Cẩm Y Chi Hạ

Chương 110



Tiến vào trong phòng bếp, Dương Nhạc lại bỗng yên lặng khắc tỉa hoa trên củ cải.

"Đại Dương?"

Kim Hạ thăm dò tiến đến,trông thấy hắn, liền đi tới cùng ngồi xuống với hắn, nhưng cũng chưa nói chuyện.

"Ta không sao, ngươi không cần lo lắng." Qua một hồi lâu, Dương Nhạc liếc nhìn Kim Hạ một cái,rốt cuộc mở miệng nói.

"..Ngươi chịu tha thứ cho A Nhuệ, ta cho rằng chuyện này trong lòng người đã không còn nghĩ tới nữa." Kim Hạ thấp giọng nói

Dương Nhạc không lên tiếng, lại tiếp tục dùng dao tỉ mỉ cầm củ cải khắc hoa,qua thật lâu hắn mới nhẹ giọng nói:"Vừa rồi, ta cũng phát giác nhận ra rằng ta cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt của nàng nữa rồi."

Kim Hạ suy nghĩ một hồi, ra vẻ chân thành nói:"Ta còn nhớ rõ,ngươi nếu không chê ta vẽ xấu thì ta đã vẽ họa lại bức chân dung của nàng cho ngươi rồi phải không?"

Biết Kim Hạ là đang cố ý nói đùa, Dương Nhạc mỉm cười nói tiếp:"Ta chỉ nghĩ đến có một ngày gạt A Nhuệ ra khỏi tâm trí mình,không bận tâm đến hắn nữa....Ngươi cũng biết, trước sau chỉ có một mình ta tương tư đến nàng, nàng cũng chưa từng đối với ta có tình ý gì."

"Ngươi đã một lòng giúp nàng, nàng trong lòng biết được ngươi là người tốt." Kim Hạ an ủi hắn.

"...Là người tốt sao?" Dương Nhạc tự giễu bản thân mà cười cười, "Có đôi khi ta cảm thấy uất ức chính bản thân mình,cái gì cũng không làm được,cứu không được nàng,cũng không thể thay nàng báo thù,thậm chí bây giờ còn ở chung với sát thủ giết chết nàng."

Kim Hạ nghiêm nghị nói với Dương Nhạc: "Đại Dương,đây không phải là uất ức. Ngươi có thể tha thứ cho A Nhuệ, là bởi vì ngươi biết được hắn chỉ là quân cờ đáng thương bị vứt bỏ, người đứng đằng sau là một kẻ khác. Cái này gọi là hiểu biết sâu xa, ngươi có thể hiểu chuyện như vậy thủ lĩnh biết được khẳng định vui mừng trong lòng."

"Ta không tốt như thế..." Dương Nhạc lắc đầu:"Có lẽ, nói cho cùng là vì tâm ý của ta đối với nàng chưa đủ."

"Không phải là tâm ý chưa đủ, là do duyên phận không đến." Kim Hạ chính mình nói ra cũng khiến mình run sợ:" Bất quá duyên phận ta không thể cầu xin được. Ngươi cũng đã là người trưởng thành,chuyện sau này cứ để trời tính thôi...."

Dương Nhạc nhìn chằm chằm Kim Hạ:" Ngươi lại nói mơ hồ chuyện gì đây....."

Ở ngoài bếp bên góc tường truyền đến một âm thanh, Kim Hạ đoán là Sầm Thọ hoặc là Cái Thúc, cao giọng nói:"Là ai, lén lén lút lút nghe lén?"

Tiến vào bếp lại là Thuần Vu Mẫn trên tay bưng một chồng chén, vẻ mặt áy náy, ôn nhu, nhỏ nhẹ nói:" Thực thất lễ, ta vừa lúc mang chén đũa đến đây, nghe thấy các ngươi đang nói chuyện, sợ làm phiền, cho nên đứng bên ngoài đợi...."

"Không có việc gì, không có việc gì...Ta chỉ là thử xem là ai thôi, người đừng để bụng chuyện này."

Kim Hạ một mực đứng lên, cầm lấy đống chén đũa trên tay nàng, vội vàng đến bên cạnh giếng múc nước rửa chén.

Dương Nhạc cũng từ từ đứng dậy,đặt dao tỉa và củ cải xuống bàn, hướng Thuần Vu Mẫn áy náy cười một tiếng, thuận miệng hỏi:"Hai vị tiền bối cũng đã dùng cơm rồi sao?"

Thuần Vu Mẫn lắc đầu nói:"Nghe nói Thượng Quan Đường chủ miệng vết thương xảy ra chút vấn đề, Thẩm phu nhân chưa ăn xong liền chạy tới."

