Cẩm Y Vệ

Chương 206: Kết Luận Khó Lòng Tin Được



Tần Lâm tra hỏi một phen, cố ý hỏi đêm qua cùng đêm trước xảy ra vụ án Vũ Hoa đài y ở nơi nào. Kết quả hai ngày nay Chu Tam Lang đều có chứng cứ đầy đủ không có mặt tại hiện trường.

Vẻ mặt Bạch Hạo, Lục mập, Từ Tân Di đều tỏ ra khổ sở, trao đổi lẫn nhau vài ánh mắt, Bạch Hạo thử thăm dò nói:

- Chẳng lẽ là vụ án do dâm tặc độc hành làm ra? Hoa Hồ Điệp năm ngoái ở Thục Trung là Đường lão thái thái tự tay động thủ, đã phế đi đôi chân y. Dâm ma Úc Thiên Hương luôn luôn đi bên vùng Thiểm Cam, đại cừu nhân Kim Đao Sở Bá Vương của y ngụ ở Lạc Dương, vì vậy từ trước tới nay không dám vào Trung Nguyên một bước. Là Mê Hồn Hà Bất Quy? Y đắc tội Bạch Liên giáo chủ, bị Ma giáo đuổi giết, sao dám đến Kim Lăng gây án?

Thân là Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ Đầu, cao túc Ưng Trảo môn, Bạch Hạo hiểu rõ về dâm tặc nổi danh trên giang hồ như lòng bàn tay, phát giác gần đây cũng không có nhân vật cao minh nào đến Kim Lăng.

- Không, hẳn không phải là nhân vật cao minh gì, bất quá y chỉ giở chút thủ đoạn nho nhỏ…

Tần Lâm một mực yên lặng chợt dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn cắt đứt suy đoán của mọi người, chợt nở nụ cười:

- Chư vị, có phát giác nghi điểm trong lời khai của hai vị cô nương Hoa Hồng, Liễu Lục chăng?

Hai tên tiểu nha hoàn Hoa Hồng, Liễu Lục bị dọa sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, một mực lớn tiếng kêu oan uổng.

Bọn Vương Thế Trinh hoàn toàn không hiểu rốt cục Tần Lâm muốn ám chỉ cái gì, cẩn thận suy tư xem lời của hai tiểu nha đầu này có chỗ nào mâu thuẫn hay không.

Từ Tân Di, Bạch Hạo cùng Lục mập như có điều suy nghĩ, chỉ cảm thấy tựa hồ nắm bắt được cái gì, rồi lại nhất thời khó có thể nói rõ.

Tần Lâm ôn tồn an ủi một phen, đợi tâm trạng hai tên nha đầu bình hòa lại mới không nhanh không chậm hỏi:

- Các ngươi nói mỗi ngày đều là vào đầu giờ Thìn (7 giờ) hầu hạ tiểu thư rời giường rửa mặt, giữa giờ Thìn (8 điểm) ăn điểm tâm, như vậy các ngươi làm gì đến lúc rời giường?

- Chuyện này còn phải hỏi sao?

Hoa Hồng, Liễu Lục liếc mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao:

- Nghe lầu chuông gõ chuông, lầu trống đánh trống!

Ánh mắt Từ Tân Di cùng Lục mập đồng thời sáng lên, mới vừa rồi không có nắm bắt trọng điểm, trải qua Tần Lâm nhắc nhở một câu, nhất thời thông suốt sáng sủa.

Bạch Hạo cũng gật đầu liên tục, hiểu ra vấn đề chỉ chậm hơn so với hai người trước một chút.

Năm xưa Chu Nguyên Chương sửa chữa Nam Kinh thành, xây dựng lầu trống ở trục trung tâm, cách đó không xa lại xây lầu chuông. Mỗi nơi đến giờ liền gõ chuông đánh trống báo giờ, mới vừa đầu giờ Thìn chuông trống trỗi lên, đây là kiến thức phổ thông mà mọi người trong Nam Kinh thành ai ai cũng biết.

Hoa Hồng, Liễu Lục nói hai nàng ngủ rất say, mãi cho đến giữa giờ Thìn mới bị tiếng gào của Chu Tam Lang thức tỉnh, cân nhắc đến ngày trước vì đón giao thừa mà ngủ tương đối trễ, bản thân điểm này cũng không có gì không ổn.

Nhưng Ân gia ở cách lầu chuông lầu trống không xa, tiếng chuông trống là tương đối lớn, như vậy tiếng chuông trống thật lớn không thể đánh thức hai nha đầu, một giờ sau Chu Tam Lang kêu lên hai nàng liền tỉnh lại, phải chăng là chuyện lạ?

