Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 11: 11: Thẩm Đại Nhân Mềm Lòng​





Trường Nhạc quận chúa Lưu Linh là một người rất phức tạp.

Trước mặt hắn, nàng tỏ ra cực kỳ hứng thú với hắn, trừ thứ đó ra thì lời nói và hành động đều thật bình thường, Thẩm Yến thực không thể nhìn ra nàng có ý nghĩ "muốn chết".
Thẩm Yến cùng thủ hạ trở lại chùa, vừa vào viện thì có người tới báo, Lưu Linh dẫn người tiến vào địa bàn của Cẩm y vệ bọn họ, nàng đòi xông vào gặp Vân Dịch.

Thẩm Yến rùng mình trong lòng, lập tức tiến đến.
Dương Diệp cùng thị vệ đang giằng co với Cẩm y vệ, Lưu Linh làm quận chúa được hưởng đặc quyền, nàng đòi xông vào, không ai dám đả thương nàng.

Lúc Thẩm Yến cùng La Phàm vào trong viện, đã thấy Cẩm y vệ đang say sưa chiến đấu với Quảng Bình vương phủ.

Thẩm Yến quét ngang tầm mắt, không thấy bóng dáng Lưu Linh, mà cửa phòng giam giữ Vân Dịch đang mở một nửa thê thảm đung đưa theo gió.
Bên trong, Vân Dịch đang gục đầu nghĩ thì cửa bị người đá văng từ bên ngoài, Lưu Linh lạnh mặt, xuất hiện ở trước cửa.
Vân Dịch cả người khô ráo, cũng không bị dùng hình phạt riêng tra tấn.

Hắn giương mắt, giật mình nhìn mỹ nhân đi về phía hắn.
Lưu Linh mặc y phục trang nhã màu xám phối hợp với cam nhạt, một thân xiêm y lấy gấm vóc tinh xảo trong cung làm nguyên liệu, cắt thành y phục đơn giản.

Váy ngoài rũ xuống theo đường thắt lưng, trên đó thêu một bông hoa mai, thân cành mạnh mẽ, hoa văn lạnh lùng.

Một cô nương tao nhã như nàng, tuyệt không hợp với căn phòng treo đầy dụng cụ tra tấn này.
Vân Dịch nhìn bộ dáng của nàng, không hiểu tình huống.
Hắn nhìn thấy thần sắc thoải mái của Lưu Linh, chỉ tay về phía hắn.

Lại nghe tiếng đánh nhau ngoài phòng, ánh mắt lóe lên, lẩm nhẩm, "Ngươi..

Hẳn không phải là cứu ta ra ngoài đấy chứ?"
"Nói không chừng đấy." Lưu Linh nói.
"..."
"Quay lưng đi" Lưu Linh ra lệnh, thấy Vân Dịch ngẩn người nhìn nàng, giải thích, "Ta có chìa khóa."
Vân Dịch không thể tin được Lưu Linh thật sự sẽ cứu mình, nhưng hắn nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, không thể lầm được, Lưu Linh đường đường là quận chúa, cần gì phải lừa gạt mình? Mặc dù nghi ngờ, nhưng hắn vẫn quay lưng lại.
Một khoảng cách không xa không gần, Lưu Linh nhìn Vân Dịch quay lưng, đột nhiên cầm lên một cây gậy sắt từ phía sau, nhằm thẳng xương bánh chè của Vân Dịch mà đánh thật mạnh.

Lúc đó nàng cầm gậy rất chắc, Vân Dịch lại không hề đề phòng, chân như nhũn ra, bị nàng giáng một gậy ngã quỳ gối xuống.
Răng rắc.

Tiếng xương cốt bị đập vỡ.
"A –!" Hắn đau đớn la thành tiếng.
Mà gậy thứ hai của Lưu Linh đã giáng tới ngay sau đó! Nàng chưa bao giờ được huấn luyện, không hề có trình tự, nhưng lúc vung gậy gộc, lại ngoan độc, giống như một con sói hung mãnh.

Nàng tuyệt không lưu tình, một gậy lại một gậy, mỗi lần đều đập mạnh lên trên người Vân Dịch.
Tay chân Vân Dịch đều bị xiềng xích tra tấn, không có cách nào khác dùng võ công, Lưu Linh lại ra tay cực mạnh, hắn chật vật lăn mấy vòng trên mặt đất, nghĩ định chớp thời cơ đứng lên, nhưng lại bị một gậy đánh vào sau gáy.

