Cẩm Y Vệ

Chương 676: Ánh Đao Ánh Nến Chập Chờn



Tình cảm giữa Bả Hán Na Cát và Đại Thành Bỉ Tề không hòa thuận, đôi phu thê này sống trong một ngôi nhà bạt Mông Cổ đôi, chính là hai ngôi nhà bạt Mông Cổ dính liền nhau, ở giữa có cửa thông qua, hai bên cũng không phiền nhiễu gì nhau.

Thoát Thoát trợn mắt nhìn phụ thân một cái, lại oán hận nhìn nhìn Hải Mạn, sau đó mới phụng bồi mẫu thân đi vào nhà bạt bên trái.

Hải Mạn bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, chui thẳng vào lòng Bả Hán Na Cát.

Từ trước tới nay Tam Nương Tử vẫn là nữ trung trượng phu dám yêu dám hận, có thể mưu có thể đoạn, có bao giờ dịu dàng nép mình bên người khác như vậy? Bả Hán Na Cát nằm mộng cũng muốn Tam Nương Tử đối xử với mình giống như Hải Mạn hiện tại, cũng tạm coi như an ủi, vuốt vuốt lưng Hải Mạn thóa mạ Thoát Thoát:

- Tiểu tử chết bầm này, ngươi còn chưa phải là Đại Thành Đài Cát kia mà!

Y hùng hùng hổ hổ ôm Hải Mạn vào nhà bạt Mông Cổ bên phải, thuận tay kéo rèm da trâu xuống che kín:

- Không có, không có mệnh lệnh của ta, không cho bất cứ người nào, người nào đi vào, hức...

Chủ nhân đã đi rồi, tiệc rượu cũng coi như kết thúc, các tướng quân vừa nấc cục vừa trở về nhà bạt Mông Cổ của mình, các binh sĩ cố ý đứng xa một chút.

Lúc này tiết trời vẫn chưa lạnh lắm, nhà bạt Mông Cổ chẳng qua là hai lớp vải thật mỏng. Nhìn bóng người do ánh nến hắt lên trên vách vải nhà bạt, có thể thấy Bả Hán Na Cát lảo đảo ôm Hải Mạn, sau đó nến bị thổi tắt.

Kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, ai cũng có thể tưởng tượng được.

Hải Mạn là vị mỹ nhân, không ít thanh niên dòm ngó nàng, nhưng đóa hoa tươi này bị Bả Hán Na Cát hái đi, người ngưỡng mộ cũng chỉ có thể tặc lưỡi tiếc nuối không làm gì được.

Cũng không biết trải qua bao lâu, các binh lính đang mơ màng ngái ngủ, thình lình nghe một tiếng thét kinh hãi, người người đều giật mình nhìn về phía nhà bạt của Bả Hán Na Cát.

Nến đã được thắp sáng trở lại, ngoại trừ Hải Mạn co rúc một bên, Bả Hán Na Cát ngã ngồi dưới đất giơ tay lên xua lia lịa giống như từ chối gì đó, trên vách vài còn có bóng của một người nữa, trên tay cầm một món vũ khí như đao kiếm.

- Thoát Thoát, ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Bả Hán Na Cát kinh hoảng gào thét, bị dọa sợ đến thanh âm phát run.

Bóng loan đao in trên lớp vách vải nhà bạt Mông Cổ chém xuống, tiếng loan đao cắm sâu vào thịt khiến cho người ta cảm thấy ê răng, máu tươi phụt một cái văng lên vách vải, lấm tấm đỏ tươi.

Tất cả các binh sĩ trong các trướng bồng đều sợ ngây người, không ngờ rằng Thoát Thoát lại tự tay giết phụ thân của y, Bả Hán Na Cát!

Chuyện phụ tử trở mặt thành thù trên thảo nguyên trước kia cũng từng xảy ra, nhưng công khai động thủ sát hại giống như vậy cũng không nhiều. Ai dám xông tới bắt Thoát Thoát, y là người thừa kế đã định, Đại Thành Đài Cát đời sau.

