Không dùng hình, còn bắt tất cả mọi người rời đi? Một giáo úy không nhịn được nói: "Lương Bân miệng rất kín, cứng đầu không chịu nói.
Đem hình cụ cất đi hết thì đừng mong tìm được đáp án thật."
"Đúng vậy." Một người khác nhẹ giọng đồng ý nói: "Chưa từng nghe có loại biện pháp thẩm vấn này."
Vương Ngôn Khanh biết nguyên nhân là bởi khuôn mặt này của nàng, hơn nữa là bởi nàng là nữ tử, bởi vậy họ coi thường không chịu lắng nghe.
Nàng nhìn về phía Lục Hành, sắc mặt Lục Hành không đổi, nói: "Để cho nàng ấy làm."
Một vài Cẩm Y Vệ trên mặt đầy vẻ phẫn uất, nhưng dù bọn họ không phục thì cũng không dám không nghe theo mệnh lệnh của Lục Hành.
Bọn họ đi vào thu dọn hình cụ trong phòng giam, Vương Ngôn Khanh đứng ở giao lộ, nhìn từng khuôn mặt biến thành màu đen, âm trầm đem các hình cụ kinh dị từ từ đi qua nàng.
Nàng cũng không dám suy nghĩ xem mấy thứ này sử dụng như thế nào, nhẫn nại tránh ánh mắt.
Lục Hành đứng ở bên cạnh, sắc mặt thờ ơ, dường như đây chỉ là mấy đồ vật tầm thường.
Cuối cùng một Cẩm Y Vệ đi tới, hắn nhìn lướt qua Vương Ngôn Khanh, sau đó ôm quyền với Lục Hành: "Chỉ Huy Sứ, bên trong đã an bài ổn thỏa."
Lục Hành "Ừ" một tiếng, cúi đầu hỏi Vương Ngôn Khanh: "Khanh Khanh, một mình muội vào bên trong được chứ? Có cần ta vào cùng không?"
Vương Ngôn Khanh lắc đầu: "Không cần.
Lương Bân không quen biết muội, nhưng lại nhận ra huynh.
Hắn biết huynh là Chỉ Huy Sứ, trong lòng sẽ có phòng bị, chắc chắn sẽ không nói.
Để mình muội đi vào là được rồi."
Nếu Vương Ngôn Khanh nói không cần, Lục Hành cũng không kiên trì nữa.
Hắn gật đầu, nói: "Vậy ta đứng ở bên ngoài, nếu tình huống không đúng, lập tức gọi ta."
Vương Ngôn Khanh đáp ứng.
Nàng không có để ý bên cạnh có những tầm mắt đang hoài nghi nhìn nàng, yên lặng đi vào bên trong.
Đám người kia lui ra, Cẩm Y Vệ đi đến cạnh Lục Hành, vẻ mặt muốn nói lại thôi: "Chỉ Huy Sứ, Lương Bân sinh ra trong gia đình Thiên Hộ, tâm tư kín đáo, thông minh ngoan độc, kiến thức so với người bình thường rộng hơn nhiều.
Cô nương đi vào hỏi chuyện, không biết liệu có hỏi được gì không hay ngược lại lại bị Lương Bân moi tin tức nào đó?"
Lục Hành không tỏ ý kiến, hắn giương mắt, tầm mắt không tiếng động rơi xuống bóng dáng yểu điệu ở phía trước.
Đại lao truyền tới từng trận gió lạnh, cây đuốc trên vách tường lúc sáng lúc tối, ánh lửa xẹt qua sườn mặt hắn, một nửa trắng nõn như ngọc, nửa kia lại bị ẩn đi trong bóng đêm, vô cùng quỷ mị.
Thanh âm Lục Hành lướt nhẹ hỏi: "Phòng tối đã chuẩn bị xong chưa?"
Thuộc hạ gật đầu: "Các huynh đệ đã chuẩn bị tốt, thỉnh Chỉ Huy Sứ dời bước."
Lục Hành tùy ý liêu hạ kéo rải, nhanh chóng đi vào phòng tối: "Rốt cuộc ai moi tin từ ai, phải xem nàng ấy mới biết được."
