa? Về sau sẽ tuân thủ quy tắc này."

Thẩm Gia Cẩm gật đầu, quy tắc rất đơn giản, chỉ có ba điều thôi.

Một, Hạ Tiểu Muội nói chắc chắn đúng, nhất định phải tuân theo.

Hai, Hạ Tiểu Muội phân phó nhất định phải làm, không được lười biếng hoặc đầu cơ trục lợi!

Ba, mọi giải thích về các quy tắc trên đều thuộc quyền sở hữu của Hạ Tiểu Muội.

Xem xong các quy tắc, Thẩm Gia Cẩm vuốt cằm suy tư nửa ngày, xoay đầu hỏi Hạ Tiểu Muội, "Cái này không phải ý nói... chỉ cần nghe lời nàng là được à?"

Hạ Tiểu Muội ra sức gật đầu, lớn tiếng khẳng định, "Chính là ý đó!"

Thẩm Gia Cẩm ồ một tiếng, lại qua nửa ngày mới hỏi, "Ta có thể thêm một điều không?"

Hạ Tiểu Muội suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân đã đưa ra ba điều, hơn nữa nàng nhiều lần nghiên cứu, quy tắc này tuyệt đối không có bất kỳ lỗ hỏng nào để Thẩm Gia Cẩm nắm cả, dứt khoát đáp một cách sảng khoái, "Được, vậy cho phép ngươi đưa ra một điều."

Thẩm Gia Cẩm cười nâng bút lên thêm một hàng chữ, Hạ Tiểu Muội vừa nhìn liền khóc.

Chỉ thấy một hàng chữ rồng bay phượng múa trên bảng quy tắc: Bốn, phu xướng phụ tùy, tất cả lời nói, cử chỉ, mệnh lệnh của Hạ Tiểu Muội đều phải được phu quân Thẩm Cẩm đồng ý!

Hạ Tiểu Muội khóc xong rồi, trong lúc Thẩm Gia Cẩm đang mỉm cười như ý, nàng muốn gỡ ‘Quy tắc ở chung’ xuống, bài học xương máu khiến nàng hiểu rõ, Thẩm Gia Cẩm là loại người hoàn toàn không biết xấu hổ không biết giới hạn!

Phường đậu hũ Hạ gia mở cửa như thường lệ, sau khi đợi mọi người đều quen thuộc nam sắc của Thẩm Gia Cẩm, nữ nhân không còn điên cuồng như trước, nam nhân thỉnh thoảng có thể thừa dịp Thẩm Gia Cẩm không ở cửa tiệm mà bắt đầu trêu đùa Hạ Tiểu Muội một chút.

Đương nhiên dưới tình huống Thẩm Gia Cẩm không nhìn thấy kìa, lần trước có người ỷ vóc dáng cao to, thân thể cường tráng làm trò trước mặt Thẩm Gia Cẩm đùa bỡn Hạ Tiểu Muội, khi đó Thẩm Gia Cẩm vẫn tươi cười.

Nào ngờ không được vài ngày bỗng nhiên nghe nói ‘mặt hàng’ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển kia lọt vào hố săn gấu ở ngọn núi lân cận, nơi đó hiếm người qua lại, gắng gượng trong hố năm ngày mới có người cứu ra. Sau khi được cứu thoát, gặp lại Thẩm Gia Cẩm liền run rẩy tựa như chuột thấy mèo.

Chuyện này để lại bóng ma tâm lý cho không ít nam nhân ở trấn Thanh Sơn, thế nhưng chỉ cần thật tình mua đậu hũ, không đùa giỡn Hạ Tiểu Muội, vậy chuyện gì cũng chẳng xảy ra cả.

Khi Hạ Tiểu Muội đang bán đậu hũ cũng nghe được câu chuyện, người bên ngoài đều nói Thẩm Gia Cẩm không có khí chất nam nhi, còn hơi ngốc, nhưng nói không chừng là một cao thủ võ lâm, trên người mang võ công tuyệt thế.

Hạ Tiểu Muội khinh bỉ câu chuyện này, nhưng tối đó lại nhịn không được hóng hớt hỏi Thẩm Gia Cẩm.

"Không có, mỗi ngày ta đều ở nhà, thời gian đâu mà ra ngoài chứ?" Thẩm Gia Cẩm đang ăn cơm, còn bày ra vẻ mặt vô tội.

Hạ Tiểu Muội thoáng suy ngẫm, cũng không hỏi thêm nữa.