Tần Lâm mỉm cười, tiến thêm một bước chỉ ra nghi điểm:

- Hơn nữa, một tình huống khác cũng có thể làm bằng chứng. Đêm qua trong phủ đón giao thừa, người làm phòng bếp phải vất vả suốt đêm, chắc chắn phải mệt mỏi hơn nha hoàn hầu hạ tiểu thư. Nhưng sáng sớm hôm nay Chu Tam Lang có thể bưng bữa ăn sáng tới đúng giờ, nói rõ trên dưới Ân gia có biện pháp bảo đảm rời giường vào giờ chính xác. Người làm phòng bếp cực khổ hơn vẫn không dậy trễ, vì sao hai tên tiểu nha hoàn lại ngủ say không tỉnh?

Nói tới chỗ này, tất cả mọi người đã bừng tỉnh ngộ, hết thảy ánh mắt đều đổ dồn về phía bình trà đặt giữa phòng hai nha hoàn ở.

Xác nhận kể từ khi án phát đến bây giờ không có ai động tới bình trà này, Tần Lâm lại lệnh cho Lục mập dắt một con chó tới, đổ nước trà ra cho chó uống hết. Chỉ chốc lát sau chó liền rên lên ư ử mềm nhũn co quắp, phản ứng hoàn toàn giống với con chó trước ăn nội dung dạ dày Ân tiểu thư.

Kết luận cũng xuất hiện vô cùng sinh động: hai tên tiểu nha hoàn uống thuốc mê trong nước trà, rốt cục ngủ say không tỉnh, tội phạm mới có thể ép buộc tiểu thư thông qua thang lầu rời đi lầu các này. Chuyện chuông trống trỗi lên hai nàng không tỉnh, Chu Tam Lang kêu lên liền tỉnh lại cũng có thể giải thích được.

Mới vừa đầu giờ Thìn, hiệu lực thuốc mê trong người Hoa Hồng, Liễu Lục vẫn chưa biến mất, thuộc về trạng thái hôn mê, dĩ nhiên sẽ không tỉnh lại. Lại qua một tiếng sau, dược hiệu đã tiêu mất hầu như không còn, mới có thể bị Chu Tam Lang gào thét đánh thức.

Từ Tân Di cắn cắn đôi môi, giọng căm hận nói:

- Xem ra người bỏ thuốc này chính là tội phạm không thể nghi ngờ!

- Đúng vậy!

Tên mập gật đầu tỏ vẻ đồng ý:

- Hơn nữa khả nghi nhất chính là người trong phòng bếp, nước trà chính là bọn họ cung ứng.

Căn cứ đầu mối trước mắt nắm giữ, quá trình diễn ra vụ án đã tương đối rõ ràng: tội phạm lợi dụng thủ pháp không ai biết đánh thuốc mê trong nước trà, làm cho Ân tiểu thư cùng hai tên nha đầu Hoa Hồng Liễu Lục ngủ mê. Sau đó tiến vào lầu các, bắt lấy Ân tiểu thư từ thang lầu rời đi, sau khi giày xéo ném vào hồ nước khiến cho nàng chết đuối.

Cho nên ai có thể bỏ thuốc mê vào nước trà dưới tình huống không bị người khác phát hiện, người đó chính là hung thủ!

Tần Lâm lập tức ra lệnh thẩm tra hết thảy, bộ khoái do Bạch Hạo cầm đầu rất nhanh liền khống chế lại tất cả đầu bếp, nữ đầu bếp công tác ở phòng bếp, không sót một ai.

Đương nhiên những người này cùng nhau kêu to oan uổng, Tần Lâm không thèm để ý, lệnh cho bọn bộ khoái canh chừng cẩn thận từng người một, không cho bất cứ người nào lên tiếng nói, ra hiệu bằng mắt, bằng tay cho nhau, chia ra nhốt ở nhiều phòng khác nhau, sau đó bắt đầu thẩm vấn ở một gian phòng khác.

Một người, năm người, ba người... Trải qua tra hỏi càng nhiều người, thần sắc Tần Lâm càng thêm trầm trọng.

Hết sức kỳ quái, những người này đều có chứng cớ tương đối có thể tin được, hoặc là không cách nào tiếp xúc với nước trà, hoặc là không có cơ hội gây án.

Nếu là người khác thẩm vấn, có lẽ cũng có thể tồn tại sơ hở, nhưng Tần Lâm có tự tin tuyệt đối đối với kỹ xảo thẩm vấn của mình, những đầu bếp, nữ đầu bếp này sao có thể là đối thủ của hắn?

Thế nhưng hắn dùng rất nhiều phương pháp hỏi chéo, đảo lộn thứ tự… tra hỏi tất cả bọn họ, rốt cục cũng không tìm được đối tượng hiềm nghi trọng điểm nào.

Tần Lâm dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, như có điều suy nghĩ.

