Cẩm Y Vệ

Chương 423: Bí Ẩn Từ Địa Ngục



Mọi người xem thử, chỉ thấy vị trí cái bàn có mảnh vụn chén rượu chén cơm chất đống, lại có một cái đĩa rơi trên đất ở bên cạnh, rất gần đầu thi thể Lưu Lương Phụ. Chậu rửa mặt nằm trên giá phủ đầy bụi, đương nhiên là vẫn nằm nguyên chỗ cũ.

Tần Lâm nhờ Từ Văn Trường cẩn thận xem xét có cái gì không giống với lúc lão cùng Lưu Lương Phụ uống rượu ăn cơm hay không.

- Dường như… không có gì thay đổi…

Từ Văn Trường gãi gãi mái đầu bạc trắng:

- Ngoại trừ cái đĩa vỡ kia…

Cái đĩa?

Tần Lâm ngồi xổm người xuống, phủi đi bụi bặm bám trên những mảnh đĩa vỡ, quan sát cẩn thận.

Cái đĩa đã vỡ này có hình bát giác, đường kính ước chừng bảy tấc, đáy trắng có hình vẽ hoa và chim màu xanh lam, là sứ Thanh Hoa Cảnh Đức trấn thường thấy nhất ở đời Minh. Bởi vì luyện chế thô sơ, mặt cắt của nó có thể nhìn thấy bọt khí nho nhỏ, suy đoán giá trị không cao.

Lật lại chỉ thấy phía dưới cái đĩa có ghi ‘Đại Minh Vạn Lịch niên chế’.

- Từ lão tiên sinh?

Tần Lâm cầm một mảnh vỡ lớn nhất của cái đĩa lên đưa cho Từ Văn Trường.

Nhận lấy mảnh vỡ lật qua lật lại nhìn mấy lần, Từ Văn Trường hết sức tự tin nói:

- Đây chính là đĩa bát giác sứ Thanh Hoa Cảnh Đức trấn, hàng năm Cảnh Đức trấn làm ra đĩa loại này không có mười vạn cũng có tám vạn, chỉ cần bỏ hai đồng là có thể mua được sáu cái, cũng không phải là thứ hiếm lạ gì.

Là như vậy sao, Tần Lâm gãi gãi đầu, nếu như cái đĩa không có đặc điểm gì, vậy quả thật làm khó người ta.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lật qua lật lại nhìn mấy lần:

- Hoa văn hoa và chim này phải chăng là có gì đặc biệt?

Từ Văn Trường lắc đầu một cái, thở dài:

- Trưởng quan, đây chỉ là hoa văn hoa và chim bình thường nhất, hàng năm Cảnh Đức trấn làm ra đồ sứ, trong đó có mười vạn đĩa bát giác sứ Thanh Hoa, trong mười vạn cái đĩa này e rằng lại có năm vạn là hoa văn hoa và chim.

Trời ơi, thật là khó… Tần Lâm nghe vậy gãi gãi đầu, cái đĩa này có cái gì cổ quái, thì ra là thứ mà đầy đường đâu đâu cũng có, không có chút điểm đặc thù nào.

Lục mập xoa xoa cằm, trầm ngâm nói:

- Hay là Lưu Lương Phụ không hề có lưu lại tin tức gì trước khi chết, chẳng qua là lúc nóc nhà sụp xuống làm đĩa rơi xuống bàn vỡ tan ra?

Tằng Tỉnh Ngô vẫn đang một mực nặn óc suy nghĩ, lúc này không nhịn được cũng nói:

- Hoặc là trong lúc lửa nổi lên, Lưu Lương Phụ sợ hãi trong lòng, trong lúc vô tình đụng rơi? Ừm, tiểu viện này không lớn, nhà cháy như vậy người lại không chịu chạy, thật là kỳ quái…

Dứt lời, Tằng Tỉnh Ngô tỏ vẻ nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, thành thật mà nói bây giờ y hết sức không yên lòng đối với người quen cũ Dương Triệu.

