Cẩm Y Chi Hạ

Chương 97



Một chỗ ở tối đen như mực,bởi vì không thể đốt đèn,chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu vào trong nhà.Vợ của Uông Trực- Uông Dương thị yên lặng mà ngồi bên bàn,nhìn thấy Lục Dịch đi vào cũng không chút nào lúng túng lo sợ,tựa như trên cõi đời này không có gì có thể làm bà ấy thay đổi được xúc động lúc đó.

"Lam Đạo Trưởng là người tốt,giúp đỡ ta cho mẹ chồng được chôn cất đàng hoàng,trong lòng rất cảm kích hắn.Hắn nói,có người muốn hỏi ta một số chuyện,có phải là ngài không?" Uông Dương thị mở miệng hỏi

Lục Dịch gật đầu:"Chính là tại hạ."

"Ngài muốn hỏi chuyện gì cứ nói đi,ngày mai ta phải quay trở về rồi."

Ngón tay lướt nhẹ qua tay vịn trên ghế,bị dính vào một lớp bụi bẩn,hắn trầm ngâm suy tính trong vài khắc,mới hỏi:"Nơi này là nhà mà Hồ Tông Hiến để cho các ngươi ở,trông thấy nhà cửa như vậy,xem ra hắn cũng đối xử tốt với các ngươi."

Uông Dương thị giọng điệu bình tĩnh nói:"Khi đó hắn rất tốt,hắn tiếp đón cho ta cùng mẹ chồng ra khỏi lao,cho mời đại phu chữa mắt cho bà ấy,còn đưa nhân sâm,nhục quế cho bọn ta chăm sóc thân thể.Khi đó ta đã nghĩ,có phải là thánh thượng quyết định bỏ lệnh cấm biển rồi không?Tướng công nhà ta cũng có thể trở về nhà rồi?"

"Hắn đã rất nhiều năm không trở về sao?"

"Đã rất nhiều năm rồi,quan phủ đem dán bảng cáo trạng khắp nơi đều là hắn,hắn đã lên bờ mà lại không thể quay trở về được.Trước khi hắn bị xử trảm,ta mới gặp lại hắn,thời gian cũng đã hai mươi năm trôi qua." Uông Dương thị nửa ngước đầu,ánh mắt cũng mơ màng,tựa như chìm đắm trong ký ức."Hồ Tông Hiên lại dễ dàng lừa gạt mẹ chồng ta,nói tướng công ta sắp trở về,lập tức có thể đoàn tụ gia đình,mẹ con ta thật sự rất vui mừng,ngày ngày ngóng trông hắn trở về."

"Tướng công của ngươi có gửi thư sao?"

"Có,sau khi chuyển đến đây sống,tin tức của tướng công gửi đến thường xuyên.Trong thư cũng viết là sẽ về thăm bọn ta,còn nói sẽ về nhà ăn mừng tân niên." Uông Dương thị chỉ tay về hướng hư không nói:"Mẹ chồng ta còn làm cả thịt khô rồi treo ở nơi đó,nói là chờ đợi lúc tướng công ta trở về đoàn tụ sẽ ăn."

"Ngươi thật sự nhận ra đó là tin tức của tướng công ngươi sao?Có thể Hồ Tông Hiến sai người giả mạo thư từ bút tích,cố ý lừa gạt các ngươi?" Lục Dịch hỏi

"Sẽ không đâu,có một số chữ là tướng công có cách viết khác,nếu là nhờ người ngoài viết thư,không hiểu được những nét chữ này,vừa nhìn thấy là ta biết liền.Tin tức là thật,chỉ là tướng công ta đã bị Hồ Tông Hiên lừa." Uông Dương thị bình tình mà tự thuật,bây giờ đã không gặp bi thương như vậy.

"Sau đó,các ngươi vì sao phải rời khỏi đây?"

"Trung thu năm ngoái vừa qua,khắp con phố lớn ngõ nhỏ đều nói tướng công ta bị bắt,ta vốn là không tin,lúc đó Hồ Tông Hiến vẫn còn thường xuyên mang thuốc bổ đến,còn khuyên bọn ta bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu xung quanh.Mãi đến khi Tiểu Phong đưa tin đến,ta mới biết được là Hồ Tông Hiến đã trở mặt.Tiểu Phong lo lắng Hồ Tông Hiến sẽ làm hại bọn ta,muốn tiếp đón bọn ta lên thuyền,mẹ chồng ta không chịu đi,hắn liền an bài cho chúng ta ngụ ở Ngưu gia thôn."

