Cẩm Y Chi Hạ

Chương 71



Kim Hạ cẩn thận cầm lấy bình thuốc bằng sứ trắng, quan sát trong ngoài một lần, không có phát hiện gì khác. Thẩm phu nhân là người sạch sẽ, chính là người đi rồi, vậy mà trong phòng đều gọn gàng ngăn nắp.

Cũng không biết tại sao Thẩm phu nhân như vậy lại gặp được Cái Thúc, làm sao kết thân bạn bè? Thực sự khiến Kim Hạ nghĩ mãi không thông.

Kim Hạ cưỡi ngựa trở về thành, vừa mới tới cổng thành, liền có hai tên Cẩm y vệ ngăn ngựa lại. Kim Hạ nhận ra hai người này chính là thủ hạ của Cao Khánh, bàn về cấp bậc, so với chức tiểu bộ khoái nho nhỏ của mình cao hơn nhiều, vì thế xuống ngựa vội thi lễ.

"Viên bộ khoái, mời theo chúng ta đi một chuyến, đi gặp một vị đại nhân." Hai người bọn họ ngữ khí cũng thật lễ độ, cũng không ở trước mặt Kim Hạ tự cao tự đại.

Kim Hạ ngẩn người:"Gặp ai vậy?"

"Không cần hỏi nhiều, tới nơi liền biết."

Hai người xoay người dẫn người và Kim Hạ đi đến bến đò ở ngoài thành, lập tức đi gửi ngựa, lên một chiếc thuyền nhỏ. Người chèo thuyền không nói một lời, chỉ một mực chèo thuyền, tất nhiên cũng là người của bọn họ.

Kim Hạ hỏi vài câu, bọn họ vẫn giữ ý tứ chặt chẽ, chưa từng tiết lộ thân phận của vị đại nhân kia. Mấy ngày trước đó, đêm đó Lục Dịch đã từng chỉ về hướng có một chiếc lâu thuyền, lẳng lặng đậu ở giữa hồ, chiếc thuyền bây giờ chính là đang hướng về hướng lâu thuyền mà đi.

Là hắn! Là người tai to mặt lớn ở kinh thành.

Muốn chà đạp Lục Dịch ở dười bàn chân, rốt cuộc là người nào, Kim Hạ cũng hết sức tò mò.

Thuyền nhỏ đến được bên dưới lâu thuyền, hai tên Cẩm y vệ cũng không lên lâu thuyền, chờ cho Kim Hạ leo lên lâu thuyền bằng thang dây thừng, bọn họ liền cắt đi, để một mình nàng ở trên thuyền.

"Các ngươi..."

Kim Hạ cầm lấy thang dây thừng, nghĩ lại nếu như có chuyện gì, bất quá nhảy xuống sông. Dựa vào khả năng bơi lội, từ giữa hồ đến bờ hoàn toàn không có khó khăn gì.

Nghĩ lại, trong lòng Kim Hạ cũng không sợ thuận theo thang mà trèo lên. Nhắc tới cũng kỳ lạ, thang thừng cũng không phải là từ boong thuyền buông xuống, mà từ lâu thuyền tầng ba buông xuống. Kim Hạ một mực cố gắng leo lên, đến được lầu ba của lâu thuyền.

Chân đạp lên thứ gì đó, cúi đầu xuống nhìn thấy dưới nền là tấm lông bằng da sóc, nhìn khắp khoang thuyền. Tuy loại này chỉ có quan ngoại thời thượng mới sử dụng, nhưng với quan nội thì cũng tốn không ít của.

"Thật là một người phung phí tiền của...." Kim Hạ lắc đầu.

Bước vào trong khoang, không có một ai, cả không gian yên tĩnh, không nghe thấy tiếng bước chân, là bởi vì chân đạp trên tấm da.

Kim Hạ cẩn thận bước về phía trước, ở sau bức bình phong, khoang phòng có vẻ tối tăm.

"Có người không?" Kim Hạ thử thăm dò hỏi

Không người đáp lại, một trận yên lặng hồi lâu, sau đó nghe thấy tiếng bắt lửa đốt đèn cầy, rất nhanh từ đằng sau bức màn có ánh sáng dấy lên..

Chỗ ánh sáng, thấy có một bóng người chiếu vào màn che.

Kim Hạ thấy rõ ràng hành động của người này, nhờ vào ánh đèn chiếu qua màn che bức bình phong.

