Cẩm Y Vệ

Chương 302: Từ Quan Mà Đi



Tóc xanh như thác, hồng nhan say lòng người, Tần Lâm cũng không tránh khỏi ý loạn thần mê. Nhưng hắn lấy lại bình tĩnh, thấp giọng cười nói:

- Đừng hoảng hốt, trong tay ta còn có một lá bài tẩy, sẽ tìm thời cơ tốt nhất đánh ra. Để ta suy nghĩ… hắc hắc, nhất định phải đánh cho con cá mập xuẩn ngốc kia (Hải Sa hội) trở tay không kịp.

Còn có lá bài tẩy? Đôi mắt long lanh của Kim Anh Cơ chớp chớp, âm thầm bấm đầu ngón tay tính toán: trong quan trường Chiết Giang Tần Lâm quen biết Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu, đều không có thực lực thay đổi càn khôn. Chẳng lẽ hắn muốn cầu viện với Ngụy Quốc Công Nam Kinh, hoặc là Trương Thủ Phụ ở kinh sư?

Nghĩ đến làm như vậy sẽ không tránh được giao thiệp với Từ Tân Di, Trương Tử Huyên, Kim Anh Cơ lại mơ hồ cảm thấy chua chát.

Nhưng nhìn vẻ mặt tự tin nắm chắc của Tần Lâm, không giống như muốn dùng nước xa để cứu lửa gần…

Đại Cù Sơn đảo cũng không phải là hiện trường đầu tiên, nếu đã tìm được phong chu cùng thi thể, vậy không cần thiết tiếp tục ở lại, đoàn người lại đi thuyền trở về Hàng Châu.

Tần Lâm cùng đám quan viên Hoàng công công, Lý Tự Hiền vẫn ngồi chiếc bát lỗ khoái thuyền của Thủy sư Chiết Giang lúc tới, Kim Anh Cơ phái mấy tên hảo thủ kinh nghiệm già dặn điều khiển phong chu, để cho một chiếc đại phúc thuyền hạng nhất tải trọng bốn ngàn liêu kéo đi.

Những thi thể kia đều đặt trong khoang phong chu, hết thảy mang về Hàng Châu, đợi sau khi định án xong hoặc trả lại thân nhân, hoặc liệm thi tấu báo triều đình.

Trở về cũng không thể so sánh với lúc tới, đại phúc thuyền hạng nhất thế lớn lực mạnh, tải trọng và lực kéo đều cực lớn, tốc độ lại tương đối chậm, bát lỗ khoái thuyền cũng chỉ có thể đi theo từ từ. Tính toán thời gian, xế chiều hôm nay lên đường từ Đại Cù Sơn đảo, giữa trưa ngày hôm sau mới có thể đến Hàng Châu.

Các vị quan viên ngồi bát lỗ khoái thuyền vẫn chia ra hai phe rõ ràng, phe Tần Lâm và phe Lý Tự Hiền. Hoặc là mặt lạnh không nói lời nào, hoặc là giễu cợt lẫn nhau, Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu nói ‘Trăm vô dụng là thư sinh’, ‘tuy rằng dưới bút có ngàn lời, nhưng trong bụng không có một chữ’. Lý Tự Hiền, Lưu Thể Đạo bèn mỉa mai trả đũa: ‘Ưng khuyển Xưởng Vệ, hoạn quan chuyên quyền hại nước’…

Càng về sau hai bên càng cãi nhau to hơn, rốt cục dứt khoát tách ra, mỗi phe chiếm cứ một khoang, không ai phiền ai.

Hai sứ giả Lưu Cầu Lương Xán, Vệ Vinh vẫn đi theo Lý Tự Hiền, vẫn tin theo định kiến trước đó bọn họ nhìn thấy. Hai người bọn họ nhìn cử động Tần Lâm, Kim Anh Cơ luôn cảm thấy khả nghi, đúng như chuyện nghi người trộm búa.

(Có một người làm mất cái búa, bèn nghi ngờ đứa con của người hàng xóm ăn trộm, ông ta nhìn nó đi trên đường giống như người ăn trộm cái búa của mình, cách nói năng đi đứng của nó cũng giống như người ăn trộm, thái độ động tác của nó cũng không có chút gì là không giống người ăn trộm búa.

Về sau, người bị mất trộm tìm được cái búa lúc đang sàng sẩy thóc. Ông ta nhìn lại đứa con của người hàng xóm, lại thấy thái độ động tác của nó không có một chút gì là giống người ăn trộm búa.)

- Hai vị sứ thần, lão phu cai trị Chiết Giang lại để xảy ra thảm án như vậy, quả thật vô cùng xấu hổ.

Lý Tự Hiền thấy không có đám người Tần Lâm quấy nhiễu, liền làm ra vẻ áy náy, nhìn hai vị sứ giả Lưu Cầu chắp tay thi lễ.

Lưu Cầu chỉ là ngoại phiên tiểu quốc, quốc vương vào kinh cũng chỉ được quan viên chính nhị phẩm trong triều tiếp đãi. Lý Tự Hiền chính là tòng nhị phẩm Bố Chính Sứ, phong cương đại lại, thực quyền còn lớn hơn quốc vương Lưu Cầu một chút, lúc này lại tỏ ra khiêm nhường như vậy, Lương Xán cùng Vệ Vinh lập tức cảm thấy được quá yêu mà kinh sợ, vừa hoàn lễ không ngừng vừa luôn miệng nói:

- Không dám không dám, ra biển gặp tai kiếp, quả thật là do số mệnh, muốn trách cũng phải trách Ngũ Phong hải thương hung tàn ác độc, không liên quan với quan trường Chiết Giang.

