Cẩm Y Chi Hạ

Chương 67



Đương nhiên là không thể nào đánh Kim Hạ được, Cái Thúc nghiến răng nghiến lợi nói:"Cười thì ngươi cứ cười tiếp đi, ngươi có tin ta đem chuyện đêm qua kể tỉ mỉ cho hắn nghe?"

Kim Hạ nhịn cười, vội la lên:"Thúc đã chấp thuận với ta rồi, không thể nói chính là không thể nói!"

"Vì vậy thì ngươi cũng đừng ép ta, trêu chọc ta, chuyện gì của ngươi ta cũng vạch trần." Cái Thúc giả vờ hung ác nói

"Đêm qua, đã xảy ra chuyện gì?" Bất thình lình Lục Dịch hỏi một câu, giọng nói vang bên tai Kim Hạ

Kim Hạ hấp tấp cười gượng vội nói:"Không có gì, chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi........Đúng rồi, ta có chuyện khẩn yếu muốn nói, ta tìm ra thi thể của Địch Lan Diệp, ngay ở vách núi rừng hoa đào, chậm một bước nữa là bị xà gặm nhắm sạch sẽ." Kim Hạ nụ cười biến mất, đổi khuôn mặt nghiêm nghị

"Đã chết như thế nào?"

"Trên thi thể có vết thương do thứ hình cụ đó gây ra, nhưng xuất huyết rất ít, cũng không phải là vết thương trí mạng. Xương cổ của nàng đã bị người nào bóp nát, trên cổ bầm đen..." Kim Hạ đưa tay lên cổ mình:"Giống vết thương trên cổ ta."

Cái Thúc chen lời nói:"Vị trí ra tay cùng thủ pháp, đều giống nhau như đúc, là Kim Cương triền ti thủ, ta nghĩ ngươi tất nhiên đã nghe nói qua."

Lục Dịch kéo Kim Hạ ngồi xuống, nghiêng đầu cẩn thận tỉ mỉ vết thương bầm tím trên cổ, cau mày nói:"Ta nghe nói qua, nhưng ta không biết ai đã từng luyện công phu này...Là ai làm ngươi bị thương?" Hắn hỏi Kim Hạ

"A Nhuệ." Kim Hạ đáp:"...Đưa Địch Lan Diệp đến Tô Châu cũng là hắn."

Cái Thúc tấm tắc nói:"Hắn đối với nha đầu này động thủ khi đó, ta ở bên nhìn thấy, tiểu tử kia công phu không thường, khắp thành Dương Châu này cũng chỉ có ba, bốn tên cao thủ như hắn."

"Hắn trên thắt lưng có đeo một đoản đao nhỏ, chẳng lẽ vì muốn che giấu lai lịch của hắn?" Kim Hạ khó hiểu nói:"Công phu này thì có lai lịch ra sao?"

"Có thể là người xuất ra từ trong hoàng cung." Lục Dịch lạnh nhạt nói

Kim Hạ ngây cả người nhìn về phía hắn:"....Chẳng lẽ, hắn là được chỉ định vào dò thám ở Ô An Bang?"

Lục Dịch liếc mắt nhìn Kim Hạ:"Ngươi trong lòng nghi ngờ, hắn cùng ta là đồng bọn đồng mưu sao?"

"Không phải, đương nhiên không phải." Kim Hạ vội giải thích:"Tai mắt của Cẩm y vệ rất nhiều, ngươi cũng không thể có thể đều nhận ra từng người, có thể là quân cờ do người khác sai khiến. Hắn xem ra là từ hoàng cung ra ngoài thành, thứ hình cụ này là từ hoàng cung mà ra, đây cũng là có cơ sở."

Với lại chuyện này cũng liên hệ với chuyện lúc trước, lần thứ nhất nhìn thấy thứ hình cụ này là sau khi cáo từ Thượng Quan Hi cùng A Nhuệ, đã ở Thất Phấn Các cùng Tạ TIêu nhìn thấy, lần thứ hai chính là ở rừng hoa đào, là do tiểu ca bán cá sai người bảo đến, hoặc có thể là do A Nhuệ cải trang....

