Cẩm Y Vệ

Chương 605: Không Phiên Điệp



Nữ binh Giáp tương đối lão thành, nặn ra một nụ cười:

- Phu nhân, y sinh xem bệnh chú trọng vọng văn vấn thiết, nếu như che mặt khó lòng xem bệnh. Ngài nhìn xem, y quán chúng ta từ trên xuống dưới toàn là nữ tử, cũng hết sức kín miệng. Cho dù là bệnh nhân có cái gì khó nói cũng quyết không truyền ra bên ngoài…

Đó là đương nhiên, không truyền ra bên ngoài, tối đa chỉ truyền tới tai Tần Lâm mà thôi.

Dường như người tới không hề nghe nữ binh Giáp nói gì, chậm rãi cất bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong sân nữ y quán Cận Đại.

Bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh đang muốn ngăn trở, chợt thần sắc thay đổi: đối phương khoan thai bước đi, hết sức nhẹ nhàng hời hợt nhưng lại toát ra khí thế nặng bằng non Thái, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm trong vô hình. Áp lực vô ảnh vô hình, liên miên bất tuyệt này khiến cho các nàng hoàn toàn không có cách nào xuất thủ.

Người này đi về phía trước một bước, bốn tên nữ binh liền lui theo một bước, hẳn là thân bất do kỷ.

Đám nữ binh tản mát trong sân phát hiện ra chuyện khác thường, có người đã sờ vào Xế Điện Thương đeo bên hông.

Thế nhưng người đến vào sân chợt giơ tay lên, nhẹ nhàng tháo khăn che mặt của mình xuống.

Chỉ thấy dung mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, da mặt mềm mại tới mức chỉ cần búng tay cũng có thể rách, trắng muốt chẳng khác nào mỡ đông, giống như từ trước tới nay chưa từng phơi ánh mặt trời. Đôi mày kiếm thon dài thanh tú, trán hết sức đầy đặn bóng bẩy, phối hợp với đôi đồng tử toát ra thần quang sáng chói, khiến cho người ta chỉ cần gặp mặt nàng một lần nhất định sẽ suốt đời khó quên.

Nếu như có một khuyết điểm nào đó, chính là môi nàng mím thật chặt cộng thêm sắc mặt lạnh như băng, bất quá nhìn từ mặt khác vẻ lạnh lùng như vậy càng khiến cho người ta kinh tâm động phách.

Nếu như A Sa hoặc những lãnh đạo cao cấp Bạch Liên giáo khác có mặt ở đây, nhất định có thể nhận ra nàng chính là vị thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ thống lĩnh hàng trăm vạn giáo chúng, triều đình treo giải thưởng ngàn vàng tập nã lại không thu hoạch được gì, làm đông đảo cao thủ Xưởng Vệ Lục Phiến môn nghe danh táng đởm.

Bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh gặp qua mỹ nhân cũng đã nhiều, nhưng khi nữ khách nhân tháo khăn che mặt xuống, các nàng cũng phải thất thần trong khoảnh khắc.

- Ta… có thể tiến vào hay không?

Bạch Liên giáo chủ mặt không đổi sắc hỏi, thanh âm mang theo lực lượng thần bí nào đó làm cho không người nào có thể cự tuyệt.

Giáp Ất Bính Đinh nhất tề tránh ra, đối phương tay không tấc sắt, lại là một vị nữ tử thanh niên xinh đẹp vô cùng như vậy, quả thật các nàng không có lý do cự tuyệt.

Các nữ binh trong sân cũng thôi không đề phòng nữa, vô số ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc kinh ngạc nhìn chằm chằm người đến, thầm than tại sao trên đời có thể có mỹ nhân xuất sắc như vậy.

Bạch Liên giáo chủ nhẹ nhàng bước đi, như nước chảy mây trôi tiến vào đại sảnh nơi Thanh Đại tọa đường chẩn bệnh, sau lưng yên lặng như tờ.

