Cẩm Y Chi Hạ

Chương 135: (Đại kết cục)



Từ đó về sau, Kim Hạ, còn có bọn người Sầm Phúc vẫn luôn tận lực bên ngoài thay Lục Dịch giải tội.

Ba năm sau, Lục Dịch lần thứ hai dâng tấu, tể tướng Trương Cư Chính cũng giúp hắn giải oan, cho rằng Lục Bỉnh giúp nước là người có công, không phải là gian đảng tạo phản. Lúc này đương triều thánh thượng không phải là Gia Tĩnh nữa mà là Vạn Lịch. Vạn Lịch hạ chỉ, đặc xá cho Lục Dịch, miễn đi truy tìm tang vật, cũng phục hồi chức quan lại cho Lục Dịch.

Đúng vào tháng chạp, tại Giang Nam, từng hoa tuyết nho nhỏ bay khắp trời.

Thượng Quan Hi mặc thêm áo choàng có mũ, cầm trong tay sổ sách hóa đơn, tại bến đò theo thường lệ kiểm kê hàng hóa từ kinh thành đưa đến. Một trận gió lạnh thổi qua, làm xốc mũ của nàng, nàng duỗi tay chỉnh đốn, không để ý tờ đơn hàng đang cầm trong tay bị gió cuốn theo, rơi trên mặt sông.

Nàng còn chưa kịp đuổi theo, liền thấy có bóng người phi thân nhảy ra, bay lên như chim yến, mủi chân nhẹ nhàng cham nhẹ mũi thuyền, cầm lấy được tờ đơn hàng kia, ở trên không trung xoay người, cuối cùng lại đáp xuống trước mặt Thượng Quan Hi.

"Đường chủ!"

Vẫn như cũ gọi nàng một tiếng, A Nhuệ trong tay đưa giấy đơn hàng cho nàng. Vết thương trên mặt hắn nay đã tróc mài, nhưng vẫn còn mờ mờ vết sẹo.

Thượng Quan Hi nhìn hắn, bên môi liền hiện ý cười: "Ngươi gọi sai rồi, ta bây giờ chính là Bang chủ!"

A Nhuệ sửng sốt: "Nói như thế thì, người cùng Thiếu Bang chủ, không cùng Tạ gia công tử đã....Xin chức mừng..."

Thượng Quan Hi cắt ngang lời hắn: "Ta không có thành thân, hai bình rượu vẫn còn ở dưới đáy sông ngày đó. Tạ Tiêu thì đi tới Tây Bắc, Ô An Bang to như vậy mà không có người quản lý, ta chỉ giúp lão gia tử tạm thời quản lý mà thôi!"

Biết được nàng vẫn chưa thành thân, A Nhuệ ngượng ngùng, không biết nên nói thế nào mới đúng.

Thượng Quan Hi nhìn hắn, lại nhìn về phía mặt sông, nhẹ giọng nói: "Chờ trời ấm hơn, ngươi giúp ta đem hai bình rượu dưới đáy sông vớt lên."

A Nhuệ nhìn nàng, ừ một tiếng!

***

Tại kinh thành, tuyết đang rơi trắng trời.

Thuần Vu Mẫn đeo tạp dề lên người tiến vào nhà bếp, lại bị Dương Nhạc ngăn lại.

"Trời khá lạnh, ta làm một ít sủi cảo thịt dê mà thôi, nàng cũng đừng đụng tay, vào trong phòng sưởi ấm lò than đi."

Thuần Vu Mẫn cười nói: "Ta đến giúp huynh nấu cho xong, hôm nay đại ca ca từ trong chiếu ngục ra ngoài, ta cũng nên vào bếp làm vài món mới đúng. Bọn họ bây giờ sao vẫn chưa về? Sủi cảo có kịp hay không?"

"Tới kịp!" Ta nghe Kim Hạ nói, họ còn muốn đến gian nhà mà thánh thượng ban cho nhìn một chút mới về.

Lục Dịch ra khỏi chiếu ngục, những bông hoa tuyết rơi xuống trên mặt hắn, trời lạnh thấu xương, nhưng lại là cái lạnh tự nhiên trong lành.

Cách đó không xa, Kim Hạ cầm dây cương ngựa, nhẹ nhàng mỉm cười, đang chờ hắn, hai bên vai đã đầy tuyết, chắc hẳn là đã đợi được một lúc.

Hắn tới bên nàng, nhẹ nhàng phủi phủi hai vai nàng, sau bao lâu nay, lại có thể gặp lại nàng liền thỏa mãn, lại không cần nói lời nào nữa.

Hai người vươn mình lên ngựa.

"Gian nhà cũ kĩ, bị niêm phong rất lâu, bên trong tất nhiên là...." Kim Hạ không muốn hắn nhìn thấy nhà cũ của mình cũ kĩ như vậy mà thương tình: "Bằng không chờ thêm mấy ngày nữa, quét tước lại một chút lại có thể vào ở được."

"Ta muốn vào trong xem trước." Lục Dịch nhẹ giọng nói

Kim Hạ cũng không hề ngăn cản, cùng hắn hướng Lục gia mà đi.

Cho đến khi đứng trước cổng Lục gia, là một ổ khóa bằng đồng rất lớn bị khóa lại, chìa khóa được đưa cho Lục Dịch khi vừa mới ra chiếu ngục. Lục Dịch mở khóa, đẩy cửa ra, cánh cổng kêu lên vài tiếng cót két

Vốn tưởng lại là đồng cỏ hiện ra trước mắt, nhưng bởi vì trời tuyết lớn, đem gian nhà cũ kĩ phủ bên ngoài là một lớp tuyết dày, nhìn lại toàn bộ thì giống như một lâu đài tuyết.

Lục Dịch bước đi hướng về phía trước, vẫn luôn muốn đi tới đại đường (nhà chính), Kim Hạ dắt ngựa phía sau, từ từ đuổi theo hắn.

Đại đường không giống như ngày trước nữa, toàn bộ bàn ghế đều đã dính bụi, toàn bộ tranh họa đều đã tróc sơn, tấm bình phong đã bị phai màu...

Kim Hạ đột nhiên kéo Lục Dịch: "Chờ chút, hình như bên trong có người!"

Nàng đi đến đằng sau tấm bình phong mờ mờ ảo ảo thấy bóng đen đó.

Trừ hai người ra, Lục Dịch cũng không nghe thấy tiếng thở của bất kỳ ai khác, nhưng nhìn thấy có bóng đen xác thực là có kẻ khả nghi, liền tức thì kéo tấm bình phong ra.

Trong chớp mắt, hai người vẫn bình tĩnh đứng trụ ở đó.

Đằng sau tấm bình phong, chính là con rối hình người được làm thủ công rất tinh tế.

Khuôn mặt được làm bằng gốm sứ, trên mặt tươi cười mà cứng đờ quỷ dị, hai mắt thì đen kịt.

Nó, chính là đang bình tĩnh nhìn bọn họ

..........

**** Biết là HAPPY ENNDING mà sao có gì đó hơi rùng rợn, có mùi trinh thám kinh dị vậy trời****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.