"Thượng Quan tỷ tỷ làm sao vậy?"

Kim Hạ thính tai nghe được, vừa rửa chén lại vừa nghe họ nói chuyện, từ bên cạnh giếng cao giọng hỏi.

"Hình như là bởi vì Tạ đại hiệp cùng cô nương ấy nói chuyện gì đó, là cùng vị A Kim có nói chuyện, ta cũng không rõ ràng lắm." Thuần Vu Mẫn đối với bọn họ, lúc thì chốn giang hồ,lúc thì chốn quan trường, lúc thì bang phái lẫn lộn, chuyện thực tại cũng không hiểu rõ.

Nghe vậy Dương Nhạc bỗng thở dài.

"Ta biết chắc là... Tạ gia ca ca tính tình nóng vội." Kim Hạ một bên tay ướt nhẹp cũng lắc đầu thở dài, "Thượng Quan tỷ tỷ nếu là biết được A Nhuệ trong bang chính là gian tế, A Nhuệ chắc chắn là không muốn sống nữa. Tạ gia ca ca cũng thật là, một chút kiên nhẫn cũng không có, hắn không thể chờ vài ngày nữa hẳn nói sao?"

Kim Hạ tại chỗ ngây ngốc trong chốc lát, ngẫm lại không an tâm:"Đại Dương, ngươi đi xem A Nhuệ thế nào rồi, không chừng hắn làm ra chuyện gì điên rồ. Còn ta đi xem Thượng Quan tỷ tỷ thế nào?"

Kim Hạ cùng Dương Nhạc vội vã đi đến phòng hai người.

Thuần Vu Mẫn biết được chuyện này mình cũng không giúp đỡ được gì, yên lặng đến bên cạnh giếng nước, ngồi xổm xuống rửa chén đũa.

Mới vừa đến cửa phòng Thượng Quan Hi, chỉ thấy Tạ Tiêu đứng trước cửa nhìn thấy Kim Hạ liền ra hiệu, không muốn nàng tiếp tục vào trong phòng nữa. Kim Hạ ngược lại muốn đi đến phòng của A Nhuệ, lại trông thấy Cái Thúc cùng Sầm Thọ từ trong phòng A Nhuệ đi ra,cũng ra hiệu Kim Hạ đừng vào trong nói gì nữa...

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Kim Hạ nhịn không được mở miệng hỏi.

Lời còn chưa dứt liền bị Tạ Tiêu kéo tay đi cùng với Dương Nhạc đi đến một góc, đi vào trong viện mới buông tay ra.

Kim Hạ mở miệng muốn hỏi, Tạ Tiêu cũng đã mở miệng nói:"Tỷ tỷ nói, là chính mình có mắt mà không tròng, ở bên người nuôi một con sói, lại còn hại người. Bây giờ tỷ tỷ chỉ biết là A Nhuệ đã chết, không muốn gặp lại hắn nữa."

"Còn A Nhuệ thì sao?" Kim Hạ khẩn trương hỏi

Sầm Thọ chen lời nói:"Tiểu tử kia ngay từ đầu giả vờ như không có chuyện gì cả,không có biểu cảm gì cả,sau đó mới phát hiện hắn trở về phòng cầm một con dao liền muốn lấy cái chết để tạ tội."

"Sau đó thì sao?"

"Bị ta điểm huyệt, ta ngược lại càng muốn dạy dỗ cho hắn một trận, nhưng bây giờ hắn vẫn nằm trên giường không chút nhúc nhích." Cái Thúc đắc ý nói

Kim Hạ đối với Cái Thúc lập tức sinh ra nghi ngờ:"Thúc, ta muốn hỏi một chuyện, người tại sao lại muốn dạy dỗ hắn?"

"Ta nói cho ngươi biết, Thẩm phu nhân đã vất vã cứu chữa cho hắn, nay hắn lại muốn chết đi,chẳng phải là sẽ uổng phí thời gian trước giờ hay sao..."

"Người nói rất có lý, sau khi nghe xong,hắn khẳng định im lặng." Kim Hạ tán thưởng

Cái Thúc nhún vai nói:"Qua một canh giờ là có thể tự động giải huyệt, hắn còn gây chuyện nữa,các ngươi tự mà tìm cách."

Kim Hạ chuyển hướng Tạ Tiêu,tức giận nói:"Ca ca,đêm nay ngươi đừng có ngủ, thức mà canh chừng A Nhuệ, không khéo hắn lại muốn tự tử."