Hồi lâu sau, bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh mới phục hồi tinh thần lại từ trạng thái ngây ngốc.

Nữ binh Giáp thè lưỡi thật dài:

- Ghê gớm thật, vị phu nhân này thật sự giống như tiên nữ hạ phàm, ta thấy e rằng chỉ có Tử Huyên tiểu thư mới có thể sánh được với nàng. Nhất là dáng vẻ đó của nàng, chậc chậc, khó tả vô cùng, nhất định là một vị Vương phi nào đó…

Vương phi? Nữ binh Ất rất xác định:

- Hoàng hậu cũng chưa chắc có thể so sánh được với nàng!

Hai mắt nữ binh Bính toát ra tinh quang sáng chói:

- Ta cũng cảm thấy nàng giống như một nữ tướng quân vô cùng lợi hại, ta thật muốn đi hỏi thử xem nàng xuất thân từ phủ đệ nào. Dáng vẻ và khí độ như vậy, chúng ta có thể học được một phần mười là được rồi.

- Vậy còn không dễ dàng sao?

Tiểu Đinh bĩu môi, khoát tay ra vẻ hết sức dễ dàng:

- Chỉ cần bảo Tần trưởng quan thu nàng vào tay, ngày nào chúng ta cũng có thể gặp mặt nàng.

Hừ… Ba vị tỷ tỷ Giáp Ất Bính nguýt tiểu Đinh một cái thật dài, trong đầu vị muội muội này cả ngày nghĩ toàn chuyện không đâu.

Bạch Liên giáo chủ nội công tinh xảo, thính lực không giống tầm thường, đã sớm nghe rõ ràng đối thoại của bốn nữ binh, bình thời tự nhiên chỉ cười xòa cho qua chuyện, nhưng vào lúc này lại khác. Nhớ lại lúc trúng phải xuân dược vô cùng khó chịu ở Quan Âm am, nàng không nhịn được trên mặt cảm thấy nóng bừng, lòng vốn yên tĩnh cũng bất ngờ dậy sóng.

- Họ Tần kia, nếu như, nếu như ta thật sự có chuyện gì, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Giáo chủ Đại nhân siết chặt nắm tay kêu răng rắc, nếu như hiện tại nàng xuất quyền này ra, đừng nói là Tần Lâm Tần trưởng quan của chúng ta, cho dù là con bạch tượng của Tư Vong Ưu cũng sẽ bị một quyền của nàng đánh chết ngay tại chỗ.

Thanh Đại đang tọa đường chẩn bệnh, chợt nhìn thấy Bạch Liên giáo chủ cũng không nhịn được sững sờ một chút, mỹ nhân xuất sắc như vậy cũng chỉ có Trương Tử Huyên có thể so sánh với nàng.

Nhưng thấy vị phu nhân này mặt phủ một làn sương lạnh, giữa đôi mày ẩn chứa vẻ ưu tư, Thanh Đại cũng thường thấy thần sắc như vậy trên mặt bệnh nhân, cũng không cho là kỳ quái, cười hì hì chào hỏi:

- Tỷ tỷ xưng hô như thế nào, chẳng hay quý thể ra sao? Không nên quá lo lắng, tiểu muội thấy tỷ bước đi nhẹ nhàng mau chóng, hai mắt ẩn chứa hào quang, nhất định vô cùng khỏe mạnh, lại còn trẻ như vậy, chỉ là một ít bệnh nho nhỏ rất là dễ chữa, đừng nhăn nhó mặt mày cả ngày như vậy, sẽ không đẹp đâu!

Bạch Liên giáo chủ không phải là mặt mày nhăn nhó, tối đa nàng chỉ lo lắng có ba phần mà thôi. Bình thường nàng đều đeo mặt nạ, vui giận không để lộ ra ngoài mặt, hiện tại tháo mặt nạ xuống, sắc mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng như băng giá.