Đại lao âm trầm tối tăm, ẩn giấu rất nhiều mật thất, có đôi khi ở trên thông đạo không nhìn thấy ai nhưng phòng tối có thể xem rõ ràng.
Chỗ giam Lương Bân nằm ở nơi mà phòng tối có thể giám thị rõ nhất.
Lục Hành đi vào phòng tối, người phía dưới nhìn thấy lập tức ân cần chuyển ghế dựa đến, Lục Hành phất phất tay, ý bảo bọn họ không cần nhiều chuyện, hắn chậm rãi đi tới cửa sổ u tối ở phía trước.
Giờ phút này bên ngoài cửa sổ, Vương Ngôn Khanh mở cửa phòng giam Lương Bân, nhẹ nhàng tiến vào.
Vừa rồi khi Cẩm Y Vệ đã mở khóa phòng giam Lương Bân, Vương Ngôn Khanh chỉ cần đẩy chốt là có thể mở ra.
Trong góc có một người ngồi dựa ở đó, tay chân bị khóa lại, cúi đầu ngồi ở trên đống cỏ tranh, mặc dù nghe thấy có người tiến vào cũng không mở mắt.
Ở trong ngục bị ngược đãi một ngày, trông hắn tiều tụy hẳn lên, trên mặt còn có vết bầm, hẳn là trước khi Lương Văn thị tự sát, đã bị Cẩm Y Vệ thẩm vấn qua.
Vương Ngôn Khanh bước vào, liếc nhìn xung quanh hoàn cảnh trong phòng giam, nói: "Nơi này thật sự rất lạnh, một chút cỏ tranh kia có thể chống lạnh được sao?"
Trong phòng giam chợt vang lên âm thanh nữ tử, Lương Bân ngẩng đầu nhìn lướt qua, phát hiện đối phương là Vương Ngôn Khanh lại gục đầu xuống, tỏ vẻ không có hứng thú, bộ dáng không chịu phối hợp.
Vương Ngôn Khanh bị ngó lơ cũng không tức giận, nàng ở trong phòng giam di chuyển hai bước, nhìn đến góc tường bị kết băng, mơ hồ thấy nước rỉ ra rất trơn, chỗ đất trống đặt một cái ghế có tay vịn, trước đó khi Cẩm Y Vệ bức cung liền đặt ở đấy, bởi vì Vương Ngôn Khanh muốn vào cho nên bọn họ không có dọn đi.
May mắn nàng đi đôi giày chống trượt, bằng không nàng khẳng định sẽ không đứng vững được.
Vương Ngôn Khanh nghĩ như vậy, mở miệng nói: "Ngươi hẳn đã biết, mẫu thân ngươi đã thắt cổ tự vẫn."
Nghe được lời này, Lương Bân rốt cuộc có phản ứng.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, cằm gắt gao banh lại, khuôn mặt chết lặng lại hung ác hỏi: "Ngươi là do bọn họ gọi tới để chế nhạo ta? Ta đã nói rồi, ta cái gì cũng không biết."
Chế nhạo? Vương Ngôn Khanh không phản bác lại, nghĩ thầm cái từ này dùng rất có ý tứ.
Nàng cười nhẹ, ngồi ở trên ghế, đôi tay đặt ở đầu gối, phóng thấp tầm mắt, hơi cúi người nhìn Lương Bân ở đối diện: "Sự việc của mẫu thân ngươi ta rất tiếc, hãy nén bi thương."
Trên má Lương Bân đầy vết thương, hắn cho rằng đây là kiểu phương pháp tra tấn mới, trước tìm một nữ nhân làm hắn lơi lỏng, sau đó lại sử dụng khổ hình.
Mặt Lương Bân vô cảm, vẫn một bộ dáng dầu muối không ăn như cũ.
Vương Ngôn Khanh không có vội vã hỏi về vụ án, ngược lại hóa thân thành tỷ tỷ nhà bên, tâm sự cùng Lương Bân: "Tình cảm mẫu tử hai người chắc là rất tốt đúng chứ.
