Cẩm Y Vệ

Chương 1040: Thế như chẻ tre



Chỉ tiếc Mãng Ứng Lý còn không biết Tần Lâm truyền hịch cho đòi, quân đội các nước Giản Bộ Trại, Nam Chưởng, Xiêm La thừa dịp ồ ạt xuất động, từ bốn phương tám hướng đánh vào thủ phủ Đông Hu vương triều trống không yếu ớt. Lúc y dẫn dắt quân thoát đi A Ngõa thành Nam hạ, Nam Chưởng Quốc Vương Phạ Nha Na Khoản Nặc chạy nhanh nhất đã dẫn binh xâm nhập cảnh nội Miến Điện hai trăm dặm, tốc độ cực nhanh, thậm chí bỏ rơi quân Giản Bộ Trại tinh nhuệ hơn do Ma Ha La thống lĩnh lại sau lưng.

Ba hôm sau Mãng Ứng Lý mới nhận được văn thư quan viên địa phương cấp báo, y ngây người trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngọt, một ngụm máu xông lên cổ, lại bị y cố gắng nuốt ngược trở vào.

Phạ Nha Na Khoản Nặc tham tiền bỉ ổi vô sỉ, đâ là trò cười trong quốc nội Nam Chưởng, từ trước tới nay phụ tử Mãng Ứng Long Mãng Ứng Lý không coi nhân vật như thế ra gì. Mãng Ứng Lý nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sa sút tới mức bị tiểu nhân như vậy ức hiếp tận cửa. Ít ngày trước đối phương còn xưng thần nạp cống vô cùng cung thuận, bây giờ lại là người đầu tiên xuất thủ, quả thật vô cùng bỉ ổi ti tiện.

Thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi luôn, hắc hắc hắc... Phạ Nha Na Khoản Nặc cỡi chiến tượng xua quân tiến nhanh lẩm bẩm, da mặt bán được bao nhiêu tiền một cân?!

Quân Giản Bộ Trại, Xiêm La cùng với lục chiến đội Ngũ Phong hải thương Doãn Tân Thương dẫn dắt, các đường đại quân nối đuôi nhau xâm nhập cảnh nội Miến Điện, quyết không để cho Mãng Ứng Lý có thời gian nghỉ ngơi lấy sức, chỉnh đốn quân bị, mọi người rất thích tiến hành triệt để công tác đánh chó rớt xuống nước này.

Đông Hu vương triều vô cùng hiếu chiến, khơi lên chiến hỏa khắp toàn bộ bán đảo Trung Nam, thành lập vương triều hùng mạnh nhất trong lịch sử Miến Điện, đồng thời cũng tạo ra vô số cừu địch cho mình. Bây giờ những cừu địch này rất thích liên thủ, trở thành kẻ đào mộ mai táng Mãng Ứng Lý.

Không chỉ có như vậy, Tư Vong Ưu lại lấy thân phận đồng tộc dựng lên ngọn cờ xây dựng lại A Ngõa vương triều, quân dân Đạn tộc cảnh nội Đông Hu vương triều lập tức lòng người phù động, Mạnh tộc cũng xa rời Mãng Ứng Lý. Đông Hu vương triều vì phát động chiến tranh đối ngoại nên đã bóc lột vơ vét dân chúng trong nước, mười mấy năm trước ở thủ đô Bạch Cổ từng bạo phát khởi nghĩa nông dân trên quy mô lớn.

Mãng Ứng Lý bị vây trong thành, các đường đại quân từ bốn phương tám hướng ép tới, Đông Hu vương triều bị diệt bất quá chỉ là vấn đề thời gian.

-----------

Tiệp báo từ tiền tuyến truyền về liên tục, mỗi ngày đều có truyền lệnh binh dùng trường mâu giơ cao chiếu thư báo tiệp chạy truyền tin chiến thắng tới Vĩnh Xương phủ, Côn Minh, kinh sư.

Dọc đường đến mỗi một tòa thành thị, sĩ thân dân chúng nghe được tiếng báo tiệp, tất cả đều ngẩng đầu ngóng trông.