Buổi tối trở về phòng mình, Hạ Tiểu Muội vừa mới vào phòng chợt nghe âm thanh "Á——" thét chói tai, nàng tiện tay cầm gậy gỗ bước ra ngoài.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Gặp trộm à?"

Thẩm Gia Cẩm quần áo xốc xếch từ phòng củi chạy tới, mắt phượng ngập nước mông lung, tóc tai rối bù, sắc mặt ửng đỏ, thở hổn hển. Ánh trăng rọi vào mặt hắn, khiến làn môi mỏng sáng loáng tản ra sức cám dỗ chết người, hắn sợ hãi ôm Hạ Tiểu Muội, "A a a a... dọa ta sợ muốn chết..."

Ừng ực. Hạ Tiểu Muội nuốt ngụm nước bọt, thường ngày chỉ cảm thấy nam nhân này khá õng ẹo, tối nay sao trở nên phong tình vạn chủng thế...

Thẩm Gia Cẩm đang ôm nàng còn thoải mái cọ cọ, miệng hô mấy tiếng không có tí cảm xúc, "Ta sợ... ta sợ quá..." Trên thực tế đang cọ cọ, cọ cọ...bộ ngực, mềm mềm, mềm mại quá đi...

Lúc này Hạ Tiểu Muội mới phản ứng kịp bản thân bị sàm sỡ, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, mạnh mẽ đẩy hắn ra hai tay che ngực, "Ngươi làm gì thế?"

"Nương tử... ta sợ..." Thẩm Gia Cẩm chớp chớp mắt, lộ ra lệ quang, dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn Hạ Tiểu Muội.

Hạ Tiểu Muội xoay lưng, không để lại dấu vết lau nước bọt ở khóe miệng, chết tiệt! Làm sao nàng lại giống đám sắc nữ trong trấn chảy nước miếng với tên thần kinh này chứ!

"Ngươi chán sống hả, nửa đêm nửa hôm hô hào cái gì! Gặp trộm sao?" Hạ Tiểu Muội xoay người hung hăng với Thẩm Gia Cẩm, lại thở phì phò kéo chặt xiêm y đã mở rộng trước ngực hắn, "Ngươi gặp hái hoa đạo tặc ư? Xiêm y sao không mặc chỉnh tề?"

Thẩm Gia Cẩm ủy ủy khuất khuất nói, "Người ta lập tức đi ngủ ngay, đương nhiên phải cởi quần áo bộ. Hắn đột nhiên xông ra, ta rất sợ..."

Hắn? Hạ Tiểu Muội thoáng khẩn trương, chẳng lẽ thực sự có trộm sao. "Ai? Ở đâu?"

Thẩm Gia Cẩm sợ hãi nói, "Là Tiểu Cường đó!"

"Tiểu Cường?" Hạ Tiểu Muội sửng sốt, trái lại phản ứng kịp, tức giận muốn cầm gậy gỗ đập hắn, "Phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng! Hóa ra ngươi thông đồng với người ngoài tới trộm đồ hả?!"

Thẩm Gia Cẩm lắc đầu liên tục, "Không phải không phải, Tiểu Cường là con gián đó."

Khốn kiếp, thì ra là nó chứ không phải hắn!

Hạ Tiểu Muội lườm hắn, "Làm gì không gọi thẳng là con gián đi, Tiểu Cường gì chứ, bọn ngươi quen thân lắm hả?"

Thẩm Gia Cẩm nghiêm nghị nói, "Xem đi, nương tử, nàng đây thật thiển cận. Chẳng lẽ nàng không biết lời thoại rất nổi tiếng trong《 Tam tiếu nhân duyên 》à, sủng vật của vị Đường giải nguyên kia gọi là Tiểu Cường đấy?"

Hạ Tiểu Muội hừ mũi một tiếng, "Ai lấy con gián làm sủng vật chứ, bẩn chết! Ngươi cho là ai cũng thần kinh như ngươi ư? Bịa đặt để gạt ta."

Thẩm Gia Cẩm bày ra vẻ mặt đau lòng, "Nương tử ơi, sao nàng không tin vi phu vậy, vị Đường giải nguyên đó quả thật là kỳ nhân trong thiên hạ, Tiểu Cường làm bạn với hắn nhiều năm... Về sau Tiểu Cường của hắn qua đời, Đường giải nguyên vì tưởng niệm sủng vật, đã đặt tên cho những con gián trong thiên hạ là Tiểu Cường, có thể thấy được sự vĩ đại của tình yêu nha!"