Nghe người ta nói, ngươi khi còn nhỏ thông minh lanh lợi, học cái gì cũng rất nhanh, bốn tuổi thuộc Thiên Tự Văn, năm tuổi có thể đọc làu làu mấy trăm bài thơ cổ, đây là thật phải không?"
Lương Bân vẻ mặt kinh nghi, hiển nhiên không rõ Vương Ngôn Khanh đang giở trò gì.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng đập cửa, Vương Ngôn Khanh quay đầu lại, thấy một Cẩm Y Vệ đứng ở bên ngoài, trong tay hắn cầm một đệm lót, ôm quyền với Vương Ngôn Khanh, nói: "Vương cô nương, vừa rồi khi ti chức thu dọn đồ vật đã quên chuẩn bị đệm cho ngài."
Vương Ngôn Khanh đứng lên, có chút kinh ngạc mà nói: "Đa tạ." Nàng đang muốn tiếp nhận đồ vật trong tay Cẩm Y Vệ, nhưng Cẩm Y Vệ lại tránh đi động tác của nàng, rũ mắt nói: "Không dám làm phiền cô nương.
Thỉnh cô nương tiếp tục."
Cẩm Y Vệ đem tấm đệm đặt lên ghế dựa của Vương Ngôn Khanh, kiểm tra lại bốn chân ghế cho vững chắc rồi thi lễ lui ra.
Vương Ngôn Khanh ngồi lên ghế, quả nhiên không cảm thấy lạnh lẽo nữa.
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng Vương Ngôn Khanh theo bản năng cảm thấy, đây là do Lục Hành phân phó.
Làm sao huynh ấy biết nàng ngồi ở trên mặt ghế lạnh lẽo, hay là huynh ấy nhìn thấy? Nếu có thể nhìn thấy cần gì mất công điều động người qua, nàng ngồi ở trên ghế, lại không ngồi dưới đất, sao có thể dễ bị hấp thụ hàn khí được?
Vương Ngôn Khanh trong đầu suy nghĩ rối loạn, Lương Bân ở đối diện cũng kinh ngạc mắt nhìn chằm chằm nàng, không biết trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì.
Vương Ngôn Khanh mau chóng thu hồi tâm tư, lại lần nữa tập trung lực chú ý, nhìn chằm chằm Lương Bân hỏi: "Nếu ngươi có thiên phú như vậy, vì sao không đi đọc sách thi khoa khảo?"
Quan văn cùng quan võ Đại Minh là hai cái hệ thống khác nhau, quan văn từ nhỏ đọc sách, khảo trúng công danh mới có thể vào triều làm quan, còn võ quan là thừa kế, phụ thân là tướng quân, nhi tử chính là tướng quân, phụ thân là quân tốt, con cháu sau khi lớn lên cũng vậy.
Lương Bân cùng Lục Hành giống nhau, đều là Cẩm Y Vệ thế gia, chẳng qua Lương gia không giống Lục gia truyền thừa từ thời xa xưa, chức vị cũng không cao như Lục gia.
Nhưng xuất thân Cẩm Y Vệ, cũng không đại biểu không thể đi thi tuyển quan văn, chỉ cần có thể thông qua khoa cử, đều có thể làm quan.
Lương Bân cúi đầu, nắm chặt nhúm cỏ dưới thân, nói: "Khi còn nhỏ đi học tư thục, sau lại nghĩ không muốn đi nữa, liền bỏ."
Khoa cử giống như *thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, **hương thân, quan văn trong nhà thì ít mà hài tử thông tuệ rất nhiều, Lương Bân khi còn nhỏ thích đọc văn thơ, cũng không có nghĩa sau khi trưởng thành cũng sẽ như vậy.
Lương Bân đọc sách hai năm, nội dung kinh thư càng ngày càng buồn tẻ, hắn cũng không phải người chịu khó chăm chỉ đọc sách, lâu dần liền không đi.
*thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc: vô số quân lính chen nhau đi qua một chiếc cầu gỗ, ý nói sự cạnh tranh khốc liệt.
