Cẩm Y Vệ

Chương 307: Rút Củi Đáy Nồi



Thế nhưng Tần Lâm lại giấu cuộn giấy đi, sáng sớm hôm sau liền rời Hàng Châu chạy về Nam Kinh. Chuyện này đã khiến cho trong lòng Trần Bạch Sa lo âu thấp thỏm, cố sức suy đoán xem trong cuộn giấy kia viết những gì, trong lòng rối như tơ vò. Y lo lắng không biết tình huống thế này phải đối phó thế nào, tình huống thế kia phải đối phó ra sao, càng nghĩ càng cảm thấy không có nắm chắc...

Có lúc bản thân suy đoán đáng sợ hơn cả câu trả lời, đặc biệt là dưới tình huống vốn đã có tật giật mình.

Cho nên Trần Bạch Sa quyết tâm không đoán nữa, thân là nhân vật kiêu hùng, y quyết định chọn lựa biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất: rút củi đáy nồi.

Dưới Ưng Sầu nhai đã thiết lập lưới mai phục tuyệt đối làm cho Tần Lâm khó thoát, mà Trần Bạch Sa cũng không quên gọi Lý Giáp vốn nóng lòng báo thù đi theo mình. Làm như vậy thứ nhất có thể lấy lòng vị công tử Bố Chính Sứ này, thứ hai cũng có thể tiến một bước cột thật chặt Lý Tự Hiền vào trên thuyền Hải Sa hội.

Nhưng lúc mã đội sắp chạy đến dưới Ưng Sầu nhai, Tần Lâm đột nhiên ghìm cương ngựa, toàn đội nhân mã cũng ngừng lại.

Hắn muốn làm gì? Trần Bạch Sa cùng Lý Giáp núp ở giữa sườn núi không hiểu chuyện gì.

Lại thấy Tần Lâm giơ roi thúc ngựa, cười chỉ lên Ưng Sầu nhai:

- Người ta nói Hải Sa hội đầm rồng hang hổ, Trần Bạch Sa xảo trá nhiều mưu, bản quan thấy bất quá chỉ là hạng người ngu xuẩn. Nếu như đoán được kế kim thiền thoát xác của ta, giấu phục binh ở chỗ này, chẳng phải là chúng ta chỉ còn đường bó tay chịu trói hay sao?

Vừa nói Tần Lâm vừa giục ngựa, dẫn mọi người đi qua bên dưới nhai.

Nói chưa dứt lời, chỉ nghe hai bên nổi lên tiếng hô giết vang trời, phục binh Hải Sa hội đổ xô ra, chừng trăm tên hán tử cường tráng tay cầm vũ khí sắc bén từ trong bụi rậm xông ra ngoài, chặn đường cả trước lẫn sau nước chảy không lọt.

- Làm... Làm sao có thể?

Tần Lâm vội vàng ghìm dây cương, con ngựa kia hí dài một tiếng, thiếu chút nữa hất hắn rơi xuống đất.

- Trưởng quan không tốt, có mai phục!

Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí hộ vệ tả hữu Tần Lâm thật chặt, mười tên Cẩm Y Hiệu Úy cũng rút Tú Xuân đao ra khỏi vỏ, khẩn trương nhìn vòng quanh bốn bề.

Địch nhân trên trăm, tiến thối không cửa, hai bên Ưng Sầu nhai chim bay không lọt, đã là hãm thân vào tử địa.

- Ha ha ha…

Trên sơn đình truyền tới tiếng cười phách lối như điên, Trần Bạch Sa đứng lên, từ xa xa cười nói:

- Tần trưởng quan, từ dạo chia tay có khỏe không?

Sắc mặt Tần Lâm đại biến, run giọng nói:

- Thì ra là Trần Hội Thủ, ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta là mệnh quan triều đình!

- Nếu như ngươi chết, vậy thì không phải.

Trần Bạch Sa cười hắc hắc, lúc này đã nắm chắc phần thắng, y tỏ ra ngông cuồng tới cực điểm.

Lý Giáp không nhịn được, nôn nóng từ trên sườn núi chạy xuống, nghiến răng nghiến lợi thóa mạ:

- Họ Tần kia, ngươi dám đánh ta, hôm nay không làm cho ngươi chết đi sống lại, từ nay về sau công tử gia sẽ viết ngược ba chữ Bá Tiền Đường.

Trần Bạch Sa theo ở phía sau, phụ họa:

- Chẳng những làm cho hắn chết đi sống lại, còn phải làm cho ả họ Kim kia sung sướng muốn chết…

- Tiểu nhân vô sỉ, ta giết ngươi! Các ngươi dám?!

Tần Lâm tức giận gầm thét:

- Giết thiên sứ sắc phong, giá họa cho Ngũ Phong hải thương, tội của các ngươi đã là thập ác bất xá, còn dám giết quan tạo phản sao?

Lý Giáp nghe vậy lấy làm kinh hãi, y cũng không biết là Trần Bạch Sa giết thiên sứ sắc phong, dù sao cũng là con nhà quan hoạn, hiểu được chuyện này nặng nhẹ, nhất thời có chút sợ hãi.

