Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 7



“Anh ơi----“

“Thương Tuyệt-----“

“Anh ơi-----anh đang ở đâu? Chúng em đến tìm anh rồi!”

Trong đêm tối, bầu trời không một ngôi sao, bình thường thì ánh trăng đã xuất hiện từ lâu nhưng giờ phút này lại không có, chỉ còn cây khô xào xạc làm bạn cùng gió lạnh vì lo lắng cho hai mẹ con hát một dạ khúc, lúc này trong nhà người ta đã không còn ánh đèn, có lẻ vì trên núi truyền đến tiếng gọi ầm ĩ vang vọng cả sơn thôn, một người phụ nữ dẫn theo cô bé 8 tuổi mở đèn pin đi về phía trước trong ngọn núi hiểm trở, chỉ vì tìm người con trai thiếu tình thương.

Đã đi hơn 1 tiếng đồng hồ, vẫn là không thấy bóng dáng Diêm Thương Tuyệt, người trên núi càng thêm sốt ruột.

Không biết đã tìm kiếm bao nhiêu lần, một tiếng lại một tiếng gọi, khiến ban đêm vốn yên tĩnh của chốn này không còn say giấc ngủ nữa.

“Nguyệt Như, giữa đêm khuya không đi ngủ mang theo con gái lên núi mò mẫn đi bộ gì đó?” Ở nơi xa xuyên thấu qua ánh sáng của đèn pin, nhìn không rõ thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đi về hướng này.

Người đến chính là trưởng thôn Ngô Đai Ngưu, ở trong thành phố vừa họp xong trở về, đang chuẩn bị đi ngủ, lại nghe được trên núi có âm thanh, hắn không yên lòng, sợ có chuyện không may xảy ra nên theo ánh sang của ngọn đuốt mà lên đây, lại nhìn thấy người trong thôn là Cố Nguyệt Như dẫn theo Tưởng Niệm cầm đèn pin ánh sang hơi yếu đang tìm người.

Đền khi thấy rõ người đến, Tưởng Niệm ‘oa’ một tiếng khóc, chạy tới ôm chân người đến.

“Bác trưởng thôn, không thấy anh đâu, không thấy anh đâu, làm sao bây giờ?” Cô rất sợ hãi nha, mẹ nói anh nghĩ cha của anh không thương anh, cho nên mới một mình lén bỏ đi, bây giờ anh nhất định là rất đau lòng.

Trưởng thôn Ngô Đại Ngưu nghe xong lời nói của Tưởng Niệm thì ngồi xổm xuống nắm chặt lấy đầu vai của Tưởng Niệm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Buổi chiều không phải người vẫn còn đây sao? Khi nào thì không còn ở đây nữa?” Vậy phải làm sao bây giờ, Diêm tổng giám đốc ngàn lần căn dặn nói rõ là phải chăm sóc thật tốt vị thiếu gia kia, bây giờ không thấy người nữa, vậy thì làm thế nào cho được đây!!!

“Anh Đại Ngưu, trước hết buông Tưởng Niệm ra, anh làm con bé đau.” Nhìn vẻ mặt cố chịu đựng của con gái, Cố Nguyệt Như có chút đau lòng. Đi đến kéo đầu vai nhỏ ra khõi hai bàn tay kia.

Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Diêm Thương Tuyệt nói hắn đói bụng, cô lập tức nghĩ làm chút gì đó ăn.

Vì vậy cô mang 10 kí gạo mà đầu năm trong thôn phân phát cho từng nhà ra, nhớ đến trong nhà cũng không có thứ gì tốt, cô lại mang cục thịt muối mà Ngô Đại Ngưu đưa cho ra nấu, nhưng sau đó đến lúc cơm chín, cô lại không thấy Diêm Thương Tuyệt đâu, lúc đầu nghĩ là do tâm trạng của hắn không tốt, lát sau sẽ quay lại.

Nhưng chờ nửa tiếng hắn cũng không quay lại, cô liền đi khắp nơi tìm kiếm, ai ngờ đi đến lưng chừng núi, nhìn thấy bầu trời dần dần tối, cô càng thêm lo lắng.

“À, xin lỗi nha! Bác có làm đau Tưởng Niệm không? Tại Bác sốt ruột quá, không thấy anh là xảy ra chuyện lớn.” Điều chỉnh tâm trạng một chút, Đại Ngưu có chút áy náy nói.

Vậy phải làm sao bây giờ, cha của Diêm thiếu gia có hứa hẹn với thôn, nếu con của hắn có thể thông qua lần trãi nghiệm cuộc sống này, hắn sẽ xây trường học mới trong thôn, còn sửa cầu lót đường, đầu tư xây dựng.

Bây giờ cũng thật tốt, thiếu gia của người ta không thấy đâu, trường học không có, đầu tư xây dựng cũng không, nhưng những thứ này đều không quan trọng, điêu quan trọng là hắn đi đâu để tìm một đứa con trai anh tuấn lại thông minh như vậy bồi thường cho người ta !!!

Nhìn khuôn mặt như đưa đám của Ngô Đại Ngưu, Tưởng Niệm ngước lên gương mặt xinh đẹp lắc đầu một cái.

Bởi vì đã đi trong thời gian khá lâu, trán của Tưởng Niệm cũng toát mồ hôi, mặt mũi cũng có chút tái nhợt, dù sao thì sức lực của một đứa bé 8 tuổi cuối cùng cũng không thể bằng một người lớn, bởi vì cô bé lo lắng cho mẹ một mình ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới cương quyết đi cùng mẹ.

Xem ra anh không thích cuộc sộng ở nơi này.

“Không có gì, bác trưởng thôn không làm con đau, chúng ta nhanh chóng đi tìm anh đi, trời tối, anh không biết đường về nhà sẽ sợ hãi.” Đứa trẻ này vẫn hiểu chuyện như vậy khiến người ta phải đau lòng.

“Như vậy đi! Tôi về trong thôn kêu gọi mọi người cùng nhau lên núi tìm, hai người cẩn thận một chút biết không?” Ngô Đại Ngưu đứng lên, nhìn Cố Nguyệt Như ở bên cạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.