Cẩm Y Vệ

Chương 431: Kế ngư



Cái gì cẩm y quan võ quen thuộc quân sự, nực cười. Tần Lâm lấy phá án nổi tiếng khắp nơi, trước chuyến đi Mật Vân hắn cũng chưa từng đi biên giới một lần nào, sao có thể nói là ‘quen thuộc quân sự’?

‘Lão tử chỉ có quen thuộc chỉ huy cẩm y quân dư đập phá đồ đạc, thu tiền cữ thường lệ mà thôi…’

Tần Lâm cũng bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nhìn thấy ánh mắt của Trương Cư Chính toát ra vài phần hài hước, nhất thời tỉnh ngộ.

Vị Thái Nhạc tiên sinh này nói cái gì sáng soi thiên hạ, đó là giả, nhưng khôn khéo lão luyện, tâm cơ thâm trầm tuyệt đối không sai, lão suy nghĩ trước sau một chút đã gần như thấu triệt từ đầu chí cuối chuyện này.

Cảnh Định Lực đã đủ tư cách thâm niên, lúc trước lại làm không ít chuyện giúp cho Trương Cư Chính, Trương Cư Chính cũng bằng lòng cất nhắc y. Nhưng Tướng gia không nói ra mà muốn Tần Lâm nói, rõ ràng là muốn trả cho Tần Lâm món nợ nhân tình, kể từ đây không ai thiếu ai.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Tần Lâm cũng việc nghĩa không nhường ai cả:

- Mạt tướng cho là, kế nhiệm Kế Liêu Tổng Đốc nên lấy nhân sĩ thanh liêm đảm nhiệm, Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Cảnh Nhị tiên sinh thanh danh cao cả, rất là hứa hẹn trong sĩ lâm, có thể gánh vác trọng nhiệm này.

Thân Thời Hành, Vương Quốc Quang đều không biết nên nói cái gì cho phải, thầm nhủ trong lòng: vị Tần Chỉ Huy này tưởng mình là ai, chính tứ phẩm cẩm y Thiêm Sự lại dám đề cử Kế Liêu Tổng Đốc!

Bọn họ không ngờ rằng Trương Cư Chính lập tức gật đầu, không nhanh không chậm nói:

- Tần tướng quân nói có lý, Cảnh Định Lực có thể gánh vác trọng nhiệm này.

Tần Lâm thuận miệng nói ra tên Cảnh Định Lực, Trương Cư Chính lại lập tức đáp ứng như vậy sao?

Mặc dù sớm có lời đồn đãi Cảnh Nhị tiên sinh không chịu yên vị, muốn được ra ngoài, cũng có tin tức nói lúc ban đầu đạn hặc nhằm vào Dương Triệu chính là do Cảnh Định Lực gợi ý môn sinh cố lại phát động. Nhưng Tần Lâm chỉ nhắc tới hời hợt như vậy, Trương Cư Chính liền lập tức đáp ứng, thoạt nhìn cũng quá nực cười.

Nhưng thần sắc đế sư Thủ Phụ lại tuyệt không giống đùa giỡn, lời nói ra càng là nhất ngôn cửu đỉnh.

Các đại thần Thân Thời Hành, Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan thảy đều không hiểu gì cả, trong bụng âm thầm suy đoán, không biết được rốt cuộc giữa Trương Tướng gia cùng vị Tần tướng quân này có chuyện gì.

Vương Quốc Quang lại nói:

- Cảnh Định Lực thăng Kế Liêu Tổng Đốc, vị trí Thiêm Đô Ngự Sử sẽ khuyết, chúng ta có nên đề cử một người mình vào Đô Sát Viện hay không?

Đoạn thời gian trước Cảnh Định Lực hết sức thành thật, bằng vào địa vị tối cao của Cảnh gia huynh đệ ở thanh lưu sĩ lâm ngăn chặn đám Cấp Sự Trung đỏ mắt, Đô Lão Gia chó điên, giảm bớt không ít phiền phức thay Giang Lăng đảng.

Nếu điều y đảm nhiệm Kế Liêu Tổng Đốc, người tốt nhất kế nhiệm Thiêm Đô Ngự Sử vẫn là người nghiêng về phía Giang Lăng đảng.

- Vốn Cảnh Đại tiên sinh là nhân tuyển tốt vô cùng, nhưng địa vị thân phận y quá lớn, không dễ an bài.

Thân Thời Hành nghĩ ngợi, có chút do dự.

Cảnh Đại tiên sinh chính là Đô Sát Viện Nam Kinh Cảnh Định Hướng, y ngồi ở vị trí Phó Đô Ngự Sử Nam Kinh đã nhiều năm, nếu là điều tới kinh sư nhậm chức, theo như lệ thường sẽ phải tăng lên Đô Ngự Sử. Tối thiểu cũng phải là Phó Đô Ngự Sử, không thể nào bắt người ta giảm một cấp để làm Thiêm Đô Ngự Sử được.

Vị trí Đô Ngự Sử, Phó Đô Ngự Sử, lúc an bài là một chuyện không hề nhỏ.