"Dựa vào cái gì mà ta phải canh chừng hắn?Ta sáng mai còn phải đi đánh cá đây."

"Chính ngươi gây ra chuyện thì tự ngươi đi mà gánh chịu."

"Ta đã gây ra họa gì chứ?" Tạ Tiêu cây ngay không sợ chết đứng:" Hắn rõ ràng chính là tên mật thám, ta không làm gì sai."

"...Được rồi!" Dương Nhạc cao giọng bảo bọn họ ngừng lại "Các ngươi đừng cãi nhau nữa, A Nhuệ cứ giao cho ta. Chuyện tung tích của tên hải tặc kia quan trọng hơn,các ngươi muốn làm gì thì làm đi."

Khó thấy Dương Nhạc phát hỏa như vậy, tất cả mọi người đều có điểm run sợ,hắn cũng không nhiều lời nữa,xoay người rời đi.

"Hắn có được không vậy?" Tạ Tiêu rất hoài nghi rằng Dương Nhạc có hay không khống chế được A Nhuệ.

Kim Hạ giận trừng mắt nhìn hắn,chợt nhớ tới một chuyện:"Đúng rồi, ta có hỏi Thẩm phu nhân lấy cho ngươi ít thuốc,ngươi nhanh chân theo ta đi lấy nó."

"Thuốc sao, ta đâu có bệnh gì mà phải cần thuốc?" Tạ Tiêu ồn ào.

"Không phải là cho ngươi dùng,là cho ngươi đối phó với hải tặc."

Hiển nhiên việc này, Tạ Tiêu muốn cải trang cùng thuyền với tên hải tặc đi đánh cá, nói thật trong lòng Kim Hạ có chút bận tâm, cho nên nàng vừa về lại đến gặp Thẩm phu nhân, hỏi xem Thẩm phu nhân có thể điều chế một ít bột hôn mê hay không,có thể làm cho người khác mê man trong chốc lát. Thẩm phu nhân bảo nàng đến tối thì đến phòng lấy.

"Nếu ngươi phát hiện hắn bắt đầu hoài nghi ngươi, hoặc là muốn ra tay với ngươi, thì phải làm cho hắn bất tỉnh, bắt hắn sau đó mới nói chuyện." Kim Hạ dặn dò Tạ Tiêu.

Tạ Tiêu nhíu mày.

"Nếu muốn bắt hắn khai ra cũng phải có biện pháp,chớ quên,nơi này chúng ta có một cẩm y vệ đại nhân." Kim Hạ hướng Sầm Thọ bĩu môi,"Ở Bắc trấn ti phủ ra ngoài người đó, thì mọi loại hình tra khảo chắc chắn là hắn thành thục. Đương nhiên đây chỉ là hạ sách, tốt nhất chúng ta hãy để cho tên hải tặc kia trong lúc lơ đãng để lộ ra sơ hở....Ca ca, ngươi gánh nặng đường xa,sớm đi nghỉ ngơi....Phải rồi,ngày mai khi trở về ngươi nhớ mang về vài con cá chép, vừa lúc cho ngươi bồi bổ đầu óc."

"Nha đầu nhà ngươi...."

Tạ Tiêu liếc mắt nhìn Kim Hạ,lúc này mới trở về phòng nghỉ ngơi.

"Cuối cùng cũng được yên tĩnh." Kim Hạ thở nhẹ khẩu khí,trông thấy Sầm Thọ vẫn còn chưa đi:" Ca ca,còn có việc gì sao?"

"Chờ khi nào tên hải tặc kia ra khơi đánh cá,ta nghĩ nên đến nhà của hắn điều tra,ngươi có đi hay không?" Sầm Thọ bảo rằng hắn hôm nay đã lặng lẽ theo đuôi tên hải tặc kia,đã biết được hắn ở nơi nào.

Sầm Thọ rõ ràng là chủ động yêu cầu nàng đi cùng, Kim Hạ quả thực có điểm giật mình:"Ca ca,võ công của ngươi cao cường anh minh thần võ như vậy,còn cần tới ta hay sao?"

Sầm Thọ khoanh tay trước ngực:"Một câu nữa thôi, ngươi có đi hay không?"

"Đương nhiên đi..."

******

Giờ Sửu canh ba, Tạ Tiêu ra khỏi nhà,ngay sau đó Kim Hạ cùng Sầm Thọ mặc y phục đen, che mặt,cũng đi ra cửa."

"Ngộ nhỡ có người dân thức giấc phát giác,chúng ta liền giả dạng là kẻ trộm đi trên mái nhà.Chỉ cần không làm người dân bị thương."

