Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Quyển 1 - Chương 17



Một ván cờ đánh cả ngày vẫn còn dang dở. Tựa như ngày hôm đó, vĩnh viễn không có hoàng hôn. Nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời xế tây, chỉ còn ánh chiều tà đưa tình.”

Nhớ tới mấy năm trước, cùng đi lễ Phật với mẫu thân ở chùa lớn ngoài ngoại ô, lúc đang muốn quay về, khi đó cũng là lúc xế chiều, thái dương sắp ẩn. Nhưng đúng lúc phương trượng trụ trì xuất quan. Đây cũng là lần đầu tiên nàng vinh dự gặp mặt trụ trì phương trượng. Trước đó chỉ là nghe nói mà thôi, biết được trụ trì phương trượng Hoằng Hải pháp sư là cao tăng đắc đạo có địa vị cao nhất nổi danh nhất của vương triều Bách Lý, từ trước đến nay chỉ người có duyên mới gặp được ngài ấy. Cho dù quan to quý nhân, cũng có thể miễn gặp. Ngay cả mẫu thân thân là Tể tướng phu nhân, cũng chỉ gặp qua một lần mà thôi.

Ngày ấy nàng cũng là hưng trí đến đây, mới cùng mẫu thân đi tới. Khi gặp được vị cao tăng xưa nay hiếm thấy. Mẫu thân rất là cao hứng, cho nên xin trụ trì cho nói chuyện riêng một lần. Trụ trì phương trượng vừa nhìn thấy nàng, đã liên tục tán dương: “Chúc mừng Tể tướng phu nhân. Dung mạo Nguyễn tiểu thư hồng loan tinh động, sau này nhất định là phú quý hơn người. Vinh hoa phú quý, hưởng đời không hết.”

Sau đó khi Bách Lý Hạo Triết được sắc phong làm hoàng thái tử, mẫu thân liên tục lôi kéo tay nàng, cười tủm tỉm nói: “Trách không được ngày đó phương trượng nói Song nhi là người phú quý hơn người, thì ra về sau con nhất định sẽ là hoàng hậu.”

Quân cờ đen trắng trên bàn cờ đều là cống phẩm của Tây Vực được gọt đẽo tỉ mỉ từ ngọc thạch quý giá, cầm trong tay mượt mà nhẵn nhụi. Nhìn lướt qua bài trí trong Chiêu Dương điện, cái gì cũng là thứ quý nhất, tốt nhất trên đời này. Chính là vì sao một chút vui sướng nàng cũng không có?

Mặc Trúc bế tiểu thái tử lại đây, ngày mai là tròn một tuổi . Thấy Nguyễn Vô Song, bé con không ngừng cọ cọ hai chân hai tay nhòai ra bộ dáng như là muốn được nàng bế vậy. Mắt cười linh động, bởi vì đang mọc răng cho nên nước miếng rớt ra không không ngừng. Nguyễn Vô Song buông quân cờ xuống, khẽ bật cười, đứng dậy ôm bé con ngồi xuống cẩm tháp, hỏi Mặc Trúc nói: “Đã bú sữa chưa?” Trong cung vốn đã phân phó hai vú em tốt nhất hầu hạ ngày đêm nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng liền sai Mặc Trúc qua đó trông một tay. Mặc Trúc trả lời: “Mới vừa bú xong.”

Nhìn thấy con trai cười khanh khách, cả căn phòng tựa hồ cũng náo nhiệt hẳn lên. Nàng vẫn không phải là rất thương yêu nó, thường cố ý làm như vô tình lãnh đạm. Nhìn nó ngồi, tay không chịu yên, lôi kéo tay áo nàng rồi lại thả ra, giống như đó là thứ chơi rất vui vậy. Nàng cầm lấy một cái trống nhỏ trên tháp, nhẹ nhàng chớp lên, thanh âm thanh thúy có tiết tấu lôi kéo sự chú ý của nó, chỉ thấy nó mở to ánh mắt tròn tròn đáng yêu, nhìn tay nàng nhích tới nhích lui. Trong chốc lát, nó vươn tay ra: “Nương — muốn —- muốn —–” lời nói chưa được rõ ràng lắm, nhưng thanh âm mềm mại rất là dễ nghe, quả thực là đi vào lòng người.