"Ty chức tham kiến đại nhân." Kim Hạ cất cao giọng nói

Vẫn là không có người trả lời, người thì ngồi xuống bàn lấy ấm trà, bắt đầu châm trà rót vào ly, nhàn nhạt mùi trà tỏa hương khắp phòng.

Kim Hạ cất cao giọng nói:"Ty chức tham kiến đại nhân."

Hắn vẫn đối với Kim Hạ hờ hững, chỉ thong thả mà châm trà.

Kim Hạ trong lòng nghi hoặc, đứng tại màn che, luôn cảm thấy điều kỳ lạ, đang chờ vén màn che, định tiến lên xem rõ ngọn ngành, đã thấy hắn đứng lên.

Không chỉ đứng lên, mà cầm theo chén trà, có âm thanh của bước chân vòng qua bàn, hướng Kim Hạ trực tiếp đi tới. Kim Hạ run sợ, như là gặp phải ma quỷ.

Người đó lui tới đến trước mặt Kim Hạ, nhưng nhìn kĩ hắn thì lại là một người giả nhân, hình nộm y như người thật được thứ hình cụ đó tạo nên. Từ từ tiến đến nhưng vẫn không biểu hiện điều gì, đầu thì gục xuống, Kim Hạ phát hiện ra hắn là giả nhân, tiếp tục quan sát hắn một hồi. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đen ngòm nhìn Kim Hạ, khiến nàng thối lui ra hai bước.

Phía sau lưng có người vịn lấy Kim Hạ.

Kim Hạ hoảng hốt, đột nhiên quay đầu lại, đối diện trước Lục Dịch đang nhíu mày.

"Đại nhân?"

"Ngài tại sao lại ở chỗ này?" Ở trên lâu thuyền nhìn thấy Kim Hạ, Lục Dịch như mang trong lòng lo lắng.

Kim Hạ thành thật nói:"Sau khi ta trở về thành, ở cổng gặp phải hai tên thủ hạ của Cao Khánh, bọn họ nói có một vị đại nhân muốn gặp ta, liền đưa ta đến nơi này, chính bọn hắn lại không lên thuyền."

Không phải Kim Hạ lỗ mãng mà tự ý xông vào, Lục Dịch thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại không biết chủ nhân nơi đây rốt cuộc muốn gặp Kim Hạ để làm gì, không khỏi nhăn mặt khó hiểu.

"Đại nhân, ngài xem người này có phải là giống thứ kia...." Kim Hạ nắm lấy ống tay áo của hắn

Lục Dịch hiểu ý Kim Hạ muốn nói điều gì, giả nhân này được làm khéo léo và tinh tế còn hơn người thật. Hắn thầm than thở, nắm lấy tay Kim Hạ thật chặt.

Tay Kim Hạ lành lạnh, chảy mồ hôi.

Là sợ hãi sao?

Đúng vào lúc này, con rối hình người vốn lặng yên bỗng chốc chuyển động, sau đó lại đi ra khỏi khoang phòng. Đồng thời trong phòng lúc này sáng hẳn lên, tất cả của đều được vén màn lên.

Có mấy người từ trong gian nhà vào trong, đều là những thiếu nữ đi chân trần, bàn chân của họ trắng nõn, nhỏ nhắn, từng bước chân đi nhẹ nhàng. Cuối cùng cũng có một người chậm rãi hướng bọn họ mà đi tới.

"Ty chức tham kiến Tả Thị Lang Nghiêm đại nhân." Lục Dịch hướng người kia khom người thi lễ.

Tả Thị Lang Nghiêm đại nhân? Nghiêm Thế Phiên?

Kim Hạ ngây cả người, mới lấy lại tinh thần, liền vội vàng khom người thi lễ:"...Ty chức tham kiến Nghiêm đại nhân."

Nghiêm Thế Phiên ngữ khí ôn hòa nói:"Không cần đa lễ. Ta thấy ngươi sai người mang bức tranh đến đây, ta đã xem qua, thật là tuyệt phẩm. Không nghĩ tới bọn kẻ thù lại tang trữ những thứ này, chả trách ta không thể tìm được những thứ quý này...Còn không mau mời họ ngồi!" Hắn hướng người tỳ nữ quát

Đầy tớ gái lấy hai miếng đệm bằng nhung đặt lên ghế, mời Lục Dịch cùng Kim Hạ ngồi xuống. Nghiêm Thế Phiên thì ngồi dựa vào trên chiếc ghế gỗ dài có trải nệm êm, đầy tớ gái hay còn là cung nữ trong cung vòng quanh chỗ này mấy lần, trên bàn nào là trà, bánh, hoa quả, dọn lên đầy đủ. Mấy sự việc liên tiếp xảy ra, nhưng một tiếng động cũng không phát sinh.