Sắc mặt quân truyền lệnh vô cùng kiêu ngạo, ghìm ngựa trước mặt nha thự thành thị, ghim trường mâu xuống đất, mở chiếu thư báo tiệp ra cao giọng đọc rõ tình huống.

Câu chữ quá trúc trắc khó hiểu, tình huống quân sự quá chuyên nghiệp, thật ra dân chúng phổ thông nghe không hiểu. Nhưng bọn họ hiểu rất rõ ràng một điểm chính là chiến tuyến đang cách mình càng ngày càng xa: bắt đầu ở Vĩnh Xương phủ, tiếp theo thu phục Mang Thị, sau đó là Lũng Xuyên... Quân Minh thắng lợi liên tiếp, quân Miến Điện bại lui không ngừng, chiến tuyến đang nhanh chóng đẩy dời về phía trước, cách dân chúng ở thành thị càng ngày càng xa.

Trước đây sĩ thân dân chúng Bảo Sơn thành, Đại Lý thành, thậm chí Sở Hùng, Côn Minh nghe được tin tức quân Miến Điện ồ ạt tấn công, đã đánh tới cảnh nội Vân Nam, cách mình càng ngày càng gần, không tránh được sợ hãi, sau đó chính là nghi ngờ: vì sao đại quân triều đình chậm chạp không đi bình loạn, tiêu diệt đám nhãi nhép kia?!

Tin dữ Thi Điện bị tàn sát càng làm cho dân chúng bị dọa sợ đến không nhẹ, Côn Minh phía sau còn khá hơn một chút, Bảo Sơn, Đại Lý gần sát chiến trường lo nơm nớp ngày đêm. Tất cả mọi người đều nghĩ hết biện pháp hỏi thăm tin tức của tiền tuyến, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ động sẽ đưa tới một trận náo loạn.

Bây giờ hay lắm, đại quân báo tiệp về liên hồi, đã đánh quân Miến Điện tơi bời hoa lá bỏ chạy ngàn dặm, bất kể thế nào cũng không thể đánh tới Vân Nam được nữa. Khâm Sai Tần Đốc Soái đốc quân Nam chinh cũng trở thành đại anh hùng, đại hào kiệt trong lòng tất cả dân chúng.

Bất kể Đại Lý, Sở Hùng hay Côn Minh, tất cả quán trà lớn nhỏ trong thành đều đang kể chuyện Tần Đốc Soái đại phá quân Miến Điện, Mãng Ứng Lý ném khôi tháo giáp.

Bên trong Kim Mã Bích Kê phường ở Côn Minh, trong một quán trà, mọi người đang ngẫm lại tin cáo tiệp mà vừa rồi quân truyền lệnh mới lớn tiếng đọc lên, ai nấy hưng phấn không thôi.

Có vị trà khách già mà gầy lớn tiếng nói:

- Vị Khâm Sai Tần Đốc Soái kia chính là hộ pháp Vi Đà hạ phàm, thân cao trượng hai, eo rộng mười gang, mắt như chuông đồng, râu tua tủa cương châm, có sức mạnh có thể địch lại vạn người. Ở Bồ Man quan rống to một tiếng dọa lui Miến Điện mười vạn binh, đáng thương quốc vương Miến Điện Mãng Ứng Lý rất tự hào về bạch tượng vương của mình, phách lối vô cùng, lại bị tiếng rống này làm cho sợ hãi té xuống ngựa…

Đây rõ ràng là trích đoạn Trương Phi rống một tiếng ở đầu Đương Dương kiều, trà khách đã sớm nghe quen tai thuộc lòng, chuyển qua trên người Tần Lâm, mọi người cũng có thể tiếp nhận.

Lão trà khách đang nói hứng chí, lại có thanh niên lỗ mãng không biết điều gân cổ cãi lại:

- Mãng Ứng Lý là cỡi voi, cũng không cỡi ngựa.

- Đó... Đó chính là đụng ngã… ngã xuống voi...

