Cẩm Y Vệ

Chương 340: Hàn Tín Lòn Trôn



Duy chỉ có hai người Trương Tôn Nghiêu và Lộc Nhĩ Linh là Trương Phi xỏ kim... mắt to trừng mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn nhau miệng há thật to, cổ họng khàn khàn, cuối cùng ngay cả nửa câu cũng không nói được, hai người giống như bánh đa nhúng nước, uể oải ỉu xìu.

Thiên Hộ là chính ngũ phẩm, Chỉ Huy Thiêm Sự là chính tứ phẩm, dường như chênh lệch cũng không phải quá lớn?

Chênh lệch như trời với vực.

Cẩm y Thiên Hộ ở địa phương quyền thế lớn hơn nữa cũng chỉ là quan viên địa phương, ở trong hệ thống nội bộ Cẩm Y Vệ căn bản chưa được xếp hạng, không có tư cách tiến vào đại đường Bạch Hổ của nha môn Cẩm Y Vệ. Hơn nữa cẩm y quan ân ấm thừa tập quá nhiều, trong kinh sư được xưng Bá Hộ không bằng chó, Thiên Hộ đi đầy đường. Như Trương Tôn Nghiêu nếu không phải ỷ vào quyền thế của Trương Kình mới được ra ngoài Nam Kinh, ở kinh sư cũng không bằng rác rưởi.

Mà Chỉ Huy Thiêm Sự chính là đường thượng quan cẩm y chân chính, vào đại đường Bạch Hổ nghị sự, được nắm cơ mật triều đình, có tư cách chấp chưởng Nam Bắc Trấn Phủ Ty. Lấy điều này làm trụ cột, đối với tình hình toàn bộ triều Đại Minh cũng có thể gây thêm một phần lực ảnh hưởng thuộc về mình.

Từ Thiên Hộ đến Chỉ Huy Thiêm Sự là ngưỡng cửa cực kỳ quan trọng cũng cực kỳ khó vượt qua, đứng ngoài cửa nhìn trên đường bàn luận viễn vông, chỉ có cúi đầu nghe lệnh mà thôi. Một khi bước qua ngưỡng cửa này, sẽ đứng sóng vai với những đại nhân vật trước kia phải ngước mắt nhìn, nắm giữ quyền sinh quyền sát bãi miễn đám người ngoài cửa kia, hưởng thụ sự sùng bái kính ngưỡng hoặc là sợ hãi kính sợ, hoặc là ánh mắt nịnh nọt lấy lòng của bọn họ.

Tần Lâm không chỉ khôi phục chức quan, còn nhất cử vượt qua long môn, hoa lệ xoay người làm đường thượng quan cẩm y, Trương Tôn Nghiêm hiểu rõ nội tình không khỏi kinh hãi trong lòng. Bởi vì hắn biết việc này nhất định phải có chỗ dựa cực kỳ đáng sợ trong triều mới có thể làm được, Tần Lâm có giao tình rất tốt với Ty Lễ Giám Bỉnh Bút Trương Thành, như vậy Cẩm Y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu...

Trương Tôn Nghiêu không dám nghĩ tiếp nữa, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt lớn từ hai bên tóc mai rơi xuống, thấm ướt cổ áo.

Về phần Lộc Nhĩ Linh càng không cần phải nói, sắc mặt đã sớm vàng như đất, đối với hắn mà nói, Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ quả thật chính là đại nhân vật trên chín tầng trời, tùy tiện phất tay một cái chính là lôi đình vạn quân, khiến loại tiểu nhân vật như hắn tan xương nát thịt hoàn toàn không phí bao nhiêu sức lực.

Cho nên Lộc Bá Hộ chỉ có thể co rút thân thể, âm thầm di chuyển lui về phía sau, đồng thời trong lòng mặc niệm: Tần trưởng quan Tần gia gia, ngàn vạn lần đừng nhìn thấy ta, lão nhân gia ngài xuân phong đắc ý, xem tiểu nhân vật ta như cái rắm thả cho ta đi.

Dường như Tần Lâm cũng không chuẩn bị đả kích trả thù, hắn chẳng qua là nâng thánh chỉ lên cao, bày ra bộ dáng công trung với nước cao giọng nói:

- Hoàng ân mênh mông, không lấy bản quan trẻ tuổi kiến thức nông cạn mà tăng thêm trọng trách, bản quan cảm kích rơi nước mắt, sau này chỉ có thể dốc hết toàn lực làm việc, tận trung với nước. Vài ngày nữa bản quan sẽ phải vào kinh nhậm chức, hy vọng các vị huynh đệ ở Nam Kinh vẫn theo tôn chỉ trước, chấp can qua bảo vệ xã tắc, thay triều Đại Minh tru lục gian tà!

Phía dưới ầm ầm khen hay, Lục Viễn Chí giống như con giun trong bụng của Tần Lâm, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, dẫn đầu quỳ xuống hành lễ nói:

- Thuộc hạ Cẩm y Tổng Kỳ Lục Viễn Chí khấu tạ trưởng quan dạy dỗ, suốt đời không quên.