Dương Triệu cố làm như không biết, giả bộ ngu ngốc ngây thơ:

- Cũng kỳ quái thật, vì sao Lưu tiên sinh bị thiêu sống như vậy, còn trẻ đã mất, coi như lão phu mất một cánh tay, vô cùng đáng tiếc…

- Đông ông, không phải là liệt mạc Từ Văn Trường thừa nhận đã từng uống rượu cùng một chỗ với Lưu tiên sinh trước khi chết sao?

Triệu Sư Thần cất giọng sài lang, mắt ong vò vẽ trợn trừng:

- Hắc hắc, có lẽ trong rượu kia có cái gì cổ quái…

Đây mới gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, mọi người nghe vậy đều hơi kinh ngạc nhìn Từ Văn Trường, Tằng Tỉnh Ngô cười nói:

- Từ lão tiên sinh nổi danh khắp thiên hạ, không có khả năng làm ra chuyện như vậy.

Triệu Sư Thần âm dương quái khí nói:

- Cũng khó nói lắm, bệnh điên của lão phát tác, không phải là giết cả vợ kế của mình sao?

Từ Văn Trường bị Triệu Sư Thần nói trúng chỗ đau, nhất thời giận không chỗ phát tiết, trong mắt nổi đầy tia máu, tức giận gần ngạt thở, đang chuẩn bị ăn miếng trả miếng.

Không ngờ Tần Lâm đột nhiên kéo kéo lão, lạnh nhạt nói:

- Từ tiên sinh không cần tức giận, năm đó kế sách chống giặc bị kẻ ngu muội ngoan cố phá hỏng, tiên sinh chán nản hồi hương buồn bực thành bệnh, là vì dân vì nước mà tổn hao tâm huyết, chuyện này thiên hạ đều biết, cần gì so đo cùng tiểu nhân vô sỉ? Trong lòng lão chất chứa biết bao kế sách, nói ra với loại liệt mạc chỉ biết giúp Trụ làm ác, tham của công bỏ túi riêng như vậy chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Từ Văn Trường sững sờ, lửa giận trong mắt dần dần biến mất, vái chào thật sâu với Tần Lâm, im lặng không hề lý tới Triệu Sư Thần nữa.

Bị Tần Lâm cầm thương mang bổng dạy dỗ một trận, sắc mặt Triệu Sư Thần cũng trở nên hết sức khó coi:

- Cái gì gọi là giúp Trụ làm ác, tham của công bỏ túi riêng? Nếu Tần Khâm Sai không có bằng cớ cụ thể, tốt nhất đừng nên nói quá mức khó nghe như vậy.

- Đạo trời sáng tỏ, đạo trời sáng tỏ!

Dương Triệu ngửa mặt lên trời thở dài, vung tay áo bào, sắc mặt vô cùng chính khí:

- Lão phu làm quan thủ quốc môn vì thiên tử, tuy không dám nói công lao gì nhưng cũng ngày đêm lo lắng, không dám để sơ suất, tấm lòng son có nhật nguyệt chiếu soi.

Chỉ nhìn tướng mạo, Dương Tổng Đốc quả thật có thể so với Văn Thiên Tường, Nhạc Phi Nhạc Vũ Mục, một thân chính khí ‘Đầy rẫy cả vũ trụ, khí hạo nhiên của người’.

Đáng tiếc Dương phủ uy hiếp lợi dụ dân chúng đầu hiến ruộng đất không phải là giả, tiếp nhận Văn Hương môn hối lộ cưỡng đoạt ruộng đất của Chu lão Hàm không phải là giả, chính miệng Thích Kế Quang nói với Tần Lâm Dương Triệu tham ô lương hướng, càng không thể nào là giả.

Tần Lâm ngoài cười mà trong không cười nhìn Dương Triệu, dáng vẻ như đang xem hề biểu diễn. Dù sao Dương Triệu cũng chột dạ, tuy rằng ngoài mặt bất động thanh sắc, trong lòng không nhịn được tự nhiên sợ hãi: ánh mắt của họ Tần này vô cùng sắc bén, làm cho người ta phải run rẩy trong lòng.

