Cẩm Y Vệ

Chương 421: Thuyết Phục Tằng Tỉnh Ngô



Nói là người, rõ ràng là không còn sống, nói là quỷ, chẳng qua chỉ là một cỗ thi thể nằm đó. Thích Kế Quang khó xử vô cùng, cũng may tính lão khéo léo đẩy đưa, thoáng động linh cơ bèn nói:

- Mạt tướng kiến thức thiển cận, Trương công công nói là người chính là người, nói là quỷ chính là quỷ.

Lão Thích này thật là… Tằng Tỉnh Ngô không nhịn được bật cười lên, tâm trạng khẩn trương lúc mới gặp thi thể chết cháy đã tiêu tan hơn phân nửa, cũng định thần nhìn kỹ thi thể, chợt nổi lên lòng nghi ngờ:

- Ủa, Tần tướng quân ngươi xem, mặc dù Lưu Lương Phụ vóc người nhỏ thấp, nhưng cỗ thi thể này không lớn hơn chó bao nhiêu, chẳng lẽ là tiểu hài tử nào chết cháy?

Quả thật, Lưu Lương Phụ tuy rằng lùn thấp nhưng cũng có chừng bốn thước bảy tấc (một thước sáu), nhưng cỗ thi thể co rút trên mặt đất nhìn dáng dấp quả thật quá nhỏ. Cho dù là duỗi thẳng ra cũng còn ngắn hơn Lưu Lương Phụ khi còn sống chừng ba tấc.

Dương Triệu nhất thời sắc mặt đại biến, cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, luôn miệng gọi Ngọ Tác đi vào nghiệm thi.

Lần này Tần Lâm cũng không ngăn cản, chỉ cười híp mắt nhìn Dương Triệu.

Một tên Ngọ Tác đi vào, dùng thước da đo đạc các bộ phận thi thể, sau đó lên tiếng đọc thi cách: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Người chết là nam, thân dài bốn thước bốn tấc có thừa (một thước rưỡi)...

Dừng một chút, Dương Triệu bị dọa sợ đến phương tấc đại loạn:

- Sao không... Không phải là Lưu Sư Gia? Đây là người phương nào?

Tằng Tỉnh Ngô cũng cau mày, âm thầm nghĩ ngợi chẳng lẽ cỗ thi thể này lại là một người khác?

- Sao hả, vì sao Dương Tổng Đốc cứ sợ người chết không phải là Lưu Sư Gia?

Tần Lâm có vẻ hứng thú nhìn Dương Triệu, ánh mắt sắc bén như đao đâm vào mơ hồ làm đau mắt y:

- Xem ra Dương Tổng Đốc rất sợ Lưu Sư Gia còn sống trên đời!

Dương Triệu lui một bước, miễn cưỡng định trụ tâm thần, ngoài mạnh trong yếu nói:

- Lưu tiên sinh cùng bản quan tân chủ tương đắc, bản quan chỉ mong y trường thọ trăm tuổi, kính xin Tần tướng quân không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Tần Lâm cười khành khạch hai tiếng, ánh mắt lại lướt qua một lượt trên người Dương Triệu, lúc này mới ung dung điềm tĩnh nói:

- Người sau khi chết bị liệt hỏa đốt cháy, chiều dài thân thể sẽ rút ngắn, nhỏ đi. Nếu Lưu Lương Phụ khi còn sống thân dài bốn thước bảy tấc, biến thành loại thi thể chết cháy như vậy, cũng chỉ còn lại chừng bốn thước bốn tấc.

Thi thể thành than nghiêm trọng, bởi vì bị lửa đốt trong thời gian dài với nhiệt độ cao, các cơ quan tổ chức trong cơ thể chảy nước ra, hóa thành than, khiến cho trọng lượng thi thể giảm bớt, chiều cao rút ngắn. Tần Lâm đã từng thấy thi thể cháy thành than rút ngắn hơn lúc còn sống bốn tấc trong một vụ án chết cháy, Lưu Lương Phụ sau khi chết rút ngắn ba tấc là chuyện hết sức bình thường.

- Thì ra là như vậy, Tằng mỗ thụ giáo...

Tằng Tỉnh Ngô nhìn về phía Tần Lâm chắp tay một cái, thành khẩn nói:

- Khổng Tử nói trong ba người đồng hành, nhất định có một người là thầy mình, quyết không sai được.

Phù…

Dương Triệu biết được chiều cao rút ngắn là hiện tượng bình thường khi thi thể chết cháy, nhất thời thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, dùng tay áo lau qua mồ hôi trên trán, giọng điệu lại làm bộ như tiếc nuối:

- Nếu thật là Lưu Lương Phụ tiên sinh, bản quan coi như mất đi một cánh tay, Lưu tiên sinh anh phong nhuệ khí, đáng tiếc thọ mệnh ngắn ngủi...

Tần Lâm bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, trong lòng thầm nói: Lão gian tặc, ta xem ngươi có thể giả bộ đến khi nào?

