Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 1: 1: Gặp Thẩm Đại Nhân​





Mới sáng sớm mà Quảng Bình vương phủ đã gà bay chó chạy, thiên môn mở ra, đám thân vệ tay cầm đao, trước cửa có mấy cái mui xe ngựa, thị nữ, sai vặt ra ra vào vào, còn ôm không ít trân phẩm.
Đường lớn đã mở, có người nhà quê mới đến tò mò trong lòng, dừng chân lại nhìn nhưng bị khách sáo mời đi.

Mà người địa phương chỉ cần ngang qua là đã sáng tỏ – – "Chắn chắn là Trường Nhạc quận chúa lại làm loạn rồi."
Bên trong phủ, thiếu nữ áo tím đi ngang qua nhà thủy tạ, trước mặt sau lưng vô số thị nữ vây quanh.

Nàng ta lại đi rất nhanh, đi đi lại lại cực kì tao nhã.

Mỗi một bước, đều như giẫm trên mây.

Tiếng ngọc bội leng keng chạm vào nhau, trong trẻo mà không loạn.
Nàng ta có dung mạo xuất chúng, ánh mặt trời chiếu xuống, nàng là núi tuyết trắng cao cao lấp lánh, sáng sủa rạng ngời, trong vắt và rực rỡ.
"Lưu Linh! Lưu Linh, ngươi đứng lại đó cho ta! Trong mắt ngươi có còn người mẫu thân này hay không?" Đuổi sát thiếu nữ, một đám người vây quanh một vị phụ nhân đi tới.

Phụ nhân hổn hển, giọng kích động mà phát run.
Quảng Bình vương phi là một vị phu nhân đoan trang ung dung, lúc này sắc mặt lại cực kì khó coi.

Bà cũng không muốn chuyện trong nhà mình bị đồn lung tung, khổ nỗi thiếu nữ áo tím quá cường thế.
Thiếu nữ áo tím đang bước nhanh ra cửa phủ cửa mặt mày không động lấy một cái, mắt điếc tai ngơ.

Đám thị nữ, gã sai vặt đi theo nàng cũng không dám chần chờ dù chỉ một chút, chỉ sợ chủ tử không vui.
"Chặn nó lại!" Mắt thấy thiếu nữ sắp ra khỏi cửa phủ, Quảng Bình vương phi tức giận.
"Keng"! Binh khí chạm vào nhau, bọn thị vệ cùng với thân vệ bảo vệ thiếu nữ giao đấu tại chỗ.

Nhân mã hai bên bất phân thắng bại, mà thiếu nữ nhìn cũng không thèm nhìn, một mạch đi ra khỏi phủ.
"Lưu Linh, ngươi mà ra khỏi cánh cửa này, về sau đừng hòng trở về!" Thấy cản trở vẫn không ngăn được thiếu nữ rời đi, Quảng Bình vương phi cảm thấy tôn nghiêm bị thương, sắc mặt cứ trắng rồi trắng.
Lưu Linh đã đứng ở cửa phủ rốt cục ngừng bước chân, quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn đám nhân mã đuổi theo nàng.

Đôi mắt kiêu căng nhìn chằm chằm Quảng Bình vương phi khoảng nửa khắc, ý châm biếm rõ ràng.

Nàng khinh thường nói chuyện với đối phương, tiếp tục đường mình mình đi.
Bị người trước mặt nhục nhã, Quảng Bình vương phi máu nóng tuôn lên mặt, khí không lưu thông, lăn ra ngất xỉu.
"Nương! Nương, người làm sao vậy?" Có hai đứa bé ăn vận hoa lệ chạy tới, thiếu niên vững vàng đỡ lấy vương phi đang sắp ngã, thiếu nữ ỷ vào thân phận, tiến lên vài bước chặn đầu, ngăn đường của Lưu Linh.
"Lưu Linh! Ngươi ác độc như vậy! Ngươi vừa mới hại chết tiểu đệ, bây giờ đến cả mẫu thân cũng không buông tha! Cái thứ giết mẹ giết đệ như ngươi, còn mặt mũi nào sống về sau?"
Giết đệ giết mẫu.
Sắc mặt thiếu nữ áo tím khẽ thay đổi, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo che lại sự tái nhợt trong nội tâm, cúi mắt nhìn tiểu cô nương đang chặn ở trước mình.