Lý Tự Hiền vừa nghe đúng như mong muốn, nhấc vạt quan phục lên giũ mạnh một cái, tỏ ra ung dung khí khái nói:

- Lão phu phụng chỉ chấp chưởng cai trị Chiết Giang, cũng coi như làm được chuyên cần khắc kiệm, tận tụy cẩn thận, không nghĩ tới bọn lòng lang dạ sói lại công khai sát hại thiên sứ triều đình. Vốn nên xử lý đúng theo pháp luật, thế nhưng lại có hoạn quan hại nước chuyên quyền cùng tay sai Đông Xưởng giơ tay che chở, làm cho công lý không rõ, chính đạo khó đi, ôi…

Quan tốt! Đây mới là quan tốt! Lương Xán, Vệ Vinh cảm động không lời nào tả xiết, quỳ phục xuống dập đầu không ngớt với Lý Tự Hiền, lớn tiếng nói:

- Lời cổ nói ‘quan thanh liêm chỉ có Diêm La Bao lão’, thì ra thiên triều còn có hiền thần như Lý Phương Bá vậy, con dân hải ngoại chúng ta coi Lý công cũng như phụ mẫu.

Lý Tự Hiền nói một hơi vừa rồi hào hùng khẳng khái, hai mắt chớp chớp tựa như anh hùng rưng rưng lệ, nắm chặt quyền như chí sĩ bị oan khuất, đến cuối cùng lại cởi mũ quan xuống cầm trên tay, bày ra khí thế Hải Thụy từ quan:

- Hai vị sứ thần yên tâm, lão phu liều mạng không làm quan nữa, cũng phải nêu cao chính nghĩa!

- Không nên, không nên như vậy!

Lưu Thể Đạo đoạt lấy ô sa, đội trở lại cho Lý Tự Hiền.

Lưu Thể Đạo âm thầm kinh ngạc, dường như lúc trước Lý Bố Chính dẫn kiến Hải Sa hội đến đưa bạc, cũng không có nghĩa chính từ nghiêm như vậy...

- Lão Phương Bá cần gì như vậy?

Lưu Thể Đạo đau lòng ôm đầu nói:

- Tòng nhị phẩm Bố Chính Sứ, đại quan trông coi một phương, há vì bọn tiểu nhân mà dễ dàng nói lời từ quan?

Thần sắc Lý Tự Hiền bừng bừng chính khí:

- Bản sắc của lớp nho sinh chúng ta là vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh hiền kế thừa tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình. Khổng Tử nói nếu đạo của ta không được thực hiện, ta sẽ ngồi bè gỗ trôi ra biển, nếu không trừ diệt hoạn quan chuyên quyền, không giết nguyên hung, lão phu tình nguyện từ quan mà đi!

Hai vị sứ giả Lưu Cầu Lương Xán, Vệ Vinh nghe thấy câu này thật sự là cảm động đến mức nước mắt chan hòa, quyết tâm sau khi trở về Lưu Cầu sẽ bẩm rõ quốc vương, khởi tạo sinh từ thay Lý Phương Bá, cho sĩ dân trong nước bốn tiết dâng hương đảnh lễ, như vậy mới không phụ một tấm lòng son của đại thần thiên triều.

Lưu Thể Đạo được chọn lựa từ Đô Sát Viện ra đảm nhiệm Tuần Án Ngự Sử Chiết Giang, cũng chung sống hai năm cùng quan viên bản địa do Lý Tự Hiền cầm đầu, thông mưu tiền tài ‘Trôi đi’, thu nhận ba tiết hai kính của Hải Sa hội cũng không ít, vốn cảm thấy vị Bố Chính Sứ này cũng không thanh liêm bao nhiêu.

Nhưng bây giờ thấy y tỏ ra khẳng khái như vậy, Lưu Thể Đạo không nhịn được thầm kêu một tiếng xấu hổ: thì ra mặc dù bình thời Lý Bố Chính vươn tay ra hơi dài một chút, nhưng đến lúc duy trì uy danh thiên triều trước mặt con dân hải ngoại, lập trường y cũng vô cùng kiên định.

- Lý Phương Bá không cần trích dẫn bài Quy Khứ Lai của Ngũ Liễu tiên sinh (Đào Tiềm)…

Lưu Thể Đạo vung tay áo lên, giận dữ nói:

- Nếu oan án không thể giải, hung thủ không thể phục pháp, bản quan phụng bồi Phương Bá đấu đến cùng với hai tên gian nịnh Tần, Kim!

Lý Tự Hiền cười lớn vỗ vỗ tay Lưu Thể Đạo:

- Đây mới là thần tử trung trực, trực gián chi sĩ triều Đại Minh ta! Hừ, tuy hải mậu thuộc về Thị Bạc Ty quản, nhưng dù sao Hàng Châu cũng ở bên trong hạt khu Chiết Giang ta, lần này địa giới xảy ra vụ án cũng ở trên địa phận Chiết Giang tỉnh ta, Kim thị muốn chạy trốn cũng không dễ dàng như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.