Lão trà khách đỏ mặt lên, nói ngã voi lại cảm thấy không thuận miệng.

Vất vả lắm mới thuyết phục được thanh niên lỗ mãng, lại có hành cước thương nhân bày tỏ dị nghị:

- Lão trượng, vì sao ta nghe nói Tần Đốc Soái là Địch Thanh Tống triều chuyển thế, là một bạch diện lang quân thân hình thon thả, dung mạo như nữ tử thanh xuân? Nghe nói lúc hắn đánh giặc lo lắng địch quân khinh thị, cho nên đeo một chiếc mặt nạ bạc, cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, sử một cây lưu kim Điểm Cương Thương, xông trận phá địch không đâu là không thắng?

Trong góc chợt có tiếng phì cười khe khẽ, A Sa cuống quít che miệng lại, lấm la lấm lét nhìn quanh bốn phía.

Các cao thủ Bạch Liên giáo bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên cải trang theo bên cạnh A Sa cũng chỉ có thể nở nụ cười khổ. Dựa theo giáo nghĩa, giáo chủ vừa là Ma Ni Đại Quang Minh thần phụng pháp chỉ Vô Sinh Lão Mẫu giáng hạ, lại là một đời đế vương Long Phượng vương triều. Trước kia Bạch giáo chủ vô cùng trang trọng nghiêm túc, bây giờ vị Bạch giáo chủ này tính tình hết sức trẻ con…

- Này, các ngươi không nên nghiêm mặt có được hay không?

A Sa chu cái miệng nhỏ nhắn cao tới mức có thể treo bình dầu, nhỏ giọng giải thích:

- Các ngươi không cảm thấy buồn cười sao, trước đó người kia nói cái gì thân cao trượng hai, rõ ràng là Ngưu Đại Lực dưới quyền Tần Lâm. Sau đó nói là đeo mặt nạ bạc, dung mạo như mỹ nữ, ha ha, chính là vị giáo chủ sư phó của ta.

Cao Thiên Long vội vàng cãi lại:

- Thánh giáo chủ cẩn thận lỡ lời, Bạch Sương Hoa phá cửa phản giáo, đã không phải là giáo chủ bản giáo, không thể xưng hô như vậy.

Hừ... Bạch Linh Sa bĩu môi, bàn tay nhỏ bé đặt ở dưới gầm bàn lặng lẽ giá giá ngón giữa, đây là Tần Lâm dạy nàng.

Đám người Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên cũng gật đầu một cái, khuyên nhủ:

- Thánh giáo chủ không thể sai lầm, tuy rằng Bạch tiền giáo chủ cùng ngài ân tình sâu nặng, nhưng đại ân đức Vô Sinh Lão Mẫu quang minh hơn xa ân oán riêng tư. Thánh giáo chủ nhớ kỹ kinh văn thánh điển bản giáo ghi lại, mỗi ngày nghiên cứu gia tăng tu vi.

Biết rồi... Bạch Linh Sa buồn bực ôm lấy đầu, ngày nào cũng phải nghe những lời này, nghe đến lỗ tai sưng phồng…

Bọn Ngả Khổ Thiền lại cười khổ, nếu là Bạch giáo chủ đời trước tại vị, quyết đoán bực nào, anh minh bực nào, đâu cần chúng ta phải nói tới nói lui như vậy… Chỉ tiếc…

Nghĩ đến Bạch Sương Hoa bị Tần Lâm lừa gạt ra đi, mấy vị cao thủ Ma giáo oán hận nghiến răng nghiến lợi. Nhất là đang bị A Sa vô cùng tinh quái dùng vô cùng biện pháp khác nhau chọc ghẹo, nỗi oán hận này cũng càng ngày càng sâu.

Ngả Khổ Thiền lại nói:

- Bạch tiền giáo chủ từ phía trước truyền về tin tức, nói chúng ta có thể đặt chân hải ngoại, phát triển ở Miến Điện. Ta cảm thấy đây cũng có lẽ là một con đường tắt để hoằng dương Thánh giáo.