Trần Bạch Sa lạnh lùng liếc Lý Giáp một cái, thầm nhủ trong lòng: Sao hả, lấy bạc của ta, lên thuyền ta, còn trông trước trông sau sợ này sợ kia ư? Hừ, từ nay về sau coi như phụ thân ngươi không còn đường lui, chỉ có thể một lòng một dạ cùng nhau tiến thoái với Hải Sa hội ta.

Cho nên y cố ý nhìn Tần Lâm lớn tiếng cười nói:

- Tần trưởng quan, ngươi nói rất đúng, chính là ta giết thiên sứ sắc phong, giá họa cho ngươi và ả họ Kim kia, nhưng ngươi có thể làm gì được? Hiện tại lão tử muốn ngươi chết, vậy ngươi phải chết, có Lý Phương Bá, Cung Tri Phủ cùng các vị quan viên Chiết Giang bảo vệ ta, ngươi chết cũng là sợ tội tự vận, Kim Anh Cơ mới là chủ mưu sát hại thiên sứ!

- Ngươi... Ngươi giết thiên sứ sắc phong thật sao?

Tần Lâm không tự chủ được lui về phía sau một chút, thanh âm có hơi run, hiển nhiên đã sợ hãi vô cùng.

- Ha ha ha…

Trần Bạch Sa cất tiếng cười điên cuồng, cảm giác giày xéo đối thủ làm cho y cảm thấy sảng khoái, lắc đầu thở dài nói:

- Đáng tiếc đáng tiếc, ngươi chỉ có thể mang theo bí mật này đi gặp Diêm Vương, đúng, là lão tử giết!

Là lão tử giết, giết, giết... Thanh âm Trần Bạch Sa vang vọng ở giữa sơn cốc.

Dứt lời, Trần Bạch Sa cùng Lý Giáp đã đi tới dưới Ưng Sầu nhai, chuẩn bị ra lệnh cho các huynh đệ mình ùa lên một lượt, loạn đao phân thây mọi người, chỉ để lại Tần Lâm từ từ hành hạ.

- Chỉ sợ chưa chắc!

Sắc mặt Tần Lâm chợt nghiêm nghị, gân cổ gọi to lên trên đỉnh:

- Vừa rồi các ngươi nghe rõ chưa?

- Nghe, nghe rõ ràng...

Trên đỉnh Ưng Sầu nhai, bóng người lố nhố, người vừa đáp lời chính là hai vị sứ giả Lưu Cầu Lương Xán, Vệ Vinh.

Hai người bọn họ xấu hổ không đất dung thân, lớn tiếng nói:

- Đêm qua Tần trưởng quan phái người trói hai ta lại, còn nói là muốn giết người diệt khẩu, cột trên lưng ngựa mang tới đây, không nghĩ tới lại... Lại là chúng ta oan uổng người tốt! Đầu sỏ sát hại thiên sứ hẳn là Trần Bạch Sa, còn có... Còn có Lý Tự Hiền bao che Hải Sa hội!

- Không nghĩ tới! Không nghĩ tới, chúng ta cũng không nghĩ tới!

Hoàng công công lắc đầu, thở dài liên tiếp.

Trừ sứ giả Lưu Cầu cùng Hoàng Tri Hiếu, trên đỉnh Ưng Sầu nhai còn có Tuần Án Ngự Sử Chiết Giang Lưu Thể Đạo, Tri Huyện Tiền Đường Diêu Đạo Mi, tổng giáp Tào Bang Điền Thất gia, cùng với tất cả quan thương sĩ thân nổi danh Hàng Châu... Bọn họ hoặc là bị Tào Bang dụ dỗ tới nơi này, hoặc là bị trói mang tới, trời xui đất khiến làm nhân chứng cho vụ án tày trời này.

Cho nên trong đám quan thương sĩ thân đứng đầu Hàng Châu, có chừng hơn phân nửa chính tai nghe thấy Trần Bạch Sa tự nhận tội, cộng thêm một Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám, một Tuần Án Ngự Sử Chiết Giang, một Tri Huyện Tiền Đường cùng hai vị sứ giả Lưu Cầu.

Bằng chứng như núi, không thể nào chống chế.

- Ngươi... Ngươi!

Trần Bạch Sa chỉ cảm thấy trong óc nổ đùng một tiếng, tay chỉ Tần Lâm, vừa tức vừa vội, nhất là Lưu Thể Đạo lại đứng về phía Tần Lâm, khiến cho y càng cảm thấy như ngày cuối cùng của mình đã tới.

Lý Giáp đã sớm bị dọa sợ đến mềm nhũn thân hình, ngay cả cái rắm cũng không đánh được.

Dù sao cũng là nhân vật kiêu hùng đầu lãnh Hải Sa hội, Trần Bạch Sa tuy bại bất loạn, lập tức hò hét hạ lệnh:

- Các vị huynh đệ, trước hết chúng ta giết tên khốn Tần Lâm, sau đó giết sạch quan viên thân sĩ trên đỉnh nhai, tất cả mọi người cùng nhau liều mạng cá chết lưới rách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.