Vụ án tiến hành đến bước này, Tần Lâm gặp phải vấn đề cực kỳ khó khăn.

Án này trăm phần trăm có thể suy đoán là vụ án giết người phóng hỏa, nhưng theo như phương pháp điều tra phá án thường quy, đến bước hiện tại quả thật không thể đi tiếp được nữa.

Đầu tiên vụ án hỏa tai bình thường lấy điều tra điểm phát hỏa đầu tiên làm nhiệm vụ thiết yếu, sau đó tiến thêm một bước điều tra xem là sơ ý gây cháy hay có chứng cứ do người phóng hỏa. Tỷ như đời sau do dụng cụ điện, dây điện lão hóa gây chập điện cháy nổ, có thể tìm ra bộ phận hư hỏng gây cháy.

Nhưng vật dẫn hỏa trong vụ án này bất quá chỉ là chất liệu gỗ, vả lại cả nóc nhà cũng sập xuống, trong quá trình cứu hỏa lại tưới rất nhiều nước trên mặt đất. Muốn tìm được điểm phát hỏa, tìm được chứng cứ là do con người phóng hỏa là vô cùng khó khăn, thậm chí là hoàn toàn không thể nào.

Tiếp theo, tra hỏi người hiềm nghi phạm tội cùng hỏi thăm nhân chứng mục kích đều là thủ đoạn điều tra phá án thường gặp. Mà hai người hiềm nghi trong vụ án này là đại quan triều đình Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu cùng mạc tân của y Triệu Sư Thần. Tuy Tần Lâm là Phó Khâm Sai, nhưng trước khi tìm được đầy đủ chứng cứ lại không có quyền bắt giữ tra hỏi bọn họ.

Cho dù là dùng sức mạnh bắt Triệu Sư Thần, chưa kịp sử dụng mười tám bộ hình pháp Cẩm Y Vệ ép cung, nhất định Dương Triệu đã cáo lên kinh sư

Nói không chừng chuyện Trương Tử Huyên ngụy tạo quân chỉ Thủ Phụ đế sư cũng sẽ vỡ lỡ, lại càng không có hy vọng phá án.

Xem ra vẫn phải tìm được bằng chứng, mới có thể hoàn toàn đóng đinh hai tên cầm thú Dương Triệu, Triệu Sư Thần này trên pháp trường.

- Bên trong án này có uẩn khúc, đợi bản quan trở về suy nghĩ tỉ mỉ một chút...

Tần Lâm chỉ chỉ hiện trường:

- Nơi này sẽ do Cẩm Y Hiệu Úy của bản quan, thân binh của Tằng Thị Lang, người Trương công công mang từ trong cung... Ừm, cùng với binh tốt Dương Tổng Đốc Kế Liêu Tổng Đốc phủ cùng nhau nghiêm mật trông coi, để tránh không bị người nào khác động tay chân.

Tằng Tỉnh Ngô, Trương Tiểu Dương tự nhiên đồng ý an bày như vậy.

Dương Triệu suy nghĩ một chút, gật đầu một cái:

- Như vậy cũng tốt, tránh cho người nào đó cố ý hãm hại lão phu.

- Bây đâu, trông coi nơi này nghiêm mật, chớ để cho người nào động tay chân, bêu xấu Dương Tổng Đốc chúng ta.

Triệu Sư Thần gằn giọng ra lệnh cho binh tốt Tổng Đốc phủ, mơ hồ chỉ xéo Tần Lâm.

Tần Lâm không giận mà cười, nhìn Triệu Sư Thần làm bộ, nụ cười của hắn tràn đầy vẻ giễu cợt.

- Tần ca, không tìm được chứng cứ, huynh cười cái gì?

Lục Viễn Chí ở bên cạnh thấp giọng oán giận, tâm trạng có vẻ không vui.

- Đệ xem dáng vẻ Triệu Sư Thần, có giống như một con cua lớn hay không?