Kim Hạ như vậy mà báo cho Sầm Thọ, rồi sau đó tiếp tục theo sau hắn.

Chỗ ở của tên hải tặc,xem ra hắn đã thuê một căn phòng xuống cấp. Kim Hạ ở chóp tường đã nghe thấy nồng nặc mùi cá,nhìn trên mái nhà hắn là từng dãy cá muối đang phơi.

"Xem ra bán cá cũng phải là loại dễ kiếm tiền gì.." Kim Hạ thẳng lắc đầu

Sầm Thọ đã đi trước nhảy xuống từ mái nhà,động tác nhẹ nhàng như thể một con mèo,lặng yên không một tiếng động đi đến gần bên cửa,từ trong túi móc ra một thứ gì đó dài mỏng nhét vào trong cửa sổ....

"Không thể dùng mê hương được,bên trong nhà hắn còn có trẻ con." Kim Hạ vội vàng nói

"Đây chỉ là làm đầu óc mê man, không gây hại đến người."

Sầm Thọ chỉ thổi nhẹ bằng cái ống dài mảnh thì một làn khói bạc từ từ chậm rãi bao phủ căn phòng.

Sau khi đợi chừng một nén nhang, Kim Hạ thăm dò xung quanh biệt viện nhà hắn,Sầm Thọ thì phục sẵn ở bên cửa sổ lẳng lặng chờ,xem chừng mê hương đã có tác dụng,dùng kiếm cắm vào khung cửa sổ, phá cửa sổ vào trong nhà, sau đó Kim Hạ cũng vào theo.

Nhà này không lớn,tổng cộng chỉ có hai gian phòng,phòng ngủ bên trong cùng.

Bên ngoài phòng xếp đặt bàn ghế đơn giản, căn phòng không có nến, nương nhờ ánh trăng, nhìn xung quanh nhà toàn là đồ chơi cho trẻ con bằng gỗ, cũng không có điểm gì đặc biệt đáng ngờ. Sầm Thọ làm việc cũng rất tỉ mỉ,lập tức nhảy lên trên trần nhà xem xét.

Kim Hạ bởi vì tổn thương chân mới khỏi,nhảy không được tới trần nhà, liền vén rèm của buồng ngủ nhìn thấy trên giường là hai mẹ con ngủ mê man,xem ra hương mê này có hiệu nghiệm tốt. Bên trong buồng ngủ cũng đơn sơ cực kỳ,xem ra bọn họ từ thành Hàng Châu bỏ chạy trốn đi đến đây cũng chẳng quan tâm mang theo bao nhiêu thứ.Kim Hạ chỉ mở ra hai chiếc rương, trong đó một rương là quần áo bình thường cũng không thấy chỗ nào đặc biệt, một cái rương khác cũng là quần áo nhưng bên dưới có giấu một khẩu súng eptigon...

Sầm Thọ khi đó ở trên trần nhà cũng không có bất kỳ phát hiện gì,cũng vào buồng trong thăm dò, trông thấy súng eptigon, cầm lên cau mày lại tường tận xem xét một lát rồi để trở về chỗ cữ. Kim Hạ cũng đem mọi thứ sắp xếp trong rương lại giống như trước đó,không loạn chút nào.

Đáy giường trống rỗng, trông thấy mấy thanh gỗ không được làm bằng phẳng lắm, hắn cẩn thận kéo cọt kẹt cũng không thấy gì lạ...

Chỉ có tủ chén lại trống rỗng nhưng được Kim Hạ một mực dò xét một lần, không có phát hiện bất kỳ bức tường kép hay lỗ hỏng nào. Kim Hạ tỉ mỉ lấy tay dò xét trên tường, phát giác bờ tường phía Tây có cảm giác lành lạnh như băng.

Sầm Thọ có điểm ảo não, lần này đến dò xét ngoại trừ họ đã chứng thực thân phận của hắn chính là Đổng Ba, ngoài ra có thể nói chẳng có thu hoạch gì.

Trước khi rời đi, Kim Hạ cầm lấy cây chổi đem quét rồi dặm trước sân nhà một chút để không loại trừ khả năng lưu lại dấu vết sau khi ra khỏi phòng, mau chóng lấy khăn lau sạch sẽ dấu chân có trên cửa sổ. Lúc trở về hai người đều hết sức coi chừng, không được để người khác phát giác theo dõi, sau khi xác định rõ ràng không ai theo dõi mới trở về biệt viện.

Vào trong biệt viện, Sầm Thọ giật khăn đen che mặt xuống, thở dốc một hơi:"Đúng là đáng tiếc, một chuyến đi công cốc, không phát hiện manh mối hữu dụng nào."

