Trong rừng rậm cách phía Bắc quan đạo không xa, võ sĩ Miến Điện tộc Quả Đăng tay cầm tên nỏ tẩm độc đứng trên cây đại thụ. Cành lá rậm rạp che kín thân thể y, trên đầu còn dùng lá cây kết thành cái mũ, toàn thân mặc chiến bào màu đen hòa làm một thể với bóng tối trong rừng, giống như một con tắc kè đổi màu lẳng lặng chờ đợi con mồi.
Nếu là người không quen thuộc rừng rậm, cho dù là cố ý chỉ ra vị trí chỉ sợ cũng rất khó phát hiện được y.
Mắt của Quả Đăng rất lâu mới chớp một cái, hô hấp thật dài mà vững vàng, nhịp tim không nhanh không chậm, tay cầm nỏ ổn định có lực, tên độc xanh biếc toát ra sát khí quỷ dị.
Nếu như thám báo quân Minh dám đi qua nơi này ắt phải trả giá rất đắt bằng sinh mạng. Cho dù đại quân lục soát khắp núi, Quả Đăng cũng có thể dùng tên độc cho bọn họ biết võ sĩ Miến Điện tộc lợi hại, sau đó ung dung không vội vã biến mất trong rừng rậm mênh mông, chờ cơ hội khác tiếp tục giết địch.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tim của Quả Đăng chợt nhảy lên kịch liệt, bởi vì trong rừng rậm bất chợt trở nên yên tĩnh kỳ lạ. Tuy rằng nhìn qua rừng rậm bình thường yên tĩnh, nhưng trong tai người quen thuộc nó có rất nhiều thanh âm phong phú đa dạng: tiếng chim hót, thú chạy, gió thổi lá cây, tiếng nước suối chảy róc rách… Nhưng vừa rồi hết thảy chợt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, không trung mang theo sát cơ nào đó vô cùng khó hiểu.
Chim muông cảm giác bén nhạy hơn người, hiện tượng khác thường biểu thị nguy hiểm gần tới. Theo bản năng Quả Đăng ý thức được ngọn nguồn mối uy hiếp này vô cùng kinh khủng mà hùng mạnh, vượt qua xa hổ báo hay dã tượng mà y đã từng săn trong rừng rậm.
Là ai, là cái gì, rốt cuộc là cái gì…?
Tim Quả Đăng đập càng ngày càng nhanh, huyết dịch toàn thân đều vọt lên trên đỉnh đầu, cổ họng miệng trở nên khô khan vô cùng, hai tay cầm nỏ cũng bắt đầu run rẩy.
Một mùi thơm nhàn nhạt truyền vào mũi, thình lình Quả Đăng thấy được người xinh đẹp nhất mà y từng thấy đời này. Nàng nhẹ nhàng cất bước khoan thai đi tới, toàn thân vận y phục trắng nõn không dính một hạt bụi, dáng vẻ thần bí mà ưu nhã tựa như tiên nữ trong rừng, duy chỉ có đáy mắt bình tĩnh ẩn chứa hai loại lực lượng băng và hỏa vô cùng đáng sợ.
Nếu ở bình thời, có lẽ Quả Đăng sẽ cho rằng đây là vị thiên kim tiểu thư Trung Hoa thượng bang, nhưng hiện tượng xung quanh chim muông tuyệt tích, rừng rậm tĩnh mịch không tiếng động đã sớm mang lại cho y sợ hãi chèn ép chưa từng có.
Tiên hạ thủ vi cường! Quả Đăng xuất thân thợ săn hiểu rất rõ ràng đạo lý này, vì vậy y vừa bóp cò bắn tên độc ra, hai chân vừa giậm mạnh lên cành, tay nắm dây leo chuẩn bị bay sang cây đại thụ khác. Theo bản năng y cảm thấy có lẽ tên độc cũng không thể bắn trúng mục tiêu, tốt nhất mình tránh nữ nhân đáng sợ kia càng xa càng tốt.