Tần Lâm cười hì hì vui vẻ, lại nói:

- Ta chợt nhớ tới câu nói cổ, hãy dùng mắt lạnh ngắm cua kia, xem nó hoành hành (bò ngang) đến khi nào.

Trở lại hành dinh Khâm Sai, Tần Lâm gọi huynh đệ tâm phúc vào phòng, ra vẻ thần bí đóng cửa sổ lại. Sau đó hắn lấy giấy bút ra, dùng bút chì vẽ nguệch ngoạc, chỉ chốc lát sau đã vẽ ra hai bức họa.

Thứ nhất là bài trí và vị trí tương đối của đồ đạc trong nhà Lưu Lương Phụ, thứ hai là chiếc đĩa bát giác kia. Kỹ năng phác họa của hắn rất tốt, trí nhớ lại vượt qua người thường, vẽ ra không sai với thực tế chút nào, giống như chụp ảnh.

Ngay cả Ngưu Đại Lực cũng khen ngợi:

- Chậc chậc, trưởng quan vẽ tranh giống thật như đúc.

Tần Lâm cười cười:

- Lúc này đừng nói lời nịnh bợ, chúng ta cùng nhau nghiên cứu tỉ mỉ xem rốt cục có cái gì cổ quái.

Lục mập chớp chớp đôi mắt nhỏ:

- Tần ca, tại sao huynh nhất định cho là người chết có để lại tin tức?

- Suy luận.

Thiệu Hưng Sư Gia toàn là những kẻ tinh minh lão luyện, hon nữa có quy tắc ngầm làm sổ giả ắt phải lưu sổ thật, Tần Lâm hoàn toàn có thể suy đoán Lưu Lương Phụ chắc chắn có giữ lại sổ thật.

Suy đoán quyển sổ kia của Lưu Lương Phụ cũng không giao cho Dương Triệu, Triệu Sư Thần. Nếu không Dương Triệu thân là Kế Liêu Tổng Đốc không cần phải dùng đến phương thức diệt khẩu phóng hỏa đốt nhà thanh thế tương đối lớn như vậy, mà hoàn toàn có thể chọn lựa phương pháp khác, lặng lẽ không tiếng động làm cho Lưu Lương Phụ biến mất.

Đốt nhà, trừ giết người diệt khẩu ra còn có một mục tiêu khác: thiêu hủy cả quyển sổ thật mà Lưu Lương Phụ không chịu giao ra cho bọn họ.

Cho nên phương thức phóng hỏa giết người loại này, từ một mặt khác đã chứng thực suy đoán của Tần Lâm.

Dương Triệu lão gian cự hoạt, Triệu Sư Thần hung ác sắc bén, bọn họ làm việc tuyệt đối giọt nước không lọt, đúng là đã thiêu sống Lưu Lương Phụ, bản thân không để lại chút sơ hở nào trong quá trình gây án.

Bất quá bất kỳ phương thức phạm tội nào cũng không thể là hoàn mỹ, vì tiến hành che giấu tội, luôn luôn làm cho tội ác dễ dàng bại lộ hơn.

Kiểm tra thi thể cho ra kết luận người bị thiêu sống mà không phải là đốt thi sau khi chết, trước mắt Tần Lâm phảng phất hiện ra khoảnh khắc sau cùng khi Lưu Lương Phụ còn sống:

Bị một loại dây dễ cháy nào đó trói lại, Lưu Lương Phụ bị nhốt chặt bên trong nhà không có cách nào chạy trốn. Bốn phía ngôi nhà ngọn lửa nhảy múa reo mừng, tiếng cháy nổ lốp bốp và nhiệt độ nóng rực nướng chín cơ thể con người làm cho y hiểu ra mình hoàn toàn không có hy vọng chạy trốn...