Trong thời khắc mấu chốt này, nếu như Thoát Thoát xách theo loan đao dính máu cùng mẫu thân Đại Thành Bỉ Tề đi ra, giở ra khí bá vương của mình, nói không chừng các tướng sĩ sẽ thuận nước đẩy thuyền ủng hộ y lên làm tân Đại Thành Đài Cát. Từ trước tới nay trên thảo nguyên vẫn là mạnh được yếu thua, chỉ cần có đủ thực lực, Yêm Đáp Hãn có thể chiếm đoạt cháu ngoại ruột của mình, đương nhiên Thoát Thoát cũng có thể giết cha.

- Đài Cát, Đại Thành Đài Cát!

Hàn Ba Đồ đang tuần đêm dẫn dắt một đội võ sĩ Mông Cổ vội vã chạy tới, còn chưa chạy tới bên ngoài trướng, mày kiếm đã dựng ngược, mắt hổ trợn tròn, luôn miệng rống lên:

- Mau, mau cứu Đài Cát, bắt Thoát Thoát lại!

Đang lúc này, bóng người trong nhà bạt chao đảo, thình lình một tiếng soạt vang lên, lớp vải nhà bạt bị xé rách, bóng người phá một lỗ thủng phía sau nhà bạt chui ra, nhảy lên ngựa chạy trốn đi xa.

Mặc dù không thấy rõ tướng mạo, nhưng nhìn vóc người cao thấp mập ốm và tôn phục màu đỏ trên người, rõ ràng chính là Thoát Thoát.

Không chạy còn đỡ, y vừa chạy như vậy ngược lại làm cho số binh sĩ Mông Cổ do dự không quyết lập tức hạ quyết tâm, không ít người nghe theo Hàn Ba Đồ ra lệnh cỡi ngựa đuổi theo, người khác theo y vọt vào trong trướng.

Trời ơi, Bả Hán Na Cát ngã lăn bên trong trướng, trên người trên đất, trên vải nhà bạt đầy máu tươi đầm đìa, cổ gần như bị cắt đứt hơn phân nửa, đầu gục xuống, ai ai cũng thừa biết y đã chết kỹ.

Hải Mạn ôm lấy chăn run bần bật nép sang bên cạnh, gương mặt tròn trịa xinh đẹp tràn đầy nước mắt, ánh mắt ngây thơ mở to, thật sự là hết sức đáng thương.

Mấy tên võ sĩ Mông Cổ theo bản năng xông về phía chủ nhân, Hàn Ba Đồ lập tức quỳ sụp xuống đất, mắt hổ tuôn lệ như mưa, cất tiếng gào khóc lớn lên:

- Đài Cát, chủ nhân tôn quý, lần trước Hàn Ba Đồ bệnh nặng không theo ngài sang đất Hán, hiện tại đang định dùng máu để chứng minh lòng trung thành đối với ngài, không nghĩ tới ngài lại đi trước một bước, được rồi, lần này Hàn Ba Đồ đi theo ngài thôi!

Dứt lời y rút loan đao ra định cứa cổ mình tự sát.

Chúng võ sĩ Mông Cổ kinh hãi, lập tức ba chân bốn cẳng xông tới đoạt loan đao trên tay Hàn Ba Đồ, lại dùng lời lẽ ôn tồn khuyên giải, không ngó ngàng tới Bả Hán Na Cát nằm trong vũng máu.

Trên thảo nguyên chính là như vậy, hoàn cảnh sinh tồn nghiêm khắc tạo thành một quy tắc hết thảy lấy thực dụng làm chuẩn. Đại Hãn đã chết không bằng con chuột sống, Yêm Đáp Hãn chết đi còn bị ghẻ lạnh, huống chi Bả Hán Na Cát?

Trong lòng mọi người bồn chồn lo lắng, đều lo nghĩ Thoát Thoát giết chết Bả Hán Na Cát, vậy rốt cục ai sẽ thừa kế Hãn vị? Vốn Thoát Thoát là người thừa kế do đích thân Bả Hán Na Cát quyết định, nhưng y lai vung dao làm thịt phụ thân mình, vào lúc này lại chạy mất không thấy bóng dáng….