Tiên nữ trong rừng khẽ mỉm cười, ngọc chưởng khẽ lật, hết sức nhẹ nhàng bắt được mũi tên độc của Quả Đăng bắn ra. Sau đó dáng vẻ nàng ung dung giống như một thiên kim tiểu thư tháo một đóa hoa còn ngậm nụ cài trên tóc, nhẹ nhàng ném tên ra. Hoa tươi lại biến thành tên độc giết người, quang hoa xanh biếc như sao rơi bắn về phía Quả Đăng, trúng vào giữa lưng y vừa chuẩn vừa độc.
Cảm giác được đau đớn kịch liệt trên lưng, Quả Đăng há miệng muốn kêu lên, nhưng khí lực toàn thân biến mất chỉ trong nháy mắt, bởi vì tên độc đã bắn vào từ dưới xương vai ngập sâu vào cơ thể, đâm vào tim y.
- Tên thứ bảy.
Tiên nữ trong rừng chắp hai tay sau lưng ung dung bước đi, bước chân nhẹ nhàng tựa như nước chảy mây trôi, nếu không phải trên mặt đất còn lại thi thể Quả Đăng da trở nên đen nhánh rất nhanh bởi vì trúng độc, ai có thể tin được đôi tay ngọc kia có thể giết người?!
-----------
Tần Lâm cũng không sai phái thám báo xâm nhập rừng rậm, hoặc là sách động đại quân lục soát vùng núi, chỉ có một người tới, giáo chủ Ma giáo Bạch Sương Hoa.
Cách mười bước giết người chẳng trật, ngàn dặm xa vùng vẫy mà chi…
Nếu như giao phong mặt đối mặt, cho dù là võ công Bạch Sương Hoa cao hơn nữa cũng không ngăn được quân đội thiết giáp nhóm trận, trường thương đại kích. Nhưng ở trong rừng rậm một đối một, thử hỏi thế gian ai là đối thủ của giáo chủ Ma giáo?
Bạch Sương Hoa đi trong rừng rậm không nhanh không chậm, trông như đang dạo bước vườn hoa, không có bất kỳ võ sĩ Miến Điện tộc nào là địch nhân một hiệp của nàng. Đáng thương những võ sĩ tinh nhuệ này thậm chí ngay cả cơ hội phát ra tiếng kêu cũng không có, đã biến thành từng cỗ thi thể trong rừng rậm, dùng máu thịt của mình làm phân bón cho đất đai Đại Minh.
Bạch Sương Hoa nhắm điểm cao Triệu Gia sơn đi tới, dọc trên đường đi giết chết không biết bao nhiêu võ sĩ Miến Điện tộc ẩn núp, thủy chung chưa từng có ai phát ra tiếng kêu.
Bất quá theo nàng tiến càng ngày càng sâu vào, rốt cục có võ sĩ Miến Điện tộc phát hiện điểm khác thường.
Một tên võ sĩ tên là Tô Cảm được phân phái nhiệm vụ tuần tra, y đi qua đi lại quanh điểm tuần tra, sau đó đi tới vị trí của một tên chiến hữu khác. Vốn tên này nấp trong một bụi cây rậm rạp, trên người còn giắt lá cây, không dễ dàng phát hiện.
Tô Cảm nhìn đồng bạn đang nấp ở chỗ này một chút, cười cười muốn rời khỏi, chợt trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, bèn quan sát cẩn thận hơn.
