Tần quán cũng vậy, nhưng ngày đã về đêm, những khách đến đây không còn hứng nghe nhạc ở đại sảnh, khách đến đây chỉ có uống rượu tìm hoan lạc trên lầu hai mà thôi.
Lữ Vạn Tài đang tranh cãi với Tống ma ma ở phía dưới, mới nói ra một câu nói uy hiếp mà đã nghe thấy tiếng quát giận giữ phát ra từ lầu hai, hắn giật mình ngẩng đầu lên.
Không biết tự lúc nào, cửa sổ lầu hai đã bị kéo ra, có một người đang ngồi bên cửa sổ, đang là ban đêm, ánh sáng lại không rõ, Lữ Vạn Tài không nhìn rõ là ai.
“Ồ, Lữ đại nhân không thể nói như vậy được, mấy hung đồ đó đến đây đòi Tần quán mang mấy nghìn lạng bạc ra để mua một tấm gỗ, nô gia cũng cảm thấy khác lạ, đây chắc hắn là mạo nhận sai dịch đến ăn cướp, vì không muốn chúng là bại hoại thanh danh của phủ Thuận Thiên, nên mới bảo bọn người dưới bắt lại, đang đợi sáng mai để đưa đến phủ Thuận Thiên đây!”
Lữ Vạn Tài hai mắt trợn tròn, đang định la mắng thì Trần Chí Trung kia đã quay đầu lại cười nói: “Tống ma ma nghĩ cho phủ Thuận Thiên như vậy, Trần mỗ nhất định sẽ nói rõ với phủ doãn đại nhân, còn phải tạ ơn Tống ma ma mới đúng”
Nghe hai người nói chuyện, Lữ Vạn Tài lập tức thấy lạnh gáy, quả nhiên, Trần Chí Trung quay đầu lại, sắc mặt thay đổi hoàn toàn, hắn lớn tiếng nói: “Chưa nghe thấy Tống ma ma nói là thổ phỉ sao? Còn đứng đó làm gì, phải làm gì thì đi làm đi!”
“Phủ tôn, đúng là có 4 sai dịch của nha huyện bị bắt ở đây, là một sai dịch của tỳ chức chạy được về báo tin, tin này hoàn toàn chính xác, đại nhân xin đừng nghe nói bừa”
“Im miệng!! Tống ma ma là người thế nào mà đặt chuyện, cứ cho là sai dịch trong phủ chúng ta, nhưng dám hoành hành đến đây đòi tiền, vậy bản quan cũng phải gạch tên bắt người hỏi tội. Lữ thông phán, ngươi mới vươn lên chưa lâu, đầu óc nên tỉnh táo chút, kẻo lại làm hóng tiền đồ, mau đi đi, nếu không lại làm hóng việc làm ăn của Tần quán!”
Mọi cách nói của Lữ thông phán đều bị phủ thừa Trần Chí Trung chặn họng, dù gì cũng là quan trên, cho dù gần đây có đi xuống, nhưng vẫn là quan trên, Lữ Vạn Tài cũng không dám cứng họng cãi tiếp, chần chừ mãi mới chắp tay nói: “Phủ tôn, có lẽ chuyện này có hiểu lầm, vậy để tỳ chức dẫn 4 tên sai dịch này về dạy bảo thì sao ạ?”
Thế này đã là mềm mỏng lắm rồi, gương mặt Trần Chí Trung hiện lên sự đắc ý, quay đầu lại nhìn Tống ma ma, thấy người con gái trẻ này có phần sa sầm mặt mày nói: “Quan dịch bao che cho nhau, ai biết được sẽ thế nào, trong thành có một đám hung đồ như vậy, không biết đã gõ cửa bao quán rồi, nô gia nhất định phải đưa những tên thổ phỉ này đến nha môn, xin phủ doãn đại nhân trừng trị. Nếu không nô gia sẽ đến gõ trống bộ hình, nhất định phải đòi lại công bằng”
Chiếc quạt trong tay Lữ Vạn Tài gõ mạnh lên bàn, chỉ Tống ma ma giận giữ nói: “Mụ đàn bà này, bản quan phát thẻ bài bình an là vì an ninh cho những ngành nghề này, sai dịch đó cũng là bản quan phái đến hỏi han, ngươi đối xử như vậy, trong mắt ngươi còn có vương pháp không?”
Nói được nửa câu, thì bị Trần Chí Trung bên cạnh ngắt lời, Trần Chí Trung vừa nhìn sắc mặt Tống ma ma, vừa lạnh lùng nói: “Thẻ bài gì chứ, bản quan là phủ thừa tại sao lại chưa nghe qua, Lữ Vạn Tài ngươi còn ở đây làm loạn là ngày mai bản quan sẽ tham tấu ngươi, phủ doãn đại nhân sẽ không tha cho ngươi đâu, mau cút đi!!”
Tống ma ma lại mỉm cười, yên lặng nhìn Lữ Vạn Tài, đại sảnh yên tĩnh huyên náo hẳn lên, không ít cửa sổ ở lầu hai được mở ra, rất nhiều người nhìn xuống dưới, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười hi hi ha ha.
“Trần đại nhân trượng nghĩa, làm chủ cho bách tính!!”
Không biết là ai gào lên, khung cảnh xung quanh như vậy khiến Lữ Vạn Tài đỏ gay mặt lên, miệng hắn há hốc muốn nói mà không nói nổi, cuối cùng chỉ chắp tay chào rồi đi ra.
“Lữ đại nhân, sau lần trước ngài tới đây, mấy cô nương Tần quán vẫn nhắc ngài suốt! Có cần lên trên để nói chuyện không!”
Theo sau lời mời mọc ân cần của Tống ma ma là tiếng cười rộ lên của lầu hai và đại sảnh, Lữ Vạn Tài ngượng chín mặt mà lại tức giận nữa, bước chân ngày càng nhanh.
Vương Tứ và Lý Quý không vào theo, nhìn thấy cấp trên sầm mặt đi ra, theo sau còn có tiếng cười nữa, biết là chuyện chưa giải quyết được, không hỏi nhiều, chỉ nghe Lữ Vạn Tài nghiến răng nói: “Đi, chúng ta về tìm Vương đại nhân, để đại nhân xả giận cho chúng ta”
“Vương huynh đệ, Lữ Tập sau khi trúng khoa cử đã làm quan gần hai mươi năm, chưa từng chịu ấm ức thế này bao giờ, nếu không trút được cục giận này thì e rằng hắn đau tim mà chết mất!”