Lưu Linh cho biết nàng và Từ Thời Cẩm là bạn tốt, người thường khó nói ra được, mặc dù Từ Thời Cẩm thường xuyên ra vào Nghiệp Kinh, và Thẩm Yến cũng có biết qua Từ Thời Cẩm nhưng không ngờ Từ Thời Cẩm lại có quan hệ tốt với Lưu Linh đến vậy.
Bây giờ xem ra tình bạn giữa Lưu Linh và Từ Thời Cẩm thật sự rất kỳ quái, trước nhiều người như vậy, nhìn thoáng qua thì hai người họ trò chuyện cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ, đôi lúc không nể mặt Lục gia mà nhắc đến Lục Minh Sơn, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Từ Thời Cẩm giống như là đang phơi bày vết sẹo của Lưu Linh, dường như cô bạn tốt này hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của quận chúa.
Xét theo cảm xúc trong mắt Lưu Linh, một năm trước, Lục Minh Sơn đã phản bội nàng, là bạn thân với nhau chẳng lẽ chuyện không hay như vậy, Từ Thời Cẩm lại nhắc đến với vẻ mặc thản nhiên như thế.
Có loại tình bạn này..
"Từ cô nương, hình như người vừa nhắc tới Lục gia?" Thẩm Yến có ý định bắt chuyện nhưng cùng lúc đó có người đi về phía Lưu Linh và Từ Thời Cẩm.
Từ Thời Cẩm quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Nguyên là công tử nhà họ Lục.
Ta đang cùng A Linh nói thầm, các ngươi sao có thể nghe trộm?
"...!"
Mọi người im lặng một hồi, sau đó xôn xao.
Thì thầm?
Với thanh âm lớn như vậy, như thể không hề kiêng kỵ nội dung, thì còn gì có thể gọi là thì thầm, trên đời làm gì có chuyện" thì thầm "nào như vậy!
Một giọng nữ lạnh lùng khác vang lên bên cạnh Từ Thời Cẩm," Đó là lời thì thầm của nàng, đã quấy rầy đến người khác.
"
Từ Thời Cẩm phản ứng nhanh chóng, lập tức lộ vẻ mặt có lỗi, liên tục nói xin lỗi với vẻ mặt thành thật vì lời nói không đúng mực của mình, trong lúc đi ra sảnh sau gặp Lục lão tướng quân, mọi người xung quanh không khỏi suy nghĩ – đúng là người Lục gia! Phong cách vẫn kiêu ngạo khó ưa như vậy!
Đã nhiều năm không gặp nên Từ Thời Cẩm bỏ mặc những người khách khác, một mình mời Lưu Linh đến gặp ông nội, sau đó ra vườn sau ngồi một lúc.
Đôi bạn thân rời khỏi đám người, chuyện vừa rồi khiến mối quan hệ đã giảm xuống điểm đóng băng, trên hậu viện nước ngoằn ngoèo ở sân sau, Lưu Linh dựa vào lan can ngắm nhìn cảnh vật trong nước, trông thật yên bình, thoải mái.
Từ Thời Cẩm nhìn có chút chán nản, chống cằm nhàn nhạt nói," Lục Minh Sơn phản bội ngươi, xem ra ngươi gần như không sao.
Theo ta đoán, ngươi cũng phản đòn Lục Minh Sơn như cách mà hắn đã làm với ngươi.
"
" Ngươi viết thư cho ta, không phải là vì mục đích này sao? Rất vui vẻ được xem kịch, phải không? "Lưu Linh nói.
Sau lưng vang lên tiếng cười," Thật dễ chịu.
Ta xưa nay không chào đón Lục Minh Sơn..
Hừ, hắn đối với ngươi từng rất tốt, ta thậy sự khó chịu.
Ta thích nhìn thấy ngươi xui xẻo, ngươi chắc biết điều này.
"
Lưu Linh rốt cục nhìn lại nàng, khóe mắt cong lên," Thật ra ta cũng vậy, ta thích nhìn ngươi không thoải mái.