- Chủ mẫu, xem thử chủ mẫu thế nào!

Hàn Ba Đồ đột nhiên nhớ ra, cũng không đòi tự sát nữa, như gió lốc vọt vào nhà bạt bên trái.

Bên này không có thắp nến, nhờ ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, có thể thấy Đại Thành Bỉ Tề đang nằm trên thảm, sắc mặt trắng bệch.

Chẳng lẽ nàng cũng ngộ hại rồi sao?

Mọi người sợ hết hồn, vội vàng đốt nến lên xem, lại thấy nàng chẳng qua là ngủ say mà thôi.

- Chủ mẫu, chủ mẫu!

Mọi người lớn tiếng kêu.

- Chuyện gì vậy!?

Đại Thành Bỉ Tề ngái ngủ hỏi, rõ ràng say rượu chưa tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, đột nhiên thấy nhiều tướng sĩ như vậy ở trong nhà bạt của mình, nhất thời sợ hết hồn, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, đứng lên giận nói:

- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì vậy? Muốn tạo phản sao?!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ rằng vị Đài Cát này chưa biết gì cả, sợ rằng kẻ tạo phản không phải là chúng ta, mà là hai mẹ con nàng.

- Ngạch cát...

Không biết Ác Nhĩ Kỳ Đặc tới đây từ khi nào, tuy rằng y lộ vẻ lo âu, trong ánh mắt lại có niềm vui không che giấu được, cố ý ấp a ấp úng nói chuyện.

Đại Thành Bỉ Tề nhìn thấy y liền tỏ ra tức tối, giận dữ hỏi:

- Ác Nhĩ Kỳ Đặc, ngươi giở trò quỷ gì vậy? A Lực Ca ở nơi nào, Ba Đặc Nhĩ cùng Đạt Lỗ Xích đâu?

Ba Đặc Nhĩ cùng Đạt Lỗ Xích chậm một bước, A Lực Ca đã chạy tới, tách ra đám đông người, ôm quyền quỳ xuống trước mặt Đại Thành Bỉ Tề, buồn bã nói:

- Chủ mẫu, bọn họ nói Thoát Thoát giết chết chủ nhân, bây giờ đã chạy mất…

- Cái… cái gì?

Đại Thành Bỉ Tề đầu tiên là không dám tin nhìn A Lực Ca, tiếp theo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận. Hai tên thị nữ vội vàng tiến lên đỡ nàng lại bị nàng đẩy ra, lảo đảo nghiêng ngã đi sang nhà bạt bên phải. Chỉ thấy khắp nơi toàn là máu tươi, mà vết thương nơi cổ họng Bả Hán Na Cát vô cùng kinh khủng.

Đại Thành Bỉ Tề chỉ cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng, lảo đảo tựa vào cột của nhà bạt. May mắn nàng cũng không phải nhân vật đơn giản, đầu óc xoay chuyển đã có quyết định, bèn lớn tiếng nói:

- Đây nhất định là âm mưu của Hoàng Đài Cát, mượn chuyện này hãm hại mẹ con ta, nếu như chúng ta xảy ra nội loạn, y có thể một tay che trời. A Lực Ca, ngươi tự mang binh đi cứu Thoát Thoát trở về, ta trấn giữ ở chỗ này chờ Tần Khâm Sai trở lại. Hắn nổi danh mắt thần như điện, đến lúc đó tự nhiên chân tướng rõ ràng.

A Lực Ca vâng mệnh đang định ra doanh, thình lình Ác Nhĩ Kỳ Đặc giơ tay ra ngăn y lại, sau đó lạnh lùng nhìn Đại Thành Bỉ Tề:

- Chậm đã, ngạch cát thân ái, dường như người đã quên Thoát Thoát là hung thủ sát hại phụ thân Đại nhân, nơi này có mười mấy con mắt thấy rõ ràng!