Trước mắt biến thành màu đen, lại ngã xuống đất.
"Ngươi, ngươi.." Vân Dịch bắt đầu hoảng sợ, áo trên người hắn rớt xuống, phía sau lưng chịu đòn nghiêm trọng, bên trong áo, máu tươi đang chảy ra, hòa cùng vết thương cũ, cảm nhận càng thêm đau đớn gấp bội.
"Ngươi có bệnh sao?" Hắn cả giận nói.
Câu trả lời của hắn lại là một gậy trên vai, khiến hắn vùng vẫy định đứng lên, nhưng lại bị đánh nằm sấp xuống.
Lưu Linh ném cây gậy sắt trong tay ra, cười lạnh, "Có bệnh chính là ngươi! Lưu Linh ta từ nhỏ đến lớn, tuyệt không chịu thiệt thòi.

Bắt cóc ta, trói ta, ta không dạy dỗ lại ngươi, người đời sẽ cho rằng bản quận chúa rất dễ bị bắt nạt!"
"Ta sai rồi..

Biết sai rồi.."
Lưu Linh nhấc chân, dẫm nát xương bánh chè của hắn, hung hăng nghiền hai lần.

Nàng dẫm hắn dưới chân, mặc hắn cầu xin tha thứ, tư thế đó là của kẻ chiến thắng, như một nữ vương thực thụ.
Thẩm Yến cùng La Phàm ở ngoài cửa nhìn đến ngây cả người.
Lưu Linh giáng từng gậy lên người Vân Dịch, khiến một Cẩm y vệ lòng dạ hiểm độc lạnh lùng như La Phàm cũng phải cảm thấy đau mà nhe răng hút không khí.
Hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân nào ác liệt như thế cả!
La Phàm không khỏi quay đầu nhìn về phía Thẩm Yến, lòng còn sợ hãi, giọng run run, "..

Thẩm đại nhân, ngài thực sự cảm thấy người như nàng, sẽ tự sát sao?" Trên mặt hắn là biểu cảm "ngài đùa cái gì vậy chứ" : Nữ nhân dũng mãnh như thế, người khác tự sát, còn nàng sẽ không.
Hơn nữa còn chẳng khác gì nàng ép người ta đi tự sát!
"..."
Thẩm Yến im lặng.
Lúc La Phàm bị Lưu Linh hù sợ, Thẩm Yến vội tiến lên, bắt lấy tay Lưu Linh, kéo nàng về phía sau.

Vân Dịch nhìn thấy người ngày thường mình sợ gặp nhất, cảm động đến rơi nước mắt, "Thẩm đại nhân cứu ta..

Thẩm đại nhân, ngài thật sự là người tốt!"

Lưu Linh chẳng bận tậm Thẩm Yến đang túm chặt tay nàng, mới vừa rồi vì động tác kịch liệt nên khuôn mặt nhỏ nhắn nàng ửng đỏ, con ngươi sáng chói, rất có sức sống.
Thẩm Yến cau mày, "Người làm gì vậy?"
Lưu Linh nhìn hàng lông mày xinh đẹp của hắn, không kìm lòng được di chuyển tầm mắt xuống vết sẹo trên mặt hắn, yên lặng tán thưởng trong lòng: Ngay cả khi hắn tức giận cũng đẹp như vậy.
"Đêm đó hắn uy hiếp ta, thiếu chút nữa giết chết ta, ta không thể nào buông tha cho hắn." Thấy đầu lông mày Thẩm Yến không giãn ra, nàng lạnh giọng, "Cho dù là huynh, cũng không thể ngăn cản ta."
"Thẩm đại nhân cứu mạng với!" Vân Dịch vội vàng bám lấy góc áo rũ xuống trên người thanh niên, sợ Thẩm đại nhân giao mình vào tay nữ la sát này.

