Cẩm Y Chi Hạ

Chương 46



Chỗ xương gãy đau đớn khiến cho Cao Khánh mỗi lần hô hấp nhẹ nhàng cũng giống như bị tra tấn, nhìn thấy Lục Dịch tiến đến, hắn liền vội ngồi dậy, lại bị Lục Dịch ngăn lại.

"Nghe bọn họ nói xương sườn của ngươi bị gãy mấy cái, không nên cử động." Lục Dịch nói

"Ty chức tội đáng chết, xin đại nhân trách phạt."

Lục Dịch trầm mặc trong phút chốc mới nói:"Ngươi đem toàn bộ sự tình cẩn thận nói ta nghe một lần."

Vết thương tuy rằng rất đau đớn, nhưng Cao Khánh không chút nào dám cãi lời Lục Dịch, nhịn đau gắng gượng đem chuyện đã xảy ra tỉ mỉ kể lại cho Lục Dịch.

Sau khi nghe xong, Lục Dịch chậm rãi gật đầu:"Theo như lời ngươi nói, tên tặc trong bang này tinh thông bơi lội, có tới bốn, năm người, lời này giống với Viên bộ khoái đã nói."

"Sau khi ty chức rơi xuống, trên thuyền chỉ còn lại một tên huynh đệ và Viên bộ khoái, tên tặc thừa dịp đánh ngất tên huynh đệ, ném vào trong nước, nói cách khác cuối cùng còn sót lại Viên bộ khoái. Ty chức cho rằng, việc này cùng Kim Hạ, nói không chừng có chút liên hệ."

"Kim Hạ cũng bị thương, tuy so với ngươi nhẹ hơn chút, nhưng so với mấy tên kia bị sặc nước nặng hơn nhiều. Nếu muốn nói là tình nghi, ta thấy chỉ cần người còn sống là kẻ có tình nghi." Lục Dịch lạnh lùng nói:"Thuyền là do ngươi thuê, thuyền đột nhiên bị thủng? Rõ ràng có người sớm biết được hành tung của chúng ta."

Cao Khánh rùng cả mình, đột nhiên nhớ tới Lục Dịch trước khi đi mới lệnh cho Kim Hạ đi cùng, sau khi có Kim Hạ đi thì bọn họ vẫn ở cùng nhau, đương nhiên cũng không có nói trước làm sao có hiềm nghi là tiết lộ hành tung. Mà chính mình thì sau giờ ngọ đã biết trước việc này, thuyền cũng là do chính mình thuê, nếu như nói có tư thông với bọn cường đạo tiết lộ hành tung, thì hắn có mối hiềm nghi nhiều hơn là Kim Hạ.

"Đại nhân, ty chức, ty chức,..."

Dường như biết hắn đang nghĩ gì, Lục Dịch cắt ngang lời hắn, lạnh nhạt nói:"Thương thế của ngươi thành ra như vậy, đương nhiên sẽ không phải là ngươi, chỉ là vài tên huynh đệ của ngươi, đáng ra ngươi phải lưu tâm mới phải."

"...Ty chức đã rõ."

Lục Dịch không nói thêm gì nữa, sai vài tên cẩm y vệ khác trước tiên trở về trị thương. Đích thân Thượng Quan Hi đưa xe ngựa, tự mình đưa Lục Dịch cùng Kim Hạ trở về quan dịch.

Bận rộn cả đêm, trên người lại có vết thương, chờ trở lại phòng ở quan dịch, Kim Hạ chỉ cảm thấy toàn bộ khí lực bị bứt ra. Lảo đảo bò lên giường, xiêm y cũng không còn sức lực để thay, chỉ là nằm nghiêng cẩn thận từng li từng tí không dám đụng cánh tay bị thương.

"Việc mình bị thương phải giấu thủ lĩnh mới được, phải nghĩ biện pháp mới được.."

Kim Hạ nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, còn chưa nghĩ ra chuyện gì, người tự nhiên rơi vào trong hôn mê.