Nụ cười Thanh Đại chân thành thuần khiết, Bạch Liên giáo chủ cũng không nhịn được khẽ mỉm cười, trong lòng âm thầm thích tiểu cô nương tinh khiết như pha lê này.

- Tỷ tỷ là Bạch Sương Hoa, đến tìm y tiên muội muội là muốn xem thử có tin vui hay không…

Bạch Liên giáo chủ cố gắng làm cho thần sắc của mình bình thường.

Ngày đó từ Trấn Thủy Quan Âm am vắt giò lên cổ mà chạy, vị giáo chủ Đại nhân này trở về bèn canh cánh bên lòng, không biết dưới tình huống như vậy mình có thể mang thai hay không?!

Nàng nội công tinh xảo, chân khí vận chuyển đại tiểu chu thiên, thần quang nội chiếu cũng không phát hiện ra dị trạng gì.

Nhưng trong cuộc đời hai ba mươi năm của nàng chưa từng trải qua chuyện nào như vậy. Từ nhỏ nàng đã chuyên tâm khổ luyện Bạch Liên Triều Nhật thần công, không hiểu tình yêu nam nữ chút nào. Bạch Liên giáo chủ nhìn qua thành thục bề ngoài, thật ra còn ngu ngốc hơn cả Thanh Đại kiều mị khả ái.

Chuyện này lại không thể hỏi người khác, đi tìm y quán thường cũng sợ bị thuộc hạ nhìn ra, nghĩ tới nghĩ lui dứt khoát mượn danh nghĩa ngấm ngầm điều tra chạy tới nữ y quán Cận Đại của Thanh Đại xem thử.

Thanh Đại cũng không cho là kỳ quái, rất nhiều nữ tử có tin vui đều đến y quán để chứng thực. Nàng thân là nữ y tiên Kinh Hồ, thậm chí có thể phân biệt thai nhi là nam hay nữ của thai kỳ bảy tháng thông qua mạch đập.

- Tiểu muội sẽ bắt mạch cho tỷ tỷ…

Thanh Đại cười hì hì nói.

Bạch Liên giáo chủ đưa ra cổ tay trắng nõn đặt lên mặt bàn, Thanh Đại bắt mạch cho nàng một hồi nhất thời kinh ngạc:

- A, thật là kỳ quái, chẳng những phu nhân không có tin vui, mà mạch tượng chính mà không loạn. Tiểu muội thấy hai đồng tử của phu nhân thần quang trong suốt, tựa hồ vẫn còn thân xử nữ...

Thời này nữ tử thường thường xuất giá ở khoảng giữa mười sáu tuổi đến mười tám tuổi, Bạch Liên giáo chủ đã có chừng hai mươi, nói nàng là có vợ có chồng, đến xem tin vui không có bất kỳ điều gì khả nghi.

Ngược lại, Thanh Đại vọng văn vấn thiết một hồi, không những không thấy đối phương có tin vui, ngược lại cảm thấy tựa hồ còn là tấm thân xử nữ, quả thật vô cùng khó hiểu.

Kỳ quái tới cực điểm, xử nữ chạy tới hỏi có mang thai hay không, nếu như là Tần Lâm ở chỗ này nhất định sẽ nói thiện tai.

Bạch Liên giáo chủ cũng kỳ quái, gương mặt lạnh như băng sương hơi đỏ lên, móc trong lòng ngực ra một quyển sách thật mỏng, đưa cho Thanh Đại xem:

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ thức Không Phiên Điệp này có cái gì không đúng?

Thanh Đại nhận lấy xem thử, thì ra là bản Động Huyền Tử Tam Thập Thức, thức Không Phiên Điệp kia chính là tư thế nam ở dưới, nữ ở trên, còn có hình vẽ minh họa.

Ngay cả Thanh Đại cũng gãi đầu, suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói:

- Bạch phu nhân, chẳng lẽ trượng phu, trượng phu của tỷ có ẩn tật gì khó nói hay sao?