- Không ngờ, thật sự không ngờ được…

Hàn Ba Đồ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không ngờ rằng Thoát Thoát là sói con nuôi không lớn, lại làm ra chuyện ngay cả nhà Phật cũng không chấp nhận được, nhất định y sẽ gặp báo ứng.

Hai vị tướng quân Ba Đặc Nhĩ, Đạt Lỗ Xích cũng vội vàng khoác áo choàng cấp tốc chạy tới, dọc trên đường đi nghe thân binh báo lại đại khái tình huống.

Thấy tình hình như vậy, Ba Đặc Nhĩ vừa mừng vừa sợ, trao đổi một ánh mắt thật nhanh với Ác Nhĩ Kỳ Đặc, sau đó lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, sói con Thoát Thoát này căn bản không xứng làm Đại Thành Đài Cát của chúng ta, nên để cho Ác Nhĩ Kỳ Đặc làm Đài Cát!

Nếu như Thoát Thoát đủ tàn nhẫn, sau khi làm thịt phụ thân xách theo loan đao đầm đìa máu tươi đi ra, nói không chừng các võ sĩ Mông Cổ sẽ thuận nước đẩy thuyền. Nhưng hiện tại y đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, Ba Đặc Nhĩ nói như vậy lập tức có không ít võ sĩ lên tiếng phụ họa.

A Lực Ca giận nói:

- Nói hươu nói vượn, ta thấy nhất định có âm mưu trong chuyện này, Thoát Thoát là bị người hãm hại! Ba Đặc Nhĩ, ngươi nóng lòng phò Ác Nhĩ Kỳ Đặc kế vị, còn không phải là muốn gả nữ nhi cho y sao? Trước khi tìm được Thoát Thoát, tra rõ chân tướng, đừng mơ...

Nói chưa dứt lời, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo, rất nhiều thanh âm đồng thời kêu lên:

- Bắt được Thoát Thoát rồi, đã bắt được hung thủ giết chết phụ thân!

Chỉ thấy Thoát Thoát bị trói trên lưng ngựa, áo choàng màu đỏ bị kéo rách bươm, trên mặt có mấy vết thương, ủ rũ cúi đầu bị áp giải tới.

- Đệ đệ, vì sao ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?

Ác Nhĩ Kỳ Đặc ôm đầu ra vẻ hết sức đau lòng.

Hàn Ba Đồ giận đến mắt hổ trợn tròn, vung loan đao lên kêu lớn:

- Giết chết tên xấu xa hại chết Đài Cát này!

- Hàn Ba Đồ!

A Lực Ca ngăn y lại:

- Đừng để cho cơn giận che mờ lý trí, hỏi cho rõ ràng rồi hãy nói. Thoát Thoát, là ngươi giết Đài Cát Đại nhân sao?

Thoát Thoát tỏ vẻ ngơ ngác:

- A Lực Ca ngươi nói gì, chẳng lẽ phụ thân thật sự chết rồi? Để ta, để cho ta xem thử!

Thoát Thoát giãy giụa nhảy xuống ngựa, thiếu chút nữa ngã xuống, A Lực Ca dùng ánh mắt bức lui mấy tên võ sĩ Mông Cổ muốn xông lên đánh y, đỡ y đi vào nhà bạt Mông Cổ.

Thấy thi thể phụ thân, khóe mắt Thoát Thoát ứa ra một giọt nước mắt, oán hận nhìn lướt qua Hải Mạn nép một bên giống như một con nai con yếu ớt, ưỡn ngực lớn tiếng nói:

- Ta không có sát hại phụ thân!

Theo lời Thoát Thoát kể, y phụng bồi mẫu thân Đại Thành Bỉ Tề buồn bực uống rượu, hai người đều say ngã, sau đó không biết chuyện gì xảy ra, lúc tỉnh lại lại không hiểu vì sao nằm ngoài đồng cỏ. Y bèn dắt ngựa chậm rãi đi trở về, không ngờ rằng trên đường gặp phải một đám võ sĩ Mông Cổ, không nói lời gì xông lên bắt y lại.

