Cẩm Y Chi Hạ

Chương 23



Nghĩ đến bệnh của cha, Dương Nhạc nằm xoay người, quay qua,quay lại, trời vừa tờ mờ sáng, hắn liền xuống bếp nấu cháo, thuận tay làm một đĩa bánh rán. Sau đó mới mời cha dậy. Nhận thấy trong phòng Kim Hạ không chút động tĩnh, lập tức gõ cửa gọi nàng

"Kim Hạ, mau dậy đi. Giờ đã sáng rồi!"

Bên trong yên tĩnh, không có động tĩnh gì

"Đêm qua không phải ngươi nói là đói bụng sao, ta có làm một đĩa bánh, không mau ra ăn sao?" Dương Nhạc nói

Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên trong có tiếng động lê bước chân, một khắc sau, cửa mở ra, Kim Hạ dụi mắt đi ra

"Ca ca,ta mới vừa chỉ chợp mắt một chút,ngươi cũng hiểu rõ hoàn cảnh của ta mà."Kim Hạ than thở bước ra ngoài

"Ngươi ngủ đã hơn hai canh giờ, như vậy là được rồi, ra ngoài rửa mặt lấy lại tinh thần, hôm nay có nhiều việc phải làm."

Nhìn thấy bộ dạng uể oải của Kim Hạ, Dương Nhạc lập tức đẩy nàng đến chậu nước rửa mặt

"Này...!" Kim Hạ hai mắt không thể mở to nổi, lại bị Dương Nhạc đẩy đi, vừa lơ đãng đụng phải vật gì đó, kêu đau một tiếng

Không chờ Kim Hạ mở miệng, Dương Nhạc oán trách:"Ngươi có thể cẩn thận một chút được không."

Kim Hạ đỡ trán, trừng mắt nhìn hắn:"Đại Dương,đương bộ khoái cũng có lòng người mà!"

"Cho nên ta làm bánh rán cho ngươi này, đủ có lòng người chưa?" Dương Nhạc đẩy Kim Hạ ra chậu nước, trong miệng lải nhải:"Ta nói cho ngươi nghe, Lục đại nhân muốn ngươi đi điều tra những người thân cận với Chu Hiển, ngươi hãy chuyên tâm một chút, chớ có dây dưa, nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt với Lục đại nhân."

Kim Hạ đang rửa mặt, nước lạnh quá liền giật mình quay sang Dương Nhạc:"Đầu óc ngươi bị hắn lừa rồi à."

"Tất cả mọi chuyện, chúng ta nên nghĩ đến chuyện lâu dài. Ngươi xem, Giang Nam lại không chỉ có Thẩm danh y, nếu ông ấy chữa không khỏi cho chân của cha ta, ta còn phải nhờ đại nhân tìm mấy vị danh y khác nữa."

"Quả nhiên là ngươi suy nghĩ lâu dài, khó trách ngươi và mẹ ta chơi thân với nhau." Kim Hạ đáp

"Bớt chuyện tào lao đi, trước mắt ngươi hãy thận trọng, khiêm tốn, làm việc cần cù. Nhớ lấy, Lục đại nhân phân phó chuyện này, dù nhỏ nhưng cũng quan trọng. Chớ có không hài lòng việc gì mà cãi lại hắn, không được chọc Lục đại nhân mất hứng, cũng đừng nói lời bất kính, nói sau lưng cũng không được nói." Dương Nhạc mặt đầy cương trực, lại bổ sung thêm một câu:"Để tránh chuốc họa vào thân."

Kim Hạ không cho là đúng, hầm hồ nói:"Lúc này chắc hắn vẫn còn đang ngủ, ngươi có nghe động tĩnh bên trong không?"

"Lục đại nhân sáng sớm đã thức dậy, ở hậu viện luyện công."

Kim Hạ ngẩn người, nghi ngờ nói:"Sớm như vậy, hắn chẳng lẽ đêm qua không ngủ được sao?"

"Đúng rồi, ta cũng quên hỏi ngươi, đêm qua ngươi tại sao lại ở cùng đại nhân?"

"Đừng nói nữa..." Kim hạ xoa bóp cổ, vừa đi vừa nói:"Ngươi biết không, đêm qua là đêm thứ bảy kể từ ngày Chu Hiển chết, ta cùng ngài ấy đến tiểu lâu nơi hắn thắt cổ đêm đó."

Dương Nhạc nghĩ sâu xa, đuổi theo Kim Hạ, thấp giọng nói:"Gan ngươi quá lớn rồi, nghe nói oan hồn khi ấy rất hung dữ, ngươi không gặp gì sao?"

Kim Hạ dừng bước, híp mắt nhìn hắn:"Ngươi cũng cảm thấy là hắn chết oan sao?"

"Ngươi không phải vẫn luôn nói như vậy sao?"

"Ta nói ngươi liền tin sao?"

Kim Hạ tức giận nói, đi đến phòng ăn, nhìn thấy trên bàn một đĩa bánh rán, nhất thời cầm lên ăn.