Hắn vốn là mệnh phạm triều đình, Cẩm y vệ có chuyện muốn hỏi hắn, tra tấn cũng không thể đánh hắn tới chết giống như tiểu nữ tử đáng sợ này được..
Thẩm Yến lúc này mới chợt hiểu, Lưu Linh là vì muốn báo thù đêm hôm đó nàng gặp nguy hiểm.
Hắn dừng một chút, "Vân Dịch là mệnh phạm triều đình, bây giờ là người của ta, ta không thể giao hắn cho người được."
"Thẩm đại nhân minh giám!" Vân Dịch cảm động đến sắp khóc.
Lưu Linh lộ vẻ giễu cợt, đẩy tay Thẩm Yến đang kéo tay nàng ra, định động thủ lần nữa.

Nhưng dù nàng hung hổ thế nào, cũng không tránh khỏi sự kiềm kẹp nhìn như tùy ý của Thẩm Yến.

Điều này làm cho khí thế của nàng tụt hẳn xuống, không khỏi bối rối một chút.
"Buông tay!" Mặt mày Lưu Linh rét như vừa ngâm trong tuyết lạnh.
"Người bình tĩnh trước đã." Thẩm Yến nói.
Bình tĩnh!
Dính dáng gì tới hắn!
Lưu Linh ném ánh mắt như đao bay về phía hắn.
"Người bình tĩnh trước đã." Thẩm Yến lại nói lần nữa.
"Huynh..

cho ta" Lưu Linh tức giận, nhưng lời bị cắt ngang.
Bởi vì thanh niên cụp mắt, thấp giọng bên tai nàng, "Bình tĩnh, đừng đánh chết hắn."
"..."
Lưu Linh bỗng nhiên yên tĩnh lại, nghi ngờ nhìn hắn: Ý của hắn..

Là nàng suy nghĩ nhiều sao?
Thẩm Yến thoải mái nói, "Đánh chết hắn, ta không tiện ăn nói."
Hắn nói xong, liền buông Lưu Linh ra, lui về sau hai bước, nhường không gian lại.

Hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, lát sau Thẩm Yến xoay người đi ra ngoài, dẫn La Phàm đang thò đầu ra nhìn ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

"..."
Lưu Linh không biểu cảm.
Không biểu cảm hồi lâu, nàng nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười tươi tắn.

Nàng quay đầu nhìn về phía cánh cửa không đóng kín kia, lẳng lặng, thâm tình nhìn.

Giống như có thể xuyên qua nó nhìn thấy thanh niên đang dựa vào cửa – – hắn cao lớn mà trầm tĩnh, vừa khó nói chuyện, nhưng lại vừa dễ nói chuyện..

Trên người hắn có sự dịu dàng mà trước kia nàng không biết tới.
Cho dù hắn đứng ở trong đám Cẩm y vệ đông nghìn nghịt, đó cũng là ngọc sáng đập vào mắt.
Lưu Linh vì việc bỗng nhiên Thẩm đại nhân cầm tay mình mà nóng cả người.
Trong lòng thì nghĩ về Thẩm Yến, nhưng lúc nhìn vào Vân Dịch, thì nhiệt độ lại giảm nghiêm trọng.

Trong lòng khó chịu không chịu nổi, tất nhiên cần ngoại lực để phát tiết.

Còn sống mệt mỏi như vậy, nàng cần tìm động lực thôi.
Sau Lục Minh Sơn, Thẩm Yến chính là động lực từ trên trời bay xuống.
Hắn khó trị như vậy, nhưng nàng càng bị áp chế lại càng hăng.
Đương nhiên Lưu Linh không đánh chết Vân Dịch, nàng chỉ đánh hắn ngất xỉu mà thôi.

Phát tiết lửa giận xong, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nàng mở cửa đi ra ngoài, thấy nhân mã hai bên đều ngừng chiến, Lưu Linh liếc mắt nhìn Thẩm Yến đang nói chuyện với đám Cẩm y vệ dưới cây cổ thụ xum xuê trong viện.
Nàng nhìn một lát: Thanh niên dáng đứng thẳng tắp, như cây cam đường tươi tốt.

Hắn là một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, ra hay không ra khỏi vỏ, đều sắc bén như nhau.

Hiện tại tâm trạng Lưu Linh đang rất tốt, nhìn Thẩm Yến càng lúc càng thấy thuận mắt.
Lưu Linh đi lên vài bước, dựa vào lan can, thoải mái thưởng thức mỹ nhan của Thẩm Yến.