...Lại là nơi đường phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, khắp nơi treo đèn lồng, đèn đuốc óng ánh.

Một mình đi qua một đám người, xiêm y hoa lệ, trên mặt mang theo nụ cười, phảng phất cái gì huyên náo trong ngày lễ hội.

Một mình đứng ở giữa phố, chung quanh mờ mịt, không biết mình đến tột cùng đang tìm cái gì.

Bỗng nhiên có người cầm tay:"Đi, đi theo ta.."

"Ngươi là ai, là ai." Nàng giãy giụa, không chịu đi

Tay của người này giống như kìm sắt, lại lạnh như băng,l àm sao cũng không thoát được.

"A!"

Kim Hạ thở hổn hển, trán đầy mồ hôi thức tỉnh, trừng hai mắt đối diện nhìn Lục Dịch.

Mà hắn thì đang nắm tay Kim Hạ.

Làm sao Lục Dịch lại ở trong phòng mình, với lại sao hắn nắm tay mình, Kim Hạ thực sự không nghĩ tới một lý do hợp lý, sau một hồi, lại trừng mắt nhìn Lục Dịch.

Lục Dịch nhíu mày, đầu tiên mở miệng nói:"Móng tay của ngươi nên sửa lại đi."

"Hả?"

"Ngươi làm tay ta tổn thương." Hắn buông tay nàng ra, ngón tay xoa cổ tay

Theo ánh nến, Kim Hạ nhìn thấy bên cổ tay trái của hắn hình như có vài vết xước có máu, giật mình nói:"Là ta, ta nắm chặt cổ tay ngài quá sao?"

"Không lẽ là do ta tự làm mình sao?" Hắn ngữ khí không tốt nói.

"Chuyện này...Ty chức đáng chết."

Kim Hạ chỉ nói xin lỗi, nhưng lại không nghĩ như vậy, hắn tại sao lại xông vào phòng mình như vậy, tại sao lại nắm tay mình.

Kim Hạ ương ngạnh cổ, quyết tâm tìm lí lẽ, lại mở miệng nói:"Lục đại nhân, chuyện này...chuyện này...Ngài lúc nửa đêm đến đây, là có chuyện gì muốn phân phó ty chức sao?"

"Sao lại nửa đêm, trời sắp sáng rồi. Ngươi đã sốt suốt đêm, ngươi không biết sao?" Lục Dịch tức giận hỏi ngược lại Kim Hạ

"À, khó trách ta cảm thấy tay của ngài lạnh như băng, hóa ra là duyên cớ này."

Kim Hạ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, âm u, bên ngoài dường như đang mưa, chẳng trách bên trong này lại tối.

Lục Dịch sắc mặt biến đổi:"Gọi cửa cũng không thấy ngươi trả lời, còn tưởng rằng ngươi đã ngất đi..Ta muốn thử xem nhiệt độ trán ngươi, ai ngờ khi ngủ ngươi lại tay chân không yên, ngủ cũng không an phận."

"Chuyện này..ty chức thật đáng chết." Kim Hạ không thể nói gì khác hơn

"Ta đưa thuốc, chẳng lẽ Thượng Quan Đường chủ không cho ngươi dùng sao?"

Kim Hạ trợn tròn mắt nói:"Có, dùng!"

"Nếu là dùng thuốc của ta, vết thương của ngươi cũng không đến nỗi phát sốt như vậy." Hắn hai mắt híp lại, nhìn vết thương trên cánh tay:"Mang cởi xiêm y, để ta kiểm tra."

Không nghĩ đến hắn lại tích cực như vậy, Kim Hạ ân hận:"Đại nhân, ta sai rồi, ta nói thật, thuốc kia ta vẫn còn giữ nguyên vẹn ở đây." Kim Hạ lấy bình sứ nhỏ ra đưa lại hắn.

