Cẩm Y Vệ

Chương 872: Giảo Tràng Xa



Trong con ngươi xinh đẹp Bạch Sương Hoa chợt lóe hàn quang, mím cái miệng nhỏ nhắn mà cười hăng hắc, đây chính là quan triều Đại Minh, đây chính là gia nô Thủ Phụ Đại Học Sĩ!

Tần Lâm đưa mắt ra hiệu cho mọi người không được tiết lộ lai lịch, tiếp theo hắn chỉ chỉ bầu trời có vẻ âm trầm, hỏi hai tên cung binh kia:

- Hai vị lão tổng, có thể biến thông một chút được chăng? Chúng ta có việc gấp muốn sông, thời tiết như vậy nói không chừng sẽ đổ mưa to bất cứ lúc nào. Chỉ cần gió lớn nổi lên, sợ rằng đò ngang sẽ không qua sông được.

Lúc này nước Hoàng Hà đang dâng lên rất lớn, một khi mưa gió nổi lên, mặt sông dậy sóng ngập trời, khi ấy đò ngang sẽ không dám qua sông.

Hai tên cung binh nhìn nhau, cảm thấy Tần Lâm xuất thủ hào phóng, bèn nói sẽ dẫn kiến Hắc lão gia Tuần Kiểm ty cho hắn.

Bạch Sương Hoa bĩu môi, cảm thấy Tần Lâm hành động không phóng khoáng chút nào. Thân là giáo chủ Ma giáo, nàng luôn luôn là gặp chuyện bất bình đứng ra giải quyết, theo nàng phải dạy dỗ cho đám cẩu nô tài phủ Trương Tứ Duy kia một trận nên thân. Hơn nữa Tần Lâm chỉ lo cá nhân mình qua sông, không khỏi có vẻ quá ích kỷ, mới vừa rồi nàng nghe nơi xa mơ hồ truyền tới tiếng khóc thút thít của phụ nữ và trẻ con, tưởng nhất định là bọn họ có chuyện gì gấp muốn qua sông, nhưng bị ngăn lại bên bến đò, cho nên gấp gáp khóc thút thít.

Hắc Tuần Kiểm mặc một chiếc quan bào màu lục, ngực đeo bổ phục cửu phẩm hình hải mã, vẻ ngoài trắng trẻo mập mạp, dáng đi hơi loạng choạng, mũi cao mắt sâu, râu ria rậm rạp, loáng thoáng có bóng dáng của Sắc Mục nhân.

Triều Nguyên có rất nhiều Sắc Mục nhân từ Tây Vực tiến vào Trung Nguyên, sau đó lại bị triều Minh chiêu hàng, bổ nhiệm làm Thát quan. Khu vực Tây Bắc nhiều hơn nữa, hẳn Hắc Tuần Kiểm này chính là hậu duệ của Thát quan năm xưa.

Tần Lâm biết trong đôi mắt của những tiểu lại này chỉ có tiền, cũng không nói dông dài nhảm nhí với y làm gì, lập tức sử dụng một chiêu ‘thuận nước đẩy thuyền’, lấy một thỏi nguyên bảo nặng mười lượng nhét vào lòng bàn tay Hắc Tuần Kiểm, cười nói:

- Tại hạ có việc gấp muốn qua Hoàng Hà, xin Hắc Tuần Kiểm thông cảm cho, chỉ cần một chiếc thuyền lớn là đủ.

Hắc Tuần Kiểm nhận được bạc, biểu hiện trên mặt trở nên phong phú, cực kỳ động tâm, cơ hồ sau khoảnh khắc sẽ đáp ứng.

Tần Lâm quay đầu lại nhìn Bạch Sương Hoa nháy mắt một cái:

- Gọi người đang khóc gấp gáp qua chung với chúng ta đi.

Như vậy còn tạm được, Bạch Sương Hoa đổi giận làm vui, không biết bắt đầu từ khi nào, càng ngày nàng càng quan tâm tới hành vi của Tần Lâm.

Không ngờ rằng vào lúc này, trong đám người đi theo bên cạnh Hắc Tuần Kiểm đột nhiên có một người ăn mặc như gia đinh, khoác áo khoác đen ngắn, đầu đội Anh Hùng cân ghé vào lỗ tai y nói nhỏ mấy câu, sau đó nhìn về phía Tần Lâm cười xấu xa không có hảo ý.

Hắc Tuần Kiểm nhất thời run rẩy toàn thân, chỉ cảm thấy bạc trong lòng bàn tay mình còn nóng hơn cả sắt nung đỏ, vội vàng trả bạc lại cho Tần Lâm, liên tiếp xua tay giống như đuổi ruồi:

- Bản quan thanh liêm như nước, ngươi đừng mơ tưởng hối lộ bản quan, cầm bạc của ngươi mau cút!

Tại sao có thể như vậy? Mọi người giận không kềm được, Ngưu Đại Lực nắm nắm đấm to như cái bát, định xông lên ẩu đả.

Tần Lâm nhìn gia đinh kia một chút, nhớ mang máng ngày hôm qua người này xuất hiện ở bên người Tào Tứ, lập tức hiểu đại khái là chuyện gì.