"Tiểu Phong..." Lục Dịch suy nghĩ,liền hiểu được:"Là Mao Hải Phong sao?"

Uông Dương thị kinh ngạc một hồi lâu,mới đáp:"Tiểu Phong,nghe nói hắn hiện nay ở Sầm Cảng,Hồ Tông Hiến có lẽ cũng muốn hắn chết....Vị công tử này,ta biết được ngài là quan gia,ngươi có thể gặp Hồ Tông Hiến không?"

"Có thể."

"Vậy thì tốt,phiền ngươi giúp ta chuyển lời cho hắn..." Uông Dương thị dừng một chút,sau đó từng câu từng chữ nặng nề nói:"Lẽ trời đã an bài,nhất định có báo."

Lam Đạo Hành vốn đứng bên ngoài,nghe thấy lời này cũng phải xoay người lại,nhìn về phía Uông Dương thị.

Qua một lát sau,Lục Dịch mới nhẹ nhàng gật đầu:"Được,ta nhất định chuyển lời."

Uông Dương thị vẻ mặt cười ôn hòa,đứng lên nói:"Lam đạo trưởng,ta hơi mệt,ta có thể trở về phòng nghỉ ngơi?"

Lam Đạo Hành nhìn về phía Lục DỊch,thấy hắn gật đầu,nhưng lại muốn hỏi vài câu nhân tiện nói:"Ta đỡ bà vào trong phòng được không?"

"Không cần,ngươi giúp ta đưa tiễn vị công tử này ra ngoài."

Uông Dương thị run rẩy chậm chạp đi vào trong,mặc dù không có đèn đuốc,nhưng như vậy đã thành quen thuộc với bà ấy,dò đường đi về phía trước,ban đêm yên tĩnh,có thể nghe thấy được tiếng bước chân của bà ấy xa dần.

Ánh trăng vắng lặng,Lục Dịch chậm rãi đi ra ngoài sân đình,thở dài

"Bà ấy,ngài định làm như thế nào?" Lam Đạo Hành hỏi

"Bà ấy tuy là thê tử của Uông Trực,thế nhưng..." Lục Dịch lắc đầu một cái:"Bà ấy nêu muốn quay về nhà,ngươi liền sắp xếp đưa bà ấy về Huy Châu."

Lam Đạo Hành gật đầu:"Việc này không khó,chỉ là Hồ Tông Hiến chưa chắc chịu buông tha cho bà ấy,hôm nay gặp hai tên sát thủ,nếu ta đoán không sai,chính là thủ hạ của Hồ Tông Hiến."

"Hắn cũng sai người theo dõi ta,đại khái là lo lắng ta biết được quá nhiều." Lục Dịch trong lòng có nghi ngờ,"Sao bây giờ hắn mới thủ tiêu họ?"

"Hay là Tiểu Phong đã đưa họ đi trốn,hắn vẫn không tìm ra được nơi này.TA nếu không ở gần bãi tha ma hai ngày một đêm,cũng không tìm được bọn họ."

"Có thể cũng không phải...."

Lục Dịch nhăn mày nhớ lại lời Uông Dương thị từng nói,Hồ Tông Hiến vừa bắt đầu liền có ý định lừa gạt họ,vừa có thể giết được Uông Trực,Hồ Tông Hiến chẳng những ngược lại còn biếu tặng thuốc bồi bổ cho họ.Trừ phi là....

"Sao vậy?" Lam Đạo Hành hỏi

"Uông Dương thị từng nói,tuy là sự thật,mấy ngày nay phải chịu đựng đau khổ,e rằng trong lời nói có tâm ý bất công mà bản thân bà ấy cũng chưa ý thức được." Lục Dịch nói:"Trượng phu của bà ấy,nhi tử đều chết dưới tay thủ hạ của Hồ Tông Hiến,bây giờ mẹ chồng chết,con trai nuôi lại bị bao vây tiêu trừ,bà ấy đối với Hồ Tông Hiến nhất định là hận thấu xương,cho rằng hắn là loại tiểu nhân hèn hạ,vì vây muốn ta chuyển lời nói kia đến hắn."