**hương thân: Những người văn thân trong làng, trong huyện.
Rốt cuộc, nếu trong nhà có có sẵn chức quan, ai nguyện ý mười năm gian khổ nỗ lực học tập đây?
Vương Ngôn Khanh gật đầu, tựa như nàng đã quên mất mục đích đến đây, thật sự cùng Lương Bân trò chuyện về chuyện lập nghiệp: "Thật là đáng tiếc.
Ngươi còn nhớ rõ năm nào ngươi bắt đầu đi học tư thục không?"
Lương Bân ngồi dựa ở góc tường, tròng mắt hơi hướng về bên phải một chút, không quá xác định mà nói: "Hình như là năm Gia Tĩnh thứ hai."
Vương Ngôn Khanh lại hỏi: "Vào tháng nào?"
"Tháng ba."
"Hóa ra là mùa xuân." Vương Ngôn Khanh cũng không khỏi nhớ tới mùa xuân năm Gia Tĩnh thứ hai, khi đó nàng hẳn là đã tới kinh thành, đi theo Nhị ca đọc sách tập võ, nhưng khi hồi tưởng lại, ký ức nàng ở Lục gia một chút cũng không nhớ nổi, ngay cả bóng dáng nhỏ vụn vặt cũng không thấy được.
Vương Ngôn Khanh chỉ nghĩ một chút liền đánh gãy, nàng vẫn nhìn gương mặt Lương Bân, hỏi: "Sau khi ngươi vào tư thục thì học được cái gì, văn chương đệ nhất còn nhớ rõ chứ?"
Lương Bân cảm thấy Vương Ngôn Khanh vô cùng kỳ quái.
Nàng ta đi theo Lục Chỉ Huy Sứ tới đây, đêm khuya nàng ta xuất hiện trong ngục giam, chẳng lẽ lại chỉ muốn cùng hắn tâm sự mấy chuyện trong quá khứ? Lương Bân không rõ nguyên do, tùy tiện nhặt vài câu, nói cho Vương Ngôn Khanh.
Vương Ngôn Khanh sau khi nghe xong vỗ tay, nói: "Đều đã qua lâu như vậy, ngươi vẫn có thể nhớ được, quả nhiên là trí nhớ tốt.
Nếu ngươi ở tư thục tiếp tục đọc sách, nói không chừng hiện giờ cũng có thể thi đậu công danh."
Lương Bân nghe vậy miễn cưỡng cười, cũng không cảm thấy cao hứng.
Vương Ngôn Khanh lại giống mở ra máy hát, nói: "Đọc sách tốt, học võ công cũng nhanh, đứa trẻ thông minh lanh lợi giống như ngươi, nhất định là rất được trưởng bối yêu thích đúng không? Quan hệ của ngươi với phụ thân ngươi thế nào?"
Sau khi Vương Ngôn Khanh tiến vào không có kêu đánh kêu giết, cũng không có châm chọc mỉa mai, mà là nhẹ giọng hỏi hắn về mấy chuyện thơ ấu.
Thái độ Vương Ngôn Khanh tốt như vậy, Lương Bân cũng không thể dùng mặt lạnh mãi được, thái độ của hắn bất tri bất giác mềm mại hơn, cùng Vương Ngôn Khanh ôn về mấy chuyện xưa.
Hắn khi còn nhỏ rất được phụ thân sủng ái.
Đại ca hắn tính cách quái gở u ám, không thích cầm đao múa kiếm, ngay cả đọc sách cũng không đọc những cuốn sách đứng đắn, luôn chọc phụ thân tức giận.
Hắn lại hoạt bát lanh lợi, từ rất nhỏ đã biểu lộ thiên phú về chạy, nhảy, mọi thứ liên quan tới đao kiếm, học cái gì cũng tốt.
Phụ thân vô cùng yêu thích hắn, thường xuyên ôm hắn bên người, tiếc nuối hắn không phải trưởng tử.
Hắn có được sự uy nghiêm từ ái của phụ thân, lại được mẫu thân sủng ái, có thể nói là có được một gia đình hoàn mỹ, hạnh phúc.
