Cẩm Y Vệ

Chương 234: Bình Hộ Cảng



Đảo Tân Nghĩa Cửu cướp lấy địa vị Thủ Hộ ba nước một lần nữa, triển khai dã tâm bừng bừng áp chế Cửu Châu, cố gắng thống nhất toàn bộ Cửu Châu đảo.

Năm ngoái, địch nhân hùng mạnh nhất của Đảo Tân Gia là Phong Hậu Quốc Đại Hữu (Bungo Otomo) dẫn quân phát khởi công kích. Đảo Tân Nghĩa Cửu lấy chiến thuật Điếu Dã Phục đánh bại tiền phong địch quân, sau đó lấy phục binh công kích Đại Hữu quân trong hỗn loạn. Đại Hữu quân thảm bại, thương vong vô số, phần lớn tướng lãnh chủ yếu tử trận.

Lúc này bản thổ Cửu Châu đã không có bất kỳ thế lực có thể kháng cự, Đảo Tân Gia như mặt trời ban trưa, tổng bộ Ngũ Phong hải thương thiết lập ở bến Tùng Phổ cũng bị Đảo Tân Nghĩa Cửu dã tâm bừng bừng nhắm vào. Y sai phái sứ giả tới uy hiếp lợi dụ, yêu cầu Ngũ Phong hải thương quy hàng mình.

Năm đó Uông Trực không được triều Minh dung chứa, chỉ có thể thiết lập tổng bộ ở bến Tùng Phổ, nhưng khi đó y là Huy Vương cao cao tại thượng, là Ngũ Phong tiên sinh lũng đoạn chuyên bán hỏa thương Tây Dương, Đại Hữu Gia, Chức Điền Thị, Đảo Tân Thị gì đó đều không phải là đối thủ của y, chỉ có thể trơ mắt nhìn một người Trung Quốc xưng vương ở đất Nhật Bản cũng không làm gì được y.

Không nghĩ tới hai mươi năm sau vật đổi sao dời, Ngũ Phong hải thương bởi vì một loạt sự kiện Uông Trực bị chém nguyên khí tổn thương nặng nề, Đảo Tân Thị lại ngày càng cường thịnh, cục diện khách mạnh lấn chủ ban đầu hiện tại đổi thành chủ mạnh lấn khác.

Kim Anh Cơ ở lại bến Tùng Phổ dây dưa cùng sứ giả Đảo Tân Gia, phái thuyền tới tìm Tần Lâm thúc giục hỏi chuyện chiêu an rốt cục như thế nào, cho nên Quyền Chính Ngân mới xuất hiện ở Tam Sa đảo cửa Trường Giang.

Hừ hừ! Tần Lâm cười lạnh hai tiếng, nếu là tiểu quỷ tử (cách gọi khinh miệt người Nhật) tóm thâu Ngũ Phong hải thương, chẳng phải Đông Á đại dương trở thành thiên hạ của Oa Nô sao?

Lúc này hắn hạ lệnh: thẳng tiến bến Tùng Phổ, thi hành kế hoạch chiêu an!

-----------

Nhật Bản có bốn hòn đảo tương đối lớn, nhưng Bắc Hải Đạo (Hokkaido) vào năm Vạn Lịch giá rét vẫn còn ở trong tay người Hà Di (Cộng hòa Ezo), địa phương người bản thổ Nhật Bản và các tộc cư ngụ gọi là Đông Doanh Tam Đảo, chính là Bản Châu, Tứ Quốc, Cửu Châu. Trong đó Cửu Châu đảo ở mặt Tây Nam cách Đông Á đại lục gần nhất, bất kể lui tới mậu dịch với Trung Hoa thiên triều cùng Triều Tiên, hay trao đổi cùng thực dân phương Tây vẫn là đi tiên phong vào thời đó.