Chốc lát nữa cha ra, nên Dương Nhạc đem chén cháo nóng ra giải nhiệt, thấy Kim Hạ ăn ngon, tiện tay lấy thêm một chén cháo.

Thực ra bọn họ chỉ là tiểu bối, đợi trưởng bối ngồi vào bàn rồi đích thân động đũa rồi mới được ăn. Nhưng vì thân là bộ khoái có chút đặc biệt, làm việc từ sáng đến tối là chuyện thường, rất ít khi dùng cơm đúng bữa, có ăn phải ăn thật mau, bằng không không thể hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy Dương Trình Vạn chưa bao giờ muốn bọn họ chờ vào ăn chung, trước hết hãy lấp đầy bụng đi đã.

Chén cháo vừa thơm vừa nóng, Kim Hạ không sợ nóng, bưng lên húp một hơi, Dương Nhạc bên cạnh không ngừng chắt lưỡi.

"Không gì bằng một chén cháo nóng, khiến cho ta cảm giác tỉnh táo hẳn ra, hoàn hồn trở lại." Ăn được hơn nửa chén, Kim Hạ không nhịn được liền than thở.

Dương Nhạc đồng tình mà nhìn Kim Hạ:"Ngươi tối hôm qua đã gặp phải quỷ sao?"

Kim Hạ cầm một cái bánh rán lên, vừa ăn vừa căm giận nói:"Nửa đêm canh ba, leo tường vào, mà còn phải cạy khóa, may là đến tra án, không còn tưởng là tặc mới khổ."

Dương Nhạc nhìn Kim Hạ than thở,lắc đầu:"Không ngờ Lục đại nhân đối với vụ án tử này thật sự để bụng."

Kim Hạ liếc hắn một cái:"Hắn để bụng sao? Ta đây thật sự cẩn trọng đến mất ăn mất ngủ!"

"Ngươi lúc nào cũng có thể quên ăn quên ngủ sao?"

"Ngươi tránh sang một bên!"

Kim Hạ không thèm để ý đến hắn, tiếp tục ăn, chợt nghe thấy ở cửa một tiếng kêu quen thuộc "Meow", quay đầu lại nhìn, thì chính là con mèo đêm qua ở tiểu lâu.

"Ngươi làm thế nào lại đến đây" Kim Hạ ngạc nhiên nói

"Meow, meow..." Con mèo mập cọ cọ mình tiến đến, đôi mắt chằm chằm nhìn Kim Hạ ăn bánh, thân thiết kêu lên hai tiếng.

"Thật là biết cái này ngon phải không?" Dương Nhạc xé nhỏ vài mẩu bánh vụn, cho con mèo ăn. Cuối cùng cũng còn một cái, con mèo này từ khi nướng bánh đã đến xó bếp, ta đã cho nó hai cái, bây giờ nó vẫn còn đói.

"Ngươi còn cho nó ăn sao?" Kim Hạ nhìn còn mèo mập liền ghen tị:"Ngươi có biết ngày nào sáng tối nó cũng ăn hai tô mỡ heo trộn với cơm không, làm sao có thể đói được!"

Đang nói chuyện, Dương Trình Vạn khập khễnh tiến vào, Dương Nhạc tiến đến đỡ lấy.

"Thủ lĩnh, chân người thế nào rồi?" Kim Hạ hỏi:"Đại Dương, đã nói rồi phải không, Lục đại nhân đã tìm cho người một danh y ở Giang Nam về chỉnh hình xương cốt, hôm nay sẽ tới khám bệnh."

Dương Trình Vạn ngồi trên ghế nói:"Chỉ là bệnh cũ tái phát, mắc công làm gì?"

"Chính là bệnh cũ tái phát, nên càng phải nên xem thử." Lục Dịch từ ngoài cửa bước vào:"Hôm qua ta đã hỏi thăm qua, vị danh y họ Thẩm, có tổ tiên nhiều đời làm nghề y, đối với bị thương, đặc biệt là bệnh cũ tái phát, lại càng có kinh nghiệm. Chờ lát nữa dùng cơm xong, ta liền cùng tiền bối đến chỗ hắn khám bệnh."

Con mèo mập nhận thấy một người quen, liền đến bên cạnh cọ cọ mình vào vạt áo của Lục Dịch.

"Chuyện của ta như thế nào sao dám làm phiền đại nhân, chuyện này..." Dương Trình Vạn định từ chối, Lục Dịch cắt ngang

"Tiền bối không cần khách khí, ngươi chân cẳng có tật, không tiện tra án, chữa khỏi mới lẽ phải"

Dương Nhạc sợ cha chịu đựng vết thương cũ lâu ngày, cũng vội khuyên nhủ:"Cha, mặc kệ như thế nào, cũng nên đi xem thử, có thể không nhất định trị khỏi, nhưng chắc chắn có cách điều dưỡng."

Thấy bọn họ nói vậy, Dương Trình Vạn chỉ đành gật đầu:"Vậy xin cảm ơn đại nhân!"