Tào Tứ kia thân là người làm trong phủ Trương Tứ Duy, đây gọi là người làm Tể tướng thất phẩm quan, lúc đi ra ngoài kinh doanh được quan phủ, thương gia khắp nơi nịnh hót lấy lòng, cho nên ngang tàng kiêu ngạo tới cực điểm. Chỉ vì hôm qua ở Hàm Cốc quan, Tần Lâm hỏi thuế lại vì sao không thu thuế thương đội Trương phủ, y lập tức ghi hận, xuất ra kỹ xảo nho nhỏ tranh giành bến đò, muốn dạy cho tên quê mùa không biết chuyện này một bài học.

Khoát khoát tay ngăn Ngưu Đại Lực, Tần Lâm xoay người rời đi, khóe miệng nở một nụ cười đầy ý nghĩa sâu xa.

-----------

- Trời ơi, tự dưng không cho chúng ta qua sông, làm sao sống được đây?!

Đỗ tẩu quỳ hai gối xuống đất, đầu nàng đã có một ít tóc bạc đập mạnh xuống đất, toàn thân cơ hồ mệt lả.

Trượng phu Đỗ Thiết Trụ buồn bực loanh quanh bên cạnh, dùng tay ra sức giật tóc, gục mặt sâu xuống ngực.

Đôi tiểu thư muội Đỗ gia, đứa lớn chừng mười ba mười bốn tuổi, mày thanh mắt sáng, trong lòng ôm một đứa bé trai năm sáu tuổi ngồi dưới đất. Đứa nhỏ chừng mười một mười hai tuổi ngồi ở bên cạnh tỷ tỷ, một mực lấy tay gạt lệ, mặt trở thành mặt mèo.

Người bệnh là đứa bé trai, nó nằm trong lòng tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ bé đỏ như lửa, tay ôm lấy bụng không ngừng rên rỉ, vẻ mặt hết sức đau đớn.

Mấy tên cung binh ở bên đàn áp thế cục, miệng quát thét:

- Giải tán giải tán, tất cả giải tán, thương đội Thiếu Sư phủ muốn qua sông, chúng ta cũng không có biện pháp nào khác.

Dân chúng vây quanh nghe thấy là Thiếu Sư phủ, ai nấy giận mà không dám nói gì, có người thấp giọng lầu bầu nói:

- Ai ai cũng là con người, Đại Trụ Tử hơn ba mươi tuổi mới có Thập Nhất Lang, hôm nay bệnh đang nguy cấp, vội vàng chạy tới Phong Lăng trấn thỉnh Phạm Nhất Thiếp xem bệnh, lại bị ngăn ở chỗ này không qua được, chúng ta còn cảm thấy nôn nóng nữa là…

Nhưng không ai dám nói thêm lời nào, Phong Lăng trấn Thiếu Sư phủ, đây chính là nhà Tể tướng! Trước kia bọn họ qua sông cũng ngang ngược như vậy, không ai dám nói một chữ không.

Mấy người Đỗ gia vô cùng nôn nóng, dân chúng giận dữ bất bình nhưng lại bó tay hết cách. Lúc này đám người tách ra, một thân ảnh cao lớn đứng ở trước mặt người Đỗ gia, dùng thanh âm ôn hòa có lực hỏi:

- Hài tử sao rồi, Lục Viễn Chí, tới đây xem giúp người ta đi!

Mấy người Đỗ gia đang khóc thút thít ngẩng đầu lên, vừa đúng gặp phải nụ cười rạng rỡ của Tần Lâm lộ ra tám cái răng. Bất quá bọn họ cũng không có cảm kích rơi nước mắt, tỷ tỷ ôm đệ đệ lui về phía sau một chút, sợ hãi nhìn Tần Lâm, nhìn y phục tơ lụa chỉnh tề trên người hắn. Trong mắt nó, chỉ có những người được gọi là lão gia thiếu gia mới có thể ăn mặc sang trọng như vậy, mà các lão gia thiếu gia hiếm khi sinh lòng thương xót đối với người nghèo như mình.

Tần Lâm có hơi buồn bực, thầm nhủ trong lòng chẳng lẽ bề ngoài ta giống kẻ lừa gạt lắm sao…

Bạch Sương Hoa thấy vậy tỏ ra vui vẻ, tiến lên phía trước dùng lời lẽ dịu dàng an ủi người Đỗ gia. Ánh mắt và giọng nói của nàng như mang theo ma lực thần kỳ nào đó, rất nhanh phu thê và hai tỷ muội Đỗ gia buông lơi cảnh giác, kể ra hết tình cảnh của họ, đồng thời bằng lòng cho Lục Viễn Chí chẩn đoán bệnh.

Tên mập bắt đầu vọng văn vấn thiết, dù sao y cũng được thần y Lý Thời Trân truyền nghề, không hơn được danh y nhất lưu, nhưng cũng không kém lương y nhị lưu, rất nhanh cho ra ra kết luận:

- Bệnh nhân ở nhà đột nhiên vừa ói vừa tiêu chảy, miệng có mùi hôi thối, phiền não bất an, lưỡi vàng thô ráp, mạch tượng nhanh mạnh, là do trời nắng nóng khiến cho phát giảo tràng sa (thổ tả). Phải mau chóng dùng Hoàng Cầm Định Loạn thang hoặc là Ngọc Xu đan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.