Cẩm Y Chi Hạ

Chương 66



Bởi vì Cái Thúc cảm thấy Kim Hạ trên người bị nhiễm mùi xác thối, thật sự là không thể chịu được, vì lẽ đó Cái Thúc trở về nhà của Thẩm phu nhân trước, Kim Hạ mới về sau.

"Mau nhanh chóng để cho đứa hài tử này tắm rửa sạch sẽ, bằng không tối nay mà có làm món thịt muối khẳng định là nuốt không trôi." Cái Thúc hướng Thẩm phu nhân nói:"Bên trong khe núi rừng hoa đào, có vài thi thể chết, đều mục rữa thối nát không ra hình hài gì nữa. Đứa cháu này do dưới chân không cẩn thận, lại té xuống đó, trên người có mùi không thể chịu được...Ta biết phu nhân là người sạch sẽ, đương nhiên sẽ lo được việc này."

Lục Dịch nghe thấy tiếng, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, mơ hồ có thể thấy được Kim Hạ ở ngoài sân đang cầm một cành trúc, không thấy rõ được vẻ mặt của Kim Hạ, nhưng có thể nghĩ đến nét mặt lúc này của nàng đang buồn bực ngán ngẩm.

"Để cho Kim Hạ vào trong đi, tự mình tắm rửa sạch sẽ, đem xiêm y cũng đều đem đi giặt, ta tìm xiêm y cho ngươi thay." Thẩm phu nhân quan sát nhìn Cái Thúc xiêm y rách rưới, buồn cười nói:"Lục đại ca, ta không biết ngươi cũng ruồng bỏ người khác như vây, thật là ngạc nhiên."

"Kỳ thực ta cũng đặc biệt thích sạch sẽ, ta mỗi ngày đều rửa tay một lần." Cái Thúc cười khoái chí, quay đầu hướng Kim Hạ gọi to

Thẩm phu nhân quay người trở vào trong, từ trong rương xiêm y của mình tìm một bộ làm từ vải đinh hương, bộ này là từ khi phu nhân còn trẻ, đã để ở dưới đáy hòm nhiều năm, cũng không nhĩ tới lại có khi dùng đến. Ngón tay của phu nhân nhẹ nhàng vuốt trên vải gấm, hồi tưởng lại mênh mông chuyện cũ, nhất thời có chút hoảng hốt, một lát sau mới tỉnh người, đứng dậy mang xiêm y cho Kim Hạ.

Mặc dù có bức bình phong che chắn, nhưng nghe thấy tiếng mở cửa, vừa đang mặc xiêm y vào, Kim Hạ vẫn hoảng hốt, vội nhảy vào trong thùng gỗ to, quát lên:"Ai vậy?!"

"Là ta."

Nghe được giọng nói của Thẩm phu nhân, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Kim Hạ đã điều tra qua thi thể, đã có bước đầu phán đoán ra việc này cùng Thẩm phu nhân không liên hệ. Thi thể là bị vứt bỏ, lại ở chỗ gần biên giới rừng hoa đào, gần sát khe núi, bốn phía dấu chân đều không có, có thể nhận thấy người vứt thi thể ở đây rất vừa ý nơi này, vừa yên tĩnh mà lại có xà qua lại, sau mấy ngày, xà sẽ gặm nhắm quanh thi thể, ngoại trừ thi thể của Địch Lan Diệp khác biệt với những thi thể khác.

Như thế thì việc vứt bỏ thi thể mà không để lại dấu vết gì, đúng là....Chẳng qua là việc vứt thi thể lại có liên quan tới xích mãng mà chủ nhân của nó sao lại mang tới suối nước nóng. Kim Hạ cùng Lục Dịch vừa lúc cũng ở chỗ này chữa thương, theo vết tích tìm được trên thi thể. Tất cả những thứ này, chỉ có thể nói là do ý trời an bài.

Thẩm phu nhân mang xiêm y qua bức bình phong rồi nói:"Chờ lát nữa ngươi nhớ mang xiêm y giặt sạch."

Kim Hạ chồm người ra trước, con mắt nhìn bộ xiêm y trên tay phu nhân, vui vẻ nói:"Đây là xiêm y cho ta thay sao?"

"Ta cho ngươi mượn, ngươi phải mặc cẩn thận!" Thẩm phu nhân nói

"Đó là đương nhiên, ta nhất định sẽ cẩn thận." Kim Hạ cười gật đầu:"Bộ xiêm y này rất đẹp, phu nhân, người thật là tốt, quả thực giống như người thân của ta."

Thẩm phu nhân mang quần áo đặt bên cạnh cái sào, cau mày nói:"Vừa gọi người khác là thúc, giờ lại gọi ta là dì, vậy thì ai cũng sẽ tưởng rằng là người thân ruột thịt của nhà ngươi? Cô nương nhà ngươi không biết thận trọng hay sao?"

"Được, ta theo ý người, ta cũng là người có chút thiếu thận trọng, Kim Hạ vâng lời khuyên giải, con mắt liếc về trên tay Thẩm phu nhân còn đang nắm hai quả trứng gà, ngạc nhiên nói:"Cái này,....dì, phu nhân tính cho ta ăn sao?"