Lục Dịch gật đầu:"Không cần khách khí, sau khi dùng cơm xong hãy đến cửa đông chờ ta."

Hắn xoay người, lườm mắt về phía Kim Hạ, dù không nói gì, nhưng ánh mắt có vẻ là không vui. Người phía sau run người không chớp mắt, chợt bừng tỉnh hiểu ra, cầm miếng bánh tiện thể nhét hết vào miệng, lập tức liền nói:"Ty chức...Sẽ đi ngay bây giờ...Đi điều tra Chu Hiển thân cận.."

Gật đầu một cái, Lục Dịch mới xoay người rời đi. Mèo mập do dự một chút, xem xét thấy Lục Dịch rời đi để chuẩn bị ăn ngon, vung vẫy cái đuôi, cũng theo sau Lục Dịch.

Hắn vừa rời đi, sau lưng Kim Hạ nghẹn họng mà ho khan một hồi. Dương Nhạc nhanh nhẹn lấy nước cho nàng, thật vất vã mới hết nghẹn.

"Rãnh rỗi, ta nhất định sẽ điều tra bát tự của hắn."(bát tự:ngày tháng năm sinh) Kim Hạ ủ rũ:"Ta cùng hắn nhất định là xung khắc."

Muốn tìm được những người thân cận với Chu Hiển, ngược lại không có chút gì khó khăn, chỉ là trước khi làm việc này, nàng còn phải tìm một người khác. Nàng tìm Lưu đại nhân có công việc, đến Dương Châu Hình bộ lao.

Chu Hiển đích thực là có thằng bé người hầu, Chu Phi,tuổi tác khoảng chừng mười ba mười bốn,so với đệ đệ của Kim Hạ không lớn hơn bao nhiêu, nhưng sinh ra có chút nhỏ gầy. Một đôi mắt hắc bạch phân minh, nếu sống một cuộc sống bình thường, thì xem ra cũng là một đứa trẻ thông minh lanh lẹ. Đáng tiếc là bị bắt vào trại giam không ít ngày, trong ánh mắt có chút sợ hãi, vừa thấy có người tới là sợ mình sắp bị đưa ra chém đầu.

Kim Hạ hỏi thằng bé về chuyện khoản tiền tu sửa sông, tất cả câu hỏi hắn đều trả lời không biết, sau đó lại hỏi một chút về cuộc sống sinh hoạt của Chu Hiển như thế nào, nó đều trả lời cẩn thận.

"Thiếu gia sống vui vẻ, yên tĩnh,đặc biệt lúc ngày ấy đọc sách, không được làm phiền, đem trà vào cũng xin miễn." Hắn nhỏ giọng trả lời

"Thiếu gia nhà ngươi bao giờ mới ngủ?"

"Thiếu gia đi ngủ rất muộn, ở nhà thường là canh hai, canh ba mới ngủ, còn có khi trễ hơn. Ta không dám làm phiền ngài ấy, chỉ xem xét đèn vẫn còn sáng thì đã canh ba rồi."

Kim Hạ nghĩ ngợi lại hỏi:"Hắn trễ như vậy mới ngủ, ngươi có chuẩn bị thức ăn đêm cho hắn?"

Chu Phi vội vàng lắc đầu:"Thiếu gia thường không ăn khuya, chỉ là có người nấu ăn, rồi tận tâm bắt ngài ấy ăn,mới có thể ăn qua một ít."

"Thiếu gia nhà ngươi thường không để ý đến chuyện ăn uống lắm thì phải."

"Thật ra thiếu gia, ngài ấy...Ngài ấy thường ngày ăn mặc rất tiết kiệm, bọn họ nói thiếu gia tham ô khoản tiền tu sửa sông, ta cũng không biết có phải là sự thật hay không, ta cái gì cũng không biết." Chu Phi khóc thút thít lập tức đứng dậy, áo quần hắn phong phanh, người lạnh run lẩy bẩy.

Dẫu sao cũng là một đứa trẻ, quá đáng thương. Kim Hạ vén ống tay áo qua loa lau nước mắt cho hắn, nghĩ một lát, rồi lập tức lấy trong áo ra một túi trong đó có bánh rán, không tiếc mà đưa cho hắn:"Có đói không, ăn đi rồi ta còn một chuyện muốn hỏi về những ngươi thân cận của Chu Hiển. Hắn thật sự có tình nhân đúng chứ?"

Chu Phi cầm cái bánh vô tư đưa lên mũi, co rúm người gật đầu nhẹ một cái.

"Ngươi ăn trước đi!"

Kim Hạ vì hắn mà thở dài, mắt thấy thằng nhỏ ăn bữa trưa của chính mình mà ăn ngốn nghiến, không cầm lòng mà thở dài.

Ăn được một lúc, Chu Phi đã ăn xong một cái bánh, tự giác trong người cũng ấm lên, hướng về Kim Hạ nói:"Họ nàng là Địch,tên là Lan Diệp, thiếu gia có một lần đi chơi thuyền trên sông mà gặp được nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.