Bạn thân nhất của ta, ngươi hình như còn chưa có kết hôn? "
Sắc mặt nhàn nhã của Từ Thời Cẩm hơi cứng lại, cũng không còn nhàn nhã như trước nữa, cảm thán nhìn Lưu Linh nói:" Ba năm trước ngươi đã nhờ ta giúp ngươi nhập cung, chắc ngươi sẽ không mau quên vậy chứ? Hay là ngươi cũng đã thay lòng rồi? Từ cô nương của chúng ta, cũng không chung tình nha.
"
"..
Chúng ta vẫn là nên nói xem Lục công tử có tới hay không, chuyện này sắp xảy ra rồi, nếu không muốn hắn ta xuất hiện quấy rầy thì vẫn cần ta giúp.
"Từ Thời Cẩm từng chữ một uy hiếp.
Lưu Linh cười nhẹ nhàng nói:" Ồ, ta không quan tâm đến chuyện đó.
Ta muốn nói thêm về vấn đề tình cảm của ngươi.
Đã lâu không gặp.
Ta chưa bao giờ hỏi thăm ngươi đến vấn đề đó, thực sự không xứng làm bạn tốt.
Không biết Từ gia có biết hay không ngươi và người kia..
"..
Lưu Linh! Ngươi vẫn là giống như trước kia làm người ta chán ghét!" Từ Thời Cẩm lạnh lùng nói.
"Ngươi cũng vậy." Lưu Linh đáp lại.
Cả hai lập tức quay lưng lại, không ai thèm đoái hoài đến ai.
Lưu Linh tâm trạng không tốt.
Càng đến gần tới Nghiệp Kinh, càng có nhiều chuyện khiến nàng bận tâm
Dư quang nhìn theo bóng người con gái bên cạnh trên mặt nước, Lưu Linh ngẩn ra, nghĩ đến nhiều chuyện xưa kia.
Từ Thời Cẩm là bạn thân nhất của nàng.
Nhưng người bạn này, không phải như nàng tự nguyện, lại giống như nỗi đau quá khứ của nàng, khi nhìn thấy Từ Thời Cẩm, nàng sẽ nhớ đến những điều đó, tâm tình nháy mắt sa sút, thực sự là nàng không thích gặp mặt Từ Thời Cẩm.
Và Từ Thời Cẩm, cũng nghĩ như vậy.
Khi nàng 5 tuổi, mọi người đều nói mẹ bị nàng hại chết, cha dọa giết chết nàng, nàng gần như bị cha và những lời đồn đại của thế nhân ép đến suy sụp, khi ông nội đưa nàng đến Nghiệp Kinh, lúc đấy tinh thần nàng vô cùng hoảng hốt, vì vậy ông muốn tìm một số người bạn đồng hành để giúp cô.
Từ Thời Cẩm lúc đó ở đáy lòng cũng chính là vì cái chết của mẹ nàng, Từ gia trở nên hỗn loạn, bức nàng phát điên.
Hai tiểu cô nương trong hoàn cảnh tương tự như vậy gặp nhau, an ủi vết thương cho nhau, và sinh ra cảm giác thoải mái.
Lúc đầu là thật, Lưu Linh nhanh chóng thoát khỏi giai đoạn thống khổ kia làm bạn không thể tách rời với Từ Thời Cẩm, nhưng sau khi bình thường trở lại, nàng và Từ Thời Cẩm lại không ưa nhau.
Lưu Linh và Từ Thời Cẩm là hai người giống nhau, thường xuyên nhìn thấy bóng hình của chính mình, yêu chính bản thân mình chính là cảm giác mà hai người này chưa từng có, tính cách giống nhau khiến họ đi đến hai thái cực, kẻ ở người đi, một người ở trong thế giới của chính mình quanh năm không chào đón ai vào, người kia thích đùa bỡn lòng người trong bàn tay, Lưu Linh không chào đón Từ Thời Cẩm vào thế giới riêng của mình, Từ Thời Cẩm không ngại mọi lúc mọi nơi tính toán Lưu Linh.