Ánh mắt nàng trực tiếp như vậy, dưới tàng cây trong viện, làm Thẩm Yến đối diện với Cẩm y vệ có chút không được tự nhiên, gượng cười nhìn bên kia vài lần, "Thẩm đại nhân, vẽ giống như vậy ư?"
Thẩm Yến quay đầu nhìn theo ánh mắt đối phương, thấy Lưu Linh đang ở trước đình.

Lưu Linh ôm ngực, chẳng hề tránh né tầm mắt đang nhìn lại của hắn.

Thẩm Yến ngước mắt, vẫy tay với Lưu Linh.
"Ta?" Lưu Linh chỉ mình.
Thẩm Yến gật đầu, "Lại đây."
Lưu Linh đứng thẳng người, cảm thấy lạ lùng đi về phía Thẩm Yến.


Thật ngạc nhiên, Thẩm Yến luôn trưng cái mặt đưa đám với nàng, hôm nay lại quan tâm nàng nhiều như thế, làm Lưu Linh cảm thấy ngoài ý muốn.

Nàng chậc chậc, "Còn có chút nhân tình đấy."
Đứng ở bên cạnh Thẩm Yến, Lưu Linh chẳng nói lấy một câu, bả vai liền bị Thẩm Yến bắt lấy.

Thẩm Yến vịn tay trên vai nàng, khoa tay múa chân với đám thủ hạ, "Chuẩn bị bức họa cho Thái hậu, đại khái cao như vậy đi." Hắn đang tìm một tầm song song trên đầu vai Lưu Linh.
"..

Oh Oh Oh." Cẩm y vệ xấu hổ.
"..."
Mặt Lưu Linh đen kịt.
Nàng là thước dùng để đo à?
Thẩm Yến châm biến bản lĩnh của nàng, thật sự rất đáng ghét.
Nhưng có lẽ là mới vừa rồi phát tiết cơn giận lên người Vân Dịch rất nhiều.

Cho nên bây giờ, Lưu Linh chỉ trừng Thẩm Yến, mà trong lòng không hề tức giận.

Người đi rồi, nàng hỏi Thẩm Yến, "Bây giờ huynh đồng ý hộ tống ta về kinh rồi?"
"Ừhm." Bởi vì chuyện nàng bị uy hiếp, nên dù sao Cẩm y vệ cũng phải nhượng bộ.
Lưu Linh rất hài lòng, sau đó mới chịu tán dóc cùng Thẩm Yến, bọn thị nữ đi tới, đám người Dương Diệp cũng ở ngoài viện ló đầu vào nhìn.

Lưu Linh nhíu mày: Nhiều người đi theo như vậy, thật sự là không tiện ghẹo Thẩm Yến rồi.
"Tối nay ta tới tìm huynh." Lưu Linh nói với Thẩm Yến.
"Ta có việc."
Lưu Linh cười nghiền ngẫm – – hắn lại bắt đầu rồi.
"Ta trả Yêu bài cho huynh, huynh không cần?" Lưu Linh thò tay véo tay hắn.
Tự nhiên bị thiếu nữ mềm mại kia véo nhẹ một cái, Thẩm Yến cảnh cáo liếc nàng, nàng trả lại cho hắn không phải là ánh mắt.

Hắn chuyển một bước sang bên cạnh, nàng lại theo sát hắn đi sang một bước.

Dịch một lúc lâi, hai người thủy chung cứ dựa vai vào nhau.

Thẩm Yến nghiêng mắt, thấy đôi mắt sắc nhìn thẳng mà không sợ đó, hắn nhất thời để ý, nhưng lúc lấy lại tinh thần, Lưu Linh đã rời đi, mà hắn lại không rõ vì sao không cự tuyệt ước hẹn buổi tối với nàng.
Thẩm Yến xoa xoa thái dương, trong lòng cười bản thân một tiếng.

Việc này vốn đã chấm dứt, nhưng buổi chiều, Thẩm Yến cùng thuộc hạ đi ngang qua cây thạch lựu dưới thành Đông, vô ý nghe thấy cuộc tán gẫu của hai thị nữ hầu hạ Lưu Linh – –
"Quận chúa cứ định nuôi Thẩm đại nhân ở bên ngoài, còn bên trong lại vẫn tương kính như tân với Nghi Tân đại nhân ư? Rõ rang là bắt cá hai tay mà!"
"Quận chúa mà! Có quyền buông thả.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.