"Ngài cảm thấy không phải Hồ Tông Hiến làm sao?"

"Ngươi đừng quên,con trai nuôi của hắn cũng đã chết." Lục Dịch thở dài:"Thi thể của Hạ Chính được đưa tới trước mặt Hồ Tông Hiến,hắn đã bị đả kích rất lớn." Lục Dịch nhớ lại lúc thăm viếng nhìn thấy Hồ Tông Hiến luôn ở bên quan tài tay khẽ run....

Lam Đạo Hành than thở:"Hồ Tông Hiến nếu như trong lời Uông Dương thị nói hắn là kẻ tiểu nhân,ít nhất nói rõ hắn có giao kết với giặc Oa hay không.Nhưng nếu hắn và Uông Trực quan hệ lại không giống như vậy,chuyện này mà bên trên có,sẽ chịu tội lớn dẫn đến phải giết cả nhà hắn.Ta xem ra Hồ Tông Hiến có thể làm đô đốc tỉnh Chiết Giang này cũng không dễ,hắn cũng không phải tự nguyện đi đến đây,tất cả là do có người đứng sau...."

Lục Dịch cười cợt:"Ngươi cũng nên chú ý điểm này." Dứt lời Lục Dịch nhanh nhẹn nhảy lên nóc nhà,rời đi như một cơn gió rồi dần xa...

Lam Đạo Hành một mình đứng trong sân một hồi lâu,mới quay người đi vào,bước vào gian phòng của Uông Dương thị,nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát,lại không nghe thấy động tĩnh gì,tâm trạng bất an,mới mở cửa vào trong,nhìn thấy Uông Dương thị an nhiên nằm trên giường,trên tay cầm một cây kéo dính đầy máu,ở cổ tuôn ra một dòng máu tươi nhuộm đen...

Bà ấy vốn muốn trở về nhà,vậy mà cuối cùng lại như vậy.

Lam Đạo Hành đứng lặng người,nhắm mắt lại,thở dài...

Đêm khuya thanh vắng,Thẩm phu nhân ân cần thay Kim Hạ sửa lại tướng chân đang ngủ trên giường,Cái Thúc thì đạp chân lên người Dương Nhạc đang ngủ,A Nhuệ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nóc giường,không biết đang suy nghĩ chuyện gì,bốn bề yên tĩnh không có một tiếng động.

Trăng sáng sao thưa,Lục Dịch từ cửa sổ nhảy vào trong phòng,vừa đặt chân xuống đất,liền phát hiện có điều bất thường,hai bên trái phải có một sức mạnh nào đó kéo tới,mặc dù hắn phản ứng rất nhanh,hai chân đi về phía trước,ngửa mặt thấp eo,hai thanh trường kiếm xẹt qua mặt hắn...

Hắn không dùng binh khí,chỉ dựa vào bước né tránh tinh xảo mà điêu luyện.Sau khi tiếp mấy chiêu,nhìn thấy bọn chúng sơ hở mà nhanh tay cướp đao.

Lục Dịch toàn thân đứng vững,cũng không vội vã xuất kiếm,dựa vào ánh trăng mà quan sát bọn người tới đây.

Tiếng đánh nhau làm kinh động,ngoài cửa Sầm Thọ vội vã chạy tới:"Đại công tử,có việc gì sao?"

"Hai vị khách ghé thăm!"

Qua lời nói của Lục Dịch,mánh khóe này khiến bọn chúng run rẩy,trường kiếm bắn nhanh ra,kiếm xẹt qua vai của một người,đẩy bọn chúng dính chặt vào cửa,người kia kêu lên thảm thiết.

Tên còn lại thấy tình thế không ổn,cầm kiếm muốn chạy trốn,Sầm Thọ phá cửa mà vào,thấy thế liền lấy Tú Xuân Đao ra tấn công.

Để cho Sầm Thọ đối phó tên còn lại,Lục Dịch cũng không để ý tới.

Ngoài cửa Sầm Phúc cũng vừa tới,Kim Hạ cà nhắc cũng chạy tới..."Đại công tử,ngài không sao chứ?" Sầm Phúc vội hỏi

"Không có chuyện gì." Lục Dịch quay đầu nhìn thấy Kim Hạ,tiến lên đỡ lấy nàng,nhàn nhạt quở trách:"Ngươi vẫn đúng là thích tham gia náo nhiệt."