Hai người như vậy, làm bạn, là ý của người lớn.
"Tiểu Cẩm Ah, Trường Nhạc Quận chúa xuất thân Hoàng tộc.
Tuy rằng phụ thân của nàng cùng bệ hạ có chút xa xôi, nhưng nhà ngoại tổ phụ một nhà.
Từ gia của chúng ta chênh lệch, vừa vặn là ý tứ này, chính khó nhất là việc thay đổi các thừa tướng cũ.
Phải giữ mối quan hệ bạn bè với Trường Nhạc Quận chúa tốt".
Ông nội của Lưu Linh cũng đã nói với nàng như vậy–
"Ngươi tính tình quái gở, lại cùng phụ thân huyên náo như vậy.
Bệ hạ tình cảm khó lường, không có thời hạn bảo đảm.
Ta đã quá già không thể bảo vệ ngươi bao lâu, chỉ sợ ngươi sẽ có chút khúc mắc trong lòng, còn có chút oán hận ta..
Từ gia thì khác, gia tộc họ không dựa vào Hoàng tộc, đủ để tự vệ.
Có bạn tốt như Từ Thời Cẩm, cũng được lợi rất nhiều."
Cuối cùng là vì các nàng tốt, người lớn trong nhà đều có kỳ vọng riêng, nếu không Lưu Linh đã chia tay Từ Thời Cẩm từ lâu – nhìn thấy nàng ta, cảm giác như soi gương vậy, thật là tệ..
Cảm nhận của cô về Từ Thời Cẩm chưa bao giờ là sai.
Đã không gặp nhau một năm rồi, mới nói vài câu, Từ Thời Cẩm đã thành công khiến Lưu Linh bốc hỏa khó kiềm chế, đem bóng lưng Lục Minh Sơn đến trước mặt nàng, vừa giúp nàng tát vào mặt Lục Gia, đồng thời cũng có chút hả hê nhìn Lưu Linh phản ứng: Ngươi vẫn là không quên được Lục Minh Sơn đúng không? A, ngươi khẳng định là không quên được, vậy ta cứ yên tâm, ta là thích nhìn ngươi không thoải mái.
Để xem được kịch vui, Lục Minh Sơn nhất định sẽ xuất hiện.
Có lẽ sự xuất hiện của Lục Minh Sơn có thể giúp người ta thoát khỏi tổn thương tình cảm càng nhanh càng tốt, nhưng phương thức này lại quá tàn nhẫn trực tiếp, bạn thân bình thường không ai lại làm thế này.
Từ Thời Cẩm không có áp lực tâm lý này.
Lục Minh Sơn sẽ xuất hiện..
Lưu Linh nhắm mắt lại, bóp ngón tay trong lòng bàn tay, mức độ sốt ruột trong lòng vượt xa sự đau đớn trong lòng bàn tay.
Nàng không ngừng suy nghĩ về nó.
Nàng không muốn nhìn thấy Lục Minh Sơn, nàng hy vọng Lục Minh Sơn sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt nàng.
Những người và những điều khó chịu đó nên được niêm phong trong trí nhớ và không bao giờ xuất hiện.
Nếu không thì..
nàng không biết mình có đánh mất lý trí làm điều gì đó tồi tệ hay không.
Nghĩ đến Lục Minh Sơn, lúc tiệc tối, Lưu Linh đang ngồi trong bàn tiệc vẫn cảm thấy rất chán nản, những người xung quanh khách khí với nàng nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, ánh đèn rực rỡ, và bóng người phản chiếu trên tấm rèm bay dài vô tận.
Từ Thời Cẩm, người đang ngồi cùng nàng, đang múa tay áo dài, cùng đám người xung quanh cười cười nói nói.
Sự khác thường của Lưu Linh nằm trong dự đoán của nàng, nàng cũng không kinh ngạc.