Nàng xuất thần trong chốc lát, giọng thờ ơ, "Vậy ngươi có muốn tới thử đao của ta?"
Nàng cất bước, đi về phía người đối diện.

Tiểu cô nương không ngừng lui về sau, nhưng bị đám thân vệ chặn đường lui, trốn cũng không thoát.

Cằm của tiểu cô bị người nâng lên, đối phương vẫn không có biểu cảm, trống rỗng nhìn nàng, giống như đang nghĩ xem là nên ra tay lúc nào.
"Lưu Linh, ngươi vẫn còn là người sao? Nương bị ngươi làm cho sinh bệnh, ngươi nhìn cũng không thèm nhìn!" Lưu Nhuận Dương đang đỡ Quảng Bình vương phi, nhìn không được, tức giận trách mắng.
"Đừng làm hại Tương nhi của ta!" Nhìn thấy tiểu nữ nhi rơi vào trong tay của thiếu nữ cao ngạo, Quảng Bình vương phi không còn hôn mê nữa, gấp đến độ kêu to.
"Nương!" Lưu Tương bị tỷ tỷ nắm cằm, nước mắt thi nhau rơi xuống, như có thần linh trợ giúp, quanh thân xuất hiện vô số dũng khí, phấn đấu quên mình thoát khỏi vòng vây, chạy về phía vương phi.
Lưu Linh bị đẩy mạnh ra, lảo đảo hai bước về phía sau, nàng ôm ngực nhìn triển lãm "mẫu hiền con hiếu" của đám người này: Ôm nhau khóc một đoàn, giống như nàng làm gì bọn họ không bằng.
Đối với sự "kích động" của bọn họ, Trường Nhạc quận chúa lại như một người qua đường, vô cảm mà xa lạ.
Lưu Nhuận Dương lớn tiếng kêu đại phu, Quảng Bình vương phi vỗ vỗ ngực thở mạnh, Lưu Tương quỳ ở một bên lau nước mắt..

Bọn họ quan tâm lẫn nhau, nhưng lúc nhìn về phía nàng, ánh mắt lại phẫn hận như thế.
"Ngươi giết người, cho rằng trốn ra bên ngoài, có thể yên lành sao?" Giọng Quảng Bình vương phi run lẩy bẩy, "Cha ngươi trở về, hắn cũng sẽ không tha cho ngươi!"
"Ngươi lòng lang dạ sói, đến ngay cả đệ đệ ruột cũng không buông tha! Bình nhi sống chết còn chưa biết, ngươi lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Ngươi có từng cắn rứt lương tâm?"
"Nếu ta đã dám" giết đệ giết mẫu, còn sợ gì cắn rứt lương tâm? Lương tâm ta rất thanh thản.

"Thiếu nữ áo tím nghiêng đầu, giọng đầy sự mỉa mai, càng khiến cho đám người nào đó thêm phẫn uất.
Ngữ điệu nàng bình tĩnh, giống như đang nói chuyện nhà.

Nhưng nghĩ đến hành động lúc trước của nàng, trên ngực bọn họ như có thêm ngàn cái chùy.
" Nếu tâm ngươi trong sạch, vì sao trốn ra ngoài? "
" Ta đi nghiệp kinh, là ta muốn đi, không phải ta chột dạ, chuyện của các ngươi không ảnh hưởng tới ta.

Có bản lĩnh thì tự mình đi nghiệp kinh cáo trạng, bắt ta trở về; nếu không dám, có thể đợi cha trở về, bảo hắn bắt ta.

Tùy các ngươi, ta chẳng quan tâm.

"
* * *
" Quận chúa, đây là Thiết Quan Âm năm nay An Khê cống tân thượng, vương phủ nhiều người như vậy, bệ hạ chỉ thưởng cho một mình quận chúa mà thôi.

"
" Quận chúa, đây là điểm tâm Thượng Lâm Trai mới ra, ngày hôm qua thị nữ đã phải xếp hàng thật lâu, mới mua về được đấy.


"
" Quận chúa, đây là hai bức ngự họa Chính Nguyệt ban thưởng, thị nữ vừa tìm ra, mời quận chúa xem.

"
" Quận chúa, bộ bút chương này cũng vừa được chế tạo ra, ngài có thể luyện chữ to..

