Cẩm Y Vệ

Chương 229: Tranh Chấp Miệng Lưỡi



Thanh Đại bĩu môi, làm mặt quỷ với y, cao giọng nói:

- Ngươi là người xấu, không mắng ngươi đã là may.

Thần sắc Tần Lâm lập tức trở nên nghiêm nghị, ánh mắt hơi nheo lại, sắc bén như đao đảo qua Cao Thăng một lượt, lập tức làm cho y không tự chủ được run lập cập.

Đại môn Vương gia két một tiếng mở ra, Vương Sĩ Kỳ cùng mấy tên văn sĩ bằng hữu từ trong phủ đi ra:

- Cao Thăng, chuẩn bị ngựa, bản công tử...

Dạ dạ dạ... Cao Thăng luôn miệng đáp ứng, bỏ lại Tần Lâm cùng Thanh Đại, xoay người đi chuẩn bị ngựa.

Chợt nghe thấy Vương Sĩ Kỳ kêu một tiếng sợ hãi:

- Ủa, đây không phải là Tần tướng quân sao? Trời ơi, cơn gió nào thổi ngài tới đây vậy, tiểu đệ đang cùng mấy vị bằng hữu nói về hành động dũng phá Bạch Liên giáo, trí phá án liên hoàn của ngài, không ngờ rằng ngài đã tới trước hàn xá, quả thật thêm phần long trọng.

Mấy tên văn sĩ kia vừa nghe nói đại danh Tần Lâm, nhất thời lưng cong hơn trước, lộ vẻ nịnh hót còn hơn cả Vương Sĩ Kỳ, không ngừng ôm quyền thi lễ:

- Chúng ta cũng nghe hai vị Trương công tử tướng phủ đề cập tới đại danh Tần tướng quân không chỉ một lần, thật là thiếu niên anh hùng triều Đại Minh ta!

Có một người mặc y phục màu xám chạy tới khom người, giọng điệu lộ vẻ hâm mộ:

- Đại danh Tần tướng quân đã sớm tới tai thiên tử, tương lai nhất định chắp cánh bay cao, ắt sẽ là kình thiên ngọc trụ, giá hải kim lương của Đại Minh ta.

Tần Lâm cười hàn huyên cùng những người này, đám công tử văn sĩ bao gồm Vương Sĩ Kỳ vây quanh hắn như chúng tinh phủng nguyệt, mỗi người một câu cười cười nói nói, giọng điệu tràn đầy vẻ hâm mộ cùng nịnh hót.

Ánh mắt Thanh Đại chợt lóe núp ở sau lưng Tần Lâm, vừa cảm thấy tự hào vì thành tựu của Tần ca ca, lại tò mò không hiểu vì sao những công tử ca này lại kính sợ hắn như vậy. Trong lòng Thanh Đại, công tử của chính tam phẩm Phủ Doãn hẳn phải là loại người mắt mọc trên trán, mức độ kiêu ngạo không kém gì tên bại hoại Hoàng Liên Tổ, vì sao lại cúc cung nịnh bợ Tần ca ca như vậy?

Cao Thăng đứng ở cách đó không xa, sắc mặt trở nên xám ngắt, mấy tên canh cửa ngơ ngác nhìn nhau, dáng vẻ sợ hãi bàng hoàng khó lòng diễn tả.

Không nghĩ tới người trẻ tuổi giống như thư sinh này lại là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ Tần Lâm gần đây danh chấn Kim Lăng. Truyền thuyết người này giết chết ba tên trưởng lão Bạch Liên giáo, phá được mấy vụ án tày trời, uy phong nhất thời vô lượng.

Đắc tội với một nhân vật quỷ thần kinh sợ như vậy, còn có kết quả tốt sao?

Tần Lâm ứng phó các vị văn sĩ công tử, miệng cười thịt không cười nhìn Cao Thăng một cái.

Cao Thăng tim đập thình thịch như trống trận, nhắm mắt đi tới quỳ xuống, dập đầu binh binh:

- Tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, tiểu nhân ngu muội, cầu xin Tần tướng quân đại nhân đại lượng, xem tiểu nhân như đánh rắm đi.

Thanh Đại càng không hiểu được: vì sao thấy những người này đều rất sợ Tần ca ca, Tần ca ca là người rất tốt kia mà, thật là kỳ quái!

Vương Sĩ Kỳ quan sát sắc mặt đoán ý cũng biết xảy ra chuyện gì, vẫy vẫy tay gọi một tên canh cửa tới. Tên này do dự nhìn Cao Thăng một chút, nhưng không chịu đựng được cơn giận của thiếu gia mình, không thể làm gì khác hơn là ghé vào bên tai Vương Sĩ Kỳ, nhỏ giọng kể lại một lượt.

- Nô tài to gan, quả thật là đáng chết!

Vương Sĩ Kỳ không còn chút phong thái nào của Kim Lăng Tứ công tử, hai mắt giận dữ đỏ ngầu, đá cho Cao Thăng một cước ngã lăn.