Vào giờ phút này nhất định Lưu Lương Phụ hận thấu xương Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần, giúp bọn họ làm nhiều sổ giả như vậy, tham ô rất nhiều lương hướng, quay đầu lại gặp phải vận mệnh bi thảm bị giết người diệt khẩu. Bị thiêu sống như vậy, chẳng lẽ trong lòng y không tràn đầy cừu hận cùng oán niệm, không phải là tìm đủ mọi cách, sử dụng hết thảy thủ đoạn có thể để kéo hai cừu nhân kia vào chỗ chết theo mình sao?

Nhất định y sẽ lợi dụng bất kỳ vật gì có thể dùng trong tầm tay, làm hết sức để lưu lại tin tức, chỉ dẫn người điều tra phá án tìm ra sơ hở của Dương Triệu và Triệu Sư Thần, từ đó đưa bọn họ ra trước pháp luật, như vậy mới có thể báo thù cho mình.

Những thứ dễ dàng để lại tin tức như giấy bút, chẳng những Dương Triệu không thể nào lưu lại cho Lưu Lương Phụ, cho dù có cũng bị liệt hỏa đốt thành tro bụi. Nếu như Lưu Lương Phụ muốn để lại tin tức vào thời khắc tối hậu, đương nhiên sẽ không sử dụng vật dễ cháy.

Như vậy chén đĩa, chậu đồng rửa mặt, đồ gốm sứ… chắc chắn sẽ không bị lửa đốt thành tro, có khả năng dùng để lại tin tức nhất.

Mà trong những thứ khả nghi này, cái đĩa sứ Thanh Hoa Cảnh Đức trấn rơi xuống đất, ở rất gần đầu Lưu Lương Phụ là có khả năng lớn nhất.

Sau khi Tần Lâm nói ra những suy luận này, ai nấy tỏ ra vô cùng thán phục, Từ Văn Trường, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc là cái gì? Đây thật sự là điều bí ẩn tới từ địa ngục…

Tần Lâm vắt óc suy nghĩ, trong đầu hiện ra cái miệng đen ngòm há to của thi thể Lưu Lương Phụ chết cháy, dường như muốn nói tất cả tất cả chân tướng cho thẩm phán dương gian, đáng tiếc nó đã không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì.

- Ta có trực giác, cái đĩa sứ Thanh Hoa này chính là tin tức mà Lưu Lương Phụ để lại cho chúng ta trước khi chết.

Tần Lâm co tay nhịp nhịp trên mặt bàn.

Công tác điều tra trinh sát đã nhiều năm, phá được vô số đại án yếu án, đã sớm tạo thành trực giác bén nhạy. Có lẽ một ít dấu vết không dễ phát giác không ai chú ý tới, tiềm thức đã sớm cảnh giác, vì vậy thể hiện ra trực giác thần kỳ.

Trong vụ án Lưu Kham Chi cưỡng gian rồi giết chết liên hoàn, chiếc sừng tê giác hoa văn dày đặc trở thành mấu chốt phá án, đã chứng minh trực giác Tần Lâm chính xác bén nhạy.

Từ Văn Trường vuốt râu, gật đầu đồng ý cái nhìn Tần Lâm. Lưu Lương Phụ trời sinh tính giảo hoạt đa nghi, cái đĩa này có thể là khi y còn sống cố ý làm rơi xuống từ trên bàn, cố gắng làm chút ám hiệu gì đó cho người điều tra phá án sau này.

Dĩ nhiên phá án chỉ dựa vào trực giác là không được, Tần Lâm kể ra tất cả điểm mấu chốt có liên quan tới đĩa bát giác sứ Thanh Hoa này:

- Ta nghĩ Lưu Lương Phụ có thể sử dụng cái đĩa này nói cho chúng ta biết, đại khái sẽ có hai phương diện. Thứ nhất là danh xưng và địa phương sản xuất ra cái đĩa, đĩa bát giác sứ Thanh Hoa Cảnh Đức trấn, trong đó có mấy từ ‘Cảnh Đức’, ‘Thanh Hoa’, ‘bát giác’. Thứ hai là hình vẽ trên đó, hoa văn hoa và chim.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.