"
Bên trong xe ngựa rộng lớn, một đôi tỳ nữ mỹ mạo đang ngồi quỳ, dùng giọng điệu ngọt ngào, giới thiệu đồ chơi cho Trường Nhạc quận chúa.

Trên một cái bàn gỗ lim kiễng chân, đã dọn giấy và bút mực đâu vào đó, thêm điểm tâm và trái cây, bài trí chạm ngọc.

Các nàng vừa nói, vừa lặng lẽ dò xét phản ứng của quận chúa.
Một chiếc lô thơm ngát, khói trắng bay lên làm mơ hồ mặt mày người đang ngồi nhưng không hề ảnh hưởng tới mĩ mạo của nàng.

Lưu Linh là người khó có được cốt tướng bề ngoài đều kinh diễm người, lạnh lùng mà trong trẻo.

Gương mặt nàng lại động lòng người, cho nên bọn thị nữ cam tâm tình nguyện tìm kiếm niềm vui cho nàng.

Lúc này, đôi con ngươi đen của Lưu Linh đang nhìn hư không, thần hồn du đãng bên ngoài, không biết đang nghĩ cái gì.
Hai thị nữ trao đổi ánh mắt – –
" Vương phi lại còn nói quận chúa giết người, thật quá đáng, khẳng định là quận chúa mất hứng, mới trốn đi nghiệp kinh.

"
" Đúng thế, mặc dù quận chúa đối với tiểu công tử..

Thật hung ác, nhưng Khương thần y là do quận chúa mời đến.

Nếu không nhờ quận chúa, tiểu công tử đã sớm mất mạng.

"
" Hi vọng vương gia trở về, trả lại sự trong sạch cho quận chúa.

"
" Vương gia? Cũng không dám trông cậy vào đâu.


Chẳng qua tiểu công tử gặp chuyện không may, thực sự có liên quan tới quận chúa ư? "
"..

Linh Tê, ta đột nhiên nghĩ, chỉ là nghĩ một chút thôi, vương phi nói quận chúa giết người, liệu có phải quận chúa giận quá, thật sự quay lại đi giết tiểu công tử? "
"..

Ách.

"
Hai người nghĩ đến tác phong dũng mãnh của quận chúa nhà mình, da đầu tê rần cả lên: Đây là chuyện không thể nào.
Các nàng trao đổi ánh mắt rất nhiều, nghe thấy tiếng quận chúa gõ bàn," Các ngươi nói xem, Lưu Nhuận Bình sống hay chết, có liên quan gì với bản quận chúa nào? "
" Đương nhiên là không liên quan gì với quận chúa! "Bọn thị nữ biểu hiện tấm lòng chân thành.
" Vậy là bọn họ cố tình gây sự rồi.

"
" Đúng! "
" Dừng xe! "Sau khi Lưu Linh như có đăm chiêu, chợt đứng lên với tốc độ rất nhanh, rồi bỗng nhiên mở miệng.
Linh Tê cùng Linh Bích sợ hãi cả kinh, nhào lên ôm lấy đùi quận chúa," Quận quận quận chúa! Ngài, ngài bình tĩnh chút! Ngàn vạn lần đừng trở về giết tiểu công tử..

"
"..

Ta chỉ là ngồi xe mệt, muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, ai nói với các ngươi rằng ta muốn giết người? "Trường Nhạc quận chúa lườm qua, hai phần tử kia liền không nói gì.
Mấy người đang nói chuyện, không hề dự đoán được, xe ngựa bỗng hoảng loạn, Lưu Linh đập đầu vào vách xe.

Hai người thị nữ cũng bị đập không nhẹ,"...!"
Trong tiếng thét chói tai, cả chính mình còn không lo được, chứ đừng nói là chiếu cố quận chúa.
" Sao thế? Xảy ra chuyện gì? "Người trong xe kinh hãi.
" Lớn mật! Mau dừng lại! "Ngoài xe mơ hồ truyền đến tiếng la khan giọng của đám người hầu.
Nhất định bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Tốc độ xe ngựa bỗng chốc trở nên cực nhanh, lại còn liên tục xóc nảy, Lưu Linh váng đầu hoa mắt.