Tằng Tỉnh Ngô lại phát hiện vấn đề, chỉ thi thể nói:

- Tần tướng quân, ngươi xem tư thế thi thể này, tứ chi gập lại, chân cơ hồ co lên đến ngực, phải chăng là người bị trói chết cháy?

Lần này Dương Triệu lại không kinh ngạc, cười hăng hắc mấy tiếng, tựa hồ rất có tự tin.

Ngọ Tác đang nghiệm thi nghe vậy muốn nói cái gì, lại không dám.

Tần Lâm cười khích lệ y, có lời gì cứ nói đừng ngại.

- Tiểu nhân cả gan bẩm Khâm Sai Đại lão gia, người ta phàm là bị chết cháy, mười có hết chín tứ chi gập lại như vậy, cũng không ly kỳ...

Ngọ Tác thành thật đáp.

Nhưng Tằng Tỉnh Ngô còn muốn biết rõ ngọn nguồn, bèn truy vấn:

- Tại sao như vậy?

Ngọ Tác á khẩu không trả lời được, y nghiệm thi hơi có chút kinh nghiệm, nhưng lại không giải thích được nguyên nhân chuyện này.

Tần Lâm cười lên, giải thích thay y:

- Đây là bắp thịt bị lửa đốt co rút lại, cho nên toàn bộ thi thể gập lại như vậy. Tằng Thị Lang có từng thấy dê nướng Tân Cương hay chưa, lúc nướng chính là như vậy, nếu không dùng giá căng dê ra, chắc chắn cũng sẽ co rút lại thành một khối.

Đương nhiên còn có nguyên lý sâu hơn nữa mà tạm thời Tần Lâm không có cách nào giải thích cho bọn họ.

Lúc toàn thân thi thể bị đốt cháy thành than, bắp thịt gặp nhiệt độ cao mà co rút lại, bởi vì trong thân thể con người cơ co nhiều hơn cơ duỗi, cơ co lại mạnh hơn cơ duỗi một chút, cho nên tứ chi khớp xương của thi thể cháy thành than sẽ có hình gấp khúc. Cả cỗ thi thể sẽ có hình dáng như trong trạng thái xuất quyền phòng thủ, thuật ngữ pháp y chuyên nghiệp gọi là tư thế đánh nhau.

Tằng Tỉnh Ngô nghe lời của Tần Lâm, y đã thấy dê nướng Tân Cương, quả thật là như vậy.

Chỉ bất quá bây giờ quan sát thi thể nám đen lại nghĩ đến dê nướng Tân Cương, y không tự chủ được cảm thấy buồn nôn, âm thầm suy nghĩ đời này cũng sẽ không ăn dê nướng Tân Cương nữa.

Lần trước Tần Lâm phá hỏng hứng thú ăn óc heo của Uyển Bình Hoàng Huyện Lệnh, lần này lại làm cho Binh bộ Tằng Thị Lang thề không ăn dê nướng Tân Cương, bản lãnh phá hoại năng lực thèm ăn của người khác của Tần trưởng quan chúng ta quả thật là nhất đẳng.

- Tên mập, tới phiên đệ!

Tần Lâm gân cổ gọi ra bên ngoài.

Từ lúc nghe nói viện của Lưu Sư Gia cháy, tên mập vốn vẫn hay lải nhải trong lúc bất chợt ít nói hơn rất nhiều, nhưng rốt cục cũng không thể tránh khỏi. Hiện tại nghe Tần Lâm gọi bèn xách túi da trâu đựng công cụ mang từ hành dinh Khâm Sai tới, vừa lẩm bẩm vừa đi vào viện:

- Ta cũng biết chuyện này là không tránh khỏi, Tần ca thật là chiếu cố mối làm ăn của huynh đệ.

Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng động tác tên mập vẫn không ngừng nghỉ, tìm nơi khô ráo mở túi da trâu ra, lấy ra đủ các loại công cụ bày thật chỉnh tề.

Ngọ Tác địa phương kia vốn nghe Tần Lâm nói chuyện cũng biết gặp đại hành gia, nhìn lại người ta bày bố như vậy càng bội phục không thôi, thức thời ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Tần Lâm đã sớm có thái độ bình thường đối với tử thi, tên mập cũng là nhân vật không biết trời cao đất dày, gan lớn tày trời, đeo bao tay tơ lụa đặc chế, lập tức lật thi thể nằm ngang, dùng một chiếc bàn chải đánh bụi than bên ngoài thi thể, trong miệng còn nói lẩm bẩm:

- Lưu Lương Phụ Lưu lão huynh, ta và ngươi kiếp trước không oán, kiếp này không thù, ngươi há miệng to như vậy muốn cắn người ta sao? Mập gia toàn thân thịt béo, cho dù là ngươi há miệng to hơn nữa cũng chưa chắc có thể cắn được một miếng nào, bỏ mộng đi thôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.