Sắc mặt Bạch Liên giáo chủ chợt tái xanh, khổ sở mà không nói được: cái gì trượng phu ta, chính là trượng phu ngươi mới đúng, tiểu tử họ Tần kia!

- Hẳn là không có ẩn tật gì khó nói…

Nàng lắc đầu một cái, lòng nói nếu có ẩn tật gì, làm sao hắn cưới được hai lão bà là ngươi và Từ Đại tiểu thư?

Thanh Đại nhăn nhó mặt mày suy nghĩ hồi lâu, chợt chỉ vào hình vẽ:

- Chẳng… chẳng lẽ các ngươi không có cởi y phục?

Đến phiên Bạch Liên giáo chủ giật mình, chỉ vào hình vẽ:

- Cái gì, còn phải cởi y phục sao, không phải là người trong hình vẽ đều mặc y phục?

Thanh Đại kêu ặc một tiếng trong cổ, buồn cười lại không dám cười, kìm nén đến đau bụng.

Thì ra Bạch Liên giáo chủ cầm quyển Động Huyền Tử Tam Thập Thức kia là nàng tùy tiện mua ở bên đường, tất cả hình vẽ trong đó chỉ là minh họa tư thế mà thôi, nam nữ được vẽ đều mặc y phục. Nếu như vẽ không mặc y phục sẽ bị quan phủ ghép vào dâm thư, cấm đoán bắt bớ.

- Phu nhân trì hoãn vô ích mấy năm, tưởng vị phu quân của tỷ cũng quá mức chính nhân quân tử…

Thanh Đại không nhịn được cười nhẹ, sau đó lấy hai quyển sách nhỏ dưới gầm bàn lên đưa cho đối phương:

- Đây là Tố Nữ Cửu Pháp và Động Huyền Tử Tam Thập Thức bản tỉ mỉ cặn kẽ, tỷ và tôn phu nghiên cứu nhiều hơn, nhất định sẽ sinh ra quý tử.

Ta không thèm quý tử! Bạch Liên giáo chủ dở khóc dở cười, nhận lấy sách từ trong tay Thanh Đại, ném một đĩnh bạc lớn lên bàn, sau đó chạy ra ngoài thật nhanh.

- May là chúng ta học y tốt, cho nên không gây ra chuyện nực cười như vậy…

Thanh Đại hai tay chống cằm, khẽ mỉm cười:

- Hì hì, trượng phu vị phu nhân này thành thật hơn Tần ca ca rất nhiều…

Nàng không biết Bạch Liên giáo chủ mang khăn che mặt lên, sau khi đi ra khỏi y quán bèn thở ra một hơi thật dài:

- Phù, thì ra không có bị Tần ma đầu… Ủa, sách này…

Nàng tùy tiện lật vài trang hai quyển sách kia, không tự chủ được nhớ tới cảnh tượng trong Trấn Thủy Quan Âm am hôm trước, sắc mặt nàng dưới khăn che mặt đã đỏ tới mang tai. Thình lình cơn giận bùng lên, nàng giơ tay định xé tan tành hai quyển sách, không hiểu vì sao xoay chuyển tâm niệm, cuối cùng không xé mà nhét trở lại vào trong ngực áo.

-----------

Bạch Liên giáo chủ Bạch Sương Hoa tới chơi bất quá chỉ mang lại cho các cô nương nữ y quán Cận Đại một câu chuyện phiếm để bàn luận. Ngoại trừ Thanh Đại hâm mộ đối phương là mỹ nhân siêu quần xinh đẹp tuyệt luân ra, cũng không đặc biệt chú ý cho lắm.

Đây cũng không phải là hậu thế nói càn, mà trong thời này lễ giáo thịnh hành, chuyện nam nữ kết hôn ba năm còn không biết cách quan hệ cũng không khiến cho người ta kinh ngạc chút nào.

Kết thúc một ngày chẩn bệnh, Thanh Đại trở về phủ trên phố Thảo Mạo.