Lần này y đã phát hiện ra điểm khác thường, thân thể đồng bạn trong bụi cây phủ phục xuống, đầu ngoẹo sang bên, nhìn qua giống như ngủ thiếp đi
- Này…
Tô Cảm gọi vài tiếng, đối phương không có phản ứng, không khỏi cười lên:
- Cho dù là ngươi quần thảo nữ nhân bắt được kia cả đêm cũng không đến nỗi mệt mỏi như vậy mới phải…
Dứt lời Tô Cảm liền chui vào bụi cây chuẩn bị lay tỉnh đồng bạn, nhưng đẩy mấy cái, thân thể của đối phương mềm nhũn không chịu lực. Lúc này y mới vô cùng kinh hãi phát hiện đồng bạn vốn nên giữ vị trí nghiêm cẩn, lúc này đã mềm nhũn co quắp trên đất, nhìn qua giống như ngủ thiếp đi, thật ra gân cốt toàn thân đã sớm nát hết, chết kỹ tới mức không thể nào chết thêm lần nữa.
- Địch tập kích!
Tô Cảm lập tức phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Cũng không phải y không sợ, nơi này đã là bên trong phòng tuyến rừng rậm, địch nhân lại có thể lặng lẽ không tiếng động tới được đây, như vậy các đồng bạn ẩn nấp canh phòng e rằng đã dữ nhiều lành ít.
Võ sĩ Miến Điện tộc xung quanh bắt đầu tụ tập về phía này, bọn họ thấy thi thể đồng bạn không khỏi giận đến thất khiếu bốc khói, sau đó lại âm thầm đề phòng. Không biết là ai lại có thể lặng lẽ không tiếng động lẻn tới đây… Không biết võ công kẻ đó thế nào, có thể đánh cho chiến hữu của mình nát hết gân cốt…
Có thể khẳng định địch nhân lẻn vào sẽ không quá nhiều, nếu không vòng ngoài hẳn đã sớm phát ra cảnh báo.
- Tìm ra kẻ đó, giết chết y!
Các võ sĩ Miến Điện tộc phân tán ra tìm kiếm, rất nhanh bọn họ phát hiện nhiều đồng bạn tử vong hơn, một phần là bên vòng ngoài, một phần đi theo hướng tiến vào trung tâm Triệu Gia sơn. Hơn nữa càng tới gần Triệu Gia sơn, thi thể phát hiện được là vừa mới chết.
Ba vị thủ lĩnh võ sĩ trên Triệu Gia sơn cơ hồ trong cùng lúc phát hiện động tĩnh dị thường trong rừng rậm, nhưng bọn họ cũng không biết tình huống cụ thể.
Quả thật Triệu Gia sơn từ trên cao nhìn xuống, đám thủ lĩnh ánh mắt sắc bén có thể thu hết tình huống trong chu vi mấy chục dặm vào trong đáy mắt. Nhưng rừng rậm dày đặc cũng che khuất tầm nhìn bọn họ, không thể nhìn thấy tình huống rừng cây bên dưới.
Tô Cảm phát hiện người chết trước nhất, dùng biện pháp ước định leo lên ngọn cây quan sát, hướng về phía đỉnh núi múa nhánh cây, truyền lại tin tức phát hiện thám báo quân Minh.
Nhưng vào thời này, quân Minh chưa nắm giữ phương thức phất cờ hiệu truyền đi mật mã mang theo tin tức phức tạp. Văn hóa Miến Điện lạc hậu hơn người Hán Trung Nguyên, cờ hiệu truyền tin càng đơn giản hơn, chỉ có thể truyền lại một ít tin tức căn bản Về phần tin tức phức tạp cụ thể hơn, vậy cũng chỉ có thể dựa vào thủ lĩnh căn cứ tình huống tự phán đoán, hoặc nói là đoán mò.
Cho nên ba tên võ sĩ thủ lĩnh trên Triệu gia sơn chỉ biết là nơi đó phát hiện tung tích thám báo quân Minh, có võ sĩ bản tộc ẩn núp bị giết, các võ sĩ đang truy tung địch nhân, Nhưng rốt cuộc có mấy võ sĩ bỏ mình, số lượng và sức chiến đấu quân Minh tới tập kích như thế nào, vậy hoàn toàn không biết.
- Không biết có chuyện gì, bị quân Minh lẻn vào vòng trong mới phát hiện được, chẳng lẽ võ sĩ Miến Điện dọc đường ngủ hết rồi sao?