Lòng nàng không khỏi dâng lên yêu thương, đem trống nhỏ đưa cho con. Tử Tín rất nhanh đã nắm chặt lấy, nhẩn nha chơi tiếp. Một bên lắc lắc còn một bên khanh khách cười, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng lấy khăn lụa ra lau nước miếng cho bé sủng nịch nói: “Ngoan!”

Qua sát đứa bé thật kỹ, cái gì cũng đều nho nhỏ, phấn nộn đáng yêu. Kỳ thật tại thâm cung nội uyển này, nàng không có gì cả, chỉ có một mình Tử Tín mà thôi. Nàng hẳn nên đem tất cả chuyện trước kia quên đi, không nên đem chuyện mọi chuyện đều trút nên đầu đứa bé này. Nàng chậm rãi cúi người, vạn phần yêu thương khẽ hôn lên trán con trai. Đã quá may mắn rồi , tất cả những gì nữ tử trong thiên hạ tha thiết ước mơ, nàng đều đã có được, không phải sao? Còn muốn yêu cầu quá phận gì, quả thật là làm khó trời xanh rồi.

Nàng đem cả người nhấn chìm trong nước, nước rất ấm áp, thoải mái. Đây là Cam Lộ điện phía sau Chiêu Dương điện, thông với nội tẩm của Chiêu Dương điện, là một cái ao tắm mà Cảnh Nhân đế năm xưa vì bác mà xây dựng, mời thợ khéo tay đến tạc từ một ngọn núi nhỏ phía sau điện. Có thể thấy được tiên đế cũng đã dồn rất nhiều tâm tư vào đây. Lòng ao chia làm ba bậc có thể ngồi, nằm hay bơi. Đáy ao được lót bằng cẩm thạch hảo hạng. Bao nhiêu tâm tư bỏ ra như thế, chẳng lẽ không có một chút tâm ý nào bên trong sao?

Mặc Lan biết khi tiểu thư tắm rửa không thích có nhiều người bên cạnh, liền nháy mắt bảo đám thị nữ lui ra. Một bên dùng Yểu Thủy Lâm nhẹ nhàng vớt nước đổ lên bờ vai trắng mịn ngọc ngà của nàng, một bên nói: “Buổi chiều hôm nay, phu nhân lại đây, mang rất nhiều lễ vật tặng tiểu thái tử mừng 1 tuổi. Còn hỏi nô tỳ một việc ———-”

Nguyễn Vô Song hỏi: “Chuyện gì?” Mặc Lan suy nghĩ thật kỹ, một hồi lâu mới ghé sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Phu nhân hỏi về chuyện lâm hạnh sau khi Hoàng Thượng tuyển phi———” bậc làm cha mẹ luôn rất quan tâm đến chuyện của nữ nhi, cho dù lực không đủ cũng có thể giúp đỡ được phần nào lo ưu. Nàng nhắm mắt, nói: “Vậy ngươi trả lời phu nhân thế nào?”

Mặc Lan nói: “Nô tỳ theo như lời dặn dò của tiểu thư, nói hết thảy như thường!” Nàng biết cha mẹ nhất định sẽ hỏi về tình hình trong cung của nàng cho nên từ sớm đã dặn Mặc Lan phải đối đáp thế nào rồi. Có thể giúp cho bọn họ an lòng một chút cũng là chuyện duy nhất mà bậc làm con như nàng có thể làm được. Thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi!” Tuy rằng biết loại chuyện này chỉ có thể giấu diếm nhất thời, nhưng giấu được đến đâu thì cứ giấu.

Mặc Lan thở dài một hơi, chốc lát lại nói: “Nô tỳ có câu, không biết có nên nói hay không?” Nguyễn Vô Song Nhắm mắt lại nói: “Nên nói thì nói, không nên nói thì đừng có nói.” Trong cung bí mật khó giữ nếu nhiều người biết. Cái gọi là tâm hại người không có nhưng tâm phòng người hại mình thì phải có! Mặc Lan bóp bóp vai cho nàng, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, thở dài: “Tiểu thư, Hoàng Thượng kia ——- kia — cũng không có giống với quy củ lễ pháp nha!” Nàng là nha hoàn thân cận bên cạnh tiểu thư, cũng không có phát hiện ra chỗ nào không đúng, nhưng Hoàng Thượng lại cố tình không lâm hạnh Chiêu Dương điện, tính đi tính lại cũng đã hơn ba tháng rồi.