Từ Tân Di chau mày, đôi môi cũng có vẻ phát khô, suy nghĩ một chút, chợt hỏi khẽ ở bên tai Tần Lâm:

- Này, có thể nào là một trong hai tên nha hoàn đó hạ thuốc mê, cố ý giả vờ làm như không biết hay không?

Nhưng kế tiếp bản thân Từ Đại tiểu thư đã hủy bỏ suy đoán này, bởi vì trước đó đã điều tra rõ hai người Hoa Hồng Liễu Lục cũng không có dấu hiệu bị uy hiếp, chủ động tham dự gây án. Hai nữ tử mười ba mười bốn tuổi, lại là nha hoàn sống trong nhà, cha mẹ huynh đệ đều làm tôi tớ ở Ân gia, các nàng có thể làm ra chuyện như vậy sao?

Vòng tới vòng lui không tìm được đầu mối.

Không nghĩ tới Tần Lâm lại sáng hai mắt lên, gương mặt lộ vẻ vui mừng, kêu to một tiếng a, đứng lên liền đi ra ngoài.

- Này, ngươi làm sao vậy?

Từ Tân Di không hiểu vì sao, kéo hắn lại.

Chợt Tần Lâm xoay người ôm lấy nàng, cười lớn quay nàng vòng vo hai vòng, không đầu không đuôi bỏ lại câu ‘cảm tạ’, sau đó giống như con ruồi không đầu xông ra ngoài.

Thì ra Tần Lâm cực kỳ hưng phấn, trầm mê trong vụ án, coi nơi này như phòng phân tích vụ án ở đồn cảnh sát khi xưa, xem Từ Tân Di là nữ cảnh sát trong đội hình cảnh.

Đáng thương Từ Đại tiểu thư đã sớm ngây người, đỏ mặt, giậm chân một cái:

- Này, ngươi làm gì vậy? Tần Lâm ngươi thật là…

Vương Thế Trinh làm bộ giơ tay áo lên che kín ánh mắt, miệng lải nhải:

- Phi lễ chớ nhìn, ha ha, lão phu chính nhân quân tử, phi lễ chớ nhìn.

Từ Tân Di chợt rất muốn đánh cho tên già mất nết Vương Thế Trinh này một trăm hèo.

Tần Lâm xông lên giữ lấy hai nàng Hoa Hồng Liễu Lục, nụ cười đáng sợ trên mặt hắn dọa cho hai người kinh hồn khiếp vía, nhưng không quản được nhiều như vậy, vội vàng lớn tiếng hỏi:

- Nước trà của Ân tiểu thư có giống với nước trà của các ngươi không?

- Dĩ nhiên là không...

Hoa Hồng chớp mắt một cái, chỉ một bình trà khác đặt ở góc tường:

- Đó là bình trà chuyên dụng của tiểu thư.

Tần Lâm phát giác mình quá mức hưng phấn, hơi thu liễm tâm thần một chút nhìn bình trà kia, ánh mắt của hắn híp lại.

Con chó thứ ba bị dắt tới, động vật đáng thương nhìn thấy hai con trước bất tỉnh nhân sự, không, là bất tỉnh cẩu sự, bị dọa sợ hãi lui về phía sau.

Làm sao nó chống lại được Ngưu Đại Lực, y đưa bàn tay to như quạt lá bồ ra, bóp lấy miệng chó, bất kể ba bảy hai mươi mốt liền đem nước trà còn dư lại trong bình trà Ân tiểu thư đổ vào.

Mấy tên người ở nhỏ giọng thầm thì:

- Chẳng lẽ là vị Tần trưởng quan này có cừu oán với chó? Xem thử trong phủ chúng ta, hôm nay thuốc ngã mấy con rồi…

Từ Tân Di nghe lời này dở khóc dở cười, quên bẵng đi chuyện bị Tần Lâm ôm quay vòng vòng vừa rồi.

Lục mập cùng Hàn Phi Liêm nháy nhó với nhau, bọn họ lại không quên được cảnh tượng vừa rồi. Tần tướng quân của chúng ta quả thật trâu bò, ở Dương Châu cùng Trương Tử Huyên tướng phủ Giang Lăng hình bóng không rời, trở về Kim Lăng lại có Từ Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ làm bạn, trước mặt của mọi người ôm người ta quay vòng. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã bị Đại tiểu thư đánh ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra.

Mọi người, bao gồm Ngưu Đại Lực động thủ rót trà cho chó đều cảm thấy hành động này của Tần Lâm là thừa thãi. Trong bụng Ân tiểu thư đã có thuốc mê, còn cần phải tra xét bình trà nàng uống sao?

Rót nửa bình trà vào miệng chó, Ngưu Đại Lực để động vật đáng thương này dưới đất, chờ nó mềm nhũn co quắp giống như hai con đồng loại trước.