Nữ y tiên từ nhỏ đi theo gia gia học y, có thể trắng đêm chong đèn vẽ hình ảnh minh họa cho Bản Thảo Cương Mục, nói đến làm việc nhà lại lập tức biến thành mèo lười, khuê phòng nàng cũng bừa bãi hơn khuê phòng của người khác:

Trên bàn trang điểm không có phấn son, lại bày đầy chai lọ bình chứa đựng cao đơn hoàn tán. Trên bàn có mấy quyển sách, không phải là Tây Sương Ký cũng không phải Toàn Đường Thi, mà là Bản Thảo Cương Mục, Hoàng Đế Nội Kinh, Thái Bình Huệ Dân Hòa Tề Cục Phương.

Nếu như một vị phu nhân tiểu thư nào tới chơi kéo ra ngăn kéo đầu giường ra càng phải thất kinh, bởi vì trong đó không chứa đựng châu báu trang sức, mà kéo ra chỉ thấy ngập tràn những đồ kỳ quái như đàn hương Thiên Trúc, đông trùng hạ thảo… Vốn trong lúc rảnh rỗi ở nhà, nàng còn nghiên cứu cách phối các loại thuốc với nhau tạo ra phương thuốc.

Trong bình hoa cắm một cuộn lụa vàng, là cáo mệnh triều đình ban cho chính nhị phẩm phu nhân, bao nhiêu phu nhân quan hoạn vô cùng nâng niu trân quý, sau khi lấy được cất giữ hết sức trân trọng, lại bị Thanh Đại nghịch ngợm cắm vào trong bình hoa như vậy.

Khăn choàng thêu mây vàng và áo lụa tay rộng đỏ tươi cũng không được nàng ưu đãi hơn, bị nàng thờ ơ vứt trên đầu giường. Mũ phượng khảm trân châu viền vàng bị nàng đội lên đỉnh đầu một con búp bê bằng đất sét Vô Tích đại a phúc, trông hết sức tức cười.

Bình thường Thanh Đại quần vải trâm gỗ, những món sang trọng này chỉ mặc những khi vào cung triều hạ hay tiếp khách. Thế nhưng gần đây Tần Lâm vinh quang tột đỉnh, phu nhân Hồng Dương Thiện, lão bà Mã Bân, thậm chí còn có thê tử Trương Công Ngư, Cảnh Định Lực đều thường thường tới chơi. Người ta ăn mặc trang trọng tới, Thanh Đại cũng chỉ có thể vội vàng thay lễ phục ra nghênh đón, cho nên những quan phục đều bị nàng đặt ở địa phương có thể tiện tay cầm lấy.

Những cáo mệnh phu nhân thường hay lui tới này ai nấy mặt đầy nếp nhăn, nào giống như Thanh Đại chỉ mười tám tuổi đã được phong cáo mệnh nhị phẩm.

Kết thúc một ngày làm việc về đến nhà, nghe nói Tần Lâm còn chưa trở lại, Thanh Đại bĩu môi đùa cợt với con búp bê nam bằng đất sét trong cặp đại a phúc:

- Phải chăng là Tần ca ca lại đi gạt người ta nữa, không biết là Tử Huyên tỷ tỷ hay là Kim tỷ tỷ… Hừ, ngươi không thành thật chút nào, cười ngoác miệng tận mang tai thật xấu xa. Ta cho ngươi biết, hôm nay y quán có một vị Bạch tỷ tỷ tới, trượng phu của nàng còn thành thật hơn ngươi nhiều.

Bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh nhìn nhau mà cười, đôi đại a phúc này là Tần Lâm cho Thanh Đại, hiển nhiên Thanh Đại coi con búp bê nữ là mình, búp bê nam là Tần ca ca của nàng.

Ngoài cửa sổ vang lên một tràng tiếng bước chân gấp gáp, không cần hỏi cũng biết là Từ Tân Di tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.