Nguyễn Vô Song mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn hơi nước bốc lên, một mảnh mênh mông mờ ảo. Trên mặt nước cánh hoa trôi nổi, giống như là thêu hoa trên gấm, lục bình trôi sông, hư ảo mà không thật. Thật lâu sau, nàng mới mở miệng, nhẹ giọng nói: “Mặc Lan, về sau những lời này tuyệt đối không được nhắc lại nữa. Trên đời, chỉ cần chuyện mà Hoàng Thượng thích, thì đó là lễ, đó là pháp.” Mặc Lan “Dạ” một tiếng vâng lời.

Cho dù nàng không muốn biết, trong cung vẫn luôn có bộ phận chuyên trách ghi chép lại chuyện lâm hạnh của hoàng đế. Hai tháng nay, Trừng Bích cung cùng Giáng Vân cung là nhiều nhất, tuy rằng số lần cũng không nhiều lắm, nhưng nhìn qua cũng đủ thấy Giáng Vân cung nhiều hơn cả. Nếu đây là điều hắn muốn, cũng là quyền lợi của hắn. Nàng không có quyền lực can thiệp, không thể can thiệp, cũng không có thể can thiệp. Cho dù là tiền triều hay là Bách Lý hoàng triều làm gì có vị hoàng đế nào không có tam cung lục viện, bất quá hắn cũng chỉ nạp có 4 phi tử mà thôi, tuyệt đối không phải là nhiều.

Những gì nàng muốn đều đã được thử qua, thứ gì nữ tử trong thiên hạ muốn có nàng cũng có đủ, nàng còn phải cầu mong gì đây? Nếu nàng còn muốn nhiều hơn gì đó, sợ là ngay cả ông trời cũng cảm thấy nàng quá tham lam, sẽ trừng phạt nàng. Chính là chỉ có nàng biết, có thứ gì đó đến rồi đi, khi đi mọi thứ sẽ vĩnh viễn không thể như lúc ban đầu. Cho nên nàng chỉ có thể cố gắng thu thập tàn cục, chắp vá mà sống hết quãng đời này.

Mặc Lan thấy nàng thật lâu không có nói gì, cười nói: “Mấy ngày trước đây, Mặc Trúc còn cùng nô tỳ bàn luận về chuyện trước đây của chúng ta ở phủ Tể tướng, khi đó ngày nào chúng nô tỳ vẫn thắc mắc đoán già đoán non coi tiểu thư sẽ đồng ý lời cầu hôn của công tử nhà nào? Mà khi đó chúng nô tỳ có đoán tới đoán lui cũng chưa bao giờ ngờ tới tiểu thư có ngày sẽ trở thành hoàng hậu nha?” Đúng vậy, nàng cũng không có nghĩ tới. Cho tới bây giờ cũng không có. Trước kia nàng thầm nghĩ tìm một người giống như phụ thân có thể yêu thương mẫu thân. Nhưng thời khắc nàng đồng ý chỉ hôn của tiên đế nàng đã biết, ý tưởng đó chỉ là hy vọng xa vời mà thôi . Con cháu Hoàng gia, người nào không ba vợ bốn nàng hầu, con cái đầy nhà, lời hay ý đẹp mà viết thì là ‘Khai chi tán diệp! ’(Đâm cành nảy lộc. )

“Còn nhớ rõ có một lần, vị Lý công tử gia thế cũng khá lớn, gặp được tiểu thư một lần ở chợ, sau đó liền trăm phương nghìn kế hỏi thăm. Cuối cùng cũng dò hỏi được năm lần bảy lượt nhờ bà mối tới cầu thân. Sau đó ngay cả người hầu trong phủ cũng biết ngày 18 hàng tháng, bà mối của Lý công tử nhất định sẽ đến, cho dù là trời có mưa gió bão bùng ra sao. Cho nên mỗi lần tới ngày đó, Mặc Trúc nhất định sẽ cùng đám Cúc nhi, Đào nhi trong phủ, cá cược đoán xem bà mối kia mặc áo đỏ hay là áo xanh nữa đó ——-” nghe đến đó, Nguyễn Vô Song thật sự nhịn không được, xì một tiếng bật cười: “Đám nha đầu các ngươi! Sao ta không biết được chuyện này?”

