Cẩm Y Vệ

Chương 1138: Liêm pha đã già



Hiện nay đảng tranh chi kịch liệt, chỉ sợ bên này nói hươu, bên kia gân cổ nói là ngựa, vì vậy Dư Mậu Học dẫn đầu đứng lên:

- Thần bảo cử Vũ Xương Bá Tần Lâm đốc sư, Vũ Xương Bá từng trải chiến trận trăm trận trăm thắng, đốc sư Triều Tiên tất có thể tiêu diệt địch quân, bắt Bình Tú Cát về trước ngọ môn. Nếu như không thắng vậy xin bệ hạ trị tội.

Vạn Lịch lập tức tỉnh ngộ, để Tần Lâm đốc sư kháng Nhật viện triều là Giang Lăng đảng trong triều có thể đặt mình ngoài chuyện này, tiếp tục toàn lực giúp y tranh quốc bản.

Mặt khác, Tần Lâm đánh thắng dĩ nhiên tốt nhất, nếu như không thắng vừa hay có thể khép hắn vào tội tang sư nhục quốc. Hoặc biếm xuống làm dân, hoặc bảo lưu tước lộc, vậy sẽ phải xem tâm trạng Vạn Lịch như thế nào.

Chu Dực Quân rất thạo đế vương tâm thuật lập tức quyết định chủ ý: chiêu Tần Lâm hồi kinh, chuẩn bị đốc sư Liêu Đông.

Tần Lâm thu hoạch toàn thắng ở Nam Hải, tiêu diệt hạm đội Tây Ban Nha tung hoành Nam Dương áp bức các nước phiên thuộc, công chiếm Luzon đảo Manila, cùng Bồ Đào Nha chia đều Malacca, khiến cho hơn ba mươi nước tám mươi năm trước tuyệt cống lại được thông cống, chiến công này vô cùng hiển hách, lưu danh sử xanh vạn năm.

Lại tấu thỉnh Tổng Lãnh Thị Bạc thái giám Hoàng Tri Hiếu hạ Nam Dương, bắt chước tiền lệ Tam Bảo thái giám triều Vĩnh Lạc, chiêu an chư di trên biển, tuyên vương hóa với thiên đảo vạn quốc. Nghe nói lúc ban đầu Hoàng thái giám không chịu, sau khi nghe nói hải ngoại có kỳ trân dị bảo mới miễn cưỡng xuất hành. Không ngờ rằng tên này ra biển sinh nghiện, ba lần tới Ấn Độ, tám lần tới Tây Dương, xa nhất chạy tới cực Nam châu Phi thăm mũi Hảo Vọng.

Có lẽ giờ phút này mọi người còn chưa ý thức được chuyện này có ý nghĩa quan trọng tới mức nào với dân tộc, thậm chí là toàn Hoa Hạ, nhưng nhiều năm sau, Tần Lâm nhận được vô số lời khen ngợi.

Ngày Tần Lâm về kinh không có cờ sao phấp phới, không có cao tấu khải ca, càng không có trăm quan nghênh đón. Chỉ có các vị bạn cũ Giang Lăng đảng và lão bái huynh Trương Công Ngư mới vào kinh, cấp trên cũ Thạch Vi, tâm phúc Hoắc Trọng Lâu Tào Thiếu Khâm, đám người thân thích Từ Văn Bích nghênh đón ở mười dặm trường đình.

Tằng Tỉnh Ngô trong Giang Lăng đảng thân nhất với Tần Lâm, cười ha hả nghênh đón, cầm tay Tần Lâm vui vẻ nói:

- Tần lão đệ, cách biệt đã lâu, phong thái còn hơn xa ngày trước!

- Tóc mai Tam Tỉnh huynh đã trắng như sương…

Tần Lâm quan sát Tằng Tỉnh Ngô, lại nhất nhất nhìn sang đám bạn cũ:

- Vương Thượng Thư, Trương Thị Lang, Vương Đô Đường... Liêm Pha đã cao tuổi, vẫn còn ăn khỏe!

Hay cho câu Liêm Pha đã cao tuổi, vẫn còn ăn khỏe! Các đại thần Giang Lăng đảng nhất thời cảm thấy có ngọn lửa cháy rực trong lòng.