Tùng Phổ quận thuộc về Phì Tiền quốc (Hizen) lại ở vào cực Tây Cửu Châu, mẫu cảng Bình Hộ (Hirado) của Ngũ Phong hải thương ở sát biển Tùng Phổ quận, cũng có nghĩa là Bình Hộ cơ hồ nằm ở cực Tây Nam Nhật Bản, lẻ loi trên biển, nhìn về phía Đông Á đại lục.

Trong cảng đậu không ít thuyền cỡ lớn, có thuyền Nhật Bản kiến tạo vụng về chắp nối theo kiểu cũ, có phúc thuyền thân thuyền tròn trĩnh to lớn, cũng có Nam Dạng thuyền bắt chước theo Cái Luân thuyền (Galleon) của người phương Tây. Chỉ bất quá thợ Nhật Bản vẽ hổ bất thành lại thành chó, những Nam Dạng thuyền này đâu đâu cũng toát ra vẻ không được tự nhiên, còn không bằng mua trực tiếp thuyền trong nước, hoặc phúc thuyền cỡ trung do thợ Trung Quốc kiến tạo.

Tổng bộ Ngũ Phong hải thương nằm bên trong Bình Hộ cảng lưng dựa vào núi, mặt quay ra biển, một mảng kiến trúc Trung Quốc, cũng là ngói xanh tường hồng, góc mái cong vút. Hải thương và thân nhân ở trong đó cũng mặc áo bào tay rộng, khác xa với người Nhật Bản đi guốc gỗ mặc kimono. Người không biết nội tình mới tới đây, nhất định sẽ cho là mình đi tới một tòa thành trấn Trung Quốc.

Xét từ một góc độ khác, Uông Trực cũng chỉ là một tên thực dân xâm lược nổi lên vào thời đại hàng hải này. Thiết lập cứ điểm thực dân, lũng đoạn mua bán trên biển, võ trang hộ tống, đánh đuổi cư dân bản thổ… Ngũ Phong hải thương Bình Hộ cảng cũng không có khác nhau về bản chất với công ty Đông Ấn Anh (British East India Company) cầm đầu thực dân phương Tây.

Nếu như truyền giáo sĩ đề xuất kháng nghị, nói rõ bài trừ Phúc Âm thượng đế mà trước đó bọn họ mang tới. Như vậy chúng ta hãy xem thử giữa những dãy nhà liền kề nhau trong khu vực của Ngũ Phong hải thương, một kiến trúc cao nhất là miếu Mụ Tổ (Thượng Thiên Thánh Mẫu) hương khói đầy ắp, trong trường tư thục cách đó không xa truyền ra tiếng đọc sách sang sảng:

- Học nhi thời tập chi, bất diệc lạc hồ, hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ…

Có lẽ sự khác nhau duy nhất giữa Ngũ Phong hải thương cùng thực dân phương Tây, chính là thái độ mẫu bang đối xử với bọn họ.

Bị thanh lưu hủ nho cùng tập đoàn buôn lậu quyền quý cầm giữ quyền phát biểu triều Đại Minh không nghi ngờ chút nào chọn lựa các biện pháp chèn ép, hạn chế, như vậy trong cùng lúc đó man di phương Tây đang làm gì?

Hải tặc Anh quốc Phất Lãng Tây Tư Đức Lôi Khắc (Francis Drake) cũng có thân phận không khác gì Uông Trực, Đức Lôi Khắc cũng triển khai mua bán vũ trang trên biển, thân phận cũng là vừa thương nhân vừa hải tặc. Nhưng khác với Uông Trực là y được chính phủ Anh quốc ủng hộ, thậm chí là hảo hữu với nữ vương Anh quốc Elizabeth, phối hợp hải quân Anh quốc trong trận hải chiến Cách Thụy Phúc Lan (Gravelines) đánh bại hạm đội vô địch khổng lồ Tây Ban Nha, được nữ vương phong là Huân tước England, leo lên đỉnh tối cao vinh dự.

Nếu như Uông Trực không chết, có phải sẽ là một Đức Lôi Khắc Đông phương hay không? Vấn đề này đã vĩnh viễn không có câu trả lời.