"Tại sao ngươi không dùng?" Trong giọng nói của hắn đã rỏ vẻ tức giận, nhíu mày nói:"Chẳng lẽ, ngươi nghi ngờ ta sẽ hại ngươi."

"Đương nhiên không phải!" Kim Hạ vội giải thích:"Chuyện này thật ra là bởi vì..."

Lục Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Hạ

Kim Hạ khó khăn ăn năn nói thật:"Bởi vì ty chức cảm thấy thuốc này khẳng định là thuốc quý, nếu là ta dùng, có thể không quá hai ngày, ngài lại tìm ta đòi bạc, ta lại không dậy nổi. Lại nói ta còn thiếu ngài hai lượng ba đồng bạc cho nên mới suy xét, không cần dùng cũng được."

"Ngươi..." Lần này đến phiên Lục Dịch trừng mắt nhìn nàng, ngữ khí cao giọng:"Mạng ngươi quan trọng? Hay là bạc quan trọng?"

"Đương nhiên là đều quan trọng!" Kim Hạ kiên nhẫn giảng giải cho hắn hiểu

Lục Dịch dứt khoát lấy bình thuốc, giận dữ bỏ đi.

"Cùng với ta là con nhà giàu, thật sự là lời lẽ không hợp nhau."

Kim Hạ thở dài, lờ mờ lại chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại lần nữa, sắc trời tựa như có sáng một chút, cũng không biết là canh giờ gì, Kim Hạ nửa ngồi dậy, không hiểu sao lại nhìn thấy Tạ Tiêu cũng đã ở đây.

"Ngươi không sao chứ?" Tạ Tiêu một mực lo lắng

Kim Hạ ngạc nhiên nói:"Không có chuyện gì, ngươi có việc gì tìm ta gấp sao?"

"Ta ở bên ngoài gõ cửa nửa ngày, không biết làm sao nên mới vào đây."

"...Thật ra là bởi vì ta chìm vào giấc ngủ sâu." Kim Hạ dụi mắt lại hỏi:"Ca ca, ngươi có việc gì gấp sao?"

"Ta không yên lòng, ghé thăm ngươi một lát." Tạ Tiêu đến gần, nhìn cánh tay, không an tâm nói:"Nghe nói vết thương rất sâu, ngươi thế nào rồi?"

"Không có chuyện gì, chỉ là chuyện nhỏ."

Kim Hạ xuống giường mang giày, vừa mới ngủ mê man, đứng dậy còn không vững, loạng choạng đi tới bàn, đưa tay rót nước, không ngờ động đến vết thương, rất đau.

"Để ta."

Tạ Tiêu không chần chờ mà tiến tới giúp nàng rót nước, nhưng nhận ra bên trong ấm không có nước.

"Ở nơi này còn không có nước, ngươi làm sao dưỡng thương." Hắn tức giận nói:"Huynh đệ họ Dương của ngươi mấy ngày nay đều ở y quán với Dương thúc, cũng không có người nào chăm nom, như vậy sao được. Trước hết ngươi đến chỗ ta ở đi, ngươi phải dưỡng thương mới là điều quan trọng."

"Không cần, thủ lĩnh cùng Đại Dương không có ở đây, ta cũng không cần phải chăm chỉ làm việc, Lưu đại nhân cũng không tức giận gì. Lại còn ngài ấy ở đây, không dễ dàng qua mặt hắn."

Kim Hạ uể oải ngồi xuống ghế cạnh bàn, trong lòng nghĩ không biết trong bếp có còn gì ăn không.

"Ngươi quản hắn làm gì?" Nói đến chỗ này Tạ Tiêu dừng lại không tự nhiên, lại nói:"Ngươi không phải không có chỗ để đi."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy ở cửa có người tiến vào, lạnh lùng nói:"Theo ta thấy là Viên cô nương, ngươi là có âm mưu thăng công tiến chức rồi sao?"

Nghe ra giọng của Lục Dịch, Kim Hạ ngẩng đầu, đứng dậy, lần này lại gây tác động đến vết thương, đau đến mức chỉ âm thầm cắn răng.