Nếu, không có đôi huynh muội kia.
Vẻ mặt Lương Bân trở nên ảm đạm, đôi mắt rũ xuống, nói: "Ta cùng phụ thân có quan hệ rất tốt.
Phụ thân rất coi trọng ta, ta cũng vẫn luôn nỗ lực, mong được người tán thành."
Vương Ngôn Khanh chăm chú quan sát biểu tình trên mặt Lương Bân, tròng mắt hắn rũ xuống, môi hơi nhấp, độ cong trên khóe miệng trễ xuống, hai cánh tay bao bọc lấy cơ thể.
Vương Ngôn Khanh trong lòng khẽ động, bắt đầu dò hỏi vụ án: "Hãy nén bi thương.
Ngày mười sáu tháng trước, trưởng huynh ngươi là Lương Dung bị người ta mưu sát.
Ngày mười sáu đó, ngươi đang làm cái gì?"
Cơ mặt Lương Bân trong nháy mắt căng chặt lên, nhấp miệng, sau khi rũ mắt động tác nhỏ liền biến mất không thấy, khuôn mặt cứng nhắc giống như người gỗ nói: "Không làm gì cả, đi lại như thường ngày."
"Ngươi hãy đem sự tình ngày đó tính từ lúc ngươi bắt đầu thức dậy vào buổi sáng, thuật lại toàn bộ trong một lần."
Lương Bân không có biện pháp, chỉ có thể thuật theo hồi ức: "*Giờ chính Mẹo ta đứng dậy, ở trong phòng dùng cơm sáng, sau đó đi thỉnh an mẫu thân, trò chuyện với mẫu thân một lúc, sau đó quay về phòng ở đó cho tới giữa trưa......"
*Giờ chính Mẹo: 6h sáng
Vương Ngôn Khanh không đợi Lương Bân nói xong, ngắt lời nói: "Giờ nào ngươi đi thỉnh an Lương Văn thị?"
Lương Bân nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái là *giờ Thìn."
*giờ Thìn: từ 7h-9h sáng
Vương Ngôn Khanh gật gật đầu: "Tiếp tục."
Lương Bân cố suy nghĩ rồi mới nói: "Buổi chiều cũng như thường lệ, ta ngủ một giấc, rồi ra bên ngoài tìm bằng hữu......"
"Ngươi chừng nào thì ra phủ?"
"Không nhớ rõ nữa, tầm *giờ Mùi".
*giờ Mùi: 13 giờ đến 15 giờ
Vương Ngôn Khanh nhẹ nhàng gật đầu, hỏi tiếp: "Khi nào các ngươi dùng bữa trưa?".
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Thời gian càng hỏi càng lùi về trước, Lương Bân chỉ có thể suy nghĩ lại: "Thời gian dùng bữa đều giống nhau, vào buổi trưa."
"Hôm đấy có những ai dùng bữa?"
"Mẫu thân, ta, đại ca, đại tỷ." Lương Bân bay nhanh nhấp môi dưới, nói, "Phụ thân có quy củ là bữa trưa cả nhà phải cùng nhau dùng bữa."
Vương Ngôn Khanh nhẹ nhàng lên tiếng: "Tiếp tục đi."
Lương Bân suy nghĩ một hồi, mới tiếp thượng lời nói mới rồi đầu, chậm rì rì nói: "Buổi trưa ta có đi chơi cùng bằng hữu, cùng hắn so mấy chiêu, nhìn trời sắp tối, liền trở lại."
Lương Bân nói xong tạm dừng một lát, cho rằng Vương Ngôn Khanh sẽ dò hỏi, nhưng Vương Ngôn Khanh lại không hề tỏ thái độ.
Lương Bân đành phải tiếp tục nói: "Sau khi về nhà liền ăn cơm, sau khi ăn xong ta liền về phòng chính mình đợi.
Chiều hôm đó vận động nhiều, buổi tối trở về rất mệt, rửa mặt xong ta liền đi ngủ sớm."