Uông Trực chết đã có hai mươi năm, Ngũ Phong hải thương bị tập đoàn buôn lậu quyền quý, Nhật Bản Chân Oa cùng thực dân người Tây Ban Nha Bồ Đào Nha chèn ép, thế lực đã không lớn bằng lúc trước, bây giờ đã đi tới bên bờ vực sinh tử.

Nhà lớn phía dưới miếu Mụ Tổ chính là một trong những kiến trúc nổi bật nhất trên bến cảng. Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai Kim Anh Cơ thân mặc một bộ áo khoác dài hắc hải hổ nhung, ngồi ngay ngắn trên ghế da hổ, y phục màu đen càng làm cho sắc mặt nàng trắng nõn nà, trong vẻ dịu dàng lại toát ra uy nghi lẫm lẫm.

Phía dưới từng đám lớn thành viên hải thương hoặc đứng hoặc ngồi, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra nôn nóng.

Một vị tráng hán da ngăm đen, ngoài bốn mươi tuổi tiến ra chắp tay một cái, vạn phần lo âu khuyên nhủ:

- Thiếu chủ, những tên cẩu quan triều đình đều là hạng người lường gạt, ngàn vạn lần không tin được! Năm đó nghĩa phụ chính là tin chuyện hoang đường của Hồ Tông Hiến, vứt bỏ cơ nghiệp thật tốt, bảo là muốn tận trung ra sức cho triều đình đổi lấy mở ra hải cấm, kết quả thì sao, một đi không trở lại! Trên đời này không còn ai oan uổng hơn lão nhân gia!

Người vừa nói là tâm phúc của Uông Trực, nghĩa tử Mao Hải Phong. Năm đó sau khi Uông Trực bị chém, bằng vào một mình y duy trì cục diện của Ngũ Phong hải thương, nhờ vậy mới còn lại được chút cơ nghiệp hôm nay. Sự thật chứng minh Uông Trực không nhìn lầm người, Mao Hải Phong trung thành cảnh cảnh, sau khi di nữ Kim Anh Cơ của lão chủ nhân lớn lên lại tôn nàng làm chủ.

Năm đó triều đình chiêu an thất bại Uông Trực chết oan, để lại cho Mao Hải Phong bài học bằng máu vĩnh viễn không quên này.

Nhớ tới thâm cừu đại hận với thanh lưu hủ nho và tập đoàn buôn lậu quyền quý, Mao Hải Phong hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, vung tay lên:

- Còn có lần trước chuyện năm mươi vạn lượng bạc đã vận chuyển ra tới Bạch Thủy Dương, vì sao thiếu chủ lại trả cho bọn chúng? Đây là mồ hôi nước mắt của dân, trả lại chắc chắn sẽ chui vào túi bọn tham quan ô lại, trở thành tiền bất nghĩa, lấy thì đã sao? Bỏ đi, tóm lại chúng ta ngàn vạn lần không tin được triều đình, chuyện chiêu an này còn phải từ từ thương nghị.

Hai tay thon dài của Kim Anh Cơ đan chéo vào nhau, tỏ vẻ khó xử:

- Nghĩa huynh nói có lý, tiểu muội cũng không hoàn toàn tin tưởng triều đình, nhưng sau khi Đảo Tân Thị đánh bại Đại Hữu Thị năm ngoái, thế lực hùng mạnh như mặt trời ban trưa, có khí thế quét ngang Cửu Châu, Tùng Phổ chúng ta cũng nguy trong sớm tối. Nếu không cầu được triều đình sắc phong, làm thế nào đối phó Đảo Tân thị?

Vấn đề này không có ai có thể trả lời.

Có một lão đầu chừng năm mươi tuổi, thân hình khô gầy nhìn lên trên chắp tay một cái:

- Thuyền chủ, theo Diệp mỗ thấy, theo Đảo Tân Gia cũng không có gì xấu, có câu nói thật hay, chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà thờ, nếu triều đình xem chúng ta là hải tặc, không chịu đối đãi chúng ta như dân chúng Đại Minh, vậy theo Đảo Tân Gia không có gì là không được...