Đám người Tử Hàn Yên, Tiêu Vân Thiên, Luyện Ích Trần có hơi do dự, dù sao truyền giáo ở quốc nội bị triều đình chèn ép, không thể tiến hành công khai, chỉ có thể bí mật kết nạp, còn kém mấy bậc so với Phật giáo Đạo giáo truyền bá. Nếu như có thể có một địa phương công khai truyền giáo, cũng có thể coi là biện pháp thông quyền đạt biến.

Không ngờ sắc mặt Cao Thiên Long khẽ biến, đôi môi mấp máy thật nhanh, lấy phương pháp truyền âm nhập mật nói:

- Không thể! Các ngươi quên chuyện cũ Nhạn Bắc phân đà Triệu Toàn rồi sao? Hải ngoại truyền giáo, đây chính là một bẫy rập! Long Phượng thiên tử tuyệt không thể bỏ nước, sẽ làm tổn thương tấm lòng son của huynh đệ tỷ muội!

Mọi người nhất tề chấn động, năm đó Nhạn Bắc phân đà Triệu Toàn dẫn dắt Bạch Liên giáo đồ tiến vào cảnh nội Mông Cổ, sau đó trở thành Bạch Liên Bắc tông, cấu kết Yêm Đáp Hãn làm trành cho hổ, nhiều lần phối hợp với thiết kỵ Mông Cổ xâm lược, làm Hán gian chân chính, cho tới khi Yêm Đáp Hãn phong cống mới bị xử tội theo pháp luật.

Vì vậy bản tông Bạch Liên giáo hết sức xa cách Bắc tông, dù sao bản tông kiên trì giáo nghĩa phụng thờ Hàn Sơn Đồng Hàn Lâm Nhi là chính thống. Năm đó Hồng Cân quân là đánh Thát Tử, bây giờ ngươi chạy đi cấu kết với Thát Tử, chẳng phải là phản đồ bản giáo hay sao?

Hồ Vân Bằng cũng gầm nhẹ:

- Cao Tả Sứ nói đúng, nếu như chúng ta đặt chân truyền giáo ở Miến Điện, huynh đệ tỷ muội trong nước sẽ nghĩ thế nào? Đến lúc đó chúng ta sẽ lấy phiên thuộc triều bái Ngụy Minh, hay là đem binh tấn công Ngụy triều? Nếu như đem binh tấn công, đây chẳng phải là lại bị chụp vào đầu cái mũ Hán gian sao?

Ba vấn đề này chuyện nào cũng vô cùng khẩn yếu, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không trả lời được nửa câu.

Miến Điện là quốc gia nghèo nàn, lại có rất nhiều cư dân bản thổ các tộc, Bạch Liên giáo chạy tới đó truyền giáo, vậy coi như bỏ rơi mấy chục vạn giáo chúng Đại Minh trong nước.

Bạch Liên giáo lấy Long Phượng triều đình là chính thống, coi Chu Minh là soán nghịch, như vậy tuyệt không thể nào lấy thân phận phiên thuộc triều cống, không thể nào cam tâm ở Miến Điện.

Đến lúc đó đánh cùng triều đình, khởi binh từ quốc nội chẳng khác nào Trần Thắng Ngô Quảng, khởi binh từ nước ngoài chính là Trương Bang Xương, Lưu Dự, kết quả của Triệu Toàn không lấy gì làm tốt đẹp.

Các cao thủ Bạch Liên giáo cũng không phải là giang hồ nhân sĩ tầm thường, mà là giáo phái bí mật nhiều năm đối nghịch cùng triều đình, lấy lật đổ Chu Minh xây dựng lại Long Phượng triều đình, xây dựng quang minh thiên đường của nhân gian làm trách nhiệm của mình, cho nên ai nấy đều có mấy phần đầu óc chính trị, rất nhanh liền phát hiện chỗ bất lợi của kế hoạch truyền giáo Miến Điện.