Mặc Lan lè lưỡi, nói: “Nô tỳ làm sao dám cho tiểu thư biết chứ? Hơn nữa nếu mà thua sẽ bị phạt nha?” Nguyễn Vô Song thở dài nói: “Những lời này chỉ được nói với ta, nhất định đừng để người ngoài nghe được.” Điều cấm kị trong hoàng cung này chính là nhắc đến mối quan hệ của nữ tử trong cung với nam tử nào đó. Nếu là bị phát hiện, nhẹ thì biếm lãnh cung, nặng thì cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Mặc Lan tự nhiên hiểu được nặng nhẹ, vội đáp: “Nô tỳ không dám. Nô tỳ chỉ muốn cho tiểu thư vui vẻ chút thôi.” Đã lâu rồi nàng không có nhìn thấy tiểu thư mở lòng cười vui vẻ.

Không khí tràn ngập mùi hương tự nhiên, nhàn nhạt thanh nhã rất dễ chịu. Nàng khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào bệ đá, nói: “Tạm thời không cần hầu hạ!” Mặc Lan “Dạ” một tiếng xoay người chuẩn bị quần áo sạch sẽ bỏ trên khay quần áo, chuyện này căn bản có thị nữ chuyên trách, nhưng giờ phút này đều đã cho các nàng ấy lui nên nàng làm cả.

Vừa mới quay người lại, giật mình thấy Bách Lý Hạo Triết chỉ đứng cách nàng chưa đầy một thước, cũng không biết đã đứng bao lâu. Nàng cả kinh, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ muốn hét lên. Chỉ thấy Bách Lý Hạo Triết giơ tay ý bảo nàng yên lặng lui ra ngoài. Nàng quay đầu nhìn tiểu thư liếc mắt một cái, thấy tiểu thư cũng chưa có động đậy gì, một chút cũng không có phát hiện. Cũng thật sự không có gan mà phát ra tiếng động, đành phải khom người hành lễ, nhẹ nhàng mà lui ra ngoài.

Cũng không biết dựa vào nghỉ ngơi bao lâu, khi cảm thấy cả người đều thư thái. Nàng mới chậm rãi đứng lên nói: “Mặc Lan, thay quần áo đi!” Có một áo ngủ bằng tơ lụa mềm mại in hình trăng lưỡi liềm nhẹ nhàng khoác lên trên vai của nàng. Nàng giơ tay ra nói: “Đỡ ta đứng dậy đi!” Có một bàn tay rắn chắc to lớn nắm lấy bàn tay nàng. Người này không phải Mặc Lan! Nàng cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, liền thấy hắn đang đứng ở trước mặt, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Dùng sức túm chặt lấy quần áo, nhưng đúng là cái gì cũng che không được, chỉ cảm thấy vừa quẫn vừa thẹn, mặt mũi đỏ bừng tía tai. Hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng, tay dùng lực một chút, mạnh mẽ đem nàng kéo vào lòng. Tay túm lấy quần áo của hắn, chậm rãi nắm chặt lấy. Nàng bình ổn hô hấp, có chút thở dốc, cuộn người trong ngực hắn, tim đập dồn dập, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, nô tì —– nô tì phải thay quần áo.”

Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt quẫn bách của nàng, trên mặt không có biểu tình gì, đầu thong thả chậm — chậm rãi phủ xuống, càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp —— nhiệt độ hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng —- nàng ngoái mạnh đầu, nụ hôn kia chung quy là trật dừng ở vành tai nàng.

Nàng nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, đây là — đây là nơi tắm rửa—” hắn nheo mắt nhìn nàng, xa xăm khó phân biệt, thản nhiên nói: “Hoàng hậu mới vừa rồi không phải đã nói, tại đây trên đời này, trẫm chính là lễ, chính là pháp không phải sao?” Thì ra hắn đều đã nghe cả. Tay Bách Lý Hạo Triết chậm rãi trượt xuống, những nơi lướt qua mềm mại như tơ, khiến hắn không muốn dời tay. Nàng hơi hơi giãy dụa, cũng không thể đấu lại sức của hắn, muốn trốn tránh cũng không thể trốn tránh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.