- Hừ, thối lắm!

Mao Hải Phong chỉ tiểu lão đầu tức giận mắng to:

- Diệp Ma, lão đã uống canh Mạnh Bà hay đã mắc bệnh thất tâm phong? Hai mươi năm trước lão chủ nhân uy phong bực nào, áp chế Đông Doanh ba mươi sáu đảo, trên Đông Hải hàng trăm hàng ngàn chiến thuyền đều treo cờ xí Ngũ Phong thuyền chủ ban tặng. Hiện tại lão bảo Thiếu chủ đầu hàng Oa Nô, làm sao ăn nói với vong hồn của lão chủ nhân?

Diệp Ma cũng đỏ cả mặt, giận nói:

- Ngươi muốn làm trung thần triều Đại Minh, thế nhưng triều đình coi ngươi là cướp biển, người Nhật Bản có cái gì không tốt...

Mao Hải Phong nổi giận xung thiên, xăn tay áo lên muốn đánh nhau với Diệp Ma, người của hai bên đều cổ võ.

Kim Anh Cơ đưa mắt ra hiệu, Quy Bản Vũ Phu mang theo mấy vị huynh đệ tiến ra khuyên giải, nói hết lời muốn can ngăn hai bên ra. Thế nhưng những hán tử kiếm sống trên biển này ai nấy đều là hạng người thô lỗ, làm sao có thể can ngăn.

Bốp… Kim Anh Cơ đập nát bấy chén trà trong tay, mặt phấn giận dữ, gằn giọng quát:

- Trong mắt các ngươi có còn Thiếu chủ ta đây hay không?

Các đầu mục hải thương đang giằng co ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều dừng tay lại. Mao Hải Phong oán hận trừng mắt nhìn Diệp Ma một cái, hậm hực dẫn thủ hạ lui về phía sau, Diệp Ma cũng áy náy nhìn Kim Anh Cơ chắp tay một cái, cũng lui về phía sau hai bước.

Trên đại sảnh vẫn kiếm bạt cung giương, Mao Hải Phong cùng Diệp Ma như hai con gà chọi nhìn chằm chằm đối phương.

Nhưng vào lúc này, một tiếng ồm ồm kêu vang ở cửa:

- Ha ha ha, không nghĩ tới Ngũ Phong hải thương cũng làm phản từ bên trong nội bộ, quả thật không bỏ được tính xấu của người Đường quốc (lúc ấy Nhật Bản xưng Trung Quốc là Đường quốc hoặc Minh quốc).

Người tới mặc kimono mang guốc gỗ, đầu để kiểu tóc Xung Thiên Pháo đặc biệt của võ sĩ Nhật Bản, có vẻ ngu ngơ, cười lớn hết sức phách lối đi tới, đôi mắt không chút kiêng kỵ lướt trên người Kim Anh Cơ nhiều lần, nụ cười thật sự là bỉ ổi ghê tởm.

Y là Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn sứ giả do Đảo Tân Gia phái tới, thuộc về hệ thứ gia tộc, không phải là nhân vật tài cán gì.

Cho nên đám hải thương khẩn trương nhìn chăm chú không phải là y, mà là nhìn trung niên phía sau y có diện mục bình thường, nếu lẩn vào giữa đám người sẽ biến mất rất nhanh.

Diện mục người này bình thường không có đặc điểm gì nổi bật, cơ bắp bên dưới y phục lại tràn đầy lực lượng bùng nổ. Đôi mắt bắn ra tinh quang bốn phía, trên mặt treo một nụ cười bất âm bất dương, đây chính là Thượng Nhẫn Y Hạ Lưu ở Cửu Châu làm người ta phải kinh hồn táng đởm, được xưng Quỷ Ấn Sát Y Hạ Quỷ Khanh.