"Không thể nào, đại nhân ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, để Lưu đại nhân nghe được thì không tốt." Kim Hạ vội vàng giải thích.

"Ngươi ngồi xuống đi." Lục Dịch cau mày, cầm trong tay bát thuốc tới trước mặt Kim Hạ, dặn dò nói:"Ngươi uống thuốc này đi."

Kim Hạ từ từ ngồi xuống, cúi đầu nhìn về phía chén thuốc vẫn còn bốc hơi nóng, nghi ngờ hỏi:"Thuốc này là.."

"Có thể hạ sốt, đối với vết thương của ngươi là có lợi." Lục Dịch lạnh nhạt nói

"Không phải, ta là muốn hỏi..Thuốc này là ngài sắc sao?"

"Ta phân phó cho sai dịch sắc thuốc."

Không biết làm sao, Kim Hạ thở dài nhẹ nhõm, lại nghe Lục Dịch lại nói:"Có điều gói thuốc này là do ta mở, ngươi không dám uống sao?"

Kim Hạ còn chưa trả lời, ngay bên cạnh Tạ Tiêu lại mở miệng thay nàng nói:"Ngươi cũng không phải là đại phu, Kim Hạ dựa vào cái gì mà phải uống thuốc của ngươi, nếu có chuyện gì xảy ra ngươi chịu trách nhiệm sao? Hừ!"

"Ngươi làm sao biết ta không thể chịu trách nhiệm?" Lục Dịch nghiêng đầu liếc hắn, hỏi ngược lại

Tạ Tiêu không để ý đến hắn, đưa tay đỡ Kim Hạ nói:"Đi! Ở chỗ ta, ta tìm đại phu cho ngươi."

"Ngươi không thể dẫn nàng đi." Lục Dịch lạnh nhạt nói

"Dựa vào cái gì, nàng không phải là người của ngươi?!" Tạ Tiêu cao giọng

"Nhưng ít nhất nàng cũng không phải là người của ngươi?" Lục Dịch mặc dù ngữ khí không cao, nhưng lại có ý khiêu chiến.

"Nàng.." Tạ Tiêu ương ngạnh, không nghĩ nhiều liền thốt ra lời nói:"Lão tử ta ngày mai lấy nàng làm vợ, ngươi tin hay không tin."

Không kịp xem phản ứng của Lục Dịch, Kim Hạ đã nghe không vô:"Ca ca, việc này chúng ta ngày khác lại bàn. Ngươi không phải còn có chuyện khẩn yếu phải làm sao, ngươi đi đi, không cần lo lắng cho ta, ta ở đây vẫn khỏe. Ngươi đi đi, ta không tiễn..."

"Ngươi tại sao lại đuổi ta đi?" Tạ Tiêu bất mãn nói

Lục Dịch đứng ở một bên, khóe môi nhẹ nhẹ ý cười.

"Ca ca, ta còn đang phát sốt đây, ngươi không thấy ta đau đầu sao, ngươi sáng mai trở lại đi." Kim Hạ một mực kéo hắn ra cửa nói

Tạ Tiêu bị nàng đẩy ra cửa, đứng ở cửa nghiêm nghị hỏi:"Ngươi không tin là ta sẽ lấy ngươi làm vợ?"

"Ta..." Kim Hạ bị hắn hỏi ngược lại liền nói:"Không phải, ta tin, đây là chuyện tốt, quan trọng của việc này là do mẹ ta quyết định, ta không thể tự mình quyết định. Việc này không vội, khi nào tinh thần ta tỉnh táo, rãnh rỗi lại cùng thương lượng."

"Nói như vậy, chính ngươi nguyện ý." Tạ Tiêu nhìn chằm chằm Kim Hạ

"Chuyện tốt như vậy, tại sao lại không muốn."

Kim Hạ thuận miệng nói

Nghe được lời này, Tạ Tiêu mới rời đi, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Lục Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.