Bọn họ tranh quyền vị, mưu danh lợi, nhưng chú trọng nhất là đẩy mạnh triều chính mới, đo đạc ruộng đất, chỉnh đốn lại trị, biên luyện lính mới, tạo nên một triều Đại Minh thịnh thế, tương lai danh lưu sử xanh, lúc ấy dưới suối vàng không còn gì mà tiếc nuối.

Kéo dài mấy năm, từ đỉnh cao huy hoàng nhất rơi xuống, gặp lại Tần Lâm cảm thấy bùi ngùi cảm khái. Nhưng khi gặp mặt hắn cũng không hề tự coi mình có công lao giúp Giang Lăng đảng phục chức hồi triều, cũng không hề giả vờ ra vẻ hạ mình khiêm tốn, mà là thẳng thắn dùng giọng điệu lãnh tụ hỏi câu ‘Liêm Pha đã cao tuổi, vẫn còn ăn khỏe!’

Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang tuổi đã cao vung mạnh ống tay áo, chém đinh chặt sắt nói:

- Già ở chuồng ngựa, chí ở ngàn dặm!

Phó Đô Ngự Sử Đô Sát viện Vương Triện trầm giọng ngâm nga:

- Chẳng phải thích cuộc sống phong trần, tựa như bị lỗi lầm tiền kiếp. Hoa rơi, hoa nở tự có thời, hết thảy do chúa Xuân làm chủ..

Lấy thơ Nghiêm Nhị để tỏ chí, với thân phận địa vị Vương Triện lộ ra vẻ hơi thấp kém, nhưng đây rõ ràng là vì xin lỗi cho chuyện những năm trước đây hiểu lầm Tần Lâm, từ đó khiến cho Giang Lăng đảng bị diệt toàn quân giữa triều đình.

Hết thảy do chúa Xuân làm chủ… Giang Lăng đảng từ nay về sau đổi sang họ Tần rồi!

Hoắc Trọng Lâu, Tào Thiếu Khâm lén lút thè lưỡi. Từ trước tới nay văn quý võ tiện, cho dù là cẩm y võ thần cũng ở dưới quan võ Bộ Đường. Trừ Tần Bá gia ra, còn ai có thể khiến cho các Đại nhân tiên sinh này cúi đầu?!

Sau đó bọn họ lập tức trở nên phấn khởi, Tần Bá gia một bước lên mây, bọn họ cũng nước dâng thuyền dâng, là một quần thể cùng chung ích lợi, một người vinh cả bọn cùng vinh.

Thạch Vi trợn mắt há mồm, nếu là năm xưa có nằm mơ cũng không nghĩ ra người tuổi trẻ mới gặp ở Kỳ Châu có thể lên cao như vậy, đi xa như vậy!

Tương lai, rốt cuộc hắn sẽ đi tới mức nào đây…

Chỉ có Từ Văn Bích tỏ ra ung dung nhàn nhã, tựa hồ đang suy nghĩ viễn vông.

Từ Đình Phụ như là đang lẩm bẩm một mình, như đang nhắc nhở phụ thân mình:

- Vị cô gia này của chúng ta quả thật là nhân tài cá biệt của quốc triều, ngay từ mấy năm trước đã có thể cất một tiếng hô, quần hùng tụ hợp. Hôm nay thế lực đã thành, đủ lông đủ cánh, đây gọi là Côn Bằng giương cánh chín vạn dặm, trời cao biển rộng mặc tình bay, không còn ai áp chế!

Từ Văn Bích híp đôi mắt già mờ đục, đột nhiên bắn ra một tia tinh quang ấp úng nói:

- Đừng quên tổ thượng chúng ta... Trung Mẫn công...

Từ Đình Phụ run rẩy toàn thân, ánh mắt nhìn về phía phụ thân lập tức thay đổi, ai nói cha già, không già chút nào, thật là khôn khéo tinh minh!