Hai người này chính là sứ giả Đảo Tân Gia phái tới, thủy chung uy hiếp lợi dụ đối với Ngũ Phong hải thương, hơn nữa ba ngày trước đã đưa ra thông điệp cuối cùng, lấy hôm nay là hạn chót. Nếu như không đáp ứng quy thuận Đảo Tân Gia, đàm phán coi như tan vỡ, bọn họ phải lập tức trở về phục mệnh. Nói cách khác, Ngũ Phong hải thương sẽ đối mặt hành động trả thù của Đảo Tân Gia

- Sao hả, Kim tiểu thư vẫn chưa cân nhắc được sao?

Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn bày ra vẻ mặt nắm chắc phần thắng, ung dung chậm rãi hỏi:

- Ta tưởng chuyện này cũng không phải khó có thể đưa ra lựa chọn, Đảo Tân Gia ta uy chấn Cửu Châu, đánh đâu thắng đó, thiên tài đương chủ Nghĩa Cửu sắp triển khai áp chế Cửu Châu, thời gian dành cho các ngươi không nhiều lắm.

Kim Anh Cơ cười lạnh, chán ghét nhíu mày một cái:

- Đừng quên năm đó Chức Điền Tín Trường (Oda Nobunaga) là do gia phụ cung cấp thiết pháo, ngươi cho rằng vị thượng lạc quyền thần kia sẽ dung cho Đảo Tân Gia các ngươi hoành hành bá đạo ở Cửu Châu sao?

Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn ngẩn người ra, không biết nên nói cái gì, quả thật thế lực của Chức Điền Tín Trường rất lớn, ít nhất không phải là Đảo Tân Gia có thể chọc nổi.

Y Hạ Quỷ Khanh cất tiếng cười quái dị, thanh âm lạnh lẽo thấu xương:

- Kim tiểu thư, Vĩ Trương Đại Sỏa Qua (biệt hiệu của Chức Điền Tín Trường) ngay cả Bản Châu còn chưa bình định xong, tay y vẫn chưa vươn tới Cửu Châu. Nàng cũng đừng đặt điều hăm dọa, rốt cuộc có đáp ứng hay không cứ nói một lời.

Thần sắc Kim Anh Cơ thay đổi mấy lần, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn là một tên xuẩn ngốc không ra gì, Y Hạ Quỷ Khanh lại khó đối phó. Hiện tại không biết ý triều đình như thế nào, bất kể thế nào cũng là tiến thối lưỡng nan.

- Báo, báo...

Một tên thủy thủ canh gác quan sát chạy như bay vào báo:

- Thuyền Quyền tiên sinh trở lại, tiểu nhân nhìn thấy mũi thuyền có quan viên thiên triều mặc Phi Ngư phục!

Hay quá! Kim Anh Cơ lập tức đứng bật dậy, không để ý tới những người khác, sải bước chạy về phía bến thuyền.

Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng Y Hạ Quỷ Khanh liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng theo sau chạy tới bến thuyền, quả nhiên có hai chiếc phúc thuyền đậu ở chỗ đó, Kim Anh Cơ đang nói chuyện cùng Quyền Chính Ngân.

Hai người bọn họ đi nhanh lên đến mũi thuyền, nhìn thấy trên đó có một người mặc Phi Ngư phục sắc mặt hết sức khó coi, vóc người mập mạp nhìn qua giống như một vị đại quan, vì vậy ngửa mặt lên hỏi:

- Các ngươi là sứ thần Minh quốc ư, tới đây muốn làm gì?

- Con bà nó trên biển sóng gió thật là lớn!

Lục mập cảm thấy trong cổ họng toát ra nước chua, mấy ngày nay mới biết đi thuyền trên biển và trên sông hoàn toàn khác nhau, sóng gió lắc lư khiến cho trong bụng người ta cồn cào khó chịu.

Vất vả lắm mới quen với cảm giác phập phồng nghiêng ngửa như vậy, hiện tại thuyền cặp bờ bất động, vững vàng bình thường, tên mập ngược lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, như muốn hôn mê.

Òa… Y há miệng phun ra xối xả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.