"Ta định rửa sạch tóc cho ngươi, là một cô nương, tóc phải giữ cẩn thận, phải cố gắng chăm sóc mới được." Thẩm phu nhân chẳng muốn uốn nắn Kim Hạ thêm nữa, đem trứng gà giao trên tay, bất mãn nhìn chằm chằm tóc của Kim Hạ:"Ta nhìn ra được tóc của ngươi đều bị xơ xác hết."

"Dùng trứng gà gội đầu sao..." Kim Hạ lắc đầu liên tục:"Như vậy không được rồi, nếu mẹ ta biết được, khẳng định là đánh chết ta. Phu nhân nên giữ lại mà ăn."

"Ngươi đừng dông dài, mau mau đi rửa sạch."

Thẩm phu nhân cũng không cùng Kim Hạ phí lời, trực tiếp kéo nàng ra ngoài, dội nước lên đầu, dùng trứng gà xoa lên mái tóc, động tác nhẹ nhàng lên sợi tóc làm Kim Hạ thoải mái.

"Phu nhân, không trách mái tóc của người vừa đen vừa sáng như vậy."

Sau đó vốc nước rửa tay thật sạch, Thẩm phu nhân nhìn về phía Kim Hạ nhàn nhạt hỏi:"Ngươi có thật là nha hoàn hay không? Lẽ nào không biết sửa soạn tóc cho phu nhân?"

"Ta...ta không có hầu hạ qua phu nhân, ta chỉ phụ trách hầu hạ cho thiếu gia. Thiếu gia hắn không thích điều này." Kim Hạ nghĩ

Thẩm phu nhân cũng không làm khó dễ, tìm trong xiêm y của Kim Hạ lấy ra một chế bài hỏi:"Ngươi tại sao lại có chế bài của Lục phiến môn?"

Kim Hạ hoảng hốt ngạc nhiên, lát sau mới giải thích:"Việc này nói rất dông dài, là chuyện như thế này, ta có một ân nhân là thủ lĩnh Lục phiến môn, hắn đối với ta có ân cứu mạng."

"Ngươi nói tiếp đi." Thẩm phu nhân gật đầu nói

Kim Hạ gian nan tiếp tục nói:"Vì cảm động ân cứu mạng của hắn, nên ta mang theo chế bài tự làm mang theo bên người, để không quên công ân của Lục phiến môn."

Thẩm phu nhân tỏ ý khen ngợi gật đầu:"Ngươi kể tiếp đi!"

"Kỳ thực chế bài này là giả, phu nhân xem ta nhờ người làm khéo tay cực kỳ, nhưng đồng được làm giả, chế bài của bọn họ thật ra cũng làm rất đơn giản không cầu kỳ.."

Thẩm phu nhân từ từ cầm lấy một chế bài khác lại bảo:"Thứ này so với chế bài của Lục phiến môn có trọng lượng hơn nhiều, nặng trịch."

Trong tay Thẩm phu nhân chính là chế bài của Cẩm y vệ, Kim Hạ vừa nhìn vừa hối hận không thể chui đầu xuống đất được

"Ngươi không phải là mang ơn bọn người Cẩm y vệ chứ?" Bà ấy ung dung lạnh nhạt nói

Kim Hạ mặt mày ủ rũ mà đưa mắt nhìn phu nhân, dùng sức cắn môi, một lát sau mới ngoan cường nói:"Đúng vậy, phu nhân, người thật thông minh, liền đoán được mọi chuyện."

Hai người nhìn nhau một hồi lâu

Mắt thấy Kim Hạ thấp thỏm dáng vẻ bất an, Thẩm phu nhân mới chịu ngừng liếc mắt khẽ mỉm cười nói:"Ngươi trước tiên đi tắm rửa, ta đi tìm thúc của ngươi nói chuyện."

Thẩm phu nhân đi mà không quên quay đầu lại dặn dò:"Lát nữa ngươi nhớ rửa lại tóc bằng nước ấm, đứng quá nóng không chừng trứng sẽ..."

"Được..."

Kim Hạ đáp lại, nghĩ không biết Cái Thúc đối ứng ra sao, trong lòng cũng không chắc chắn, nàng nhanh tay rửa sạch tóc, tắm rửa thay quần áo.

Bên ngoài vẫn yên tĩnh vẫn không nghe ra là có cãi nhau gì.

Nàng sửa soạn lại rồi bước tới gian phòng của Lục Dịch. Đứng ở ngoài cửa, nghe thử xem có động tĩnh bên trong không, nghe không thấy tiếng gì, liền ló đầu nhìn qua cửa

Lục Dịch ở trên giường trúc ló đầu cũng nghiêng cổ nhìn Kim Hạ

"Ngươi lén lút nhìn, làm gì vậy?" Hắn bất mãn nói

Thấy trong phòng chỉ có một mình hắn, Kim Hạ lúc này mới từ từ bước vào, chạy tới hỏi nhỏ:"Ca ca, Thẩm phu nhân đã tới đây chưa?"