Tần Lâm và các vị thân bằng cố cựu đồng hành vào thành, chiến sự Triều Tiên cấp bách, Vạn Lịch triệu kiến bình đài. Hắn từ Thông Châu tới, theo Triều Dương môn vào kinh, từ Đông đi về phía Nam vòng vòng đến cửa nhà hẻm Thảo Mạo rồi lại không đi vào, chuẩn bị đi ngang qua chạy thẳng tới Tây Hoa môn vào cung gặp vua.

Đây là phong thái bước ngang qua cửa nhà mà không vào của hiền thần.

Thật ra thì người nhà hắn đã sớm được thông báo, ra đứng ở cửa xem.

Từ Tân Di ôm tiểu nữ nhi Tần Chân chỉ Tần Lâm cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, bĩu môi nói:

- Ngốc tử, đó là cha con, là một tên đại ngốc!

Tần Chân đã được hơn mười tháng, không ngu ngốc chút nào, băng tuyết thông minh, chính là lúc đang tập nói, bèn vỗ tay nhại lại mẫu thân:

- Đại ngốc, đại ngốc…

Từ Tân Di vui không thể tả.

Tần Lâm đưa ánh mắt uy hiếp nhìn nàng: tối nay lão tử về sẽ đánh cho mông nàng bầm tím!

Thanh Đại mặc quần vải cài trâm gỗ, vẫn giống như cô nương hái thuốc mà hắn gặp ở Kỳ Châu ngày nào, trong đôi mắt trong sáng ẩn chứa vẻ vấn vương khó tả.

Vĩnh Ninh bên cạnh giả trang làm nha hoàn, muốn nhìn lại không dám nhìn, tay vò vò vạt áo, len lén quan sát Tần Lâm, dáng vẻ vẫn đáng thương động lòng người như thuở nào.

Thấy hai vị hiền thê, chỗ mềm mại nhất trong lòng Tần Lâm lập tức bị chạm phải.

Trương Tử Huyên dắt con trai, đôi mắt tròn trịa của Tần Trạch trợn to, nhìn phụ thân trên lưng ngựa:

- Mẹ, tại sao phụ thân không trở về nhà, hài nhi nhớ phụ thân…

- Con ta, cha con lòng lo quốc sự, cái này gọi là đã qua cửa nhà mà không vào.

Trương Tử Huyên vuốt đầu con trai dịu dàng nói.

- Đại Vũ cũng ba lần qua cửa nhà mà không vào phải không?

Tần Trạch nhớ rất rõ ràng mẫu thân từng nói với nó, chính là vị Đại Vũ trợ giúp con trai Hạ Khải âm thầm đối phó người thừa kế công khai Bá Ích, cuối cùng để Hạ Khải làm vua, từ đó trở đi truyền vương vị từ hình thức nhường ngôi chuyển sang cha truyền con nối.

Trương Tử Huyên cười cười, không chút tị hiềm:

- Đúng vậy, năm xưa Đại Vũ vì trị nước, vất vả quốc sự, cũng giống như cha con vậy.

Phen đối thoại này của hai mẹ con, nếu là võ giả sẽ không hiểu gì. Nhưng chư vị lão thần Giang Lăng đảng đọc thuộc kinh sử tử tập, trong lòng hiểu rất rõ ràng. Lời của thiên kim tướng phủ năm xưa lập tức làm trong lòng bọn họ dấy lên ngàn cơn sóng dữ.

Không có ai phản bác hoặc cải chính, giống như không hề nghe thấy. Thậm chí Tằng Tỉnh Ngô đã giục ngựa đi qua hai bước, cơ mặt giật giật, rốt cục gật đầu một cái rất khó nhận thấy.

Trương Tử Huyên cười, trong đôi mắt thâm thúy toát ra ẩn ý khó hiểu.

Tần Lâm dùng thân phận võ thần trong vòng một năm hai lần được Vạn Lịch triệu kiến bình đài, quả thật là chuyện hiếm thấy trong hai trăm năm qua. Trong mắt người ngoài không rõ chân tướng, cơ hồ có thể thành tựu một đoạn giai thoại quân thần tương đắc.