Lương Bân ngữ điệu chậm rì rì, không có gì phập phồng, phảng phất ở trần thuật nhạt nhẽo lại dài dòng một ngày.
Vương Ngôn Khanh hỏi: "Giờ nào thì ngươi về phòng?"
Lương Bân bình tĩnh nhìn Vương Ngôn Khanh, tròng mắt không tránh không né: "*Giờ Tuất."
*Giờ Tuất: 19-21h
Vương Ngôn Khanh đồng dạng bình tĩnh nhìn lại hắn, hỏi: "Khi nào ngủ?"
"*Giờ Hợi."
*Giờ Hợi: 21-23h
"Trên đường đi ra có gặp chuyện gì không?"
Lần này Lương Bân không nhớ lại, nhanh chóng nói: "Không có."
Vương Ngôn Khanh chậm rãi gật đầu, nàng cúi đầu gẩy gẩy lò sưởi nhỏ của mình, thời gian dài, lửa trong lò sưởi bắt đầu yếu dần.
Nàng phảng phất đã quên nàng đang thẩm vấn Lương Bân, ngập ngừng hồi lâu, rốt cuộc nhớ tới Lương Bân còn đang ở đây: "Xin lỗi, đã quên mất ngươi còn ngồi chỗ này.
Cái lò sưởi cầm tay này dùng không tốt lắm.
Phòng ngươi ở đối diện với phòng Lương Dung, vào lúc nửa đêm, trước khi ngủ ngươi có nghe được động tĩnh gì không bình thường không?"
"Không có."
"Mẫu thân ngươi nói Lương Dung là do bà ta giết, vậy khi nào bà ta đi vào phòng Lương Dung?"
Lương Bân rũ mắt, biểu tình trên mặt trở nên kháng cự, cứng rắn nói: "Ta không biết."
"Cũng thật trùng hợp, đêm hôm đó, Lương Phù cũng đi tiền viện.
Nàng ấy đứng gõ cửa bên ngoài phòng Lương Dung, khi đó hung thủ đang ở trong phòng giết người, động tĩnh lớn như vậy, ngươi không nghe được sao?"
Lương Bân ánh mắt hờ hững, da thịt trên mặt đều bất động: "Lúc đó ta ngủ rồi, cái gì cũng không biết."
Khóe miệng Vương Ngôn Khanh cong lên, nói: "Lương Dung trước khi chết đang xem sách, nhưng trong phòng lại không có cuốn sách nào bị rơi xuống, cuốn sách này hẳn là bị hung thủ thu hồi lại.
Ngươi biết kia quyển sách tên gọi là gì không?"
Trên mặt Lương Bân tựa như đeo cái mặt nạ, thanh âm không hề phập phồng: "Ta không đi qua, không biết."
"Các ngươi đều ăn cơm, sinh hoạt với nhau, Lương Dung không đề cập qua với ngươi sao?"
Lương Bân lạnh lùng nói: "Không có."
Vương Ngôn Khanh nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Đột nhiên nàng thay đổi ngữ khí, hỏi: "Lương Dung chết do hít thở không thông, ngươi cảm thấy, mẫu thân ngươi làm thế nào mà khiến Lương Dung bị ngạt chết? Dùng quần áo, khăn, gối đầu, hay là một thứ gì khác?"
Lương Bân tầm mắt vẫn như cũ nhìn xuống mặt đất, trên mặt không có dao động, nhưng bả vai lại căng chặt lên: "Ta không biết."
Vương Ngôn Khanh nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: "Một người khi hít thở không thông vậy biểu tình trông sẽ thế nào? Đôi mắt sẽ trợn to, mặt sẽ biến hồng sau đó biến tím, chờ thời điểm tay hắn ngừng giãy giụa, hắn liền sắp chết.
Bị ngạt chết cùng thắt cổ chết tuy rằng bất đồng, nhưng phản ứng khi hít thở không thông cũng không khác nhau lắm.
Mẫu thân ngươi thắt cổ tự vẫn, thời điểm mà bà ta chết, chắc cũng đau đớn thống khổ giống như Lương Dung."