Chuyện gì xảy ra bên trong nhà bạt, y hoàn toàn không biết.

- Hừ, kẻ giết phụ thân như ngươi còn muốn chối sao? Đặt điều nói dối ngay cả kẻ ngốc cũng không tin được!

Hàn Ba Đồ giận đến đỏ mặt gân cổ, ra sức xông lên muốn đánh Thoát Thoát, A Lực Ca phải dốc hết toàn lực mới ngăn y lại được.

Ác Nhĩ Kỳ Đặc cũng bật cười lên:

- Đệ đệ thân ái, bản lãnh nói láo của ngươi không cao minh chút nào.

Ngay cả Đại Thành Bỉ Tề cũng thất vọng nhìn con trai, rõ ràng không tin lời của y, trong lòng lại tức tối vì đứa con bất trị: đứa nhỏ ngốc, ngạch cát bị chút oan ức đã đáng là gì, vị trí Đại Thành Đài Cát sớm muộn là của con, chờ sau khi kế vị hãy báo hiếu cho ta không được hay sao? Ôi, con lại vì kích động nhất thời mà giết chết phụ thân, lần này biết làm sao thu thập cục diện đây…

- Ôi, điệt nhi Bả Hán Na Cát thân mến của ta, linh hồn của ngươi đã theo lão Hãn, vị trí của ngươi để cho người nào thừa kế?

Kèm theo thanh âm làm bộ làm tịch này, đám người tự động tách ra, Hoàng Đài Cát dẫn Cổ Nhĩ Cách Đài Cát, Thôi Hiến Sách, Uy Đức Pháp Vương, Khoát Nhĩ Chích… đi tới, sắc mặt làm ra vẻ bi thương nhưng không che giấu được vẻ đắc ý trong mắt.

Đây là một lần phản kích linh hoạt gọn gàng từ trong tuyệt địa, Bả Hán Na Cát là quý tộc Mông Cổ có thực lực nhất bên phe Tam Nương Tử, cái chết của y sẽ hoàn toàn thay đổi cục diện bất lợi đối với Hoàng Đài Cát.

Trong bụng Đại Thành Bỉ Tề thầm nói không tốt, sắc mặt bất thiện nhìn về phía Hoàng Đài Cát:

- Mắc mớ gì tới ngươi, ngươi muốn thế nào?

Hoàng Đài Cát cùng các vị thuộc hạ nhất tề cười lên, sau đó thu nụ cười lại:

- Nói gì vậy? Bả Hán Na Cát là hảo điệt nhi của ta, y bị con ruột giết chết, ta là con trưởng lão Hãn, bá bá Bả Hán Na Cát, đương nhiên phải đứng ra chủ trì công đạo.

Ác Nhĩ Kỳ Đặc vẫn ôm lòng thay thế chỗ của Thoát Thoát, bất quá đối mặt Đại Thành Bỉ Tề hung hăng cậy mạnh, đang buồn mèo muốn cắn nhím không biết phải cắn vào đâu. Lúc này nghe ý trong lời nói của Hoàng Đài Cát có lợi đối với mình, bèn trao đổi ánh mắt với Ba Đặc Nhĩ, sau đó hướng về phía Hoàng Đài Cát khom lưng hành lễ:

- Phụ thân ta bị chết oan uổng, đang muốn mời Đại nhân ngài làm chủ thay chúng ta.

- Được, được!

Hoàng Đài Cát đắc ý vạn phần, âm độc nhìn nhìn mẹ con Đại Thành Bỉ Tề cùng Thoát Thoát:

- Ta thấy Thoát Thoát tự tay giết chết phụ thân, không có tư cách làm Đại Thành Đài Cát nữa. Hơn nữa y có phải là con của Bả Hán Na Cát hay không cũng rất đáng nghi ngờ, bằng không vì sao lại tự tay giết chết phụ thân như vậy? Các vị, ta cảm thấy Ác Nhĩ Kỳ Đặc là lớn nhất trong số các con Bả Hán Na Cát, để cho y thừa kế Hãn vị thích hợp hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.