"Bên trong rừng hoa đào, có thể là chính hắn mang vào?" Chính mình có suy nghĩ rồi nói

Nhưng Lục Dịch lắc đầu:"Lần đó ở rừng hoa đào, không phải là hắn."

"Vậy thì là ai?" Kim Hạ ngừng nói, sau đó lại kinh ngạc hỏi:"...Ngài làm sao biết không phải là hắn?"

Lục Dịch vẻ mặt nhàn nhạt không trả lời

"Ca ca, chớ để chuyện quan trọng ngưng quãng, ngươi cứ nói đi." Kim Hạ vội la lên

Cái Thúc ở bên cười trên sự đau khổ của người khác:"Ngươi nhẫn nhịn đi, tuyệt đối đừng nói, để cho Kim Hạ lo lắng vào."

"Thúc, rốt cuộc ngươi đứng về phía nào?" Kim Hạ bất mãn nói

"Ngược lại cũng không phải là ngươi." Cái Thúc đắc ý lắc đầu bước đi thong thả ra ngoài cửa

Kim Hạ trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, quay lại nhìn Lục Dịch, sốt ruột hỏi:"Rốt cuộc là ai?"

Lục Dịch do dự một lúc, mới chậm chạp nói:"Ta có thể nói cho ngươi biết, có điều, ngươi cũng đang che giấu ta chuyện gì, bây giờ cũng phải nói cho ta biết."

"Ta đâu có che giấu cơ sự gì?"

"Vừa nãy ngươi không cho tiền bối nói chuyện gì đêm qua." Lục Dịch nhìn Kim Hạ:"Rốt cuộc là chuyện gì?"

Kim Hạ ngay lập tức bị nghẹn ngay tại chỗ, nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía nào đó, trong miệng ngượng ngùng nói:"Không có gì...chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi."

Lục Dịch ung dung nói:"Ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng ta cũng không muốn nói đến chuyện kia, ngươi cũng đừng ép ta."

"Kỳ thực việc này, ta có thể khiến tiền bối nói ra dễ dàng, cũng không phải việc khó. Giao dịch này đối với ta mà nói cũng không có lợi, vẫn là thôi đi." Hắn tiếp tục nói

Cái Thúc rốt cuộc cũng sẽ không giữ được bí mật, Kim Hạ cũng không tin tưởng lắm, không khỏi gấp rút nói:"Đừng, ta ta ta..."

Lục Dịch hơi nhíu mày, hơi buồn cười nhìn Kim Hạ.

Sau một phen giao chiến cả một ngày, Kim Hạ cuối cùng cũng cảm thấy việc tra án cần khẩn thiết, dũng cảm hết sức nói:"Ta đồng ý nói."

"Ta xem ra, thôi đi."

"Không được, ca ca, đồng ý là đồng ý...Có điều, ngươi cần phải nói trước tiên, ngươi nói xong ta lại nói." Kim Hạ cẩn thận nói

"Tại sao không phải là ngươi nói trước?"

Kim Hạ vô cùng chân thành nói:"Tuy rằng ta không thừa nhận, nhưng ta có thể....,đại khái có khả năng là ta hơi ngốc hơn so với ngươi, vì lẽ đó ta phải đề phòng ngươi lừa ta. Nếu ta nói trước, ngươi tùy tiện nói cho qua loa, vậy ta chẳng phải chịu thiệt lớn sao?"

Sau khi nghe xong, Lục Dịch mỉm cười nhìn Kim Hạ một hồi lâu, mới gật đầu nói:"Ngươi thực sự lời này nói có lý, được, ta trước tiên nói cho ngươi biết."

*********

Nói tới chuyện này, thì phải nhớ đến ngày hôm đó ở Thẩm y quán.

Lục Dịch biết được từ lời nói của Dương Nhạc biết được Kim Hạ đang đi tới thành Tây rừng hoa đào, hắn khi đó không biết rừng hoa đào là nơi nguy hiểm đáng sợ, nhưng đối với Tạ Tiêu hắn vẫn luôn mang trong lòng cảm giác đề phòng.