Lương Bân bỗng nhiên la một tiếng, hai tay bịt tai lại, hét lớn: "Đừng nói nữa, ta cái gì cũng không biết."
Trên tay chân Lương Bân đeo xích sắt, Vương Ngôn Khanh cũng không lo lắng hắn tập kích mình.
Nàng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lương Bân vòng hai tay ôm chặt lấy mình, nói: "Lương Bân, ngươi đang nói dối.
Khi ngươi vừa mới vừa vào tư thục học, văn chương đều nhớ rõ, vậy sao lại không nhớ rõ sách của Lương Dung? Thật ra ngươi cái gì cũng biết, ngươi biết ngày đó người đi vào trong phòng Lương Dung không phải Lương Văn thị; biết khi nào Lương Phù tới gõ cửa, ngươi cũng biết, hạt châu rơi trước cửa cũng không phải do sau khi mẫu thân ngươi giết người lưu lại, mà là ngươi làm chuyện sai lầm, đi tìm mẫu thân tìm chủ ý, mẫu thân ngươi vì giúp ngươi che giấu dấu vết, dọn thi thể trong lúc hoảng loạn đã làm rơi.
Hiện tại, ngươi thành công, mẫu thân ngươi vì gánh tội thay ngươi mà tự sát.
Phụ thân ngươi đã chết, huynh trưởng đã chết, tỷ tỷ thì bị hủy đi thanh danh, hiện tại ngay cả mẫu thân ngươi cũng đã chết, cả nhà chỉ còn ngươi còn sống."
Lương Bân đã chịu kích thích, công kích bốn phía lung tung, lại bị xích sắt chặt chẽ vây khốn.
Bên ngoài đại lao Cẩm Y Vệ nghe thấy động tĩnh, cầm đao tiến lên, muốn cứu Vương Ngôn Khanh.
Vương Ngôn Khanh không có rời đi, nàng lui về phía sau vài bước, né tránh động tác cuồng loạn Lương Bân, vẫn như cũ nói: "Ngươi có phải không muốn bị Cẩm Y Vệ dùng hình với ngươi, hảo giảm bớt ngươi chịu tội cảm? Đáng tiếc, ngươi sẽ không được như nguyện.
Lương gia sụp đổ, tan cửa nát nhà, đều là bởi vì ngươi.
Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không chỉ hại chết Lương Dung, mà ngay cả mẫu thân ngươi, cũng bị ngươi hại chết."
Lương Bân ôm mặt gào lên, Cẩm Y Vệ tiến lên, gõ mạnh một đao ở khớp chân hắn.
Chân Lương Bân mềm nhũn, không chịu khống chế hướng phía trước đánh, ngay sau đó bả vai đau nhức, còn không kịp phản ứng hai tay đã bị Cẩm Y Vệ bắt chéo sau lưng, áp ngã xuống đất.
Mặt hắn dán trên nền đất lạnh băng, cổ giống như bị vặn gãy, ngay cả ngẩng đầu cũng không được.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, hắn nhìn thấy một đôi giày màu xám nhạt từng bước đến gần.
Một nữ tử dừng ở trước người hắn, khuôn mặt nàng thanh lãnh, không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ phảng phất như Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Nàng theo làn váy ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng hắn, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ thương xót mà thở dài: "Dám làm lại không dám nhận, cùng tiểu nhân thì có gì khác nhau? Súc vật còn hiểu quỳ nhũ chi ân, ngươi làm như vậy là muốn báo đáp sự yêu thương từ nhỏ của mẫu thân ngươi sao?"
Vương Ngôn Khanh nhìn chăm chú sắc mặt Lương Bân, tung ra một chiêu cuối cùng: "Phụ thân ngươi rõ ràng đối với ngươi ký thác kỳ vọng cao, nếu hắn biết ngươi hành động như vậy, ở nơi chín suối, sẽ nhìn ngươi thế nào?"
Đôi mắt Lương Bân ướt đẫm, giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nội tâm hoàn toàn suy sụp: "Là ta có lỗi với mẫu thân.".