Lục Dịch lắc đầu, ánh mắt quan sát nàng.

"Phu nhân không có tới đây sao?" Kim Hạ ngẩn người, mau hướng về hắn nói thật nhanh:"Xảy ra chút vấn đề, lúc ta thay quần áo, Thẩm phu nhân lại phát hiện ra chế bài, chẳng những của ngươi mà còn có của ta. Ta tuy rằng đã nói dối, nhưng xem ra thì phu nhân cũng không tỏ vẻ tin tưởng. Vì vậy, có thể bà ấy sẽ làm khó dễ, chúng ta vẫn phải đi nhanh thôi."

"Xiêm y này là của Thẩm phu nhân sao?" Lục Dịch hình như vẫn không tiếp thu được lời Kim Hạ.

Kim Hạ gật đầu, lại nói:"Ta với ngài phải nhanh lên thôi, ngài cử động được chứ?"

Lục Dịch vẫn cứ không đáp lại lời của Kim Hạ, dựa vào giường trúc nói:"Ngươi tại sao ngày thường lại không mặc xiêm y như vậy?"

"Bộ xiêm y này có thể nói là rất đẹp, có thể nhìn ra được vải liệu của nó, khẳng định là rất đắt, mẹ ta đời nào cam lòng mua cho ta. Lại nói, ta ở bên ngoài cả ngày, mua xiêm y như vậy, chỉ tội làm bẩn chẳng phải đau lòng sao?" Kim Hạ vừa giải thích, không khỏi cúi đầu xoa xoa xiêm y:"Sau đó còn phải giặt sạch trả lại cho Thẩm phu nhân....Xiêm y này hình như là vải vóc từ mười năm trước, Thẩm phu nhân nhất định là tiểu thư khuê các..."

Hắn hơi mỉm cười nói:"Ngươi ăn mặc như vậy, ngược lại cũng ra dáng cô nương mấy phần."

"Ta vốn là cô nương." Kim Hạ nói xong mới hậu tri hậu giác nhận thức được trước mắt không nên dành thời gian để nói đến chuyện này:"Ta đã bảo Thẩm phu nhân đã phát hiện chúng ta là quan gia, chúng ta phải mau rời khỏi đây, ca ca."

"Không vội, nếu như đã bị phát hiện, bà ấy lại mang xiêm y cho ngươi, trong lòng có thể tức giận sao?"

Lục Dịch không nhanh không chậm nói

Kim Hạ ngẩn ngơ trong chốc lát, ngẫm lại mới thấy có lý:"Phu nhân bảo là đi tìm thúc của ta, có thể hay không đã làm khó hắn trước?"

Đang nói Cái Thúc từ từ ở cửa thong thả bước vào, môt thân trên người bộ xiêm y mới tinh, tóc gọn gàng, mặt cũng tắm sạch sẽ, nhìn qua có thể gọi đó là thanh lịch.

"Thúc?" Kim Hạ kinh ngạc hỏi một tiếng, lòng nghi ngờ người này có phải là thúc, hảo huynh đệ hay không

"Cháu gái, ta đây đã bị ngươi hại thê thảm!" Cái Thúc chính là mở miệng oán giận:"Ngươi tại sao không giữ chế bài đem giấu cẩn thận?"

"Ta đã giấu cẩn thận! Ai ngờ được khi ta thay xiêm y thì lại phát hiện." Kim Hạ thẳng thắn nói:"Đây không thể nào trách ta được...Mà phu nhân có chuyện gì với thúc?"

Cái Thúc tức giận liếc mắt nhìn Kim Hạ nói:"Nhìn dáng dấp của ta như vậy còn không biết sao?"

Kim Hạ vẫn không hiểu được, quay đầu nhìn Lục Dịch trao đổi ánh mắt, Lục Dịch lắc đầu, hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Quan sát một lúc lâu, Kim Hạ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, tỉnh ngộ nói:"Ta biết rồi!Có phải là thân nam nhân của ngươi bị mất rồi không?"

Vừa dứt lời, Cái Thúc vô cùng ngạc nhiên, ngay sau đó sau gáy của Kim Hạ bị Lục Dịch níu lại:"Ngươi là cô nương gia, không nên nói lời này." Lục DỊch dạy dỗ

"Biết rồi, ca ca..." Kim Hạ ngẩng đầu hỏi hắn:"Vậy ta nên hỏi như thế nào? Là động phòng rồi sao?"

Lục Dịch suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói:"Như vậy còn có thể."

Kim Hạ buồn cười nhìn về phía Cái Thúc:"Thúc, ngươi động phòng rồi hả?"

"Đại gia nhà ngươi!" Cái Thúc không thể nhịn được nữa, tiến lên quát như muốn đánh Kim Hạ:"Ban ngày mà động phòng sao. Lại nói, mới được một lúc sao lại là động phòng?"

Kim Hạ cười đến cả người như muốn ngã xuống giường trúc,Lục Dịch nhanh chóng ngăn Kim Hạ dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.