Nhìn thấy Lục Dịch không bị thương,Kim Hạ liền an tâm,ló đầu nhìn người ở cửa:"Bọn họ là ai?"

"Ngươi thấy như thế nào?" Lục Dịch đến gần kéo vải che mặt của người kia xuống,hỏi ngược lại Kim Hạ

Kim Hạ nói:"Nhìn rằng tuy lạ mặt,có điều lục soát người có thể biết được gì đó."

Bên này có Sầm Phúc giúp đỡ,Sầm Thọ rất nhanh chế ngự được một tên mặc áo đen còn lại,dùng sức kéo vải che mặt của hắn.

"Ta nhận ra hắn,hắn là phó quan bên cạnh Hồ Tông Hiến." Sầm Phúc nhận ra

Lục Dịch liếc mắt nhìn hai người bọn chúng một lát,trên mặt không có chút nào vẻ kinh ngạc:"Các ngươi không phải là luôn theo dõi ta sao?Hôm nay làm sao cả gan vào phòng của ta?"

Hai người trầm mặc không nói,trao đổi ánh mắt lẫn nhau,liền mãnh liệt dùng sức cắn lưỡi.

May mà Sầm Thọ cùng Sầm Phúc đã kinh nghiệm ở trong chiếu ngục nhiều năm,sớm có phòng bị,nhanh tay,lập tức dùng tay kềm cổ họng bọn chúng lại,để cho bọn họ không thể động đậy.

"Như vậy là các ngươi muốn tìm đến cái chết sao?Thực sự là người hán tử,đáng tiếc là công phu không được thuần thục." Kim Hạ tiếc cho nói

"Công phu của bọn họ mạnh hơn ngươi đấy." Lục Dịch đỡ lấy Kim Hạ,cho nàng ngồi xuống,mới chuyển hướng người áo đen nói:"Hai vị một lòng một dạ,hết sức trung thành với Hồ Tông Hiên,ta đây cực kỳ nể phục.Các ngươi cũng không cần phải vội vã tìm đến cái chết,ta có lời muốn nói lại với Hồ đô đốc..."Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ,liễu ám hoa minh hựu nhất thôn."

Dứt lời,hắn ra lệnh cho Sầm Phúc thả người.

Hai tên áo đen thấy Lục Dịch quả nhiên là cho thả bọn họ,nhặt kiếm lên,từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

"Cứ như vậy mà thả bọn họ sao?"Cũng không lợi dụng được bọn họ được chuyện gì?" Sầm Thọ căm giận nói:"Dám động đến Đại công tử,chán sống rồi,Hồ Tông Hiến là ăn gan báo,hắn chính là không sợ lão gia sao?"

Kim Hạ lòng tốt giải thích cho hắn nghe:"Người nếu chết ở đây,Hồ Tông Hiến khẳng định là nói cho lão gia các ngươi biết,chính là do giặc OA làm ra,nói Đại công tử nhà ngươi đã hi sinh cho nước nhà,nói không chừng là sẽ được khen thưởng,tiền an ủi cũng không ít."

"Ngươi vẫn đúng là coi trọng ta."

Lục Dịch thuận tay thay nàng vén tóc,bởi vì Kim Hạ đang ngủ chạy tới,tóc đều xõa.Sầm Thọ nhìn đại công tử chuyện này cảm thấy không quen mắt,Sầm Phúc chỉ biết quay đầu ra ngoài cửa.

********

Chú thích:【Giải nghĩa】 Trong tiếng Trung, thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

【Ví dụ】 Sau khi anh ấy trải qua hết lận đận trong cuộc sống, giờ đây đúng là đã "liễu ám hoa minh" rồi (trong hoàn cảnh khốn khó, mà tìm được lối thoát).

【Gần nghĩa, trái nghĩa】 "hoa hồng liễu lục, hoa kiều liễu mị" (hoa đỏ liễu xanh, hoa đẹp liễu tươi—chỉ cảnh sắc tươi đẹp); "sơn cùng thủy tận" (núi cùng nước tận—lâm vào cảnh tuyệt vọng).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.