Ngả Khổ Thiền vỗ bàn một cái thật mạnh, mặt bàn lặng lẽ không tiếng động lõm xuống hình một dấu bàn tay:

- Suýt chút nữa mắc bẫy tên Tần Lâm, ôi, vì sao Bạch tiền giáo chủ lại…

Bạch Linh Sa tỏ ra chán nản mất hứng, chậm rãi gục xuống bàn, cơ hồ sắp ngủ thiếp đi, bị kình lực âm nhu cái vỗ này của Ngả Khổ Thiền đánh thức, giơ tay lên ngáp dài một cái:

- Này, thật ra thì sư phó cũng không hề hại các ngươi, cần gì hận nàng như vậy? Nàng cũng là huynh đệ tỷ muội trong bản giáo, sao lại coi là phản giáo cầu vinh hay đầu dựa vào triều đình làm ưng khuyển?! Thật ra ta cảm thấy đến bây giờ nàng còn nghĩ cách làm thế nào hoằng dương thánh giáo, đối với các ngươi cũng coi là nhân chí nghĩa tận.

Ngả Khổ Thiền ngẩn ra, mắt hổ có hơi thất thần, biết A Sa nói có đạo lý. Bạch Sương Hoa thần công đại thành, trong thiên hạ không còn địch thủ, nếu như cố ý phản giáo, muốn làm khó chúng huynh đệ, đối với nàng có gì là khó?!

Lão lại không chú ý tới từng chữ từng câu Bạch Linh Sa đều là các ngươi, lại không nhắc tới mình, giống như từ đầu đến cuối nàng không phải là giáo chủ Bạch Liên giáo vậy.

A Sa lại bĩu môi, thờ ơ uể oải phất tay một cái:

- Thôi thôi, nói những chuyện này các ngươi cũng sẽ không nghe, ta thấy những thiện nam tín nữ tin Phật cũng có kẻ đi đạo quán xin xăm coi bói, những môn đồ Tam Thanh cũng có người đến trước Phật thắp hương, như vậy các ngươi còn phân biệt môn hộ làm gì? Ni cô còn có thể hoàn tục, đạo sĩ còn có hỏa cư, làm giáo chủ cái gì cũng không được, không có gì vui, không trách sư phó bỏ đi như vậy.

Ngả Khổ Thiền dở khóc dở cười, giải thích:

- Thánh giáo không cấm lập gia đình, đời trước Hàn giáo chủ lấy vợ sinh con, Đường giáo chủ cũng có vị hôn phu, nếu Thánh giáo chủ có ý trung nhân, có thể tự phong quang đại giá.

- Ai nói ta vậy?

A Sa đỏ mặt lên, nhìn Ngả Khổ Thiền đảo cặp mắt trắng dã:

- Ta nói là sư phó, nàng gả cho Tần Lâm thì đã sao? Nếu như trước đó Tần Lâm đáp ứng liên thủ khởi sự với chúng ta, sư phó sẽ gả cho hắn, không phải là các ngươi sẽ không nói tiếng nào sao?

Đến phiên Ngả Khổ Thiền đỏ mặt già:

- Tần Lâm không chịu liên thủ khởi sự với chúng ta, lúc này mới có chuyện về sau, nếu như hắn chịu đáp ứng, Bạch tiền giáo chủ đã gả cho hắn, tự nhiên chúng ta không hề phản đối.

A Sa lộ vẻ khinh bỉ:

- Nói cho cùng, rõ ràng là các ngươi xem sư phó như công cụ. Nếu Tần Lâm đáp ứng liên thủ, vậy sẽ phong quang đại giá, Tần Lâm không đáp ứng, vậy nhất định phải vung kiếm chém tơ tình, hừ... Đường đường giáo chủ dùng sắc dụ người ta, thật không có ý nghĩa!

Bạch Linh Sa nói bô bô không hề úy kỵ, bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên chỉ có thể trợn mắt há mồm. Quan hệ giữa Bạch Liên giáo cùng Tần Lâm trải qua mấy lần khúc chiết, đến bây giờ đã không nói rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. A Sa nói nhảm một phen, làm như mọi người kích động Bạch Sương Hoa đi dùng sắc đẹp dụ dỗ Tần Lâm vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.