"Trong nhà không thấy sắm sửa vật dụng gì chắc chắn hắn cũng không có ý định ở lại đây lâu, như vậy, nếu hắn thật sự đang có kế hoạch gì, thì bây giờ hắn đang thực hiện vụ gì đó.Còn một việc nữa là....." Kim Hạ nhất thời tìm không được văn chương để nói ra, liền rót chén nước trà:".. Ở trong viện, ta từ đằng đông đi đến đằng tây, đi được mười tám bước, nhưng sau khi vào nhà hắn, ngoài phòng đi được tám bước, buồng trong cũng đi được tám bước, cộng lại vẫn thiếu hai bước."

Sầm Thọ trước đây cũng từng thấy qua bản lãnh tra án của Kim Hạ, cho nên mới quyết định đưa Kim Hạ đi cùng, nhưng không ngờ nàng lại để ý những sự việc xung quanh mình tỉ mỉ như vậy, quả thật khẽ giật mình.

"Cho nên, ta nghi ngờ là có phòng khác nhỏ hơn kế bên."

"Ta cũng từng sờ qua bức tường, bên bờ tây bức tường có điểm ẩm ướt, bụi đất bám lên còn chưa phơi." Kim Hạ nói:"Ta nghĩ trong phòng kế bên này nhất định có ẩn giấu cái gì quan trọng,quyết không thể làm cho người khác trông thấy gì đó.Cho nên trong phòng kế này được đặt ngay bên cạnh giường ngủ của hắn, nếu là người từ bên ngoài đục tường, hắn chắc chắn phải nghe thấy..."

"Ngươi cảm thấy là cái gì?"

"Không thể để người khác trông thấy gì đó, có thể nói là mấy thứ như, thứ nhất là vàng bạc không rõ lai lịch, thứ hai là thi thể chết oan chết uổng, thứ ba có thể là một lượng lớn vũ khí, chắc là hỏa khí." Kim Hạ nhìn về phía hắn:"Theo như luật triều đình, nếu trong nhà có giấu riêng số lượng lớn vũ khí thì sẽ bị kết tội phản nghịch."

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng Sầm Thọ cảm thấy hơi nhức đầu." Nếu quả nhiên là có giấu một lượng binh khí, chẳng lẽ hắn là muốn đánh hạ Tân Hà thành này sao?"

"Trước mắt hắn chỉ có một mình, nếu có giấu hỏa khí, chắc chắn hắn còn đồng bọn đi cùng."

"Có thể chỉ là vàng bạc?Hay là thi thể?" Thành thật mà nói, Sầm Thọ cũng không hy vọng đó là hỏa khí.

Kim Hạ liền giải thích cho hắn nghe:" Nếu là giấu vàng bạc thì không hẳn bởi vì hắn không dự định ở lại đây lâu, không cần thiết phải giấu sau tường, nếu là giấu thi thể thì chỗ ở của hắn khá gần bãi sông, nếu như nghĩ cách bỏ thi thể, chỉ còn cách ném thi thể xuống sông...Nếu là thi thể thì trong nhà hắn chắc chắn phải có mùi hôi, chẳng lẽ dưới mái nhà hắn có phơi cá muối là để che đi mùi hôi? Hắn có thể chịu được nhưng vợ và con hắn chắc chắn không chịu nổi..."

"Có thể hay không còn có thứ khác?"

"Cũng có khả năng, nhưng nói đi nói lại ta vẫn cảm thấy hắn giấu hỏa khí. Trong rương quần áo của hắn có khẩu súng eptigon, ngươi cũng nhìn thấy đúng không. Nghe nói vài năm trước bọn hải tặc ở trên biển có buôn súng ống đạn dược,bọn họ cũng có buôn hỏa khí đi cùng."

Nghe Kim Hạ nói rất có lý,Sầm Thọ lại không lên tiếng, nhíu lông mày một hồi, đột nhiên nói:"Ngươi như vậy, tại Lục Phiến Môn sao chức danh chỉ là bổ khoái?"

"Ta cũng cảm thấy ta nên thăng chức làm bổ đầu, cho dù không thể thăng chức, ít nhất cũng phải tăng lương cho ta...MÀ thôi, ngay cả thủ lĩnh xuất chúng như vậy mà cũng chỉ là bổ đầu, ta cũng vậy không thấy chuyện gì uất ức. Trời cũng sắp sáng, ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi." Nửa đêm không ngủ, Kim Hạ buồn bã đánh một cái ngáp vào trong phòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.