Hơn nữa đối với Giang Lăng đảng mà nói, Cảnh gia huynh đệ gần đây mới có dấu hiệu đầu phục, đưa một người ra ngoài làm Kế Liêu Tổng Đốc, một từ nơi hẻo lánh Nam Kinh thăng lên vị trí trọng yếu ở kinh sư, bất kể thế nào vẫn có chỗ không mấy thỏa đáng.

Cảnh Định Hướng cũng điều đến Đô Sát Viện kinh sư, Tần Lâm cầu còn không được. Nếu là như vậy, bài trên tay hắn càng nhiều. Cảnh gia huynh đệ hoàn toàn bị hắn nắm cán, mới vội vã đầu phục Trương Tướng gia.

Bất quá bây giờ khó mà nói ra, triều đình đảng tranh chính là nghệ thuật đấu tranh cùng thỏa hiệp. Sau khi đấu tranh đối với Dương Triệu kết thúc, đến phiên thỏa hiệp đối với Giang Lăng đảng. Trong chuyện lật đổ Dương Triệu, tra rõ vụ án tham ô, mặc dù Tần Lâm sinh ra tác dụng lớn nhất, nhưng hắn cũng không thể nào một mình chiếm hết tất cả ích lợi.

Lúc trước Tần Lâm chỉ cân nhắc đến phương án lật đổ đại tham quan Dương Triệu, đẩy Cảnh Định Lực tiếp nhận Kế Liêu Tổng Đốc, từ đó mở rộng thế lực bản thân. Ngược lại không có nghĩ quá nhiều tới chuyện người nào sẽ đảm nhiệm vị trí Thiêm Đô Ngự Sử của Cảnh Định Lực. Dù sao quan viên có tư cách tiếp nhận quả thật quá nhiều, cũng không tới phiên tứ phẩm cẩm y Thiêm Sự như hắn để ý tới.

Nhưng bây giờ Vương Quốc Quang nói ra, đầu óc Tần Lâm liền nhanh chóng vận chuyển, lập tức điểm qua tất cả quan viên quen biết, xem có cơ hội thừa nước đục thả câu kiếm thêm một khoản nữa không.

Vương Thế Trinh? Đã là chính tam phẩm Phủ Doãn Thuận Thiên, chức vị cũng quá lớn, không dễ an bài. Hoắc Trọng Lâu? Khụ, bỏ đi, y là người của Đông Xưởng. Trương Tiểu Dương? Nực cười, y là một thái giám. Khâu Tranh? Dường như không phải là quen thân lắm...
Chợt thấy Thân Thời Hành Thân Các Lão, Tần Lâm linh cơ thoáng động nảy ra một kế, cười nói cùng Tằng Tỉnh Ngô:

- Tằng Thị Lang, chuyến đi Mật Vân này Thích Soái rất là khách sáo, may nhờ lão mang tới rượu và thức ăn, hạ quan mới liên tưởng đến câu trả lời không có ở bản thân cái đĩa, mà ở thức ăn trên đĩa! Lúc lâm biệt, lão lại tặng cho chúng ta rất nhiều dê vàng, thỏ Tứ Xuyên.

Tằng Tỉnh Ngô không biết lúc này Tần Lâm nhắc lại có dụng ý gì, cũng liền đáp:

- Đúng vậy, phong cảnh biên ải Kế Trấn rất đẹp, đặc sản cũng ngon, bản quan mang dê vàng về, lần sau tổ chức tiệc rượu ở nhà, mời chư vị đồng liêu cùng hưởng.

Tần Lâm cố làm ra vẻ tiếc nuối thở dài:

- Đáng tiếc, duy chỉ có kế ngư nổi danh Kế Trấn không nếm được, làm cho hạ quan vô cùng nhung nhớ.

Kế ngư là đặc sản nổi danh một dãy Kế Châu, thịt nó ngon mềm vừa vào miệng lập tức tan ra. Bất quá hiện tại là mùa Đông, sông ngòi đều đóng băng, đi đâu tìm kế ngư?

Tằng Tỉnh Ngô dở khóc dở cười, cười thầm Tần Lâm ngu ngốc:

- Tần tướng quân muốn ăn kế ngư, chờ đầu mùa Xuân sông ngòi tan băng, lúc ấy có hàng trăm hàng ngàn con, cứ việc tới hỏi Thích Soái.

Nghĩ đến Thích Kế Quang giỏi nịnh nọt lấy lòng, hàng năm tặng cho đại quan trong triều rất nhiều đặc sản biên ải, Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan, Phương Phùng Thời đều mỉm cười không nói.

Duy chỉ có Thân Thời Hành nghe thấy hai chữ ‘kế ngư’ thình lình ngẩn người ra, cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, lại nhìn nhìn Tần Lâm.

Chờ cho chư vị đồng liêu thảo luận chuyện kế nhiệm Thiêm Đô Ngự Sử thêm một hồi nữa, Thân Thời Hành đột nhiên mở miệng nói:

- Chư vị tiên sinh, cổ nhân có câu ‘Xử lý việc trong nhà không vị nể tình thân, xử lý việc bên ngoài không bỏ qua kẻ thù’, lão phu cảm thấy môn sinh Trương Công Ngư ngược lại rất thích hợp làm Thiêm Đô Ngự Sử.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.