Không ai ra cầu cứu, nàng cắn chặt răng, tay vịn bàn, e rằng nếu không có cái bàn này, ngay cả mình cũng sẽ bị bay ra ngoài.
Cướp bóc? Cướp tiền? Sơn tặc? Cường đạo?
" Hu hu hu! "
" A a a! "
Tiếng ồn ào hỗn loạn, chỉ có Lưu Linh, khóe miệng bị nàng cắn nát, cúi đầu, đúng là một tiếng kêu cũng không phát ra.

Nhưng điều này không có nghĩa là tình huống của Lưu Linh tốt hơn, lục phủ ngũ tạng lộn lên lộn xuống, xe ngựa càng tăng tốc, hô hấp càng lúc càng gấp, sắp không theo kịp nhịp tim rồi..
Lưu Linh không yên lòng nghĩ – – nếu nàng chết, người của Quảng Bình vương phủ hẳn là sẽ thở phảo nhẹ nhõm?
Trên đời này, không có người nào thực sự quan tâm tới nàng.
Vách xe răng rắc một tiếng, bị đập nát từ bên ngoài.


Lực đạo thật lớn, hướng thẳng vào mấy người trong xe.

Theo quán tính, Lưu Linh ngã về phía sau.

Eo của nàng bị người ta ôm lấy, bay về phía trước.

Gió tập kích mặt của người tới, hắn cao lớn mạnh mẽ, sức tay rất lớn, động tác thô bạo ngắn gọn, vác nàng lên, như là chim ưng cắp con gà con.
Bị bắt vùi trong lồng ngực người lạ, mà tốc độ gió lạnh thổi trực tiếp và mãnh liệt, truyền tới cảm giác run rẩy nơi mặt.

Trong tiếng kêu sợ hãi của thị nữ, nàng bị người lạ ôm, bay vút lên không trung rồi ngã xuống đất, hai người bọn họ liền lăn xuống đất.
Chưa bao giờ gần gũi với người lạ như thế, trời đất quay cuồng, mùi hương trên người nam nhân kia cùng với mồ hôi cơ thể, ập vào mũi nàng.

Vừa cứng vừa nóng, đầu bị bàn tay to che chở, khắp thế giới đều là hơi thở nam nhân.
Ghê tởm.
Bực bội.
Muốn giết người.
Khó khăn lắm mới dừng lại, Trường Nhạc quận chúa ngã ngửa ở trên đám cỏ, giọng nói lạnh lẽo của nàng quăng về phía người thanh niên," Cút – – "
Giương mắt nhìn về phía đối phương, trong nháy mắt, lời của nàng dừng lại.
Phi ngư phục*, Tú Xuân đao, đặc thù rõ ràng.
(Phi ngư phục: Chắc là cá chép bay)
Thanh niên gương mặt tuấn tú, trên lưng có ánh mặt trời, lông mi của hắn dày mà dài, che khuất đôi mắt sâu thẳm, trước mắt có vết sẹo, lại càng thêm xinh đẹp..

Sự bực bội bất an trong lòng nàng nháy mắt yên tĩnh, từ núi lửa biến thành dòng suối trong.
" Lại gặp mặt.

"Trường Nhạc quận chúa bị người áp ở trên, nhàn nhạt mở miệng chào hỏi.
Cơ bắp đang che chở nàng căng đầy, ánh mắt nâng lên một nửa, vốn không chú ý nàng.

Khi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của nàng, hắn mới cúi đầu, nhìn nàng.
Đôi mắt hắn đen sâu, không mở miệng – – nàng tin hắn nhớ được nàng, nhưng hắn không muốn để ý tới nàng.
Trường Nhạc quận chúa cười lạnh," Tay ngươi đè lên ngực của ta.

"Nàng hếch hếch nửa người trên.
"...!"
Thanh niên rốt cuộc chú ý, mười phần cuối cùng còn lại bốn phần, nhìn xuống người dưới thân.
" Thật xin lỗi."Lời xin lỗi của hắn không hề có thành ý, nhưng giọng điệu lại trầm trầm dễ nghe, xa xăm lại cô độc.
Từ dòng suối trong lại có xúc động bùng nổ thành núi lửa, nhưng nàng không hề nói lời quá đáng.
Thiên Hộ Đại Nhân Cẩm y vệ – Thẩm Yến – – người khiến nàng nhìn chăm chú, có được đặc quyền.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.