Đáng thương Vương công tử khóc không ra nước mắt, lòng nói phụ tử chúng ta vất vả phí tâm phí sức lôi kéo Trương Cư Chính, thiết lập quan hệ với vị Tần tướng quân này. Sau khi biết Vương Bản Cố dâng tấu chương tố cáo Tần Lâm, đã mạo hiểm giữ tấu chương lại ở Thông Chính Ty, lại không từ lao khổ đi suốt đêm tới Dương Châu báo tin, mới có cục diện hai bên giao hảo như bây giờ.

May nhờ Tần Lâm kiên trì nguyên tắc lúc điều tra vụ án giết người hàng loạt, chịu đựng áp lực của Lưu Nhất Nho, Cảnh Định Hướng, dựa theo phương hướng chính xác tra rõ vụ án, lúc này mới giúp cho Vương Thế Trinh bảo vệ được chức Phủ Doãn Thuận Thiên. Bằng không lúc các nơi Nam Trực Lệ đều báo lên cho triều đình bắt được yêu phỉ Bạch Liên giáo, phá hủy pháp đường truyền giáo, Thuận Thiên phủ mới báo lên xảy ra án Bạch Liên giáo trả thù cưỡng gian rồi giết người hàng loạt, chức Phủ Doãn của Vương Thế Trinh tuyệt đối chấm dứt.

Bây giờ chỉ là một cái cửa lại dám đắc tội với Tần Lâm, không phải là cố gắng lần trước trôi theo dòng nước hay sao?

Vương Sĩ Kỳ vừa tức vừa xấu hổ, bất chấp giữ phong độ danh sĩ, đuổi theo thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Cao Thăng. Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Tần Lâm, y hạ thủ tuyệt bất dung tình.

Thật may y là văn nhân công tử, không có luyện qua võ công, nếu không Cao Thăng cũng có thể bị đánh chết tại chỗ.

Dù là như vậy, Cao Thăng cũng bị đánh đau luôn miệng kêu thảm thiết, thật sự là chật vật không chịu nổi.

Vương Sĩ Kỳ thân là một trong Kim Lăng Tứ công tử không để ý hình ảnh của mình, vừa thóa mạ vừa đánh đập người làm, cảnh tượng này cũng vô cùng hiếm có. Mấy tên văn nhân danh sĩ thấy vậy trợn mắt há mồm, càng thêm sợ hãi Tần Lâm.

Trước kia chẳng qua là từ miệng Vương Sĩ Kỳ cùng hai vị công tử Trương gia nghe nói Tần Lâm thật lợi hại, bây giờ chính mắt thấy đường đường công tử Phủ Doãn Thuận Thiên lại vì hắn mà đánh người ngoài đường giống như loại công tử nhà giàu ác bá, bản lãnh này lớn tới mức nào?

Vương Sĩ Kỳ cũng lúng túng vô cùng, Tần Lâm không có phản ứng gì, y không thể dừng tay, nhưng y đánh người làm ngay trước cửa nhà giống như một tên lưu manh, cũng làm mất sạch danh tiếng văn sĩ phong nhã.

Trên mặt Tần Lâm vẫn treo nụ cười nhạt, không khuyên can cũng không bảo dừng tay, giống như người vô sự hết sức ung dung nhàn nhã.

Vương Sĩ Kỳ nhìn trộm thấy vậy, đáy lòng âm thầm kêu khổ, biết Tần Lâm cố ý làm như vậy, dưới tình thế bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục xuất quyền cước đấm đá Cao Thăng. Nhiều năm y chưa từng rèn luyện thân thể, lần này dùng sức quá mạnh, mệt mỏi đổ mồ hôi ròng ròng, thế nhưng vẫn không thể dừng tay, quả thật là dở khóc dở cười.

- Tần ca ca, bảo y không nên đánh nữa, người xấu kia cũng sắp bị đánh chết!

Thanh Đại sợ hãi kéo kéo Tần Lâm.

Vương Sĩ Kỳ mười phần mong đợi nhìn sang bên này, trong lòng đã cảm tạ Thanh Đại vô vàn: tiểu tổ tông của ta, nhờ có nàng, bằng không còn chưa đánh chết tên Cao Thăng này, bản công tử đã mệt chết trước.

Tần Lâm đã trút giận xong, lúc này mới giả vờ gấp gáp kéo tay Vương Sĩ Kỳ:

- Chỉ là tranh chấp miệng lưỡi mà thôi, Vương thế huynh cần gì như vậy, khiến cho kẻ bàng quan chê cười.

Vương Sĩ Kỳ lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nói chỉ sợ không phải bị người bàng quan chê cười, mà là lão nhân gia ngươi muốn ta bêu xấu. Bất quá chuyện này vốn là mình đuối lý, bị Tần Lâm chơi xỏ như vậy, Vương Sĩ Kỳ cũng chỉ có thể trách Cao Thăng mắt chó coi thường người, liên lụy chủ nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.