Nhưng không ai ngờ được trong lúc bình đài triệu kiến này, quân thần lại đấu mưu đấu trí với nhau…

Vạn Lịch quan sát Tần Lâm được gió biển và ánh mặt trời chói chang Nam Dương làm cho rắn chắc khỏe mạnh hơn, anh khí bừng bừng, nhìn lại vóc người mình sống lâu ở thâm cung, mập lùn yếu ớt, nỗi nghi kỵ trong lòng càng trở nên nồng đậm, ngoài mặt lại tỏ vẻ tươi cười:

- Tần ái khanh đắc thắng hồi triều, lòng trẫm rất an ủi. Vốn phải cắt đất sắc phong thưởng cho công thần, thế nhưng đám nhãi nhép Bình Tú Cát lại xâm lược Triều Tiên, khiến cho vùng biển Liêu Tây chấn động, văn võ toàn triều thảy đều tiến cử ái khanh. Cho nên trẫm mới triệu ái khanh về kinh để xử lý quân vụ cấp bách.

Tần Lâm hành lễ tâu:

- Khải tấu bệ hạ, Triều Tiên tuy xưng phiên thuộc nhưng vì ở cách kinh sư không xa nên thật sự là bình phong che chở vùng biển Liêu Tây, bảo vệ cho kinh sư. Vả lại Triều Tiên là phiên thuộc của Trung Quốc ta, nếu để mặc cho giặc Nhật xâm chiếm, thiên hạ còn ai chịu thờ phụng Trung Quốc ta là thiên triều nữa, còn ai chịu làm phiên thuộc cho bệ hạ nữa?! Thần thỉnh là đốc sư, cấp tốc tiêu diệt giặc Nhật xâm lược, thu phục ba đô tám đạo, sau đó vượt biển chinh phạt, ắt sẽ san bằng hết thảy, bắt Bình Tú Cát dâng trước cửa ngọ môn!

Mắt Vạn Lịch sáng lên, lời này Tần Lâm nói rất đẹp dạ y, bèn vội vàng hỏi tới:

- Nếu Tần ái khanh thật sự có thể làm như vậy, có chuyện gì cứ xin, trẫm ắt chuẩn tấu.

- Đốc sư không khó, khó ở tướng tài...

Tần Lâm chần chờ không nói tiếp.

Vạn Lịch tỏ vẻ rộng rãi:

- Vậy do ái khanh tiến cử!

Lúc này Tần Lâm mới ung dung điềm tĩnh nói:

- Quan Tổng binh Kế Trấn tiền nhiệm Thích Kế Quang!

Vạn Lịch nghe tim mình như chìm xuống, sắc mặt liền thay đổi trong nháy mắt.

Thích Kế Quang đúng là nhân tuyển thích hợp nhất, lão vừa tới tuổi hoa giáp, bởi vì tinh luyện võ công, vừa không gặp phải thất bại như trong lịch sử thực tế, kinh nghiệm và năng lực thống soái đã đạt tới trạng thái đỉnh phong, đồng thời kinh nghiệm tác chiến cùng quân Nhật cũng vô cùng phong phú, võ thần cả triều không có người thứ hai.

Nhưng Vạn Lịch rất ghét Thích Kế Quang, lão này quá thân thiết với Trương Cư Chính, tự xưng ‘Môn hạ tiểu mộc ân’ với Giang Lăng tướng công, phạm kỵ húy của Vạn Lịch còn hơn cả Tần Lâm.

Trương Thành hầu hạ bên cạnh nháy mắt liên tục với Tần Lâm: đổi người, đổi người đi, dáng vẻ bệ hạ như vậy, Tần Bá gia ngài hãy lui một bước có được chăng?!

Tần Lâm không nhường chút nào, lại nói:

- Lần này kháng Nhật viện Triều, Thích Kế Quang nên nhận chức quan Tổng binh bình Oa, thần lại mời Lý Như Tùng, Ma Quý làm Phó Tổng binh Ngự Khấu, Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long làm tiên phong Đại tướng, sau đó điều Thủy sư Phúc Kiến Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung, Tuyên Úy Sứ Doanh Châu Kim Anh Cơ dẫn dắt hạm đội Bắc thượng, hải lục cùng tiến, tức khắc diệt địch. Thần lấy tính mạng tài sản bảo đảm, tháng Năm bình Triều!