Cam Ba giận dữ bất bình gầm nhẹ, quyết tâm đợi đánh trận này xong phải bắt mấy tên lười biếng ra chém đầu.
Đan Nạp Thụy không nói một lời, chẳng qua là nắm chặt trát đao trong tay, sải bước đi nhanh xuống chân núi.
- Ngươi đi đâu vậy?
Thái Ngõa có hơi giật mình.
- Ta đi giết y!
Đan Nạp Thụy không quay đầu lại.
- Chậm đã...
Thái Ngõa đưa tay kéo đồng bạn lại:
- Có lẽ y đã bị bọn nhỏ giết chết, Mãng Ứng Lý Đại vương bảo chúng ta ở lại chỗ này là để chỉ huy quân đội, ngài đã nghiêm lệnh không cho phép ngươi tự tiện hành động!
Thì ra Đan Nạp Thụy là người dễ xung động nhất trong ba vị thủ lĩnh, cho nên trước trận chiến Mãng Ứng Lý cố ý đã căn dặn.
- Không...
Đan Nạp Thụy chỉ chỉ vào ngực mình:
- Tâm ta nói cho ta biết người kia cũng chưa chết, y đang tới nơi này.
- Để cho y đi đi.
Rốt cục Cam Ba mở miệng, vỗ vỗ tay của Thái Ngõa:
- Ta cũng cảm giác được người kia vô cùng đáng sợ, võ sĩ bình thường không phải là đối thủ của y. Để cho Đan Nạp Thụy đi giết chết y đi, không nên để cho đám nhỏ tiếp tục hy sinh vô ích nữa.
Dưới ánh mắt quan sát của Cam Ba và Thái Ngõa, Đan Nạp Thụy cầm trát đao trong tay đi xuống ngọn núi, biến mất bên trong rừng rậm âm u.
Cam Ba và Thái Ngõa ở lại trên ngọn núi vẫn buông lỏng, phải biết Đan Nạp Thụy là tinh anh võ sĩ Miến Điện tộc. Trong núi rừng y chính là một con hổ hung mãnh, không có bất kỳ người nào có thể chạy thoát y đuổi bắt trong rừng rậm, ít nhất trong quân đội triều Minh sẽ không có người như thế.
Cho dù là dũng tướng danh tướng như Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh, vào trong rừng rậm nguyên thủy nguy cơ tứ phía cũng không phải là đối thủ của Đan Nạp Thụy.
Cam Ba và Thái Ngõa cười cười nói nói, chờ đồng bạn mang thủ cấp thám báo quân Minh đến, chuyện mới vừa rồi thay vì nói là nguy cơ, nên nói là một khúc dạo đầu thú vị thì đúng hơn.
Dĩ nhiên bởi vì tin tức truyền lại, bọn họ cũng không biết rõ ràng lắm chuyện đã xảy ra chân chính trong rừng rậm, nếu không nhất định sẽ không nghĩ như vậy...
Chờ chưa bao lâu, thình lình một cái đầu lâu từ trong rừng rậm bay ra, vẽ một đường vòng cung rơi xuống trước mặt hai người không xa.
Ha ha, Đan Nạp Thụy đã lấy được đầu thám báo quân Minh, như đã nói qua, thám báo quân Minh kia có thể lặng lẽ không tiếng động lẻn vào được vòng trong, cũng coi là một nhân vật đáng kể.
Dĩ nhiên, y không thể nào là đối thủ của Đan Nạp Thụy.
- Đan Nạp Thụy, ngươi còn chưa cút ra đây, ha ha ha...
Cam Ba và Thái Ngõa cười hì hì chuẩn bị đi nhặt thủ cấp kia, dù sao cũng là một đối thủ đáng để tôn kính.
Nhưng một võ sĩ người Hán anh dũng như vậy cũng phải chết trong tay võ sĩ Miến Điện tộc.