Không nghĩ tới, ngàn vạn lần không nghĩ tới... Chó này mới đầu còn co co rút rút nằm trên mặt đất, quan sát mọi người, chợt vù một cái lao ra ngoài, bốn chân chạy nhanh như gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Trời ơi! Ba người Lục mập, Hàn Phi Liêm, Ngưu Đại Lực đồng thanh mắng một câu, ngơ ngác nhìn nhau trợn trừng đôi mắt, dĩ nhiên cuối cùng ánh mắt đều tập trung vào trên người Tần Lâm.

Tần Lâm xoa tay:

- Hiển nhiên, bên trong bình trà tiểu thư dùng cũng không có thuốc mê.

Đầu óc của bọn Lục Viễn Chí bắt đầu rơi vào mơ hồ, đều cho rằng là tội phạm đánh thuốc mê chủ tớ ba người, sau đó thừa dịp các nàng hôn mê bất tỉnh mang đi Ân tiểu thư, sau khi giày xéo ném vào hồ nước chết chìm, không nghĩ tới trong bình trà Ân tiểu thư cũng không có thuốc mê, đã xảy ra chuyện gì? Quả thật với suy nghĩ thông thường khó lòng giải thích.

Từ Tân Di lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Tội phạm có thể hạ thuốc mê hai nha hoàn Hoa Hồng, Liễu Lục, tại sao không hạ thuốc mê vào bình trà Ân tiểu thư? Nếu như trong bình trà không có, thuốc mê trong bụng Ân tiểu thư đã uống vào lúc nào?

Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh càng dùng sức xoa huyệt Thái Dương, thi từ ca phú thậm chí cai trị địa phương đối với y cũng không có vấn đề gì, nhưng loại án giết người này quả thật là lực bất tòng tâm.

Tần Lâm khẽ nhếch môi, lắc đầu thở dài:

- Nếu như mục đích tội phạm hạ thuốc mê là muốn làm mê chủ tớ ba người, mới vừa rồi hỏi qua phòng bếp, bình trà tiểu thư cùng nha hoàn sử dụng cũng không có tách ra nấu nước riêng. Nếu y có thể bỏ thuốc ở trong bình trà của Hoa Hồng Liễu Lục, vì sao không cho Ân tiểu thư một phần giống như vậy? Cho nên chúng ta chỉ có thể cho ra kết luận, Ân tiểu thư cũng không có bị mê!

Từ Tân Di chớp mắt một cái, môi anh đào khẽ nhếch, hơi có chút giật mình hỏi:

- Nói như vậy, Ân tiểu thư là tỉnh táo bị ép buộc rời đi?

- Không có ép buộc.

Tần Lâm lộ vẻ kỳ quái trên mặt khó tả bằng lời.

Đôi mắt hạnh linh lợi của Từ Đại tiểu thư chợt trợn to hơn bao giờ hết, miệng cũng há to có thể nuốt chửng một quả trứng gà, trên mặt lộ vẻ không dám tin tưởng.

Ân tiểu thư cũng không có bị ép buộc, mà là tự nguyện rời đi, bỏ thuốc vào bình trà cho hai nha hoàn cũng không phải ai khác, chính là bản thân Ân tiểu thư!

Mặc dù kết luận này thật sự làm cho người không thể tưởng tượng nổi, nhưng nó là khả năng cuối cùng sau khi loại bỏ tất cả các khả năng khác, cũng chính là sự thật chân tướng.

Nhất định phải như vậy mới có thể giải thích hợp lý các tình huống Ân tiểu thư mất tích, hai tên nha hoàn ngủ mê man, hai bình trà một cái có thuốc mê, một cái khác không có.

Ân tiểu thư là người bị hại, uế vật khạc ra trong dạ dày lại khiến cho chó hôn mê. Cho dù là mọi người nghĩ đến vỡ đầu cũng không ngờ được, dù có nghi ngờ tất cả mọi người trên dưới Ân gia, cũng không ngờ được chính là nàng bỏ thuốc mê hai tiểu nha đầu Hoa Hồng Liễu Lục.

Trừ tự sát ra, người bị hại đã tử vong không thể nào là tội phạm. Đây là một xu hướng tâm lý bình thường thâm căn cố đế, rõ ràng trong những vụ án giết người khác, ai lại nghi ngờ bản thân người bị hại?

Ngay cả Tần Lâm kinh nghiệm phong phú, suy nghĩ kín đáo, cũng bị che mắt trong một thời gian dài, thủy chung không nghĩ tới khả năng bản thân Ân tiểu thư tự mình bỏ thuốc mê hai tên nha đầu. Cho đến khi Từ Tân Di nhắc tới có khả năng trong hai tên tiểu nha hoàn có một tên đánh thuốc mê hay không, Tần Lâm mới đột nhiên liên tưởng đến:

Có thể nghi ngờ Hoa Hồng, Liễu Lục, tại sao không thể nghi ngờ bản thân Ân tiểu thư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.