Bình thường muốn cùng người khác nói chuyện bàn, ở trong quán rượu, quán trà, còn nếu muốn che giấu tai mắt còn có thể nói chuyện trên thuyền, Tạ Tiêu không biết vì sao phải chọn địa điểm là rừng hoa đào ngoại thành. Chờ Dương Nhạc đi vào, hắn liền đi vào trong viện, gọi tên y đồng hỏi rừng hoa đào ở đâu.

Tên y đồng trả lời xong, hắn lấy làm kinh hãi. Người đứng sau rốt cuộc là ai? Lập tức hắn cũng suy nghĩ nhiều, liền trước tiên hướng về rừng hoa đào mà chạy theo.

Đến được rừng hoa đào, hắn trước tiên là thấy ngựa của Kim Hạ, trên thân ngựa có dấu hiệu là quan gia, hết sức rõ ràng, vừa nhìn liền biết là ngựa của nàng, con ngựa này được thắt dây thừng lẻ loi ở một bên cây, hiển nhiên chủ nhân của nó đã tiến vào rừng.

Những người Lục Phiến Môn này, bộ óc cũng hơi kém, nhưng lá gan cũng quá lớn.

Hắn đứng ở bên ngoài rừng hoa đào, có rất ít dấu vết của người lui tới, thêm vào đó đêm qua có mưa ở đây, không cần tốn sức có thể tìm ra vết chân của Kim Hạ.

Không có dấu hiệu của con người, cũng không có côn trùng ruồi nhặng, ánh mắt quét nhìn xung quanh nơi rừng hoa đào sâu xa tràn ngập sương mù, đều có thể thấy được khí độc lợi hại, hắn cũng không dám coi thường, trước tiên từ trong túi áo lấy viên Tử Viêm ngậm vào trong miệng. Lúc này mới men theo dấu chân của Kim Hạ mà đi.

Đi được một đoạn, từ dấu chân sâu cạn có thể nhận ra, nàng từng đứng ở đây do dự một hồi, cũng không biết là phát hiện ra chuyện kỳ hoặc gì. Lục Dịch nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.

Trong lớp sương mù mỏng manh, trên mu bàn tay mang theo cảm giác bản thân lạnh lẽo.

Có thể ngửi được một mùi vị thối rữa của cái gì đó ở đây từ năm này qua năm khác, đủ khiến người khác chóng mặt.

Không có dấu chân của người khác vậy mà có một mùi nồng nặc như vậy, mặc dù là người bình thường cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhìn thấy dấu chân của Kim Hạ vẫn còn tiếp tục kéo dài, Lục Dịch thật sự không biết nên nghĩ như thế nào.

Lại đi được một đoạn, hắn nhận ra cách đó không xa dưới cây đào có một bóng người, một bộ xiêm y màu lục, chính là xiêm y ngày hôm đó của Kim Hạ.

Hắn bước nhanh chân, đi xuyên qua vài cây đào, rốt cuộc cũng nhìn thấy Kim Hạ, nàng ngã thân mình vào dưới cây đào, sắc mặt trắng bệt, chau mày, thân thể bị không chế bị co rút lại...

Hắn dìu Kim Hạ ngồi dậy, muốn cho nàng ăn một viên Tử Viêm, mới vừa đưa vào miệng liền phát hiện trong miệng nàng đã ngậm một viên Tử Viêm

Kim Hạ làm sao mà có thuốc này? Lục Dịch ngẩn người, tiếp đó nghĩ đến Dương Trình Vạn trước đây từng là Cẩm y vệ, nói không chừng hắn cho đồ nhi giữ để cứu mạng.

Từ bên này cách hắn khoảng hai mươi bước từ xa, truyền đến tiếng động của cành đào bị gãy.

Còn có người!

Lục Dịch lập tức rời Kim Hạ, mũi chân nhẹ nhàng vút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.