Sắc mặt Trương Thành tái xanh, hận không thể vung phất trần lên quất vào mặt mình vài cái. Tần Bá gia ngài đây là ông Thọ uống thuốc độc, sợ mạng mình quá dài, tháng Năm bình Triều Tiên, năm tháng ngài có thể lấy lại Bình Nhưỡng, nhà ta sẽ cảm tạ trời đất không biết dường nào.

Vạn Lịch run rẩy toàn thân, nhìn Tần Lâm như người xa lạ, quan sát hắn cẩn thận từ đầu đến chân, để xem có phải hắn đang đùa giỡn hay không.

- Dĩ nhiên là tính từ khi tướng sĩ đến đông đủ, đại quân xuất phát…

Tần Lâm lại chột dạ cười ha hả lên, còn gãi gãi đầu.

Giỏi! Vạn Lịch vô cùng tức giận, nếu ngươi không biết sống chết, cần gì trẫm phải khoan dung, giọng y không cho phép tranh cãi:

- Tần ái khanh, quân tiền không thể nói đùa, trẫm cho phép ngươi tiện nghi làm việc, nếu tới tháng Năm không thể bình được Triều Tiên, ngươi phải bị tội gì?

Tần Lâm hắng giọng nói:

- Thỉnh bệ hạ trị thần tội tang sư nhục quốc!

Ngày đó thánh chỉ lập tức xuống: Tần Lâm có công phá quân Tây Ban Nha bình định Nam Hải, khôi phục hơn ba mươi nước thông cống, tuyên dương thiên uy, được tiến vị Vũ Xương Hầu, gia Thiếu Sư, Thái Tử Thái Sư, Khâm Sai đốc sư Liêu Đông bình Oa viện Triều, khai phủ Liêu Dương, xây hổ trướng nha kỳ, thụ lục đạo, kinh lược ba Tuần Phủ Thuận Thiên, Liêu Đông, Sơn Đông, tiết chế bốn Tổng binh Kế Châu, Xương Bình, Liêu Đông, Bảo Định. Ban cho vương mệnh kỳ bài, thượng phương bảo kiếm, có quyền tự quyết định chinh phạt, tiên trảm hậu tấu.

Lại theo thỉnh cầu của Tần Lâm, lấy Tống Ứng Xương là Binh bộ Hữu Thị Lang kinh lược Liêu Hải quân vụ, Thích Kế Quang là Tả Đô Đốc, quan Tổng binh bình Oa. Điều Đô Đốc Đồng Tri Lý Như Tùng, Ma Quý là Đãng Khấu Phó Tổng binh, Đô Chỉ Huy Sứ Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long làm tiên phong Tham Tướng.

Nhờ có công bình Nam Hải, Du Tư Cao thăng Đô Chỉ Huy Đồng Tri, Trầm Hữu Dung thăng Đô Chỉ Huy Thiêm Sự, Kim Anh Cơ thăng Doanh Châu Đô Thống Sứ, Trấn Quốc tướng quân, đem hạm đội dưới quyền trợ chiến, thủy lục cùng tiến, lập tức diệt địch.

Cuối thánh chỉ theo lệ có câu ‘ngày đắc thắng trở về, trẫm sẽ không tiếc cắt đất phong cho để khen thưởng’.

Cắt đất phong cho?! Tần Lâm hừ mũi khinh thường, đây bất quá là Vạn Lịch rót mê hồn thang mà thôi.

Thư phòng Tần phủ, Trương Tử Huyên bằng vào kiến thức của mình cùng trượng phu phân tích triều cục hiện tại:

- Vạn Lịch phong cho Tần huynh quyền tự quyết tuyệt không phải quân thần tương đắc nên giao phó, mà là một canh bạc, làm sao có thể hy vọng được y cắt đất phong cho?! Nếu quả thật tháng Năm bình Triều tự nhiên tất cả vui mừng, tuy nhiên công cao không thưởng, Tần huynh không chạy khỏi cảnh bị tước quyền, mất chức, tối đa chỉ được hưởng tước lộc không thực nhàn cư mà thôi. Nhưng nếu cuộc chiến có gì bất lợi, vừa hay có thể trị Tần huynh tội lao sư nhục quốc, cũng sẽ thỏa mãn tâm nguyện Vạn Lịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.