Sau khoảnh khắc, nụ cười chợt ngưng đọng trên mặt, hai vị thủ lĩnh võ sĩ Miến Điện tộc cơ hồ phát hiện đồng thời cái đầu kia cũng không phải là của thám báo quân Minh, ngược lại là đồng bạn Đan Nạp Thụy mới vừa rồi chui vào rừng rậm, được xưng anh dũng!
- Là… là ai…
Cam Ba và Thái Ngõa lui về phía sau hai bước, cầm thật chặt vũ khí, thanh âm cũng đã trở nên run rẩy, trong đôi mắt ngoài cảnh giác ra còn có vẻ sợ hãi.
- Người tới giết các ngươi.
Tử thần mặc y phục trắng toát từ trong rừng rậm nguy cơ tứ phía bước ra với dáng vẻ ưu nhã, thần sắc bình tĩnh mà thong thả, giống như một vị nữ vương tản bộ trong vườn hoa nhà mình.
Chỉ chốc lát sau, hai tên thủ lĩnh võ sĩ Miến Điện tộc còn lại cũng trợn tròn hai mắt ngã xuống trong vũng máu, khóe môi Bạch Sương Hoa nhếch lên một nụ cười lạnh, nhặt lệnh kỳ bọn họ để lại lên...
-----------
Đại đội quân Minh tiến nhanh tới dọc theo quan đạo, rốt cục địa hình hai bên ngày càng bớt hiểm trở hơn, đường đi càng ngày càng bằng phẳng, sườn núi, ruộng đất, dân cư càng ngày càng nhiều. Ai cũng biết đã đi ra khỏi vùng núi, sắp tiến vào đồng bằng Bảo Trường Dịch.
Câu ‘trời không có ba ngày tạnh ráo, đất không có ba thước bằng phẳng’ là nói Quý Châu. Thật ra thì Điền Tây cũng gần như vậy, rất ít địa phương bằng phẳng rộng rãi, không thể xưng là bình nguyên, chỉ có thể gọi là mảnh đất bằng. Giống như mảnh đất kẹp giữa dãy núi, được Thi Điện hà bồi đắp phù sa mà thành này từ Nam hướng Bắc, từ Thi Điện huyện kéo dài đến Do Vượng trấn, Đông sang Tây rộng năm dặm, từ Nam chí Bắc dài hơn hai mươi dặm, thật ra không lớn.
Bảo Trường Dịch là trung tâm của cả đồng bằng, hơn nữa quan đạo từ Bảo Sơn tới sau khi rời khỏi vùng núi bèn dẫn đến phía Bắc cách Bảo Trường Dịch không xa, sau đó xuyên qua Bảo Trường Dịch, đi một mạch về phía Nam đến Thi Điện.
Quân Minh cho thám báo cỡi khoái mã ra thăm dò, mặc dù gặp giặc ẩn núp trong rừng rậm ở phía Nam nhưng thám báo tung ra dọc theo chính diện quan đạo không ngừng va chạm kịch đấu với thám báo của quân Miến Điện, cũng thăm dò được tương đối tình thế trước mặt.
Tần Lâm vẫn cỡi trên lưng bạch tượng, sau khi nghe báo cáo bèn vỗ tay cười nói:
- Giỏi cho Mãng Ứng Lý, cũng coi như hết sức giảo hoạt, chọn nơi này quyết chiến với bản Đốc Soái, lợi cho chiến tượng y xung phong, lại là lấy khỏe đánh mệt, ức hiếp chúng ta vừa đi mấy chục dặm đường núi, mưu kế thật hay!
Tư Vong Ưu chớp chớp mắt trong veo như nước, nàng từng chỉ huy qua du kích chiến quy mô mấy trăm người, nhưng không có kinh nghiệm thống soái đại quân, có hơi lo lắng:
- Như vậy ngày mai chúng ta sẽ quyết chiến với quân Miến Điện hay sao?
Tần Lâm không trả lời, mà cười nhìn sang Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long.