Hạ Tiểu Muội nổi nóng, "Đợi đến lúc ngươi chết, ta cũng đặt tên cho mấy con bọ hung trong thiên hạ là Thẩm Cẩm."

Vẻ mặt Thẩm Gia Cẩm như đưa đám, "Hóa ra ở trong mắt nàng, vi phu chỉ là con bọ hung..."

"Được rồi, được rồi, đã hơn nửa đêm đi đâu tìm bọn sâu bọ đây, sáng sớm mai ta giúp ngươi tìm rồi thủ tiêu nó." Hạ Tiểu Muội ngáp một cái, phất tay đuổi Thẩm Gia Cẩm.

Thẩm Gia Cẩm sùng bái nói, "Nương tử nàng thật can đảm... Có điều lần sau phiền nàng hãy đổi một từ khác, cái từ ‘thủ tiêu’ này bình thường là độc quyền của nam nhân."

Hạ Tiểu Muội đỏ mặt, xí một tiếng khinh miệt, sau đó xoay người bước vào phòng.

Thẩm Gia Cẩm nhìn nàng trở về phòng, khép vạc áo lại, mỉm cười, cũng trở về ngủ.

Rạng sáng hôm sau, Thẩm Gia Cẩm bèn ầm ĩ để Hạ Tiểu Muội tìm con Tiểu Cường đã làm hắn ‘vô cùng sợ hãi’ kia rồi giết chết. Hạ Tiểu Muội không lay chuyển được hắn, sau khi mở cửa đành bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Cường.

Người đến mua đậu hũ cũng thấy khó hiểu khi chứng kiến hai người họ vểnh mông lên tìm kiếm khắp phòng, hầu như đều hỏi một câu, "Hai người đang làm gì thế?"

"Tìm Tiểu Cường."

Người đến vừa buồn bực vừa gật đầu bỏ đi, Tiểu Cường là ai nhỉ?

Một lát sau, lại có người hỏi, "Ta nói nè, hai người đang làm gì vậy?"

"Tìm Tiểu Cường..." Hai người họ đồng thanh trả lời.

Lại một lát sau, còn có người tới hỏi, "Hai người đang làm gì thế?"

"Tìm Tiểu Cường!" Hai người họ tìm rất nhiều nơi, vừa mệt vừa bẩn, tay quệt lên mặt làm tăng thêm một vệt đen.

Lại lại một lát sau, lại có người tới hỏi. "Hai người đang làm gì vậy?"

"..."

Thẩm Gia Cẩm vỗ vai Hạ Tiểu Muội, "Nương tử, bọn họ hỏi thế thật phiền..."

Hạ Tiểu Muội trừng hắn, "Không biết xấu hổ còn nói người ta nữa? Nếu ngươi không lôi kéo ta, tìm chẳng ra, thì làm sao có nhiều người hỏi tới hỏi lui vậy! Ngươi đâu phải không biết người ở trấn này hóng hớt bao nhiêu!"

Thẩm Gia Cẩm vuốt cằm suy nghĩ một chút, "Bằng không thế này đi, ta viết một tờ giấy, bên trên ghi là ‘Chúng ta đang tìm Tiểu Cường’, bọn họ trông thấy cũng không hỏi nữa..."

Hạ Tiểu Muội hoài nghi hỏi, "Được không đó?"

"Được hay không viết rồi mới biết!" Nói viết liền viết, Thẩm Gia Cẩm vội vàng chạy tới cái bàn bên cạnh, nhấc bút lên đề sáu chữ to, ‘Chúng ta đang tìm Tiểu Cường’, rồi bôi chút hồ, bộp một tiếng dán lên tường.

"Vậy cho bớt việc, bọn họ cũng sẽ không hỏi lại." Thẩm Gia Cẩm phủi phủi tay, ha hả cười nói.

Hạ Tiểu Muội túm y phục của hắn, "Đừng nói nữa, mau tìm đi."

Một lúc sau, có người tới mua đậu hũ, thấy hai người ở bên trong tìm trước tìm sau, lại nhìn tờ giấy ‘Chúng ta đang tìm Tiểu Cường’ trên tường, quan tâm hỏi.

"Hai người tìm được chưa?"

Hai người họ 囧.

"Tiểu Cường là ai vậy?"

Hai người lại 囧.

"Hắn bao nhiêu tuổi?"

Hai người lại lại 囧.

"Có muốn ta giúp hai người một tay không?"

Hai người họ ai oán nhìn nhau, sau đó hướng ra ngoài cửa rống to, "Không cần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.