Thậm chí tâm trạng khoái trá – A Linh à! Vẫn như ngày xưa, dễ bị ảnh hưởng bởi nàng, mình thật sự thích tính khí này của A Linh.
Giống như không có gì thay đổi, cô và A Linh vẫn là những cô gái ngày xưa, vô tư bước đi giữa đất trời.
Như thể thời gian không mang lại điều gì.
Mưa to rơi xuống, nàng tuyệt vọng quỳ dưới mưa van xin, "Ta không muốn gả! Đừng làm con rối của gia tộc! Ta không muốn vào cung! Không chấp nhận ý bọn họ! A Linh, chỉ có ngươi mới có thể cứu ta..
Chỉ có ngươi!" Loại tâm tình này, có lẽ cả đời nàng sẽ không bao giờ quên được.
Thiếu nữ cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh khói, nhìn xuống người bạn tốt đang quỳ trước mặt mình, vừa nhấc ô che tầm nhìn của mình, vừa nhìn xuống đôi bàn tay lấm lem bùn đất của bạn mình đang ôm váy, "Được rồi."
Như vậy, Từ Thời Cẩm vào cung, trở thành một nữ quan.
Thời gian..
một vài thứ gì đó đã thay đổi.
Ngọn nến sáng đung đưa, nhìn rượu đục trong tay, nụ cười của Từ Thời Cẩm càng sâu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Thẩm Yến thu xếp tốt Cẩm Y vệ bên này, sau yên vị tại bàn, theo thói quen liếc nhìn Lưu Linh, dừng một chút, nàng ngồi ở giữa đám người nói chuyện phiếm, nàng cũng có đáp lại, cũng không phải như con rối.
Nhưng hắn nhìn nàng, lại thấy tâm hồn nàng nhợt nhạt và tiều tụy, chao đảo, không thể chống đỡ được quá lâu.
Nỗi buồn không tên, chưa bao giờ bộc lộ nỗi lòng với người khác, nàng rơi nước mắt lặng lẽ, không biết nàng đã khóc trong lòng bao nhiêu năm, khiến người nhìn thấy nơi góc khuất nàng, trái tim đều nhói đau.
Người thanh niên cụp mắt suy nghĩ một lúc, một bên thị nữ đứng bên gắp thức ăn, hắn thấp giọng nói hai câu, thị nữ gật đầu.
Lưu Linh như đang ngồi trong hai tầng trời băng và lửa, một người thị nữ đột nhiên đến rót rượu và chia thức ăn cho nàng, vốn là thói quen thường lệ, Lưu Linh thờ ơ, đối phương đột nhiên nói nhỏ ở bên tai nàng, "Thẩm đại nhân hỏi công chúa, là đang tưởng niệm tới nhật tinh quang sao?"
Một câu trêu chọc.
Lưu Linh đột ngột ngẩng đầu, nhìn sang chỗ khác, tìm đúng người mình muốn tìm, băng qua biển người mênh mông, trong nháy mắt vẫn có thể nhìn thấy hắn.
Nàng cả đời đi trong bóng tối, trong im lặng, thường nghĩ rằng con đường phía trước là con đường trở lại, nhưng nó lại là thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Nàng đi trên một con đường bằng phẳng, đi giữa những ngọn đồi và ruộng bậc thang.
Ngỡ những đỉnh núi đang ngoảnh lại thì nàng ngoảnh lại, núi rừng im lìm khó lường nàng lê bước trong cô đơn, vùng vẫy trong hiểm nguy, tưởng rằng chỉ có một mình nàng trên đời, nàng chợt ngẩng đầu lên và đã thấy ngân hà nát bét, ngôi sao rơi trên trần gian.
"Không, ta không tưởng niệm" nàng đột nhiên muốn khóc, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ta nhớ đến hắn."
Nàng nhìn thấy sau rèm cửa, Thẩm Yến nhạt miểu thân ảnh.
"Ai?" Người thị nữ đưa tin không nghe rõ.
"Thẩm Yến.".