Các quan giáo nhất thời tỉnh ngộ, ầm một tiếng toàn bộ quỳ xuống khấu tạ, đừng thấy Tần Lâm bình thường cười hì hì ha ha, quan hàm người ta bày ra đó, ai dám chậm trễ?

Lộc Nhĩ Linh đã sớm quỳ theo các quan giáo, Trương Tôn Nghiêu hơi do dự một hồi, Cẩm Y Vệ đường hạ quan thấy đường thượng quan đều phải làm lễ ra mắt, không có cách nào hắn cũng chỉ có thể không cam tâm quỳ xuống.

- Các vị huynh đệ cần gì phải hành đại lễ như vậy?

Tần Lâm cười hì hì, lại không phải hai tay giơ ra đỡ hờ kêu mọi người đứng lên, mà đưa tay đi đỡ từng người một.

Trước tiên đỡ một vị Phó Thiên Hộ làm việc lão thành trong Thiên Hộ Sở, không tranh với đời, lại đi đỡ Hàn Phi Liêm, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Du Quải Tử, kế tiếp là Bá Hộ, Tổng Kỳ. Mỗi lần đỡ một người, Tần Lâm lại hàn huyên mấy câu, nếu người nào trên người mang chiến thương (vết thương trong chiến đấu) thì còn hỏi kỹ chân hắn gặp ngày giá rét có còn đau hay không, kỳ kinh bát mạch nên điều dưỡng như thế nào, nói đến chỗ cảm động, thậm chí giả mù sa mưa nhỏ ra mấy giọt nước mắt.

- Trời ơi, trưởng quan của chúng ta quả nhiên là vô độc bất trượng phu.

Lục mập chọc mấy người Hàn Phi Liêm cười đến mức trẹo quai hàm.

Tần trưởng quan thật xấu, hắn ở chỗ này trò chuyện với các quan giáo rề rà không dứt, hai vị Trương Tôn Nghiêu Trương Thiên Hộ, Lộc Nhĩ Linh Lộc Bá Hộ còn quỳ trên mặt đất tự nãy giờ.

Quan giáo ở lại nha môn trong Thiên Hộ Sở, từ Phó Thiên Hộ cho đến Hiệu Úy Lực Sĩ giữ cửa không có một trăm cũng có tám mươi người, hắn đi đỡ từng người một, thời gian hơn nửa ngày còn chưa có đỡ hết mọi người, Trương Tôn Nghiêu từ đầu đến cuối quỳ trên mặt đất, lúng túng không chịu nổi, sắc mặt một hồi xanh một hồi đỏ.

Đang muốn tiếp tục quỳ xuống, đầu gối đã quỳ đến tê dại, cũng không còn mặt mũi gì cả, đang muốn không đợi Tần Lâm đỡ tự mình đứng lên, lại vì quy củ của Cẩm Y Vệ, chỉ sợ Tần Lâm lại giở trò gì khác, quan giáo của Thiên Hộ Sở Nam Kinh này đều hướng về Tần Lâm, Trương Tôn Nghiêu hắn cũng không dám mạo hiểm.

“Thôi thôi thôi, Hàn Tín có thể nhịn được nỗi nhục lòn trôn, lão tử quỳ thì đã có sao?”

Trương Tôn Nghiêu không thể làm gì khác hơn là tự động viên mình như vậy, thật không biết ở trong mắt các quan giáo hắn căn bản không phải là Hàn Tín, mà là một tên khốn kiếp từ đầu đến chân.

Lộc Nhĩ Linh ngược lại cũng không để ý gì, theo loại người trời sinh tính cách hèn hạ như hắn thấy, nếu như quỳ lâu thêm một chút có thể tiêu trừ sự tức giận của Tần Lâm, từ nay bình an, ngược lại cũng không phải là chuyện gì xấu.

Chẳng qua, Tần Lâm thật sự sẽ để hắn tiện nghi như vậy sao?

Trương Tôn Nghiêu liên quan đến minh tranh ám đấu của Ty Lễ Giám Trương Thành và Trương Kình, vốn có lập trường bất đồng với Tần Lâm, cũng không nói. Mặc dù Lộc Nhĩ Linh đoạn thời gian trước bị Tần Lâm chỉnh trị thật thảm, nhưng Tần Lâm cũng không phải không cho hắn cơ hội, một khoảng thời gian tương đối dài không so đo với hắn, cuối cùng Đại nhân không so đo lỗi tiểu nhân.

Thế nhưng Trương Tôn Nghiêu vừa tới hắn đã lập tức nịnh hót lấy lòng, một lòng một dạ đối nghịch với Tần Lâm, nếu như không trừng phạt loại người thối nát này, Tần trưởng quan của chúng ta sẽ trở thành người xấu.

- Đứng lên, tất cả đứng lên đi.

Tần Lâm chờ quỳ trên mặt đất chỉ còn lại hơn mười người mới giơ hai tay nâng hờ, kêu tất cả mọi người đứng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.