Kim Hạ uống chén trà, nhìn lén quan sát Nghiêm Thế Phiên, nhắc tới cũng hiếm thấy, Nghiêm Thế Phiên trong kinh thành không phải là không ai nghe danh tiếng của hắn, Kim Hạ đã ở trong kinh thành lâu như vậy, nhưng lại đến Dương Châu lần đầu nhìn thấy hắn.

Trong kinh thành đồn đại, Nghiêm Thế Phiên là một người to mập, cổ ngắn. Nhưng lúc này, theo Kim Hạ quan sát, da dẻ hắn trắng nõn, so với cung nữ nhà hắn thì trắng hơn mấy phần, nhưng vóc người cân xứng, so với Lục Dịch hơi thấp hơn một chút, nhưng dù sao cũng không thể xem hắn vừa mập vừa lùn được, cùng với lời đồn tai to mặt lớn, chẳng liên quan gì.

Hắn có tật ở một bên mắt, tuy rằng hai mắt đều mở to, nhưng nhìn ra được mắt phải so với mắt trái vẩn đục hơn, mà con ngươi một mất một còn, không biết có bất định hay không, ngược lại mấy phần quỷ dị.

"Tiểu cô nương, ngươi muốn nhìn lén con mắt của ta, có thể tiến gần một chút để xem." Nghiêm Thế Phiên ung dung thong thả nhấp một ngụm trà, hắn dùng mắt trái liếc Kim Hạ.

Kim Hạ vội vàng thu hồi ánh mắt, cụp mắt cụp đầu nói:"Ty chức không dám."

Lục Dịch không để ý đến Kim Hạ, hướng Nghiêm Thế Phiên nói:"Tên này chỉ là Lục Phiến Môn Tiểu bộ khoái, cử chỉ thô lỗ, lại không hiểu rõ thói đời, ở đây chỉ thêm bất tiện, không bằng hay là để Kim Hạ rời khỏi thuyền."

Nghe vậy, Nghiêm Thế Phiên cười nói:"Không vội, không vội, tiểu cô nương này tuy là có chút thô lỗ, nhưng cũng có mấy phần ý tứ. Ta nghe nói ngươi có chút năng lực tra án....Tiểu cô nương, ngươi tới đây."

Kim Hạ đứng dậy, cẩn thận đi về phía trước hai bước, khoảng cách từ Nghiêm Thế Phiên khoảng ba, bốn bước thì dừng lại bất động.

"Đại nhân có gì phân phó."

"Ta hôm nay bộ dạng này, mặc đồ này...Ngươi có thể nhìn ra được cái gì?" Hắn cười có vẻ hứng thú dào dạt, thậm chí còn mang áo choàng ra để Kim Hạ xem, trêu chọc một câu:"Giày ngươi cũng có thể xem qua."

Kim Hạ thất thần, làm sao cũng không nghĩ đến Nghiêm Thế Phiên lại muốn mình phân tích hắn.

Với thân phận của Nghiêm Thế Phiên, tính tình, rốt cuộc là nên nói điều gì trước mặt hắn, cái gì không được nói, cái này quả là gây khó dễ, Kim Hạ thực tại trong lòng không chắc chắn, như thế nào cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Lục Dịch ở bên cười nói:"Đại nhân ngài xem nàng đứng tại chỗ, chân đều phát run lên, chắc chắn trong lòng sợ không nên nói điều gì bất lễ, làm sao nói cho ngài nghe được."

Kim Hạ thừa dịp hắn đang nói, cũng vội ngượng ngùng nói theo:"Ty chức, ty chức làm sao có thể xem đại nhân giống như nghi phạm được, ngàn vạn lần không thể được."

Nghiêm Thế Phiên suy nghĩ trong chốc lát, chỉ về người đầy tớ bên cạnh hắn:"Là người cung nữ này, ngươi mau nói đi, không được từ chối nữa."

Kim Hạ nhìn về phía cung nữ kia, nhìn người này tuổi khoảng hai mươi, mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp.

"Ngươi qua đây, để cho Lục Phiến Môn nhìn kỹ." Nghiêm Thế Phiên nói với người cung nữ.

Tay hắn chạm vào người cung nữ, Kim Hạ nhìn không bỏ sót chi tiết nào, mắt thấy người cung nữ tỏ ra sợ sệt, căng thẳng, cho thấy mỗi lần hắn đụng chạm vào người cung nữ đều hết sức thống khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.